• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm xong công việc ở đơn vị, vì lo lắng cho con gái nên sau khi chào tạm biệt xong Lâm Thanh Hàn liền nhanh chân chạy về nhà, vừa về tới đã nghe được hương vị đồ ăn bay đến phòng khách, Thẩm Tiện bưng một đĩa tôm bóc vỏ xào quả hạch để lên bàn, thấy Lâm Thanh Hàn đã trở về, khóe môi cô hơi giơ lên, "Về thật đúng lúc, ngồi xuống ăn cơm đi".

Thẩm Tiện trở lại phòng bếp, đắn đo suy nghĩ nửa ngày mới quyết định chỉ xới hai chén cơm, dù sao bản thân cô làm mấy chuyện này thì Lâm Thanh Hàn phỏng chừng cũng không muốn ngồi ăn cơm cùng cô, để hai mẹ con em ấy ăn ngon là được.

Thẩm Tiện bưng cơm để lên bàn, Thẩm Điềm nhìn thấy Thẩm Tiện chỉ xới hai chén cơm lại đây, mím môi ngẩng đầu nhìn qua Thẩm Tiện thắc mắc, "Mommy không ăn chung với Điềm Điềm và mẹ sao?"

Thẩm Tiện nhìn nhóc con, lại nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn không có biểu tình gì, cô hướng về phía Thẩm Tiện cười, an ủi nói: "Mommy còn có việc cần làm, con ăn chung với mẹ đi".

Trong mắt Thẩm Điềm xẹt qua một tia mất mát, mắt trông mong nhìn Thẩm Tiện lại nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn.

Thẩm Tiện sờ bím tóc nhỏ của Thẩm Điềm, chuẩn bị đi ra ngoài, Lâm Thanh Hàn nhìn một lớn một nhỏ, kẹp đồ ăn, giống như lơ đãng mở miệng nói: "Nếu không vội thì cùng nhau ăn đi, nhiều đồ ăn như vậy tôi với Điềm Điềm cũng ăn không hết".

Thẩm Tiện đang muốn đi ra cửa lập tức tươi cười lên, những việc trước kia đều là do nguyên thân làm, muốn nói một chút cũng không mất mát là không có khả năng, tuy rằng vợ trước lạnh như băng nhưng cũng may thái độ nhóc con đối với cô bây giờ thay đổi không ít.

"Cái đó, cũng không phải quá gấp, tôi ở lại ăn cơm với Điềm Điềm xong rồi đi sau". Thẩm Tiện cười cười xoay người đi phòng bếp, xới một chén cơm cho bản thân, ngồi xuống chỗ đối diện Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm lộ ra một nụ cười ngọt ngào, gấp một loạt tôm bóc vỏ bỏ vào trong chén, hướng về phía Thẩm Tiện ngọt ngào nói: "Mommy, tôm bóc vỏ ăn ngon, Điềm Điềm thích".



"Thích là được, lần sau mommy lại làm cho Điềm Điềm ăn, cánh gà cũng ngon, Điềm Điềm cũng ăn thử". Thẩm Tiện lại gắp một cái cánh gà bỏ vào chén Thẩm Điềm, một lớn một nhỏ vậy mà trông có chút cảm giác hòa thuận vui vẻ.

Thẩm Tiện đang đùa với nhóc con, bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt lạnh căm căm đang nhìn cô, Thẩm Tiện quay đầu liền đụng phải ánh mắt lạnh như băng của vợ trước, đời trước có cái gì cô chưa thấy qua, vậy mà lại bị ánh mắt của vợ trước làm cho sợ tới mức tay run lên, gấp một cái cánh gà đưa vào chén của vợ trước, cười cười nói: "Thanh Hàn cũng ăn, cánh gà hôm nay rất nhiều thịt".

Lâm Thanh Hàn kẹp cánh gà Thẩm Tiện gấp cho cô để qua một bên, trừng mắt Thẩm Thiện một cái, trong mắt tràn đầy ý tứ cảnh cáo: "Tôi không thích người khác gắp đồ ăn cho tôi, không vệ sinh".

Thẩm Tiện liếc mắt qua nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, trong lòng bất ổn, nhẹ nhàng nâng đũa lên gắp lại cánh gà từ trong chén Lâm Thanh Hàn ra, sau đó bỏ vào chén của mình, nở một nụ cười mà bản thân cho là hiền lành, "Là tôi không có suy xét chu toàn, tôi gắp trở về chính mình ăn".

Sau đó Thẩm Tiện liền nhìn thấy mặt của vợ trước giống như đen hơn, tim cô đập liên hồi, chỉ cần nhìn vào giá trị hảo cảm -130 điểm kia Thẩm TIện liền cảm thấy mạng nhỏ của mình mất đi một nửa, nhưng mà, không phải Lâm Thanh Hàn nói cảm thấy người khác gắp đồ ăn không vệ sinh sao? Vậy tại sao cô gắp trở về cô ấy lại càng tức giận? Cho dù đời trước con đường sự nghiệp Thẩm Tiện bay cao nhưng cô vẫn luôn độc thân, hơn nữa còn là gái thẳng, làm sao cô biết được vợ trước tại sao tức giận.

Đành phải ngoan ngoãn gục đầu ăn cơm, tận lực không chọc đến vợ trước.

Cố tình Thẩm Điềm còn nhìn hai người, ăn rất vui vẻ, "Điềm Điềm lâu rồi không có vui vẻ như vậy, có mẹ, có mommy ở đây ăn cơm với Điềm Điềm".

Trong lòng Thẩm Tiện căng thẳng, dịu dàng mở miệng nói: "Sau này mommy sẽ thường xuyên ăn cơm với Điềm Điềm, được không?"

Thẩm Điềm nuốt xuống hai má căng phòng cơm, lắc lắc bím tóc nhỏ trên đầu, "Dạ, mẹ cũng ăn chung với con và mommy". Nói xong còn hướng về phía Lâm Thanh Hàn nở ra nụ cười tươi rói.

Khóe môi Lâm Thanh Hàn hơi nhếch lên, nở nụ cười với Thẩm Điềm, ngay sau đó lại quay đầu, lạnh mặt trừng mắt vớiThẩm Tiện.

Lòng Thẩm Tiện trầm xuống, là Điềm Điềm nói muốn cùng em ấy ăn chung, cũng không phải cô nói, tại sao người bị trừng lại là cô? Hiện tại cô có chỗ nào giống như đời trước, đường đường là chủ tịch gặp nguy không loạn, hiện tại chỉ cần Lâm Thanh Hàn nhăn mày một cái là có thể khiến lòng cô phập phồng hồi hộp.

Cũng may bữa cơm này chỉ là hữu kinh vô hiểm, sau khi ăn xong Thẩm Tiện giành rửa nồi, Lâm Thanh Hàn cũng đồng ý, giương mắt liền thấy được mâm đựng trái cây trên bàn trà, bên trong có vài loại trái cây, "Điềm Điềm, trái cây trên mâm kia là ai mua?".

Bữa cơm này Thẩm Điềm ăn cực kỳ vui vẻ, vừa có tôm bóc vỏ và cánh gà bản thân thích, vừa có mẹ và mommy ăn cùng, nhảy nhót nhào vào lòng Lâm Thanh Hàn, làm nũng nói: "Là mommy mua, có một loại giống như trăng non gọi là măng cụt, Điềm Điềm thích".

"Ừm, sau này mẹ mua cho Điềm Điềm, đi chơi đi, mẹ dọn dẹp phòng khách một chút đã". Ánh mắt Lâm Thanh Hàn trầm xuống, mặc dù đường nét trên mặt cô rất dịu dàng nhưng ánh mắt này cũng đủ khiến người ta phát lạnh, mấy ngày nay Thẩm Tiện ân cần như vậy, rốt cuộc có ý gì? Mặc kệ cô ta định làm gì, bản thân cũng sẽ không tin tưởng lời nói của cô ta lần nào nữa.



Cô đứng dậy mở tủ lạnh, phát hiện một ít đồ ăn và thịt bên trong đều là mới mua, còn có trái cây, Lâm Thanh Hàn nhìn thấy có rất nhiều loại trái cây, nhưng mà thời điểm cô nhìn thấy trái cam săc mặt liền trầm xuống.

Thẩm Tiện quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trước kia Thẩm Tiện tới tìm cô đòi tiền liền phóng xuất tin tức tố mùi cam ngọt, bản thân cô lại bị cô ấy đánh dấu hoàn toàn, vừa nghe được mùi vị, cơ thể cô nhanh chóng mềm nhũn, cô không muốn bị cô ấy chạm vào, chỉ có thể đồng ý đưa tiền, sau này, chỉ cần Thẩm Tiện đến đây, dù cho có mở cửa hay không, Lâm Thanh Hàn đều sẽ phun thuốc cách trở tin tức tố trong phòng, như vậy, bản thân cô mới không bị mùi hương cam ngọt của cô ta quấy nhiễu, không phải cô không muốn đi tẩy đánh dấu của Thẩm Tiện mà là chi phí tẩy đánh dấu hoàn toàn quá đắt, cần đến ba mươi nghìn đồng tiền, cô làm sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, vì thế cũng không quan tâm chuyện đánh dấu này.

Hôm nay cô vậy mà có chút lơ là, Lâm Thanh Hàn từ phòng ngủ lấy ra thuốc cách trở tin tức tố, ở trong phòng phun phun xịt xịt nửa ngày, chờ đến khi trong phòng đều là mùi hương của thuốc cách trở mới an tâm một ít, sau đó lại đem tất cả cam từ trong tủ lạnh lấy ra, đi đến phòng bếp.

Trong phòng bếp, Thẩm Tiện che mũi lại, đặt chén đĩa lại ngay ngắn, cô cũng không biết tại sao trong phòng đều là mùi hương tươi mát của thuốc cách trở, xoay người một chút liền thấy Lâm Thanh Hàn đứng ở cửa phòng bếp lạnh lùng nhìn cô, Thẩm Tiện giật mình, chịu đựng mùi hương trong phòng, mở miệng hỏi: "Chuyện gì vậy? Mùi hương trong phòng là mùi gì vậy?".

"Không có gì, không phải cô đã nghe đến quen sao? Còn có, tôi không muốn nhìn thấy mấy loại đồ vật như trái cam này xuất hiện trong nhà tôi, cô cũng không cần lại hao phí tâm tư, nơi này của tôi không chào đón cô, lấy mấy trái cam của cô đi đi". Lâm Thanh Hàn nói.

Thẩm Tiện nhìn thấy giá trị hảo cảm thật vất vả nâng lên, bây giờ lại giảm xuống -140, nơi nào dám nói một chữ không, lập tức cầm lấy mấy quả cam Lâm Thanh Hàn đưa qua, trả lời: "Được được, tôi đi ngay bây giờ, đừng tức giận, có sai khẳng định là tôi sai, nhưng em đừng giận quá, không tốt cho sức khỏe".

Nói xong liền đi ra phòng bếp, sờ đầu Thẩm Điềm đang ngồi chơi ở sô pha, "Điềm Điềm, bây giờ cũng không còn sớm, mommy ngày mai lại đến thăm con, tạm biệt", Nói xong xoa xoa bím tóc nhỏ của Thẩm Điềm, nhìn về phía sau thấy Lâm Thanh Hàn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nhìn cô, cô đành cười trừ một cái, mở cửa đi về.

Thẩm Điềm nhìn cửa nhà nửa ngày, nhấp nhấp miệng nhỏ, không biết đang suy nghĩ gì.

Cho đến khi Thẩm Tiện đi rồi Lâm Thanh Hàn mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần người đó ở gần bản thân, cô liền giống như chim sợ cành cong, Lâm Thanh Hàn thở dài, bật quạt lên, mùi hương của thuốc cách trở, còn có khí vị của Thẩm Tiện đều bị quạt thổi bay.

Sau khi ra cửa, Thẩm Tiện nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, rõ ràng bản thân chưa làm cái gì, còn bận rộn cả đêm, kết quả giá trị hảo cảm của Lâm Thanh Hàn hạ xuống 10 điểm, quả nhiên, cô vẫn không thể hiểu phụ nữ.

Buổi tối, sau khi trở về Thẩm Tiện liền nhận được một cuôc gọi, nghe được một giọng nói có phần tùy tiện phát ra từ di động, "Thẩm tỷ, em là A Cường đây, mấy ngày nay sao không thấy chị lại đây, anh em ở đây đang chờ chị, chị không tới làm mọi người đều lo lắng".

Thẩm Tiện suy nghĩ một lát mới từ cốt truyện của nguyên thư biết được đây là ai, người này có thể nói là tồi tệ y như nguyên thân, cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, nhưng màTriệu Cường so với nguyên thân có thể nói là thông minh hơn nhiều, biết nguyên thân thích nghe nịnh nọt, liền cùng anh em nói lời hay làm Thẩm Tiện vui vẻ, lừa Thẩm Tiện chi tiền, đám bọn họ đi chơi không cần suy nghĩ nhiều, dù sao cũng là Thẩm Tiện đi tính tiền.

Thẩm Tiện học giọng điệu tùy tiện của nguyên thân, nói: "Gần đây lại thua không ít, hơi thiếu tiền, hay là tụi bây cho tao mượn chút tiền? Đều là anh em, không lấy lãi, thế nào?"

"Ai, Thẩm tỷ, chị không biết tụi em sao? Túi còn sạch sẽ hơn mặt, hay là chị đi hỏi người khác thử xem", nói xong còn cười giả tạo vài cái.



"Ừ, vậy được rồi, tao tắt máy đây". Thẩm Tiện lạnh mặt buông di động, đám bạn xấu của nguyên thân đều là dạng này?

Bên kia, Triệu Cường buông di động mắng: "Con mẹ nó, con đàn bà chết tiệt kia còn muốn vay tiền của ông, nếu không phải thấy nó ra tay hào phóng, ông đây mới đếch cần chơi chung với nó! Tìm tao vay tiền? Sao nó không trực tiếp đi tìm chết đi, đen đủi".

"Cường ca bớt giận, con đàn bà này xem ra không còn lợi ích gì, lại là Alpha, chúng ta chơi không được, nếu là Omega thì tốt rồi, trưởng thành da thịt mềm mại, đáng tiếc".

"Mẹ, đừng nói tới nó nữa, không có tiền ai rảnh mà quan tâm, đi thôi, anh em mình tìm người khác mời uống rượu đi, lại dụ thêm mấy đứa coi tiền như rác".

"Anh nói đúng, đi thôi, đi thôi".

Ngày hôm sau, Thẩm Tiện vẫn như cũ, đầu tiên là làm việc nhà, chờ đến buổi chiều mới đi đến cổng nhà trẻ đón Thẩm Điềm, Thẩm Điềm nhìn thấy Thẩm Tiện cũng không thấy xa lạ như trước kia, nhảy nhót chạy đến trước mặt Thẩm Tiện, ôm đùi cô.

Thẩm Tiện bị dáng vẻ dễ thương này mê hoặc, vội vàng bế nhóc con lên, "Có nhớ mommy hay không?"

"Có, Điềm Điềm nhớ mommy". Nói xong còn cười để lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu.

Trong lúc hai mẹ con chờ Lâm Thanh Hàn đến, Thẩm Tiện lại nhận được cuộc gọi của Lâm Thanh Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK