• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47

Nhan Dịch Trạch buồn bực mà nhìn màn hình di động, lạ thật tại sao điện thoại của Quan Hiểu Ninh lại không gọi được, anh gọi Hứa Hướng Dũng vào hỏi, Hứa Hướng Dũng nói cậu ta cũng không biết và không nghe tin xảy ra việc khác thường gì.

“Thôi bỏ đi, đợi hết giờ làm tôi tự qua đó xem.” Nhan Dịch Trạch cũng không nghĩ nhiều, anh cho là Quan Hiểu Ninh đang tập trung thiết kế nên đã tắt nguồn điện thoại.

Sau khi tan tầm anh tự lái xe đến nhà Đinh Nạp, đứng dưới lầu anh lại gọi thêm một lần nữa, lần này lại có người bắt máy.

“Alo.”

Giọng nói của Quan Hiểu Ninh có vẻ như không có cảm xúc, Nhan Dịch Trạch quan tâm mà hỏi: “Hiểu Hiểu, em sao rồi, sao anh gọi cho em nhiều lần mà không gọi được.”

“Anh đang ở đâu?” Quan Hiểu Ninh không thèm để ý đến câu hỏi của Nhan Dịch Trạch.

“Anh đang ở dưới lầu.”

“Vậy anh đợi một lát, tôi sẽ xuống liền.”

Vài phút sau Quan Hiểu Ninh đã có mặt trong xe của Nhan Dịch Trạch.

Nhan Dịch Trạch nhìn thật kĩ sắc mặt cô, rồi đưa tay lên chạm vào mặt cô: “vừa rồi nghe giọng nói của em chẳng có chút tinh thần nào cả, sắc mặt cũng không được tốt lắm, có phải cảm thấy không khỏe không?”

Quan Hiểu Ninh nghiêng mặt qua để tránh khỏi bàn tay của anh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cửa kính chắn gió: “Tìm một nơi yên tĩnh chúng ta nói chuyện đi.” Cô không muốn quấy rầy đến Đinh Nạp nữa.

Bây giờ Nhan Dịch Trạch mới chắc chắn là không phải do mình nghĩ nhiều, quả thật là Quan Hiểu Ninh đang lạnh nhạt với anh.

Anh khởi động xe và đồng thời suy nghĩ xem mấy ngày nay anh có làm gì khiến cô không vui không, cảm thấy chắc là không có thì lòng anh mới yên tâm một chút.

“Vậy thì đến nhà anh đi.” Không dám nói tùy tiện nữa sợ mình nói sai điều gì, Nhan Dịch Trạch quyết định đợi Quan Hiểu Ninh tự nói ra trước đã rồi đến lúc đó anh mới ứng phó sau.

Hai người quay về nơi ở lúc trước, sau khi vào nhà Quan Hiểu Ninh cũng không hề ngồi xuống mà trực tiếp vào đề: “Hôm nay tôi chủ yếu là muốn nói với anh chuyện giữa hai chúng ta.”

Nhan Dịch Trạch cười nói: “Anh cũng đang định nói với em chuyện này đây, bây giờ chuyện của chúng ta đã dần lắng xuống rồi cũng không còn nhiều người để ý tới nữa, em sắp xếp thời gian dọn về đây đi.”

“Tôi không có dự định quay về đây nữa.”

Nhan Dịch Trạch ngẩn ra một lát, nhưng sau đó vẫn tiếp tục cười và nói: “có phải em cảm thấy chỗ này không được tốt không? Đơn giản thôi mà, mai anh bảo Trương Côn đưa em đi xem xung quanh, em thích chỗ nào thì anh sẽ mua nhà ở chỗ đó.”

Quan Hiểu Ninh vẫn đứng yên ở đó nói: “Anh không cần phải mua bất kỳ căn nhà nào đâu. Nhan Dịch Trạch, lý do mà tôi ra đây gặp anh là vì tôi muốn nói rõ ràng với anh, vì sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, vừa rồi tôi cũng đã nói với Đới Hoán Tình rồi, sau này tôi cũng sẽ không liên lạc với cô ấy nữa, cho nên anh cũng không cần gây khó xử cho cô ấy và Hứa Hướng Dũng nữa.”

Nụ cười trêи môi của Nhan Dịch Trạch nhạt dần, anh do dự một lát rồi mới hỏi: “có thể nói cho anh biết là chuyện gì khiến em giận anh đến vậy không?”

“Anh đã gạt tôi lâu như vậy còn hỏi tôi nguyên nhân ư?” Quan Hiểu Ninh hỏi ngược lại.

Nhan Dịch Trạch im lặng, anh cảm thấy có lẽ Quan Hiểu Ninh đã biết chuyện của Tiêu Tuyết rồi, nhưng anh cũng không muốn tin là Tiêu Tuyết lại dám làm như vậy, cho nên trong lòng Nhan Dịch Trạch vẫn còn ôm một tia hy vọng là Quan Hiểu Ninh tức giận vì một chuyện khác.

“Sao lại im lặng vậy? Tiêu Tuyết đã nói hết mọi chuyện ra rồi.”

Tay của Nhan Dịch Trạch run lên một cái: “Hiểu Hiểu, em nghe anh giải thích đi.”

Quan Hiểu Ninh cười: “Có gì mà phải giải thích chứ, anh chỉ cần nói những lời của cô ấy nói là thật hay không là được rồi. Tôi hỏi anh, có phải là sau khi tôi ngồi tù không bao lâu thì anh đã ở cùng với cô ấy rồi đúng không?”

“Đó là vì……”

“Được rồi, anh không cần phải nói nữa, anh đã trả lời câu hỏi của tôi rồi.”

Quan Hiểu Ninh vốn dĩ không đợi Nhan Dịch Trạch nói hết câu thì đã bước ra ngoài, Nhan Dịch Trạch ngăn cô lại:

“Hiểu Hiểu, thế nào đi nữa thì em cũng phải cho anh một cơ hội để giải thích chứ, cho dù là tội phạm bị tuyên án tử hình đi nữa thì cũng có thể kháng án để biện hộ cho mình không phải sao!”

“Tôi đã nhận tội thay anh thế mà tôi vừa vào tù chưa bao lâu thì anh đã lên giường với người bạn tốt của tôi, anh còn muốn giải thích ư? Tôi ngồi tù 6 năm, hai người bên nhau 6 năm, anh còn muốn biện hộ ư? Nhan Dịch Trạch, anh tha cho tôi đi có được không, cuộc đời của tôi hai mươi mấy năm đầu xem như đã bị hủy rồi, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau, anh cho tôi một cơ hội để tôi bắt đầu lại một cuộc sống mới có được không!”

“Hiểu Hiểu, anh không muốn giải thích là mình bị oan như thế nào, cũng không muốn nói những lời đại loại như nếu thời gian có thể quay lại thì anh sẽ làm như thế nào, anh làm sai thì đã sai rồi! Em giận anh như thế nào cũng được, cho dù phải đợi rất lâu em mới nguôi giận thì anh cũng có thể đợi, nhưng mà xin em đừng nói là sẽ không gặp anh nữa. Vốn dĩ cái lần tay em bị thương thì anh đã định nói chuyện này với em rồi, nhưng sau đó em lại nói là em muốn tham gia cuộc thi thiết kế thời trang anh sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em nên anh nghĩ là đợi thêm một thời gian nữa, nhưng sau khi chúng ta ở bên nhau thì anh lại càng ngày càng không muốn em biết chuyện này, vì anh thật sự không tự tin rằng em sẽ không trách anh, càng sợ sau khi nói ra sự thật thì sẽ phải đối diện với tình trạng như hôm nay, sợ em hận anh và sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa! Nhưng sau khi em ra tù thì anh đã chia tay với Tiêu Tuyết rồi, em cho anh một cơ hội nữa, lần này là lần cuối cùng, anh thề là sau này sẽ một lòng một dạ với em!”

Quan Hiểu Ninh nở một nụ cười không hề mang ý cười: “Anh thề, lần cuối cùng, cho anh một cơ hội cuối cùng, anh không cảm thấy những từ này anh đã nói rất nhiều lần rồi ư? Tôi đã ngu ngốc nhiều lần để mà tin anh rồi, cũng là tôi luôn tự lừa dối bản thân mình, nhưng mà lần này sẽ không như thế nữa!” sau khi nói xong cô cố gắng đi vòng qua người đang đứng cản ở trước mặt mình mà rời khỏi.

Trong lòng Nhan Dịch Trạch cực kỳ hoảng loạn, vội kéo lấy cánh tay của Quan Hiểu Ninh, anh không nghĩ được gì nữa chỉ biết là lúc này anh không thể để cô rời khỏi, sợ một khi cô đi rồi thì mình lại phải tiếp tục sống cuộc sống trống rỗng không cảm giác nữa.

6 năm trước Quan Hiểu Ninh ngồi tù, anh ép buộc bản thân đè nén sự đau khổ và hối hận trong lòng, dùng sự phóng túng và điên cuồng để che đi sự đau đớn mất đi người mình yêu, cho nên lúc Tiêu Tuyết đem đôi găng tay có màu y hệt đôi găng tay mà Quan Hiểu Ninh đan đến trước mặt anh cầu xin anh cứu ba của cô ấy, anh đã không do dự gì mà liền đồng ý, cho rằng đây là một phương thức khác để bồi thường cho Quan Hiểu Ninh. Mà sau khi sự việc kết thúc, khi Tiêu Tuyết lần nữa mang theo vẻ mặt yếu đuối xuất hiện trước mặt anh bảo anh giúp cô giải quyết phiền toái, thì anh vẫn vô điều kiện mà đồng ý, những ngày tháng sau đó anh lại phát hiện Tiêu Tuyết có rất nhiều chỗ rất giống Quan Hiểu Ninh, ví dụ như cách nói chuyện, tính cách thậm chí là ước mơ sau này của hai người họ cũng giống nhau, có Tiêu Tuyết ở bên cạnh nổi đau trong lòng anh dần dần tan biến, và rồi tự nhiên mà để cô đi theo bên cạnh anh.

Nhưng mà cho đến khi nhìn thấy Quan Hiểu Ninh sau khi ra tù thì anh mới hiểu ra, thì ra không ai có thể thay thế được cô, cùng với sự tiếp xúc ngày càng nhiều của hai người anh mới bắt đầu nhớ lại 6 năm này anh đã phải trải qua như thế nào, không có vui vẻ và cũng không có nổi đau nào sâu sắc, anh mới ý thức được thật ra ở nơi sâu thẳm trong lòng anh chưa từng quên Quan Hiểu Ninh, cho nên cũng vô thức mà để lại dấu ấn về nổi nhớ và hồi ức đối với cô trong cuộc sống của mình, và để lại dấu ấn trong Trung Hiểu– đế quốc thương mại này, bao gồm cái tên Trung Hiểu cũng là vì cô mà đặt!

Khi Quan Hiểu Ninh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý lần nữa trở thành bạn gái của anh sau khi kết thúc cuộc thi thiết kế thời trang, anh cuối cùng cũng nhận biết được rõ ràng tư vị của niềm vui là như thế nào, cũng càng hiểu rõ hơn người mà mình yêu là Quan Hiểu Ninh, mà tình yêu vô điều kện của Quan Hiểu Ninh dành cho anh cũng trở nên đáng quý gấp trăm lần, cô là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ!

Vì lẽ đó mà mối quan hệ giữa anh và Tiêu Tuyết cũng trở thành việc khiến anh lo lắng nhất, nhưng anh kiên quyết tin rằng với tính cách dù là có bỏ mạng đi nữa cũng không từ bỏ tiền tài của Tiêu Tông Tín chắc chắn ông ta tuyệt đối không cho phép Tiêu Tuyết làm ra những chuyện đắc tội với anh, nhưng chính lòng tin mù quáng và sự tự cho là đúng của anh khiến anh đã xem thường lòng báo thù của phụ nữ, Tiêu Tuyết thà để Tiêu gia mất đi cơ hội có được lợi ích lớn từ trêи người anh cũng phải phá hoại triệt để tình cảm giữa anh và Quan Hiểu Ninh!

“Hiểu Hiểu, người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình em, sở dĩ anh và Tiêu Tuyết ở bên nhau là vì ở trêи người cô ấy anh nhìn thấy hình bóng của em, anh cảm thấy đối xử tốt với cô ấy chính là đang chuộc tội với em, em đừng vội rời đi có được không? Anh có thể nói hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho em biết.” Nhan Dịch Trạch không có cách nào giải thích được gút mắc trong nội tâm mình chỉ có thể cầu xin Quan Hiểu Ninh cho anh thêm chút thời gian để anh có thể giải thích với cô.

“Nhan Dịch Trạch, đúng là Tiêu Tuyết là bạn của tôi nhưng anh không đi thăm tôi, không chăm sóc cho gia đình của tôi ngược lại đi chuộc tội với cô ấy, những lời này sao anh còn mặt mũi mà nói ra được chứ! Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có giải thích và xin lỗi thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể nào tha thứ cho anh đâu, bởi vì chỉ cần nghĩ tới việc anh và Tiêu Tuyết từng lên giường với nhau thì tôi đã cảm thấy ghê tởm rồi, anh không xứng để có được tình yêu của tôi, cũng không xứng để yêu tôi!” Quan Hiểu Ninh dùng hết sức lực của mình mà đẩy Nhan Dịch Trạch ra, sự phẫn nộ nhẫn nhịn bấy lâu nay cuối cùng cũng bộc phát ra rồi.

Nhan Dịch Trạch bị biểu hiện căm ghét và cảm thấy ghê tởm trêи khuôn mặt của Quan Hiểu Ninh khiến cho mắt anh đau vô cùng, anh giơ tay lên muốn chạm vào người cô nhưng cuối cùng vẫn là vô lực mà buông cánh tay xuống: “Hiểu Hiểu, anh đã từng thử đi tìm người nhà của em, nhưng họ không muốn gặp anh cũng không chịu nhận số tiền mà anh cho người đem qua cho họ.”

“Bây giờ nói những lời này còn tác dụng gì nữa chứ, tôi thà tiếp tục ngồi tù cũng không muốn nhìn thấy mặt của anh!” Sau khi nói xong Quan Hiểu Ninh không chút lưu luyến mà đi ngang qua người anh rồi bước thẳng ra ngoài, đi đến trước cửa đẩy cánh cửa bước ra ngoài rồi khóa nó lại, bỏ lại người đàn ông tổn thương mình triệt để này ở sau lưng.

Tiếng đóng mạnh cửa khiến Nhan Dịch Trạch thấy choáng váng và nhắm mắt lại, không biết mình còn có thể dùng cách nào để vãn hồi lại vệt ánh sáng đó trong cuộc đời mình!

Đinh Nạp nhìn thấy Quan Hiểu Ninh từ bên ngoài về thì vội chạy ra đón: “Hiểu Ninh, cậu vẫn ổn chứ?”

“Mình vẫn ổn, những gì cần nói mình đã nói rõ ràng với anh ta rồi.”

Sự bình tĩnh của Quan Hiểu Ninh khiến Đinh Nạp đau lòng, cô bước qua ôm lấy Quan Hiểu Ninh: “Hiểu Ninh, nếu đau lòng thì cứ khóc ra đi, đừng cố nhịn như thế sẽ dễ sinh bệnh lắm đấy, chúng ta sảng kɧօáϊ mà khóc và chửi ầm một trận, ngày tháng sau này nên sống như thế nào thì sống như thế đấy!”

Quan Hiểu Ninh tựa đầu vào vai Đinh Nạp, khóe mắt đã trở nên đỏ hoe: “Mình tưởng là anh ấy đã thay đổi, trở nên biết cách tôn trọng mình, hiểu được những gì mình muốn là cái gì, trở nên biết tôn trọng phụ nữ hơn, anh ấy đã làm biết bao nhiêu chuyện khiến mình cảm động, cảm động đến mức cho dù anh ấy không muốn kết hôn thì mình vẫn nguyện ở bên cạnh anh ấy. Kết quả thì sao chứ, mình vừa vào trại giam thì anh ta đã lên giường với Tiêu Tuyết rồi! Tiêu Tuyết vì anh ấy mà hận mình mà còn phải giả vờ làm ra bộ dạng tốt với mình để gạt mình, tại cuộc thi hãm hại mình. Nạp Nạp, mình yêu anh ấy, yêu đến mức có thể cố tình xem nhẹ sự vô tình vô nghĩa của anh ấy đối với mình trong 6 năm nay, mình…mình……” Cô không thể nói tiếp được nữa, ôm chặt lấy Đinh Nạp mà khóc rống lên.

Đinh Nạp cũng nhịn không được mà khóc theo, Quan Hiểu Ninh là một người kiên cường vô cùng, từ nhỏ đến lớn cô hầu như chưa từng thấy cô ấy khóc bao giờ, khóc đến đau lòng như vậy thì càng khỏi nói vốn dĩ là chưa từng có bao giờ, cho dù là lúc ngồi tù, gia đình và Nhan Dịch Trạch đều không xuất hiện thì cô vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, có thể thấy được lần này cô bị tổn thương sâu sắc đến mức nào.

Cô không đồng ý để Quan Hiểu Ninh và Nhan Dịch Trạch lại bên nhau nữa, nhưng nhìn thấy cô ấy đau lòng như vậy thì cô lại cảm thấy khó chịu vô cùng: “Hiểu Ninh, có lẽ Nhan Dịch Trạch thật sự là đã thay đổi rồi, chẳng phải anh ta đã chia tay với Tiêu Tuyết rồi sao? Đúng là anh ta đã làm sai, nhưng Tiêu Tuyết mới là thủ phạm chính, là cô ta cố tình tiếp cận Nhan Dịch Trạch!”

Quan Hiểu Ninh dùng sức mà lắc đầu: “Nạp Nạp, cậu đừng nói nữa, đều do mình ngốc, sau này mình chỉ muốn làm việc thật tốt và không muốn nhìn thấy mặt của họ nữa!”

Hai người nhìn nhau khóc rất lâu rồi mới từ từ ngừng khóc, đôi mắt của Quan Hiểu Ninh sưng như hạch đào vậy, nhưng sau khi khóc một trận như vậy thì tâm trạng của cô ngược lại đỡ hơn một chút, mấy năm nay cô quá kìm nén cảm xúc của mình rồi, cho nên ngoại trừ sự phản bội của Nhan Dịch Trạch, cô cũng là khóc vì sự ủy khuất mà mình đã chịu trong nhiều năm nay.

Nhìn lại đôi mắt của Đinh Nạp cũng đã mở không lên rồi, Quan Hiểu Ninh không nhịn được cười trong khi khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.

Đinh Nạp chớp chớp đôi mắt nặng trĩu giả vờ giận hờn nói: “Cười cái đầu cậu ấy, cũng tại cậu mà ra đó.” Nói xong cô cũng cười phá lên.

Quan Hiểu Ninh ôm chặt Đinh Nạp một lần nữa: “Nạp Nạp, may mà có cậu.” Có thể có được một người bạn đau lòng và khóc cùng mình đã quá đủ rồi!

Mấy ngày nay Vu Diên Danh cũng không đến văn phòng làm việc ở Trung Hiểu, Tiêu Tuyết xin nghỉ bệnh ở nhà nghỉ ngơi vì mặt của cô sưng đến nổi không thể đi làm mà cô cũng không chịu đi ra ngoài, cho nên anh qua chăm sóc cô.

Tiêu Tuyết cầm chiếc gương để soi dấu tát trêи mặt bắt đầu biến thành vết bầm, sau đó buồn bực mà quăng chiếc gương đi.

Vu Diên Danh đứng một bên thở dài: “Đinh Nạp này quả thật là quá nhẫn tâm mà.”

“Hừ, cô ta đúng là một con đàn bà đanh đá lại bị Nhạc Đông chìu hư, Nhạc Đông đúng là bị mù mới đi thích cô ta!”

“Tiểu Tuyết, anh thấy hay là bỏ đi, em cũng đừng đi tìm Đinh Nạp nữa.”

Tiêu Tuyết khó chịu mà nói: “Em mới không thèm đi đôi co với người thiếu kiến thức như cô ta.”

Lời nói của Tiêu Tuyết khiến Vu Diên Danh thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút kinh ngạc, anh không ngờ Tiêu Tuyết lại dễ dàng bỏ qua cho Đinh Nạp như vậy.

“Nhưng mà, em có thể không tính toán với Đinh Nạp, nhưng em không thể dễ dàng bỏ qua cho Quan Hiểu Ninh như vậy được.”

Vu Diên Danh lập tức bỏ xuống sự hoài nghi vừa rồi của mình: “Tiểu Tuyết, em cũng đã nói ra chân tướng sự thật cho Hiểu Ninh biết rồi, nhất định cô ấy cũng rất đau lòng, có lẽ sẽ không ở bên Nhan Dịch Trạch nữa đâu, em còn định làm gì nữa?”

Tiêu Tuyết xoay người lại nhìn Vu Diên Danh: “Sao anh biết được họ không thể ở bên nhau nữa? Những người phụ nữ của Nhan Dịch Trạch còn ít ư, Quan Hiểu Ninh chẳng phải cũng có thể xem như không có gì xảy ra à, việc mà Hàn Tư Nghê đã làm khiến cho cô ta chật vật như chuột qua đường vậy, chẳng phải cô ta vẫn bám chặt lấy Nhan Dịch Trạch không tha ư? Sự thanh thuần ngây thơ của cô ta tất cả đều là giả vờ mà thôi, lúc còn đi học cô ta cũng nhờ vào thủ đoạn này để mà mê hoặc đám học sinh nam khiến họ chết mê chết mệt.”

Vu Diên Danh không tán thành với lời nói của Tiêu Tuyết cho lắm, bởi vì anh cũng đã từng tiếp xúc với Quan Hiểu Ninh một thời gian dài như vậy, tính cách của Quan Hiểu Ninh như thế nào, cô là người như thế nào anh tự nhận mình cũng khá là hiểu rõ, nhưng anh cũng không phản bác lại lời của Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật Nhan Dịch Trạch chia tay với cô mà thôi, đợi qua một khoảng thời gian hơn nữa mình cũng thường xuyên ở bên cô ấy chắc chắn tâm trạng cô sẽ khá lên thôi.

“Diên Danh.”

“Hả, cái gì vậy?” Vu Diên Danh định thần lại phát hiện Tiêu Tuyết đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ủy khuất.

Tiêu Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay của Vu Diên Danh: “Em muốn xin anh một chuyện.”

“Cái gì mà xin hay không xin chứ, em có việc gì cứ nói anh nhất định sẽ cố hết sức mà giúp.” Vu Diên Danh cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Tiêu Tuyết, nhịp tim của anh đột nhiên lỗi nhịp, không tính cái lần thuyết phục cô lần trước thì đây là lần đầu tiên anh và cô có sự tiếp xúc thân mật như vậy, điều này khiến anh vừa thấy khẩn trương lại cảm thấy hạnh phúc.

“Em muốn cầu xin anh từ nay về sau đừng qua lại với Quan Hiểu Ninh nữa, cũng đừng có giúp cô ấy nữa, có được không?”

Vu Diên Danh nhìn Tiêu Tuyết đến ngây ngốc, có như thế nào đi nữa cũng nghĩ không ra đột nhiên mình lại bị lôi kéo vào trong cái cục diện hỗn loạn này, vả lại còn phải lựa chọn đứng về phe nào nữa!

Chương 48

Yêu cầu của Tiêu Tuyết khiến Vu Diên Danh cảm thấy khó xử vô cùng, anh cố hết sức làm lơ cái nắm tay của Tiêu Tuyết và thử khuyên cô: “Tiểu Tuyết, em làm như vậy thì có khác gì mấy đứa con nít đánh nhau chứ, em không thể yêu cầu những người mà em và Hiểu Ninh cùng quen biết đều phải chọn đứng về phía nào được, không thể bởi vì em không thích mà bắt buộc tất cả mọi người cũng phải lạnh nhạt với Hiểu Ninh.”

Tiêu Tuyết cúi đầu xuống và khóc nức lên: “Em biết anh cho là em đang hành xử vô lý, nhưng mà Dịch Trạch đã rời xa em rồi, em thật sự là không thể chịu nổi những người thân thiết với em có qua lại với cô ấy, em cũng không thể nào giả vờ là không để ý được, cho nên anh cũng không cần phải khó xử đâu, anh muốn giúp cô ấy như thế nào thì đi mà giúp đi, sau này anh không cần phải đến văn phòng thiết kế của em nữa, em sợ mình không thể khống chế được cảm xúc của bản thân sẽ trút hết lên người anh.”

Vừa nghĩ tới việc sau này không được gặp Tiêu Tuyết nữa, Vu Diên Danh liền cảm thấy trong lòng đau nhói, Tiêu Tuyết có rất nhiều khuyết điểm nhưng sự si tình, sự thẳng thắn và hành vi ấu trĩ bây giờ của cô cũng khiến anh cảm thấy động tâm một cách kỳ lạ, những lời nói hôm đó của Đinh Nạp tuy không có cách nào để kiểm chứng là thật hay giả, nhưng vì để bảo vệ Quan Hiểu Ninh nên cách dùng từ của cô ấy chắc cũng có phần nói quá. Hơn nữa, Nhan Dịch Trạch cũng đâu phải con nít, Tiêu Tuyết cũng không có chỗ nào giống Quan Hiểu Ninh, hai người ở bên nhau là sự tình nguyện từ hai phía, không lẽ mình đi học cách nói chuyện và những cử chỉ của Nhan Dịch Trạch thì có thể khiến Tiêu Tuyết thích mình hay sao!

Sau hồi lâu suy nghĩ cuối cùng Vu Diên Danh cũng đưa ra quyết định: “Anh là đến để hợp tác với em, bất luận như thế nào thì anh cũng sẽ không bỏ rơi em đâu, anh sẽ ủy thác cho nhà thiết kế khác ở văn phòng làm việc của anh dẫn dắt Hiểu Ninh, em thấy như vậy có được không?”

Tiêu Tuyết vội ngẩng đầu lên, khóe mắt ngấn lệ nhìn Vu Diên Danh: “Diên Danh, cảm ơn anh đã đồng ý ở lại bên cạnh em, không như Nhan Dịch Trạch vì Quan Hiểu Ninh mà bỏ rơi em!”

“Anh sẽ mãi luôn bên cạnh em và không bỏ rơi em đâu.” Vu Diên Danh đã đưa ra lời hứa đầy thâm ý.

Tiêu Tuyết chớp chớp đôi mắt, biểu hiện của cô trong thoáng chốc có chút mơ hồ cùng hốt hoảng, khóe môi cô hơi nhếch lên như là muốn nói gì đó, nhưng lúc sau cũng chỉ là dựa vào lòng Vu Diên Danh, một hồi lâu mới nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Diên Danh, chỉ cần anh ủng hộ em, thì em sẽ luôn đối tốt với anh.”

Vu Diên Danh ôm lấy Tiêu Tuyết đang trong lòng mình và vỗ vỗ cánh tay cô, không giấu nổi sự vui vẻ và mãn nguyện trêи mặt mình!

Nếu Tiêu Tuyết và Quan Hiểu Ninh đã lật mặt nhau rồi, thì tiếp theo sau đó tất nhiên lại có người biết được chuyện này bắt đầu thông báo tin tức cho đám nhà báo về mối quan hệ giữa Tiêu Tuyết và Nhan Dịch Trạch, thân phận người trúng vé số cũng được đưa tin.

Lần này ngay cả các nhà báo cũng cảm thán về mối nghiệp duyên của ba người, một người là mối tình đầu đã vì mình mà ngồi tù 6 năm, một người là hồng nhan tri kỉ đã ở bên mình 6 năm vì sự thành đạt của mình mà cống hiến vô điều kiện, Nhan Dịch Trạch phải lựa chọn một trong hai người cũng rất là khó xử, bởi vì cho dù chọn người nào đi nữa thì cũng phải phụ lòng người còn lại, nếu mà là ở thời cổ đại thì Nhan Dịch Trạch thu nhận hết hai người phụ nữ vậy là xong chuyện, còn có thể trở thành một giai thoại nữa.

Kế đó chưa đầy hai ngày thì lại có phóng viên chụp được hình Tiêu Tuyết với vẻ mặt tiều tụy và trêи mặt có vết bầm, lần này lại càng là mỗi người một kiểu nói, nhưng đa số đều là đứng về phía hai người phụ nữ và nảy sinh xung đột gay gắt, kết quả đương nhiên là Tiêu Tuyết– người sống trong hoàn cảnh giàu sang và được giáo ɖu͙ƈ tốt bị Quan Hiểu Ninh– một phạm nhân vừa mới ra tù đánh bại.

Nhưng mà dường như cảm thấy còn chưa đủ náo nhiệt hay sao, tập đoàn Trung Hiểu lại tiến hành thay đổi nhân sự trong lúc này, Tiêu Tuyết từ bộ phận quan hệ công chúng bị điều đến bộ phận nhân sự, nhưng sau khi bị điều đi thì vị trí và chức vụ lại chưa được quyết định, rõ ràng là muốn khiến cô ta không có gì để làm, nếu không phải vì nhà họ Tiêu vẫn còn giữ cổ phần của Trung Hiểu trong tay thì chắc Tiêu Tuyết sẽ bị trực tiếp đuổi việc!

Lúc này rất nhiều người làm việc ở Trung Hiểu cũng đã hiểu rõ, Nhan Dịch Trạch không như những gì báo nói là có tình có nghĩa như thế nào với Tiêu Tuyết, mà ngược lại có vẻ như là rất ghét thì có.

Trong căn biệt thự ở ngoại ô của Tiêu gia, Tiêu Tông Tín đập vỡ hết các tách trà và ấm trà, dưới đất một đống mảnh vụn, sau đó bắt đầu chỉ vào con gái mà nổi trận lôi đình: “Cô nói xem có phải cô không có óc không vậy, sao cứ nhất thiết phải đi đắc tội Nhan Dịch Trạch chứ, lần này thì hay rồi không những đám cưới không thành, chắc chắn Trung Hiểu cô cũng sắp không thể ở lại được nữa! Con mẹ nó sao cô không làm theo ý của ta đây hả, Quan Hiểu Ninh thì là cái rấm gì chứ, cho dù Nhan Dịch Trạch có bao cô ta đi nữa thì cô quản chuyện bao đồng này làm gì chứ, cô cưới được nó hoặc là lấy được cổ phần của Trung Hiểu mới là bản lĩnh thực sự! Việc trúng số cô cũng nói ra ngoài, đến lúc lật mặt nó rồi hay sao, hả? Cô cút ngay cho tôi, con đường tiền tài của nhà họ Tiêu đều bị chính tay cô chặt đứt hết rồi, nếu như ta có thêm một đứa con nữa thì ta cũng sẽ không nhận cái đứa như mày!”

Mẹ của Tiêu Tuyết tức đến nổi khóc nức lên: “Tiền nhà mình còn chưa đủ nhiều ư, đủ xài là được rồi, nhiều quá thì đến lúc chết ông có đem theo được không? Rõ ràng là tên Nhan Dịch Trạch đó không phải là người mà, hủy đi hạnh phúc của Tiểu Tuyết nhà mình, ông không có bản lãnh đi tìm hắn ta tính sổ mà còn ở đây chửi con gái mình, có cút thì cũng là ông cút mới đúng!”

“Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, Nhan Dịch Trạch cũng không còn sống tốt được bao lâu nữa đâu.” Tiêu Tuyết sau khi bị chửi cũng không có tức giận và phản bác lại như trước, mà ngược lại rất là bình tĩnh mà khuyên can ba mẹ mình.

Tiêu Tông Tín và Vương Bân ngẩn ra một lát, Tiêu Tông Tín vội hỏi: “Câu nói này của con là có ý gì?”

“Dù sao mỗi ngày con ở Trung Hiểu đều rảnh rỗi không có gì làm cho nên con đã liên hệ với người bên công ty đầu tư Hải Dương, quả thật là họ đang âm thầm thu mua cổ phiếu của Trung Hiểu, nhưng mà chỉ thu mua được cổ phiếu của những cổ đông nhỏ lẻ mà thôi, họ cũng đã liên lạc qua vài cổ đông lớn trong hội đồng quản trị nhưng không ai chịu bán, trong tay con còn nắm giữ 100 ngàn cổ phiếu của Trung Hiểu, đã nói rõ với họ là 40 đồng một cổ phiếu.”

“40 đồng! Lần trước ta bán là 39 đồng, công ty đầu tư Hải Dương này vốn cũng hùng hậu quá nhỉ, chỉ đáng tiếc là số cổ phần của Trung Hiểu trong tay chúng ta quá ít. Tiểu Tuyết, con xem bây giờ con thu được nhiều tiền như vậy, có phải nên cho ba một chút tiền tiêu vặt không?” Trêи mặt của Tiêu Tông Tín cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

“Ông cũng đâu phải thiếu tiền, tiền của con thì cứ để tự nó để dành đi.” Vương Bân không tán thành với cách làm của chồng mình.

“Bà thì biết gì chứ, bà tưởng sau này cửa hàng văn phòng phẩm của tôi còn có thể nhận được đơn hàng của Trung Hiểu nữa ư, tôi không cần vốn để xoay sở và không cần phải đi tiếp đãi khách hàng để giữ chân họ ư!”

Tiêu Tuyết thấy nhức đầu mà nói: “Mẹ, con cũng không thiếu tiền xài, nếu ba cần tiền thì con cho ba một nửa cũng được, con còn chưa nói hết câu hai người khoan hẳn cãi nhau đã. Người bên đầu tư Hải Dương còn nói nếu như chúng ta có thể giúp họ thu mua được cổ phiếu của những cổ đông khác với giá thấp thì sẽ cho chúng ta tiền hoa hồng là 0,2% và nếu giá thu mua cổ phiếu càng thấp thì tiền hoa hồng của chúng ta càng cao.”

“Đây quả thật là một chuyện tốt, nhưng mà giá cổ phiếu của Trung Hiểu luôn ổn định, vả lại ai mà ngu đến nổi chịu bán cổ phiếu trong tay mình với giá thấp chứ.” Tiêu Tông Tín cảm thấy việc này rất khó thành.

Tiêu Tuyết thì lại không nghĩ vậy: “Nếu như giá cổ phiếu của Trung Hiểu bị rớt giá nghiêm trọng thì chẳng phải được rồi còn gì.”

“Con nói thì dễ, giá cổ phiếu của Trung Hiểu mình sao mà có thể khống chế được.”

“Chắc chắn sẽ có thời cơ, con có lòng tin.”

Tiêu Tông Tín không để tâm điều đó, ông chỉ quan tâm một chuyện mà thôi: “Vậy thì con cứ thẳng tay mà làm đi, nhưng mà tuyệt đối đừng quên đưa tiền cho ba đó.”

Tiêu Tuyết bất lực mà gật đầu, ba của cô quả thật là rất yêu tiền, nhưng sao mà tuổi càng cao thì lại càng muốn nhiều hơn nữa chứ, mỗi lần chưa nói được mấy câu thì cứ luôn quay qua vấn đề này.

Quan Hiểu Ninh rãnh rỗi không có gì làm mà ngồi trước cửa sổ phòng ngủ ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, một tuần trước cô nhận được điện thoại của Vu Diên Danh nói là vì lý do công việc nên không thể dẫn dắt cô nữa, nhưng đã sắp xếp cho cô một nhà thiết kế khác để tiếp tục dạy cho cô. Cô nghe xong cũng hiểu là vì chuyện gì, tính cách của Tiêu Tuyết luôn như vậy, lúc nhỏ chơi trò chơi cũng phải phân rõ phe địch và phe mình, nhưng mà vì sớm đã biết được Vu Diên Danh thích Tiêu Tuyết cho nên cô có thể hiểu được sự khó xử của Vu Diên Danh, vả lại người ta cũng không có nghĩa vụ phải giúp mình.

Chỉ là còn có ai có thể dạy cô một cách kiên nhẫn như vậy chứ, nhà thiết kế mới này cũng chỉ gọi cho cô hai cuộc điện thoại để hỏi về sự nắm bắt cơ bản của cô như thế nào, sau đó cũng không còn liên lạc nữa, cho nên việc học của cô đang trong tình trạng kết thúc, nguồn thu nhập cũng chỉ giới hạn ở hai đơn đặt hàng mà lúc trước Vu Diên Danh cho cô. Cô cũng từng nghĩ là ra ngoài tìm việc, nhưng không ngờ mình lại lần nữa trở thành nhân vật để mọi người bàn tán, trở thành người có hiềm nghi lớn nhất trong việc đánh Tiêu Tuyết, lần này chuyện ra ngoài tìm việc làm lại bị phá vỡ rồi.

“Hiểu Ninh, mình có thể vào không?” Đinh Nạp đứng bên ngoài hỏi.

“Cậu vào đi.”

Đinh Nạp đẩy cửa đi vào trêи tay còn cầm theo hộp đựng thức ăn nhanh: “Hôm nay cậu vẫn chưa ăn gì đúng không, mình đã mua cho cậu cơm bò bít tết này, cậu phải ăn hết đấy.”

Quan Hiểu Ninh cười rồi nhận lấy hộp cơm, mở ra liếc nhìn một cái quả là không có khẩu vị, nhưng vì không muốn Đinh Nạp buồn nên cô đã ăn từng miếng nhỏ.

“Hiểu Ninh, cậu cứ nhịn đói như vậy không được đâu, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ bị bệnh đấy.”

“Mình chính là không có khẩu vị, để qua một khoảng thời gian thì sẽ khỏi thôi.”

“Hay là mình trực tiếp đi tìm Tiêu Tuyết đập cho cô ta một trận để hả dạ, để cô ta ở đó mà suốt ngày tung tin đồn không bằng chúng ta làm thật cho rồi, đáng lẽ mình còn cho rằng tên Vu Diên Danh đó cũng không tồi, nghĩ rằng mai này cậu và hắn ta có phát triển tình cảm thì cũng rất tốt, ai ngờ hắn ta lại là tay sai của Tiêu Tuyết, chắc chắn là chủ ý của Tiêu Tuyết để hắn ta không được giúp cậu nữa!” Đinh Nạp cuối cùng vẫn là nhịn không được mà nổi giận.

Quan Hiểu Ninh đặt đôi đũa xuống và lắc đầu: “Cứ để tùy cô ấy đi, mình không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với cô ấy nữa.”

“Quan trọng là cô ta không chịu bỏ qua, cô ta đang cắt đứt đường sống của cậu đấy cậu không phát hiện ra ư, cô ta muốn khiến cho cậu không thể nào sống nổi ở cái thành phố này nữa, cậu lại không mắc nợ cô ta cái gì, rõ ràng cô ta là một người cực kỳ đê tiện và vô sỉ, kết quả ngược lại khiến người khác cho rằng cô ta mới là người bị hại, sao cậu còn phải chịu đựng cô ta chứ!”

“Nếu không thì có thể làm gì chứ, đánh cô ta một trận thì sẽ có cách giải quyết vấn đề ư? Vậy thì tin tức này thật sự là không bao giờ có hồi kết rồi, cô ta đê tiện cũng được mà vô sỉ cũng được, kẻ phản bội mình không chỉ có một mình cô ta, trách nhiệm cũng không phải của một mình cô ta, mình quá hiểu rõ Nhan Dịch Trạch rồi, nếu không phải anh ta động lòng thì cho dù Tiêu Tuyết có làm cái gì đi nữa cũng không có kết quả.”

“Là do cô ta nhân cơ hội, cô ta lợi dụng sự hối hận và nhớ nhung của Nhan Dịch Trạch đối với cậu mà sà vào lòng anh ta, con người ai cũng sẽ lúc yếu mềm, Nhan Dịch Trạch cũng có sai nhưng ít nhất cũng phải có sự phân biệt mức độ chứ.”

Quan Hiểu Ninh cười: “Nhan Dịch Trạch mà biết hối hận và nhớ nhung, có lúc yếu mềm? Đây thực sự là quá mắc cười rồi.”

“Trong lòng của Nhan Dịch Trạch chắc chắn là có cậu, nếu không cũng sẽ không làm nhiều chuyện như vậy để giữ lại những hồi ức về cậu.” Đinh Nạp muốn khiến Quan Hiểu Ninh nhận rõ tình cảm trong lòng mình, rốt cuộc có thật sự là có thể quên Nhan Dịch Trạch được hay không mà không phải sau khi chia tay sống càng thêm đau khổ.

Quan Hiểu Ninh đứng bật dậy: “Nạp Nạp, mình từng yêu Nhan Dịch Trạch, cho nên mình hiểu anh ta hơn cậu. Cũng chính vì mình từng yêu anh ta, cho nên mình càng hiểu rõ sự đau khổ và phẫn nộ sau khi bị anh ta bỏ rơi của Tiêu Tuyết, không phải ai cũng như mình vậy có thời gian 6 năm mang tính cưỡng chế và dùng nó để dập tắt sự phẫn hận và đau lòng. Mình thật sự không thể nào nuốt nổi cơm nữa, mình muốn ra ngoài dạo một chút.”

Đinh Nạp nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Quan Hiểu Ninh và nắm chặt lấy nắm tay, Tiêu Tuyết quá đáng và vô sỉ hết sức, có lẽ đã là lúc để Quan Hiểu Ninh biết thêm về sự thật, nhưng mà trước khi để cô ấy biết thì còn phải trưng cầu ý kiến của một người nữa.

Quan Hiểu Ninh một mình đi dạo trong sân của tiểu khu, vì thời tiết đã trở lạnh mà trời lại mau tối, cho nên mặc dù mới 7 giờ hơn nhưng công viên bên hồ phun nước đã không còn một bóng người, cô tìm một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, hít thở không khí lạnh mang hơi nước và cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô biết Đinh Nạp là vì quan tâm cho mình và muốn bảo vệ mình, nhưng cô thật sự không muốn mọi việc trở nên phức tạp hơn nữa, bản thân có đau lòng hơn nữa thì cũng không thể chém giết gì được, thật ra cứ thế này đến chết cũng đừng gặp nữa là một kết cục tốt nhất, cô cũng tin là mình có thể một lần nữa dùng thời gian để chữa lành vết thương đau đến không biết dùng từ gì để hình dung này.

Ít nhất còn có 500 ngàn để làm vốn liếng, cô không ngốc đến nổi đem số tiền đó trả lại cho Nhan Dịch Trạch, mình có thể mua một căn hộ nhỏ ở chỗ xa tí, bất luận như thế nào cũng phải có một chỗ ở, không thể ở nhờ nhà Đinh Nạp hoài được, tạm thời cô chưa muốn rời khỏi thành phố này, gia đình cô vẫn còn ở thành phố này làm sao cũng phải tìm một ngày nào để đi thăm họ.

Nhan Dịch Trạch đứng ở cuối con đường đá nhìn bóng dáng gầy yếu đang ngồi trêи chiếc ghế dài một cách xuất thần, chỉ mới vài ngày thôi mà sao lại gầy đi nhiều như vậy chứ, cô ấy không ăn cơm à!

Giờ mỗi ngày sau khi tan ca anh đều lái xe đến nơi này, ngồi ở một góc vắng người qua lại trong tiểu khu mà ngẩn người, anh không hề muốn quay về căn hộ chứa đầy hồi ức ngọt ngào của hai người chút nào, bởi vì ở đó anh lúc nào cũng nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ, tức giận và làm nũng của Quan Hiểu Ninh, sau đó trong lòng như là bị cây kim đâm từng nhát từng nhát vào vậy.

Có một buổi tối, những sự việc của 6 năm trước và bây giờ cùng nhau xuất hiện trong giấc mơ của anh, khi anh giật mình tỉnh dậy nhìn thấy ngôi nhà trống trải, đột nhiên cảm thấy những gì xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây như là ảo giác vậy, anh thậm chí còn nghi ngờ bản thân có lẽ là chưa từng gặp qua Quan Hiểu Ninh lúc ra tù, tất cả cũng chỉ là do bản thân quá nhớ cô mà nằm mơ! Nghĩ đến đây anh lại cảm thấy có một sự sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng, nếu như những hồi ức hạnh phúc ngọt ngào của hai người đều là giả đều chỉ là mơ thì anh sẽ không thể nào tiếp nhận nổi, cho nên khuya hôm đó anh đã lái xe đến đây, một mình ngồi ở tiểu khu đến trời sáng, cho đến khi nhìn thấy Quan Hiểu Ninh bước ra từ tòa nhà thì anh mới yên tâm.

Từ đó trở đi anh đã hình thành thói quen qua đây ngồi một lúc lâu rồi mới về nhà, nhưng Quan Hiểu Ninh lại không thấy ra nữa, nhưng mà anh chỉ cần ngồi ở đây và nghĩ đến Quan Hiểu Ninh đang ở trêи lầu thì trong lòng sẽ cảm thấy rất an tâm.

Mà tình hình hôm nay quả thật là một bất ngờ cực lớn, anh đã rất lâu không được nhìn thấy Quan Hiểu Ninh trong khoảng cách gần như vậy rồi, chỉ có điều sau khi nhìn thấy rồi thì lại cảm thấy đau lòng, đau lòng vì cô đã phải chịu nhiều khổ như vậy và giận chính mình là người đã khiến cô chịu khổ.

Bất giác Nhan Dịch Trạch bắt đầu di chuyển đôi chân từ từ đi về hướng hình bóng đã khiến anh ăn không ngon ngủ không yên đó, anh không có cách nào khắc chế bản thân mà đi tiếp cận Quan Hiểu Ninh, cho dù cô ấy có mắng anh đi nữa, có thể nghe thấy giọng nói của cô là anh vui rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK