• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9

Quan Hiểu Ninh đứng ngẩn ra nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, còn Vu Diên Danh đứng trước mặt cô thì cười hi hi, sau đó nói với Đại Quế Hà: “Chị Đại, vị mỹ nữ này mới đến à?”

“Người mới đấy, cậu đừng ghẹo người ta hoài, cho cậu thêm một viên xíu mại nè mau đi đi.” Đại Quế Hà lấy cái muôi từ tay Quan Hiểu Ninh múc thêm một viên thịt cho Vu Diên Danh.

“Mỹ nữ, tôi biết mình đẹp trai, nhưng cô nhìn tôi như vậy có hơi lộ liễu rồi đó, tôi sẽ ngại đấy.”

Lần này Quan Hiểu Ninh lập tức đỏ cả mặt, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này không phải vì anh ta đẹp trai mà là vì cô thấy tính tình và cách nói chuyện của anh ta rất giống với Hiểu Phong- em trai mình, cho nên cô nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào anh ta.

Vu Diên Danh cũng ngạc nhiên vì trong xã hội hiện nay còn có cô gái dễ đỏ mặt như vậy, tuy là cô đeo khẩu trang nhưng từ tai đến cổ của cô đều đỏ cả nên anh thừa biết sắc mặt của cô lúc này, quả là đáng yêu hết sức!

“Tôi tên Vu Diên Danh, ngay mai tôi lại tới đây nghe cô giới thiệu về bản thân, tạm biệt.” Để không làm trễ nãi việc lấy cơm của người đằng sau nên anh đành phải rời khỏi, đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn cô thì thấy cô cũng đang nhìn về phía mình, anh lập tức tặng cô một nụ cười tỏa nắng kết quả như trong dự liệu của anh Quan Hiểu Ninh liền hoảng hốt mà quay mặt đi chỗ khác, lúc này anh mới hết sức vui mừng mà đi tìm chỗ ngồi ăn cơm.

“Hiểu Ninh, em phải biết làm việc ở quầy chia thức ăn yêu cầu đầu tiên là không được nói vui đùa giỡn với người đến đây dùng bữa, vả lại từ 11 giờ đến 1h30 thời gian này là bận nhất nên không được sử dụng di động, còn giờ nghỉ thì em muốn làm gì cũng được.” Đợi đến khi không còn người nữa Đại Quế Hà nói nhỏ với Quan Hiểu Ninh những quy định của nhà ăn.

Quan Hiểu Ninh ngại ngùng giải thích: “Chị Đại, em không có ý khác chỉ là cảm thấy người tên Vu Diên Danh đó rất giống em trai của em.”

“Giống em trai của em ư, vậy sao em lại đỏ mặt?” Đại Quế Hà liếc mắt nhìn Quan Hiểu Ninh.

“Em đỏ mặt là vì nào có ai tùy tiện gọi người ta là mỹ nữ như vậy chứ, cảm thấy nó không được đứng đắn cho lắm.”

Lần này đến lượt Đại Quế Hà sững người: “Chị nói này Hiểu Ninh, em là người của thập niên nào vậy, mấy từ xưng hô soái ca mỹ nữ này chỉ là tùy tiện nói ra thôi mà em cũng mắc cỡ ư? Ôi trời, em cũng quá “out” rồi đấy!”

“out”? Quan Hiểu Ninh không hiểu từ này có nghĩa là gì, nhưng cô đại khái hiểu được thời nay gọi người ta mỹ nữ là một chuyện rất bình thường, mình cũng lạc hậu quá rồi.

“Chị Đại, Vu Diên Danh này làm ở bộ phận nào của công ty vậy?” Nhìn mọi người ai cũng mặc đồ công sở chỉ riêng Vu Diên Danh là ăn mặc rất riêng biệt.

“Điều này chị cũng không rõ lắm, cậu ta không phải nhân viên của tập đoàn nhưng lại được hưởng chế độ đãi ngộ của tập đoàn, nghe nói hình như là làm thiết kế thời trang cũng khá là nổi tiếng, cũng có người nói giám đốc Tiêu dự định mở văn phòng thiết kế thời trang, nhưng mà chắc em cũng biết thân phận của giám đốc Tiêu, người ta giàu có muốn làm gì mà không được, chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ người ta tốt số thôi.”

Giám đốc Tiêu có thân phận gì Quan Hiểu Ninh không có tâm trạng đi để ý, nhưng mà làm ngành thiết kế thời trang quả thật là đáng để người ta hâm mộ, cô còn nhớ mình cũng từng ước mơ có thể trở thành một nhà thiết kế thời trang dẫn đầu trào lưu, lúc ở trong trại giam cô cũng thường theo thầy dạy mỹ thuật công ích học hỏi, đêm giao thừa mọi người biểu diễn tiết mục những trang phục biểu diễn cũng đều là cô thiết kế, chỉ là đem so với nhà thiết kế chuyên nghiệp thì cái mình làm quả là quá không đáng để nói, Quan Hiểu Ninh than thầm trong lòng việc cần thiết nhất bây giờ chính là dành dụm tiền để tiếp tục học lên để nâng cao học lực của mình, những cái khác không nên nghĩ nhiều.

Làm ở nhà ăn được hơn nửa tháng, yêu cầu xin vào ở ký túc xá của cô cũng được duyệt, giám đốc Vương Thuận Kiệt vốn dĩ muốn cho cô một căn phòng riêng nhưng nói sao thì cô cũng không chấp nhận đặc quyền này, sau cùng Vương Thuận Kiệt đổi cho cô một phòng đôi rồi chuyển Đại Quế Hà người tương đối thân với Quan Hiểu Ninh qua ở chung với cô, tuy trong lòng cô cảm thấy áy náy nhưng cũng mất công nói nhiều chỉ đành đồng ý.

“Nhờ có em mà điều kiện ở của chị đã được cải thiện, loại phòng này là ưu tiên cho nhân viên lâu năm đấy. Cũng là phòng đôi tốt có nhà vệ sinh riêng giặt đồ và đi vệ sinh cũng tiện hơn!” Đại Quế Hà rất vui mừng mở cửa sổ ra ngắm khuôn viên ở dưới lầu ký túc xá, sau đó bắt đầu trải drap giường và sắp xếp đồ đạc.

“Em còn phải cảm ơn chị đã chuyển qua ở với em đấy.” Quan Hiểu Ninh cũng rất hài lòng với căn phòng này.

Sau khi trải drap giường xong Đại Quế Hà ngẫm nghĩ một lát rồi đi đến bên Quan Hiểu Ninh nói: “Hiểu Ninh, có chuyện này chị đã nghĩ rất lâu rồi mãi mà không có cơ hội để nói với em, em và người tên Vu Diên Danh đó rốt cuộc là chuyện gì vậy, tuổi em còn trẻ đừng để bị cậu ta lừa đấy.” Mấy hôm nay Vu Diên Danh cố tình đợi lúc ít người mới qua lấy cơm, sau đó luôn nói cười đùa giỡn với Quan Hiểu Ninh, cũng không biết rốt cuộc con người này định làm gì.

Vừa nghe nhắc đến Vu Diên Danh là Quan Hiểu Ninh liền cười: “Chị Đại, chị nghĩ nhiều quá rồi, em chỉ là cảm thấy cậu ấy khá là vui tính nên em đối đãi với cậu ấy như em trai mình thôi, không có ý gì khác đâu.”

“Em không có ý khác, nhưng cậu ta thì sao? Hơn nữa cậu ta lớn hơn em vài tuổi đấy!”

Quan Hiểu Ninh không cười nữa: “Cậu ta? Chị nghĩ cậu ta sẽ thích em ư? Chúng em chỉ là nói chuyện hợp nhau thôi, ngoài ra không có chuyện gì khác.” Đúng là nam nữ khác biệt nhưng giữa cô và Vu Diên Danh có một loại cảm giác như vừa gặp đã quen vậy, tuy lúc mới bắt đầu hai người không có quá nhiều chuyện để nói nhưng dường như giữa hai người có gì đó hấp dẫn nhau, mấy ngày nay hai người đã trở nên thân thiết hơn, giống như bạn bè lâu năm vậy.

Tuy cô ít tiếp xúc với người khác, nhưng Vu Diên Danh có ý với cô không chẳng lẽ cô không phân biệt được, chí ít ánh mắt của Vu Diên Danh nhìn cô rất trong sáng chứ không như Nhan Dịch Trạch…… Thôi bỏ đi, không cần thiết nghĩ đến người đó, Quan Hiểu Ninh loại bỏ hình ảnh xuất hiện trong đầu mình tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Sau khi họp xong Nhan Dịch Trạch trở về văn phòng thì thấy Tiêu Tuyết đã ngồi đợi anh ở đó, anh đưa tay lên xem đồng hồ rồi hỏi: “Muốn cùng ăn trưa?”

“Không được rồi, hôm nay em có hẹn với Vu Diên Danh đi gặp mấy nhà thiết kế để bàn về việc mở văn phòng, có lẽ mấy ngày sắp tới cũng rất bận, anh định đi ăn trưa à?”

“Anh đã hẹn Đông Tử cùng đi.” Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa chỉ đằng sau Tiêu Tuyết.

Tiêu Tuyết quay đầu lại thì thấy Nhạc Đông đang đi tới, chỉ đành nuốt xuống những lời định nói về Dương Thể Đình đã cất giấu trong lòng cô mấy ngày nay rồi cười nói với Nhan Dịch Trạch và Nhạc Đông: “Vậy em kiến nghị hai người hôm nay đừng ra ngoài ăn nữa.”

“Tại sao?” Đi tới trước bàn làm việc Nhạc Đông hỏi Tiêu Tuyết.

“Vì vụ nhà ăn lần trước đối với công ty chúng ta vẫn còn một chút ảnh hưởng, để xây dựng lại hình tượng công ty em và những người trong bộ phận đã bàn bạc qua, kiến nghị Dịch Trạch mấy hôm nay vẫn là nên đi ăn ở nhà ăn dành cho nhân viên sẽ tốt hơn.”

Nhạc Đông bị nghẹn, ho vài tiếng rồi vội nói: “Có cần phải vậy không, sự việc cũng đã qua rồi hơn nữa cũng đâu phải lỗi của mình.”

Tiêu Tuyết hơi cau mày: “Đương nhiên là cần thiết rồi, đúng là chúng ta không có lỗi nhưng những người khác không hoàn toàn hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, nửa tháng nay những nhân viên đến nhà ăn dùng bữa cũng giảm đi nhiều, càng khỏi nói đến các khách sạn và nhà hàng của công ty chúng ta, ngay cả giá cổ phiếu của Trung Hiểu cũng có sự giao động nhẹ. Vả lại Dịch Trạch chỉ là đến nhà ăn ăn bữa cơm thôi mà, làm vậy không những có thể giải trừ mối lo ngại của mọi người mà còn có tác dụng tuyên truyền để nâng cao lợi ích của nhà ăn, một công đôi việc ngại gì không làm!”

“Nhưng bên nhà ăn không có chuẩn bị gì cả.” Nhạc Đông thật sự không nghĩ ra cách gì để phản bác Tiêu Tuyết nên chỉ đành nói đại một lý do.

Lúc này Nhan Dịch Trạch đã đứng lên nói: “Được rồi, cứ làm theo lời của Tiểu Tuyết đi, ăn một bữa cơm thì có gì phải chuẩn bị chứ, có gì ăn đó anh không có yêu cầu gì cả, đi thôi.”

Nhạc Đông đi theo sau Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết, đồng thời cố ý giữ khoảng cách với hai người họ mà trốn sau lưng của trợ lý Hứa Hướng Dũng, lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Quan Hiểu Ninh, nhưng mãi không có ai bắt máy, sau đó anh mới nhớ ra nhân viên nhà ăn không được sử dụng điện thoại trong giờ làm việc.

“Dịch Trạch, cuối tuần này mình đi thăm bà nội đi, em đã mua cho bà rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng.” Tiêu Tuyết cười nói đi về hướng thang máy, cô rất rõ tầm quan trọng của Đơn Thục Vinh trong lòng Nhan Dịch Trạch, ba mẹ anh sau khi ly hôn thì cũng không biết đã đi đâu, cho nên đối với Nhan Dịch Trạch mà nói Đơn Thục Vinh là người thân duy nhất của anh, cho nên cô cần phải lấy lòng bà, chỉ có vậy cô mới có thể củng cố địa vị của mình và thể hiện rõ sự khác biệt giữa cô và những người phụ nữ khác.

“Không cần đâu, bà nội không ăn mấy thứ đó. Đông Tử cậu lề mề gì đó, có thang máy rồi này!” Nói xong Nhan Dịch Trạch cũng không để ý Tiêu Tuyết nữa mà quay đầu tìm Nhạc Đông, lúc này mới phát hiện cậu ta cách mình xa như vậy phiền chán mà gọi cậu ta.

Tiêu Tuyết vẫn còn muốn tranh thủ cơ hội để tạo mối quan hệ tốt với Đơn Thục Vinh, nhưng vì có trợ lý ở đây nên cô chỉ đành rời khỏi trước.

Còn Nhạc Đông cũng cất điện thoại vào và từ bỏ ý định gọi cho Vương Thuận Kiệt, trong lòng âm thầm cầu nguyện hy vọng Nhan Dịch Trạch không nhận ra Quan Hiểu Ninh.

Giám đốc nhà ăn Vương Thuận Kiệt vội vàng chạy đến quầy thức ăn gọi Đại Quế Hà ra dặn dò: “Mau lên! Mau đi chuẩn bị, Nhan tổng đến đây dùng cơm đã đến trước cửa tòa nhà rồi, lát nữa sẽ lên ngay thôi.”

Đại Quế Hà lờ mờ chẳng biết gì: “Giám đốc, vậy phải chuẩn bị cái gì?” Cô làm ở đây cũng sắp 3 năm rồi, Nhan tổng chưa từng đến đây dùng bữa lần nào.

“Chuẩn bị……”

Vương Thuận Kiệt nhất thời cũng không nghĩ ra cần phải chuẩn bị cái gì, cuối cùng chỉ nói: “Cô đi kiểm tra lại vệ sinh của quầy thức ăn và bảo nhân viên chỉnh sửa lại đồng phục tóc tai gì đó.”

“Vậy có cần phải thêm thức ăn cho Nhan tổng không, Nhan tổng thích ăn món gì?”

“Đương nhiên là phải thêm thức ăn, Nhan tổng thích ăn gì tôi cũng không rõ nữa! Thôi kệ, không cần thêm thức ăn đâu cứ múc như bình thường là được, chuyện này cô đừng nói với người khác mình cô biết là được rồi, họ mà biết thì càng thêm căng thẳng và lo lắng mất công làm rối cả lên, Nhan tổng đến rồi tôi qua tiếp đón đã!” Vương Thuận Kiệt nói xong thì liền chạy về hướng cửa.

Đại Quế Hà vội vàng kiểm tra lại một lượt từ nhân viên đến món ăn, đảm bảo không có vấn đề gì cô mới về lại chỗ của mình mà đứng.

Đi cùng Nhan Dịch Trạch không chỉ có Nhạc Đông và trợ lý, chủ quản và nhân viên của các bộ phận cũng theo sau họ đi vào, có mấy người vốn dĩ không định qua đây nhưng nửa đường nhìn thấy cục diện như vậy cũng theo cùng, mà có một số người đã dự định không ăn ở nhà ăn nữa cũng thay đổi ý kiến, nếu Nhan Dịch Trạch cũng ăn được thì tại sao mình không ăn được chứ, mạng của người ta còn đáng giá hơn nhiều so với mình kia mà!

Tuy người đến ăn cơm rất đông, nhưng họ đều tự giác nhường cho Nhan Dịch Trạch lấy trước, Nhan Dịch Trạch ra hiệu cho những người đó tiếp tục xếp hàng, còn mình thì đợi trợ lý làm xong thẻ cơm rồi mới đi lấy bộ dụng cụ ăn đứng xếp hàng lấy cơm.

Nhạc Đông nhìn thấy người đứng ở quầy đầu tiên chính là Quan Hiểu Ninh thì sốt ruột đến nổi đầu đầy mồ hôi, nhưng nhìn lại thấy cô đang đeo khẩu trang và cúi đầu múc thức ăn nếu không thật sự để ý thì sẽ không nhận ra cô, trong lòng mới thả lỏng đôi chút.

Quan Hiểu Ninh đang bận rộn múc thức ăn cho mọi người, trong lòng nghĩ mọi hôm vào giờ này sẽ rất ít người mà sao hôm nay như là có hẹn trước vậy đột nhiên đều tập trung hết ở đây? Đang thấy khó hiểu thì nghe thấy có người nói Nhan tổng đến đây ăn cơm.

Nhan tổng? Nhan Dịch Trạch? Nhạc Đông không phải nói là anh ta sẽ không đến đây dùng cơm ư! Quan Hiểu Ninh luống cuống nhìn về phía sau quả nhiên thấy Nhan Dịch Trạch, Nhạc Đông đứng bên cạnh đang ra sức nháy mắt về phía cô.

Cô lập tức cúi đầu múc thức ăn cho người ta, lại kéo khẩu trang lên tí nữa, đoán rằng Nhan Dịch Trạch chắc không nhận ra mình.

“Làm phiền.” Cuối cùng cũng đến lượt Nhan Dịch Trạch, anh lễ phép nói một câu rồi đưa khay đựng thức ăn cho cô.

Quan Hiểu Ninh nhận lấy khay rồi lập tức múc thức ăn vào, múc xong lại nhanh chóng đưa lại khay cho Nhan Dịch Trạch.

Chỉ là cô đợi một lát cũng không thấy anh nhận lại khay thức ăn thì ngước mắt lên nhìn, đúng lúc đụng phải cặp mắt tựa tiếu phi tiếu của Nhan Dịch Trạch khiến cô đứng hình ngay tại chỗ.

“Giám đốc Vương.” Nhan Dịch Trạch gọi Vương Thuận Kiệt nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Quan Hiểu Ninh.

“Nhan tổng.” Vương Thuận Kiệt thấp thỏm đáp lời anh, tưởng rằng Quan Hiểu Ninh khiến anh mếch lòng.

“Nhân viên này là người mới đấy à, trông lạ mặt quá.”

Nhan Dịch Trạch hỏi xong, Nhạc Đông liền thấy hết hy vọng.

Vương Thuận Kiệt cảm thấy thấp thỏm trong lòng: Chắc chắn tất cả nhân viên trong nhà ăn này Nhan Dịch Trạch đều cảm thấy lạ mặt, sao chỉ hỏi một mình Quan Hiểu Ninh chứ!

“Đúng vậy, Nhan tổng thật là tinh mắt, cô ấy tên Quan Hiểu Ninh mới tới đây làm được nửa tháng.” Cho dù là vậy nhưng câu trả lời của Vương Thuận Kiệt cũng kèm theo một câu nịnh hót.

“Tuyển vào như thế nào?”

Lần này trong lòng Vương Thuận Kiệt thật sự nổi trống, không biết trả lời câu hỏi của Nhan Dịch Trạch thế nào, bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm trong việc tuyển người của nhà ăn nếu không khai thật thì sợ mình bị liên lụy, còn nếu nói thật thì lại sợ đắc tội với Nhạc Đông, đúng là có khổ mà không thể nói.

“Nhan tổng, người là em giới thiệu vào làm, cô ấy là em họ của em.” Nhạc Đông không muốn Vương Thuận Kiệt khó xử nên đã tiếp lời.

Nhan Dịch Trạch nghe xong thì vỗ vỗ vai của Nhạc Đông: “Giám đốc Nhạc, cậu làm việc tôi rất yên tâm, nhưng mà sau này việc tuyển người nên làm theo quy định thì hơn không nên dựa vào tình cảm cá nhân.”

Nhạc Đông gật đầu: “Em biết rồi.” Sau đó chỉ có thể thầm than mình xui xẻo không những phải nghe chất vấn của Nhan Dịch Trạch mà về nhà còn phải nghĩ cách để giải thích với Đinh Nạp.

Sau đó Nhan Dịch Trạch không quan tâm đến Quan Hiểu Ninh nữa, mà bưng khay thức ăn đi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi ăn cơm, Quan Hiểu Ninh nhìn Nhan Dịch Trạch đã đi xa nhưng nghĩ mãi cũng không ra mình đã bịt kín vậy rồi mà anh vẫn nhận ra.

Nhạc Đông bưng khay đến ngồi đối diện Nhan Dịch Trạch, anh cũng thấy khó hiểu nên hỏi: “Sao anh nhận ra cô ấy?” Nếu không phải biết trước thì bản thân anh cũng sẽ không nhận ra.

“Anh không ăn rau cần, lúc múc thức ăn Hiểu Hiểu đã trực tiếp bỏ qua món rau cần xào thịt, anh chưa từng đến đây lần nào, mà nhân viên nhà ăn lại hiểu rõ khẩu vị của anh như vậy, cậu nói thử xem anh sẽ nghĩ thế nào?” Nhan Dịch Trạch nói xong tùy tiện gắp một miếng thức ăn lên ăn.

Thì ra là vậy, Nhạc Đông nghĩ cái này không liên quan đến mình là do Quan Hiểu Ninh tự để lộ thân phận, vì vậy cậu do dự một lát rồi giải thích: “Dịch Trạch, không phải em cố ý giấu anh……”

“Cậu không cần giải thích anh đây không có ý trách cậu, nhưng mà Đông Tử cậu được đấy, sắp xếp công việc như thế này cho người phụ nữ của anh ư?” Nhan Dịch Trạch ngắt lời Nhạc Đông nháy mắt nhìn cậu rồi chất vấn.

Chương 10

Nhạc Đông nhìn Hứa Hướng Dũng đứng kế bên đang trợn mắt há mồm một cái rồi mới nói nhỏ với Nhan Dịch Trạch: “Vị trí mà em sắp xếp cho Hiểu Ninh làm tương đối thích hợp với cô ấy, ngoài ra Hiểu Ninh không phải người phụ nữ của anh Tiêu Tuyết mới là người phụ nữ của anh.”

“Vậy thì cậu không nên sắp xếp cho Hiểu Ninh vào đây làm.” Bởi vì bận công việc lại cộng thêm chuyện gần đây, nên anh đã tạm thời gác chuyện của Quan Hiểu Ninh qua một bên, nhưng hôm nay vào giây phút anh nhận ra cô, không, phải nói là lúc nhìn thấy cô bỏ qua món ăn mình không thích anh lập tức cảm thấy như có dòng nước ấm tràn vào trong lòng, lúc đó anh đã xác định mình muốn khôi phục lại mối quan hệ lúc trước của hai người.

Còn Tiêu Tuyết thì anh thấy vốn dĩ không có vấn đề gì, mình chưa từng hứa hẹn gì với cô ấy, chỉ là duy trì một mối quan hệ ổn định mà thôi, anh chắc chắn sẽ không xử tệ với cô ấy, nhưng cũng không thể nói hễ từng lên giường thì là người phụ nữ của anh được, nếu vậy thì người phụ nữ của anh cũng quá nhiều rồi đấy.

Vả lại mấy năm nay anh đối xử với cô ấy và người nhà cô ấy cũng không tệ, nếu cô ấy hiểu chuyện thì không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của anh.

Về phía Quan Hiểu Ninh thì càng khỏi phải nói, cô không có học lực, không có kĩ năng gì, xem ra cũng không có liên lạc với gia đình, nếu muốn cuộc sống sau này tốt hơn, vậy thì chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội quay lại với anh!

Nhan Dịch Trạch cảm thấy may mắn khi mình chưa đưa 6 triệu cho cô, nếu cô có số tiền này rồi thì chưa chắc sẽ ngoan ngoãn quay lại với anh.

“Vốn dĩ em cũng không định để Quan Hiểu Ninh vào làm ở đây, em cũng muốn tìm một công việc tốt cho cô ấy, nhưng học lực của cô ấy không cao lại……, lại rời khỏi đây 6 năm có một số việc đối với cô ấy mà nói thật sự là quá khó, cộng thêm không có kinh nghiệm xã hội sẽ rất dễ bị lừa!” Thấy Hứa Hướng Dũng cũng ở đây nên Nhạc Đông chỉ có thể ám chỉ với Nhan Dịch Trạch về hoàn cảnh của Quan Hiểu Ninh.

Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Cậu làm tốt lắm, tại anh chưa suy nghĩ thấu đáo anh nên cho cô ấy một số tiền làm phí sinh hoạt, hay là chuyển Hiểu Hiểu đến làm ở văn phòng của anh?”

Nhạc Đông không có cách nào để nhắc nhở Nhan Dịch Trạch việc lúc trước khi biết Quan Hiểu Ninh ra tù mình còn lo lắng cô ấy sẽ dính lấy anh ấy để moi tiền, chỉ có thể tận lực khiến Nhan Dịch Trạch từ bỏ cái ý niệm này: “Anh muốn cho Hiểu Ninh đến làm ở văn phòng của anh cũng được, nhưng anh nên nghĩ đến cảm nhận của cô ấy một chút, ở đây ít nhất cô ấy còn có việc để làm, nếu đến chỗ anh thì không lẽ mỗi ngày cô ấy đều ngồi ngẩn ra đó hay chỉ là rót nước bưng trà, dọn dẹp vệ sinh cho anh.”

“Vậy thì để cô ấy làm ở đây một thời gian đã, đợi anh nghĩ kĩ rồi sẽ sắp xếp công việc khác cho cô ấy.” Nhan Dịch Trạch cảm thấy Nhạc Đông nói cũng đúng.

“Dịch Trạch, em nghĩ anh cũng hiểu rõ Hiểu Ninh không phải loại con gái đó đúng không?”

Nhan Dịch Trạch bụm môi rồi nói: “Hiểu Hiểu là người như thế nào anh đương nhiên là hiểu rõ, anh chỉ muốn nhắc nhở cậu khi về đừng nói chuyện này với Đinh Nạp, mất công cô ta lại chạy đến làm loạn.”

“Cô ấy chỉ là lo lắng cho Hiểu Ninh mà thôi.”

“Lo lắng cái gì, Hiểu Hiểu đã là người trưởng thành rồi, cô ấy có thể tự quyết định bất cứ chuyện gì, cậu yên tâm anh sẽ không đối xử tệ với cô ấy đâu, vả lại chỉ cần Hiểu Hiểu tự nguyện theo anh thì tới lúc đó Đinh Nạp cũng không còn gì để nói, cậu cũng không cần lo không biết ăn nói thế nào với Đinh Nạp.”

Nhạc Đông suy nghĩ một lát thấy vẫn là khoan hẳn nói với Đinh Nạp thì hơn, đợi hỏi ý kiến của Quan Hiểu Ninh đã rồi tính sau.

Nhan Dịch Trạch ăn xong cơm rất nhanh, lúc rời khỏi còn nhìn về phía quầy, thấy Quan Hiểu Ninh cúi đầu quay lưng về phía mình thì không nhịn được mỉm cười rồi mới đi về hướng cửa của nhà ăn.

Nhạc Đông thì kéo Hứa Hướng Dũng lại nói: “Chuyện hôm nay một chữ cũng không được truyền ra ngoài.”

Vẻ mặt của Hứa Hướng Dũng rất nghiêm túc: “Giám đốc Nhạc, tôi không nghe thấy gì cả.” Có thể tiếp xúc với chuyện riêng của Nhan Dịch Trạch và lấy được sự tín nhiệm của anh ta đối với cậu mà nói là một chuyện tốt, nhưng nếu muốn ngồi vào vị trí của Đổng sự trưởng thì cái gì nên nói cái gì không nên nói cậu đương nhiên hiểu.

“Vậy thì tốt.” Nhạc Đông cho Hứa Hướng Dũng một ánh mắt khen thưởng, nhưng lại nghĩ có thể làm được trợ lý của Nhan Dịch Trạch thì không phải là người tầm thường, thấy lời dặn dò của mình có chút dư thừa.

Ba ngày kế tiếp Nhan Dịch Trạch ngày nào cũng đúng 12h30 có mặt ở nhà ăn để ăn cơm, vả lại chỉ đến quầy thức ăn của Quan Hiểu Ninh phụ trách lấy thức ăn mà không đi những quầy khác.

“Phía trước còn những món khác, anh có thể qua đó xem thử.” Quan Hiểu Ninh đã nhẫn nhịn ba ngày rồi cuối cùng cũng chịu không nổi nữa bắt đầu nhắc nhở Nhan Dịch Trạch.

Nhan Dịch Trạch cười cười rồi nói: “Anh chỉ thích ăn món em múc thôi.”

Quan Hiểu Ninh thấy những người tới đây ăn cơm đều đi ngang qua quầy của cô mà đến những quầy khác, chỉ đành nói tiếp: “Vậy đồ ăn cũng đã lấy xong, anh có thể đi ăn rồi đấy.”

“Hiểu Hiểu, em có cần phải đối với anh xa cách vậy không? Anh không nghĩ đến cuộc sống của em là anh không tốt, đợi em hết bận hãy gọi điện cho anh, anh sẽ cho người đến rước em qua văn phòng của anh, chúng ta cần nói chuyện.”

Quan Hiểu Ninh lập tức đỏ mặt, vội nhìn quanh may mà xung quanh không nhiều người, chắc chắn không ai nghe thấy lời nói của Nhan Dịch Trạch cô mới kéo khẩu trang xuống nói nhỏ: “Em đã sớm nói anh không thiếu em thứ gì cả, em chỉ muốn làm tốt công việc này, anh đi ăn cơm mau đi, được không?”

“Anh thích nhất chính là dáng vẻ đỏ mặt này của em.” Nhìn thấy gò má đỏ hây hây của Quan Hiểu Ninh Nhan Dịch Trạch cảm thấy ngón tay ngứa ngáy, thật muốn nhéo vài cái lên khuôn mặt búng ra sữa của cô.

Quan Hiểu Ninh đeo lại khẩu trang: “Anh có đi không?”

“Đi, đi ngay đây, ngày mai anh lại qua đây.” Nhan Dịch Trạch không muốn chọc giận cô, sau khi tặng cô một nụ cười mê người thì lập tức rời khỏi.

Nhan Dịch Trạch vừa đi thì Đại Quế Hà đi tới nói: “Hiểu Ninh, quan hệ của em và Nhan tổng rất tốt nhỉ?”

“Gì cơ?” Quan Hiểu Ninh bị câu hỏi của Đại Quế Hà dọa sợ.

“Chị thấy mấy ngày nay Nhan tổng đến nhà ăn đều nói chuyện với em, em là em họ của giám đốc Nhạc vậy thì chắc chắn là quen biết Nhan tổng.” Đại Quế Hà cảm thấy mình phân tích rất có lý, cô định tìm hiểu nội tình đồng thời cũng là thay Vương Thuận Kiệt hỏi thăm tin tức.

Quan Hiểu Ninh lập tức thuận theo trả lời: “Có quen biết, lúc còn đi học hay gặp mặt cho nên cũng có nói mấy câu, thật ra cũng lâu lắm rồi không liên lạc.”

Đại Quế Hà như chợt ngộ ra liền gật đầu: “Thì ra em và Nhan tổng quen biết từ nhỏ, em cũng lạ, nếu đã quen biết Nhan tổng và giám đốc Nhạc thì sao không bảo họ sắp xếp cho em vào làm ở tập đoàn.”

“Học lực của em không được cao, có được một công việc đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Em mới bao nhiêu tuổi chứ, phải cố gắng phấn đấu nhiều hơn, nếu đã có mối quen biết tốt như vậy thì phải biết tận dụng, cho dù em có làm tốt đến đâu chăng nữa thì công việc ở nhà ăn cũng không có tiền đồ gì đâu, em đừng có như chị đã lớn tuổi vậy rồi còn bị con mình xem thường.”

Quan Hiểu Ninh biết Đại Quế Hà lại nghĩ đến chuyện đau lòng rồi, Đại Quế Hà đã ly hôn và có một đứa con gái nhưng vì công việc của chị không được cao sang nên bình thường con của chị không muốn nhìn thấy chị ở trường.

“Chị Đại, đợi con chị lớn rồi nó sẽ hiểu nỗi lòng của chị thôi.”

“Haizz, đừng nhắc mấy chuyện này nữa, em phải nghe lời chị, đừng để lớn tuổi rồi mới hối hận.”

Quan Hiểu Ninh cười và nói: “Em nhất định sẽ cố gắng.”

Sau khi biết mối quan hệ của Quan Hiểu Ninh và Nhan Dịch Trạch, Vương Thuận Kiệt liền thay đổi cách nhìn đối với Quan Hiểu Ninh, còn đặc biệt nói với cô nếu có khó khăn hay yêu cầu gì trên phương diện công việc thì cứ nói với ông ta.

Quan Hiểu Ninh cũng không khách sáo, trực tiếp nói mình muốn chuyển qua làm phụ bếp.

Vương Thuận Kiệt thấy khó hiểu, công việc ở quầy nhẹ nhàng biết bao sao Quan Hiểu Ninh cứ khăng khăng đòi đi chỗ vừa nóng vừa ồn ào vừa nhiều việc làm như nhà bếp chứ? Ông ta cũng không dám tự ý quyết định, nên đã gọi điện hỏi ý của Nhạc Đông, không ngờ Nhạc Đông lại trả lời rất nhanh là Quan Hiểu Ninh nói sao thì làm vậy đi.

Vương Thuận Kiệt không còn băn khoăn nữa lập tức cho Quan Hiểu Ninh đổi vị trí công việc, Quan Hiểu Ninh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cuối tuần, Nhạc Đông chở Quan Hiểu Ninh qua nhà Đinh Nạp ăn cơm, ở trên xe anh hỏi cô phải nói như thế nào với Đinh Nạp về chuyện của Nhan Dịch Trạch.

Quan Hiểu Ninh cười khổ: “Mấy ngày đi tìm việc ở bên ngoài em đã hiểu cái gì gọi là khó khăn, em không muốn mất công việc này, vả lại còn có chỗ ở, cho nên tốt nhất là tạm thời đừng nói chuyện này với Đinh Nạp, nếu không cậu ấy chắc chắn sẽ lo lắng.”

“Vậy sau này em phải làm sao, Dịch Trạch anh ấy đối với em……” Nhạc Đông chỉ nói nửa câu.

“Cho dù anh ấy muốn gì, em chỉ kiên trì nguyên tắc của bản thân, em sẽ cố gắng tránh mặt anh ấy nếu không tránh được nữa thì em sẽ từ chức, anh thấy vậy có được không?”

“Đương nhiên là được, thật ra em cách xa Dịch Trạch một chút là chuyện tốt.”

“Em hiểu, bây giờ em không xứng với anh ấy.”

“Hiểu Ninh, ý của anh không phải là em không xứng với Dịch Trạch, mà là……” Nhạc Đông lại lần nữa muốn nói mà không biết nói như thế nào, Quan Hiểu Ninh đã chịu khổ nhiều rồi, anh thật sự không muốn nhìn thấy cô gái này phải chịu khổ thêm nữa.

Quan Hiểu Ninh không để ý mà cười: “Không sao, hiểu rõ tình trạng thực tại của mình là một chuyện tốt, như vậy em mới có mục tiêu để phấn đấu, anh và Đinh Nạp không cần phải lo cho em, em đã nghĩ thông rồi.”

Trong lòng Nhạc Đông thầm than, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết ở bên nhau.

Công việc ở nhà bếp không tốt tí nào, cực nhất là cắt rau và làm mì, đặc biệt là mỗi ngày nhà ăn nhân viên đều phải chuẩn bị số lượng rau rất lớn, làm việc cả ngày cánh tay cũng không nhấc lên nổi, khổ nhất là rửa rau vì tuy đang là mùa hè đồng thời cũng có đeo bao tay nhưng phải ngâm nước lạnh trong thời gian dài, người chịu tội nhiều nhất là đầu bếp, ngày nào cũng phải đứng trước bếp lò, một năm bốn mùa cả người đều như được xông hơi vậy.

Cho dù rất khổ cũng rất cực nhưng Quan Hiểu Ninh vẫn có thể thích ứng, lúc cô ở trại giam hàng ngày cũng làm những công việc lặp lại như vậy cho nên cũng không cảm thấy nhạt nhẽo, vả lại môi trường làm việc như vậy cũng đỡ nhọc lòng, ai làm việc người nấy mối quan hệ giữa mọi người tương đối đơn giản, Nhan Dịch Trạch cũng không còn cơ hội đến làm phiền cô nữa, hằng ngày đi làm thì cắt rau tan ca thì đọc sách rồi sau đó đúng 21h30 đi ngủ, sáng đúng 6 giờ thức dậy, cuộc sống như vậy cô cảm thấy rất trọn vẹn, đợi đến khi nhận được tháng lương đầu tiên cô dự định mời Đinh Nạp và Nhạc Đông ăn cơm để cảm ơn họ.

“Nhan tổng đến rồi, mọi người ngừng tay một lát!” Đầu bếp chính Tùng Lợi đột nhiên đi vào la lên, mà thông thường vào giờ này ông ta đều ở ngoài quầy nghĩ ngơi.

Mọi người nghe thấy lập tức ngừng hết công việc trên tay mình lại ngẩng đầu lên, chỉ riêng Quan Hiểu Ninh để dao xuống rồi lại nhanh chóng quay mặt vào tường đưa lưng ra đối diện với Nhan Dịch Trạch đang bước vào.

Sau khi Nhan Dịch Trạch bước vào anh mỉm cười nhìn quanh, khi nhìn thấy Quan Hiểu Ninh đứng đưa lưng về phía mình thì không khỏi cảm thấy mắc cười, đây rõ ràng là tư thế của đà điểu tưởng làm như vậy thì có thể tránh anh sao?

Nhưng anh lại nghĩ đây có lẽ là cô cố tình gây sự chú ý với anh, mấy năm nay anh đã quá quen với những thủ đoạn và chiêu trò của phụ nữ dùng trên người anh rồi, nhưng cách làm của cô có phải hơi thiếu kĩ thuật rồi không.

“Vì dạo trước nhà ăn xảy ra chuyện nên thiếu hụt nhân sự, dạo gần đây mọi người vất vả rồi, cho nên hôm nay trước khi qua đây tôi đã thương lượng với giám đốc Vương, để thể hiện chút tâm ý nên tôi quyết định tháng này sẽ tăng 30% lương cho mọi người, đồng thời hy vọng mọi người có thể tiếp tục làm việc chăm chỉ và nghiêm túc.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lời nói của Nhan Dịch Trạch vừa dứt thì lập tức vang lên tiếng vỗ tay và tiếng la hét cảm ơn Nhan tổng của mọi người, Nhan Dịch Trạch cười cười rồi gật đầu đợi mọi người im lặng sau đó nói tiếp: “Không làm phiền mọi người làm việc nữa, Hiểu Hiểu em ra đây một lát.”

Những người ở đây ít nhiều cũng biết bối cảnh của Quan Hiểu Ninh, họ cho là chắc chắn vì mối quan hệ của Nhạc Đông nên Nhan Dịch Trạch mới đối tốt với cô, còn nghe nói từ nhỏ Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh đã quen biết nhau, cho nên không ai để ý hành động của hai người.

Quan Hiểu Ninh đành phải quay người lại đi theo Nhan Dịch Trạch ra ngoài.

“Sao không làm ở quầy thức ăn nữa?” Đi đến chỗ vắng người Nhan Dịch Trạch bảo Hứa Hướng Dũng và hai trợ lý khác ra ngoài cổng đợi anh rồi sau đó anh mới hỏi Quan Hiểu Ninh.

Quan Hiểu Ninh trả lời một cách rất tự nhiên: “Làm ở đâu cũng như nhau cả, em thích công việc phụ bếp hơn.”

“Vậy sao vừa rồi anh vào em liền quay lưng lại?”

Quan Hiểu Ninh im lặng đứng đó một lát rồi mới lên tiếng: “Em có thể về làm việc được chưa? Trước 10h em phải chuẩn bị đầy đủ đồ ăn.”

Nhan Dịch Trạch nở nụ cười xấu xa đến gần Quan Hiểu Ninh: “Không trả lời? Vậy anh phân tích giúp em, có phải muốn gây sự chú ý với anh không, Hiểu Hiểu anh vốn dĩ là đến tìm em, em không cần phải làm vậy đâu.”

Quan Hiểu Ninh đứng suy nghĩ một lát, nhìn Nhan Dịch Trạch cả người anh đều tỏa ra sự hấp dẫn mê người cô đột nhiên cười mỉm: “Trong trại giam có quy định hễ gặp người nào vào tham quan thì mọi người đều phải đứng quay lưng lại với người đó, để bảo đảm phạm nhân sẽ không gây tổn thương đến người khác, vừa rồi không phải em cố ý đứng quay lưng lại với anh mà là vừa nghe có người la lên thì em chỉ là phản xạ có điều kiện mà làm động tác này.”

Nhan Dịch Trạch nghe xong cảm thấy lòng mình như thắt lại, lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô nhịn không được hỏi: “Em đã chịu khổ nhiều như vậy, thật sự không oán không hận anh ư?”

“Đường là em tự chọn, tại sao phải oán hận anh chứ, càng không cần thiết vì thành tựu hôm nay của anh mà đi giận cá chém thớt sang anh để rồi đòi tiền anh. Sau này chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa, được không? Anh chịu cho em vào làm ở công ty anh thì em đã cảm kích lắm rồi.”

Nhan Dịch Trạch cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, anh nhìn vào mắt Quan Hiểu Ninh và nói nhỏ: “Hiểu Hiểu, em đáng được đối xử tốt hơn, hãy để anh bồi thường cho em, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK