Khi ấy, nàng mãnh liệt khát vọng bản thân mình có thể diễn tấu ra loại âm nhạc gây rung động đến tận linh hồn như Văn Nhân Luật, cũng vì vậy mà lực lượng hạt giống của nàng mới thức tỉnh. Sau khi tỉnh lại, nàng cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cho dù chức nghiệp của nàng có đặc thù, nhưng vẫn là nữ giới, dù có thể bình tĩnh phân tích nguyên nhân, nhưng những thứ không biết luôn khiến người khác sợ hãi, cho nên nàng tìm đến Tần Trạm.
Nếu những gì lực lượng hạt giống nói là thật sự, vậy phải thông tri cho thượng tầng của quốc gia, đây là nghĩa vụ cũng như trách nhiệm nghề nghiệp của nàng. Nàng không nói cho tổ trưởng mà trực tiếp tìm đến Tần Trạm, không chỉ đơn thuần là vì muốn nhận được một phần cảm giác an toàn khi được Tần Trạm an ủi, còn là vì thân phận và chức vị của y đều đủ phân lượng để trực tiếp thương lượng với thượng tầng. Nàng không muốn trở thành vật thí nghiệm, mà Tần Trạm, chính là người có đủ khả năng để ngăn chặn chuyện đó.
Ban đầu, nàng cũng không nói gì về chuyện hạt giống, chỉ nói là muốn gặp mặt Tần Trạm, lại bị Tần Trạm ôn hòa cự tuyệt. Sau đó, khi nàng nói là chuyện rất trọng yếu, liên quan đến đại sự quốc gia, y trầm mặc một lúc, rồi hỏi nàng có phải liên quan đến hạt giống không. Lúc ấy, nàng đã rất ngạc nhiên, sau lại nghĩ đến, có lẽ thượng tầng đã sớm biết được chuyện này. Nghe nàng khẳng định xong, Tần Trạm liền phái người đến đưa nàng về căn cứ, thời điểm đó, nàng mới biết được Tần Trạm cũng là một trong số những người sở hữu hạt giống.
Không ngoài ý liệu, nàng trở thành một thành viên của Long Tổ. Có thể làm việc cùng Tần Trạm, nàng rất vui vẻ, cố tình ở giữa còn có một Văn Nhân Luật. Long Tổ ban đầu thành lập là vì cái gì, nàng biết đến, vì nàng đến đây sớm hơn nhiều dị năng giả khác, có thể nói là một trong những người tham gia xây dựng tổ chức này.
Khi Long Tổ thành lập, Thái Tử đảng là những người được đưa đến căn cứ đầu tiên, chủ yếu là vì trưởng bối của bọn họ đều biết chuyện về lực lượng hạt giống, cũng được an bài nhiệm vụ nghiêm mật chú ý những chuyện liên quan, không ngờ lại phát hiện hài tử của bọn họ sở hữu hạt giống, liền đưa người đến Long Tổ, chiếm cứ địa vị ưu tiên. Tương lai của Long Tổ như thế nào, bọn họ làm chính trị nhiều năm như vậy, sao có thể không đoán được đâu?
Hơn nữa, hai người đứng đầu hai nhóm Thái Tử đảng là Tần Trạm và Văn Nhân Luật đều ở đó, các trưởng bối sao lại có thể bỏ qua cơ hội tiếp cận hai người ấy. Tần Trạm có năng lực, tiền đồ rộng mở, Văn Nhân Luật có tiền, chỗ dựa cũng vững chắc, cho dù là ai trong bọn họ đều có thể mang đến ích lợi cho gia tộc.
Nguồn tình báo của Thái Tử đảng đều là từ thượng tầng, cho nên bọn họ đều cực kỳ rõ ràng lý do ban đầu của việc thành lập Long Tổ. Sau khi những người trong Thái Tử đảng lần lượt bước vào căn cứ, Quý Phi Yên liền có thể phân tích ra một phần từ cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Nàng cũng bắt đầu hiểu được tại sao Văn Nhân Luật có thể trở thành phó tổ trưởng của Long Tổ, cũng minh bạch tại sao Tần Trạm lại sắp xếp văn phòng của Văn Nhân Luật và hắn cũng một chỗ, tất cả đều là vì muốn thiếp thân bảo hộ y. Thế nhưng, mỗi lần đi đến văn phòng của Tần Trạm, nhìn thấy Văn Nhân Luật cực kỳ nhàn rỗi, ở một bên chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, nàng vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi tiến vào Long Tổ, rời khỏi đơn vị công tác ban đầu, Quý Phi Yên vẫn không bỏ cuộc chuyện điều tra những sự kiện quỷ dị phát sinh xung quanh Văn Nhân Luật. Đặc biệt là từ sau khi có được dị năng, nàng liền nghĩ đến, những cái chết quỷ dị kia có phải do dị năng gây nên hay không, hoặc là, Văn Nhân Luật có phải chính là hung thủ dùng dị năng giết người không.
Nàng chưa nói cho Tần Trạm biết suy nghĩ này của mình, bởi vì không có cơ hội. Tần Trạm luôn ở cùng một chỗ với Văn Nhân Luật, cho dù rời khỏi y, cũng là bận rộn những chuyện khác, khiến nàng căn bản không có cơ hội nói chuyện riêng với Tần Trạm, mà nàng cũng không thể đứng trước mặt nghi phạm là Văn Nhân Luật mà trực tiếp nói ra sự hoài nghi của mình, đả thảo kinh xà được.
Dù sao nàng cũng chỉ là đoán, cho nên khi ở căn cứ Long Tổ, nàng không quên việc quan sát Văn Nhân Luật. Hắn không phải người sở hữu lực lượng hạt giống, điểm này có thể xác định chắc chắn. Ngoại trừ lực lượng hạt giống, còn có biện pháp nào khác để nhân loại sở hữu dị năng hay không, nàng không biết, cũng không nghĩ ra. Qua quan sát, biểu hiện của Văn Nhân Luật đích thực là một kẻ ăn chơi trác táng, không có lực lượng, cho nên, hắn không thể là hung thủ.
Như vậy nếu là người khác dùng dị năng giết hại những người kia, thế nhưng mâu thuẫn ở đây là, ngoài lực lượng hạt giống ra, còn cách gì khác để nhân loại sở hữu dị năng không, và trước khi lực lượng hạt giống xuất hiện thì dị năng giả đã tồn tại hay chưa? Đáp án là không có.
Long Tổ là thuộc loại ngành cơ yếu, trong những chuyện liên quan đến dị năng giả, Long Tổ có toàn quyền quyết định và kiểm soát, chỉ cần xem hết các tư liệu điều tra về lực lượng hạt giống trong và ngoài nước, cùng với báo cáo các loại thực nghiệm liên quan đến cơ thể con người trước kia, có thể khẳng định là, trước khi có lực lượng hạt giống, dị năng giả không hề tồn tại, cho nên suy đoán của nàng không thể thành lập.
Đối với Văn Nhân Luật, càng quan sát, nàng càng cảm thấy hắn khó lường.
Có khi, hắn đi ngang qua sân huấn luyện các dị năng giả, nhìn các loại dị năng xuất hiện ngập đầy trong không gian, trong mắt hắn không hề có ghen tị, hâm mộ, sợ hãi như người bình thường, mà lúc nào cũng có sự mỉa mai, giống như cho rằng dị năng của bọn họ chỉ như xiếc ảo thuật. Sự mỉa mai gần như miệt thị này cũng là một trong những nguyên nhân khiến phần lớn các dị năng giả bất mãn với hắn, nếu không phải có nhiệm vụ bảo vệ Văn Nhân Luật kia, tin rằng sẽ có rất nhiều dị năng giả muốn giáo huấn hắn một trận.
Bỏ qua thái độ mỉa mai và châm chọc của Văn Nhân Luật, Quý Phi Yên dùng tinh thần nghề nghiệp bắt buộc mình tỉnh táo lại để phân tích con người này, lại phát giác lời nói của hắn tuy khó nghe, nhưng lại vô cùng chính xác, nói cách khác, đối với việc hiểu biết nhân tâm, đặc biệt là những cảm xúc hắc ám của con người, hắn nhuần nhuyễn đến một trình độ đáng sợ. Mà, một người có thể nhìn thấy sự hắc ám của nhân tâm rõ ràng đến vậy, vẫn chỉ nói những lời châm chọc, thái độ mỉa mai, thì tâm của người tên Văn Nhân Luật này, cũng là kiên định hiếm thấy.
Nhìn lại những kẻ hoàn khố thuộc Thái Tử đảng trong Long Tổ, Quý Phi Yên đã thay đổi quan điểm về bọn họ, hoàn khố cũng không phải là những người không học vấn không nghề nghiệp như nàng vẫn nghĩ, ngược lại, bọn họ đều cực kỳ khôn khéo, có thể ăn chơi trác táng như vậy, bởi vì bọn họ đều biết rõ đâu là điểm mấu chốt, biết làm thế nào để có được lợi ích lớn nhất cũng như lẩn tránh nguy hiểm, cho nên bọn họ mới có thể sống phóng túng mà không cần để ý hậu quả, đằng sau sự không từ thủ đoạn, cũng có một trật tự riêng của mình. Như vậy so ra, sự nghiêm túc chu đáo của bên tinh anh nhìn có vẻ mệt mỏi hơn rất nhiều.
Không xem thường Văn Nhân Luật, cũng không có nghĩa là nàng có hảo cảm với hắn. Nàng chán ghét hắn, không chỉ là vì hắn gây trở ngại cho nàng trong chuyện ở riêng với Tần Trạm, còn là vì nàng tự ti, tự ti khi so sánh mình với hắn.
Trong đại hội thi đấu, nàng nằm trong top 20, là người có vị thứ cao nhất trong Long Tổ sau Tần Trạm và Văn Nhân Lẫm, cũng là nữ dị năng giả có vị trí cao nhất. Hơn nữa, trong Long Tổ, nàng còn là nguyên lão, địa vị cùng thực lực của nàng ở đây không thể nói là không cao, cho nên dù là Thái Tử đảng, cũng sẽ vì kiêng kỵ thực lực của nàng mà biểu hiện đủ thái độ tôn kính.
Chính là, ngay cả như vậy, địa vị của nàng ở căn cứ cũng không thể cao hơn Văn Nhân Luật, cho dù hắn không được người thích, nhưng chỉ cần còn Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm tồn tại, chỉ cần Thái Tử đảng dưới tay hắn không phản, chỉ cần quyền nắm giữ tài chính vẫn còn trên tay hắn, thì hắn vẫn là một trong ba người đứng đầu Long Tổ, hơn nữa, cũng không phải hư danh. Chẳng qua, đây không phải nguyên nhân khiến nàng tự ti.
Dị năng mà nàng có được là về âm nhạc, chỉ cần nàng diễn tấu là có thể kéo người khác vào ảo ảnh do âm nhạc của nàng tạo ra, đây không phải dựa vào kỹ xảo mà là dựa vào dị năng. Khi mọi người đặt cho nàng danh hiệu “Huyễn âm cơ”, nàng không hề cảm thấy vinh quang, mà là một loại khuất nhục. Dựa vào năng lực để người khác lâm vào không khí của tiếng nhạc, sao có thể vượt qua sự rung động đến tận linh hồn khi nghe Văn Nhân Luật diễn tấu? Đúng là sau khi có dị năng, nàng mới càng thêm rõ ràng, chênh lệch giữa nàng và hắn là quá xa.
Nàng cảm thấy tự ti đối với âm nhạc của Văn Nhân Luật, nàng kiêng kị hắn hiểu rõ và sắc bén khi phán đoán nhân tâm, nàng chán ghét hắn lãng phí tài hoa, không làm việc đàng hoàng lại chỉ lo ăn chơi trác táng, nàng ghen tị vì Tần Trạm luôn ở cạnh hắn, nếu không phải hắn là nam tử, nếu không phải thái độ hắn đối với Tần Trạm luôn không tốt, giữa hai người luôn như hình với bóng ấy mà không sinh ra loại tình cảm mờ ám kia mới là kỳ lạ.
.
Hôm nay, khi nàng báo cáo công tác cho tổ trưởng là Tần Trạm, theo thói quen mà bỏ qua tạp âm phát ra từ chỗ Văn Nhân Luật, không nhìn đến sự tồn tại của hắn, bỏ qua khát vọng nơi đáy lòng mình mà giữ vững thái độ làm việc bình thường, sau đó, Văn Nhân Lẫm tiến vào, cũng không kiêng dè sự có mặt của nàng, mà chuyện y nói cũng làm cho bọn họ đều đem tầm mắt phóng về phía Văn Nhân Luật đang ngồi chơi game. Nhìn hắn đang chuyên chú vào màn hình, Tần Trạm gọi một tiếng, lực chú ý hắn mới bị kéo về phía bọn họ một chút, nhưng vậy cũng đủ để hắn nghe được lời Tần Trạm nói.
“Cái gì?” Văn Nhân Luật quay đầu lại, phi thường kinh ngạc.
Chuyện là thế này, đại hội thi đấu giữa các dị năng giả lần thứ hai sắp bắt đầu, Trung Quốc ở lần thứ nhất lấy được vị thứ nhất và thứ năm, xem như là đại thắng, cho nên ở đại hội lần thứ hai này, Trung Quốc mang theo uy thế cũng như dã tâm lại lấy được quán quân. Với tâm trạng như vậy, không chỉ việc lấy quán quân trong đại hội, ở lễ khai mạc, bọn họ cũng muốn áp đảo các quốc gia khác, phải hết sức nổi bật, nên tiết mục cho lễ khai mạc lần này phải lựa chọn thật cẩn thận, thượng tầng cũng cực kỳ chú trọng đến việc này.
Sau khi xem hết các kế hoạch, bọn họ đều cảm thấy không đủ gây chú ý. Bọn họ muốn là thứ gì đó có thể rung động cả thế giới, mà những tiết mục này hoàn toàn không đủ, thậm chí cũng không thể khiến bọn họ cảm thấy rung động. Nói đến tiết mục biểu diễn chấn động nhất, bọn họ đều nghĩ đến phần diễn tấu rung động linh hồn của Văn Nhân Luật khi Tống lão phu nhân mất, vậy không bằng cứ để hắn tham gia lễ khai mạc không phải là rất tốt sao?
Tiếp theo, bọn họ đem chuyện khuyên bảo Văn Nhân Luật giao cho Văn Nhân lão gia tử, Văn Nhân lão gia tử liền thông tri tôn tử khác của mình thử nói với Luật một chút trước xem tình huống thế nào. Căn cứ hiện tại, nhất định phải khiến Luật đồng ý lên đài, như vậy, việc tuyên truyền văn hóa Trung Quốc chắc chắn sẽ xa xa dẫn đầu trên toàn thế giới.
END 47.