Đối mặt với lực lượng vượt quá phạm vi hiểu biết, cũng khiến người ta tuyệt vọng kia, ngay cả các chính khách như bọn họ đều thấykhông còn hy vọng. Thế nhưng, bọn họ không thể cứ vậy mà mặc kệ mọi chuyện xảy ra, có người là vì trách nhiệm, có người là vì không muốn mất đi địa vị đang có của mình, nhưng bất kể là vì lý do nào, bọn họ đều không thể tuyệt vọng, không thể bỏ cuộc, bọn họ phải trụ vững, phải trấn an lòng dân, đưa ra những lý do mà dân chúng có thể chấp nhận được, bọn họ phải tin tưởng nhân loại sẽ thắng, nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tai họa lần này, nhân vật mấu chốt là Văn Nhân Luật, chỉ cần có thể khiến hắn đổi ý, nhân loại vẫn có thể tiếp tục tồn tại. Nghĩ như vậy, các chính khách cũng bớt lo không ít, bởi vì Văn Nhân Luật là nhân loại, hắn làm việc này hẳn là có lý do, nhưng tuyệt đối sẽ không đứng yên nhìn nhân loại diệt vong. Cho dù sau lưng Văn Nhân Luật có thế lực gì đi nữa, bọn họ tự tin vẫn có thể đả động được hắn. Thân tình, hữu tình, ái tình, là ba loại tình cảm mà nhân loại không cách nào kháng cự, cũng dễ dàng khiến nhân loại cảm động nhất.
Bất quá đây cũng chỉ là nói sau, hiện tại việc chính là tìm những người có liên quan đến để họp hội nghị, mà Tần Trạm là tổ trưởng Long Tổ, đệ nhất cao thủ trong số các dị năng giả hiện tại, kỵ sĩ thủ hộ được nhân loại ký thác mọi kỳ vọng chính là một trong những người bắt buộc phải có mặt. Thế nhưng, ai ngờ rằng nhân vật trọng yếu vốn tận chức tận trách, luôn đến họp đúng giờ như hắn, hôm nay lại đến muộn.
Người đến muộn, tự nhiên là phải đi tìm, thế nhưng, gọi điện thoại cho hắn thì không ai tiếp, gọi đến văn phòng bí thư của Tần Trạm, bí thư nhận điện thoại lại báo hôm nay vẫn chưa nhìn thấy Tần Trạm.
“Ta đi tìm thử xem.” Văn Nhân Lẫm nói.
Người chủ trì hội nghị gật gật đầu. Tần Trạm không có mặt, quả thật hội nghị sẽ không thể tiến hành, ai bảo đối phương trước mắt là đối tượng cần được nể trọng, hy vọng duy nhất của nhân loại đây? Ngoại trừ lực lượng cường đại của Tần Trạm, nhân loại không còn biết phải dựa vào đâu nữa.
Văn Nhân Lẫm không đến văn phòng, đã biết nơi đó không có ai rồi, hắn sẽ không phí sức qua đấy tìm người nữa, với lại hắn cũng đã nói với bí thư, nếu nhìn thấy Tần Trạm thì lập tức báo cho hắn biết.
Văn Nhân Lẫm đi đến nhà Tần Trạm, gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Hắn tiếp tục gõ, vẫn không có ai. Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không ổn, động tác gõ cửa cũng trở nên càng dồn dập, thế nhưng trong nhà vẫn im lặng như trước.
Hắn đưa tay để trước ổ khóa cửa, băng hệ dị năng phát động, dựa vào lỗ khóa để mô phỏng chìa khóa, có thể sử dụng dị năng vào việc thế này, Văn Nhân Lẫm quả thật là người đầu tiên. Một chiếc chìa khóa bằng băng được hình thành, Văn Nhân Lẫm xoay chìa, cửa lập tức mở ra.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khiến cả căn phòng nhìn cực kỳ sáng sủa, cho nên Văn Nhân Lẫm không cần mở đèn cũng có thể thấy được mọi thứ bên trong.
“Tần Trạm.” Văn Nhân Lẫm cất tiếng gọi, nhưng không ai đáp lại, tựa như không có người ở nhà. Bất quá, hắn cũng sẽ không cứ vậy mà bỏ đi, mà là cởi giày để ở cửa, sau đó đổi đôi dép đi trong nhà, đây là lễ phép căn bản.
Khi cởi giày, tay hắn đương nhiên sẽ tựa vào kệ vuông nằm bên cạnh, đột nhiên lại chạm phải thứ gì đó cứng cứng. Ngước mắt lên nhìn thì thấy nó là một chiếc chìa khóa, có vẻ chính là chìa khóa cửa ngoài. Tần Trạm ra ngoài quên mang chìa khóa? Không, không có khả năng, Tần Trạm là một người làm việc cẩn thận, chu đáo, như thế nào có thể để quên thứ quan trọng như chìa khóa nhà được.
Càng lúc càng thấy có gì đó không ổn, Văn Nhân Lẫm liền trực tiếp bước vào nhà.
Trong nhà, mọi thứ nhìn cực kỳ ngăn nắp, đẩy cửa phòng của Tần Trạm, cũng ngăn nắp gọn gàng như bên ngoài, thậm chí quần áo treo trong tủ cũng không hề có vẻ thiếu bớt hay mất trật tự.
Văn Nhân Lẫm vào một phòng khác, đó là phòng của ca hắn, Văn Nhân Luật, mọi thứ cũng đâu vào đấy y hệt phòng của Tần Trạm.
Đập mạnh vào cửa phòng, không phải vì hắn tìm được manh mối, mà là cảm giác không ổn càng lúc càng rõ ràng khiến hắn không khỏi nôn nóng lo âu. Văn Nhân Lẫm rời phòng ngủ, bắt đầu tìm kiếm ở những nơi khác trong nhà. Trên ban công không có quần áo phơi, móc phơi đồ cũng được thu dọn gọn gàng đặt cùng một chỗ, chén bát trong bếp nằm trong tủ vô trùng, nhưng nguồn điện của tủ đã bị rút mất, tủ lạnh trống trơn, cũng bị rút nguồn, vặn thử vòi nước thì không thấy nước chảy ra, nhìn xem thì thấy ống nước đã bị cắt mất.
Tất cả đều cho thấy Tần Trạm mất tích không phải vì có chuyện bất ngờ xảy ra, mà là đã có chuẩn bị trước. Văn Nhân Lẫm đột nhiên cảm thấy thực sợ hãi, đồng thời hồi tưởng lại những hành vi của Tần Trạm vào ngày hôm qua. Rõ ràng y vẫn cư xử như bình thường, thế nhưng vẫn có cảm giác kỳ quái, thậm chí khiến hắn liên tưởng đến hành vi trước khi rời đi của ca hắn. Hay hôm qua, Tần Trạm chính là đang âm thầm cáo biệt? Y muốn đi đâu, làm gì?
Văn Nhân Lẫm không tin Tần Trạm sẽ lựa chọn phản bội nhân loại giống như Luật. Đối với ca của hắn, Văn Nhân Lẫm có thể nói hắn không hiểu được y, bởi vì y chưa từng cho bọn họ cơ hội, nhưng đối với Tần Trạm thì khác, hắn biết bí mật của Tần Trạm, đã từng nhìn thấy nhiều bộ mặt khác nhau của Tần Trạm, hắn dám nói, hắn chính là người hiểu Tần Trạm rõ nhất, cho nên hắn biết Tần Trạm sẽ không phản bội nhân loại, sẽ không làm chuyện bất lợi với nhân loại. Lý do khiến Tần Trạm làm ra chuyện bất cáo nhi biệt chỉ có một, vì ca của hắn. Tần Trạm có lẽ đã đi tìm y mất rồi.
Tần Trạm chết tiệt, ngươi có biết nơi đó nguy hiểm đến mức nào hay không? Cũng không phải chưa từng có ai thử xâm nhập, nhưng kết quả thì sao? Không có ai may mắn sống sót, cũng không thu hoạch được bất kỳ tin tức gì. Ngươi nghĩ mình là đệ nhất cao thủ dị năng giả thì giỏi lắm sao? Ngươi không phải mình đồng da sắt, lại càng không thể làm gì khi bị tước đoạt dị năng nếu bước vào khu vực ấy. Chết tiệt, còn có, đêm qua là phiên trực của ai, cư nhiên lại không phát hiện Tần Trạm đã rời khỏi căn cứ? Đáng giận.
Văn Nhân Lẫm cố không để bản thân liên tưởng đến những chuyện không hay, có lẽ mọi việc cũng không hẳn như hắn nghĩ, Tần Trạm chỉ là có việc đột xuất nên mới đi trễ, có khi giờ này y đã đến văn phòng rồi cũng nên. Nghĩ như vậy, Văn Nhân Lẫm lập tức chạy ngược về phía văn phòng của Long Tổ.
Hắn mặc kệ tiếng kêu gọi hay chào hỏi của những người khác, đi thẳng đến cửa văn phòng của Tần Trạm, cũng không thèm gõ cửa, trực tiếp dùng bạo lực làm cửa mở bung ra, dẫn đến tiếng ồn ào sợ hãi của những người xung quanh. Văn Nhân Lẫm không để ý đến bọn họ, chỉ lo quan sát văn phòng trước mặt, quả nhiên giống hệt như ở nhà, tất cả mọi thứ đều cực kỳ ngăn nắp. Đi đến bàn làm việc, nhìn các văn kiện đã được xử lý đâu ra đấy, quả thật không hề có dấu hiệu vội vã rời đi vì có việc đột xuất, quả thật là rất bình tĩnh a.
Văn Nhân Lẫm không nhịn được, nở một nụ cười lạnh như băng. Hắn tức giận, vì Tần Trạm lại giấu diếm hắn, lén rời căn cứ một mình.
Nhìn tủ bảo hiểm, Văn Nhân Lẫm không chút do dự ngồi xuống đối diện với tủ, sau đó liền thấy được chìa khóa của tủ đang cắm trong lỗ khóa. Hắn quả quyết mở ra, quả nhiên tủ không khóa, bên trong là huy chương của tổ trưởng Long Tổ và các con dấu, Tần Trạm vốn cẩn thận sao có thể sơ xuất như vậy được, đây hiển nhiên là đã có kế hoạch từ trước.
Đáng giận. Văn Nhân Lẫm đưa tay đập mạnh lên tủ bảo hiểm, rất đau, nhưng lúc này, hắn không hề cảm giác thấy điều đó. Ca của hắn sau khi bất cáo nhi biệt liền trở thành cường địch của nhân loại, bây giờ lại đến Tần Trạm, có khi đến lần sau nhìn thấy, y đã trở thànhcái xác không hồn. Một người hai người đều như vậy, bọn họ coi hắn là cái gì? Tại sao không muốn nói ra để hắn chia sẻ với họ? Tại sao lại cố chấp, quật cường đến thế? Hai tên khốn.
“Văn Nhân Lẫm, ngươi đang làm gì vậy?” Người có năng lực thứ ba trong Long Tổ, Quý Phi Yên, cũng bị người khác mời đến hỏi thăm tình hình.
Văn Nhân Lẫm đứng lên, không trả lời Quý Phi Yên. Đối với Quý Phi Yên, Văn Nhân Lẫm không thể nói là chán ghét, nhưng cũng không hề thích đối phương. Một nữ nhân có thể dựa vào cố gắng của chính mình mà có được thành tựu hiện tại quả rất đáng khâm phục, lại còn rất xinh đẹp, nhưng đây không có nghĩa là hắn sẽ thích Quý Phi Yên. Ngay từ đầu, Quý Phi Yên đã ôm mục đích khác để tiếp cận ca của hắn, đã sớm bị hắn liệt vào sổ đen, tiếp theo là tình cảm của Quý Phi Yên đối với Tần Trạm. Hắn đồng tình vì nàng yêu Tần Trạm, một người sẽ vĩnh viễn không đáp lại tình cảm của nàng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu với ý tưởng của Quý Phi Yên. Người Tần Trạm yêu là ca của hắn, nàng có tư cách gì mà muốn thay thế vị trí ấy?
“Đi lấy băng ghi hình theo dõi toàn bộ căn cứ vào đêm qua đến đây. Ta muốn xem, lập tức.” Văn Nhân Lẫm ra lệnh cho thành viên của Long Tổ. Ngoại trừ Luật hữu danh vô thực, Văn Nhân Lẫm mới đích thực là người có quyền lực thứ hai trong Long Tổ, đương nhiên hắn có tư cách để ra lệnh cho người khác.
Dưới khí thế lạnh như băng của Văn Nhân Lẫm, người vừa nhận lệnh lập tức chạy đi lấy băng ghi hình. Trong khi đó, Văn Nhân Lẫm nhìn người kia chạy đi rồi mới ngồi xuống, lấy hết những thứ quan trọng trong tủ bảo hiểm ra, bởi vì những thứ như vậy tuyệt đối không thể để lại trong một cái tủ không có khóa được. Tần Trạm, ta muốn đợi khi ngươi trở lại, ta sẽ đem tất cả mấy thứ này quăng trả lại cho ngươi, ngươi vậy mà cũng dám lén lút rời căn cứ.
“Ngươi…” Nhìn Văn Nhân Lẫm cầm mấy con dấu đi, Quý Phi Yên rất muốn chỉ trích hành vi không phù hợp của y, thế nhưng Văn Nhân Lẫm lại giữ bộ dạng như thể không thèm quan tâm đến lý lẽ, trực tiếp đem chúng về văn phòng của mình.
Ngồi trên ghế trong văn phòng, Văn Nhân Lẫm bấm bấm vài nút, những file hắn cần lập tức bắt đầu được truyền vào máy vi tính của hắn. Là một trong ba người đứng đầu Long Tổ, có trách nhiệm với an ninh của toàn căn cứ, cho nên hắn đương nhiên có quyền hạn xem băng ghi hình giám thị ở mọi góc trong căn cứ.
Chọn tập trung vào Tần Trạm, toàn bộ hệ thống liền tự động chọn lọc ra những hình ảnh có Tần Trạm xuất hiện bên trong.
Nhìn Tần Trạm nhàn nhã đi dạo quanh căn cứ, dừng chân ở quảng trường, sau đó hoảng hốt bước đến một nơi. Văn Nhân Lẫm nheo mắt, hắn biết nơi này, trước khi đi một ngày, ca của hắn đã ngồi tại đây nhìn người người qua lại. Quả nhiên, Tần Trạm, ngươi là vì ca. Văn Nhân Lẫm siết chặt nắm tay, tiếp tục quan sát Tần Trạm.
Buổi tối, sau khi rời khỏi dinh thự của Tần lão gia tử, y đi về phía cổng ra vào của căn cứ, tiếp sau, thân ảnh của y biến mất khỏi phạm vi ghi hình của hệ thống.
Y cố ý né tránh camera. Văn Nhân Lẫm tin rằng Tần Trạm tuyệt đối có thể làm vậy.
“Triệu tập vệ tinh thu phát hình ảnh”. Văn Nhân Lẫm có đầy đủ quyền hạn đưa ra mệnh lệnh này. Đã biết nơi Tần Trạm bắt đầu mất tích, Văn Nhân Lẫm lập tức theo hướng này để truy tìm. Để tránh tai mắt mọi người, hẳn Tần Trạm sẽ không sử dụng giao thông công cộng, Văn Nhân Lẫm yên lặng tính toán xem dựa theo tốc độ của Tần Trạm thì lúc này y đang ở nơi nào, sau đó bắt đầu điều tra, thế nhưng không thu hoạch được bất kỳ manh mối nào. Hắn đành giả thiết Tần Trạm có sử dụng phương tiện giao thông, điều tra manh mối theo hướng này, đồng thời phái người chặn lại những kẻ khả nghi, thế nhưng vẫn tìm không thấy Tần Trạm.
Hoàn toàn không tìm thấy tung tích của Tần Trạm, tựa như ngay đêm hôm đó, y đã triệt để biến mất. Văn Nhân Lẫm chỉ còn cách đưa vệ tinh nhắm thẳng vào Thủy Tinh Thành, bởi đó là nơi mà hắn biết Tần Trạm nhất định sẽ xuất hiện.
Khi các chính khách biết được tin Tần Trạm mất tích, bọn họ liền quyết định che giấu chuyện này. Tần Trạm là hy vọng của toàn nhân loại, đương nhiên không thể để dân chúng biết hắn đã mất tích.
END 87.