Beta:Linh211 + Miêu Nhi
Nguyên Xương đế thất thố làm đổ chén rượu, ông vội vàng đứng dậy: "Lời ấy là thật sao?"
"Thiên chân vạn xác." Lúc Thẩm Đồng An vừa mới biết được cũng vô cùng kích động. Sản lượng ngàn cân một mẫu, quả thực chưa từng nghe thấy bao giờ. Nếu như có thể mở rộng đưa vào sản xuất, chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề thức ăn, lương thực của hàng ngàn hàng vạn bách tính Đại Chiêu! Đây đúng là công lao lớn, có thể vang danh nghìn đời!
"Tốt! Tốt! Tốt!" Nguyên Xương đế liên tiếp nói ba chữ tốt, có thể thấy được lúc này ông đang kích động thế nào. Thời điển tại vị xuất hiện loại nông sản có sản lượng ngàn cân một mẫu, đủ để chứng minh ông cai quản trị vì nhân đức ra sao! Sau khi chết cũng coi như có mặt mũi đi gặp các vị tổ tiên!
Cho tới nay, Nguyên Xương đế vẫn lo lắng không thể bảo vệ tốt cơ nghiệp mà tổ tiên để lại. Văn võ của ông không có thành tựu gì đặc biệt, không giống như Thái tổ quyết đoán chinh chiến thiên hạ, không giống như tiên đế văn tài thao lược học rộng hiểu cao, thậm chí vì thân thể yếu đuối nên không thể tận tâm tận lực lo toan cho triều chính, ngay cả nhi tử cũng không sinh được! Cho nên ông cảm thấy sau khi chết, bản thân sẽ không còn mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông của Triệu gia.
Mà bây giờ lại xuất hiện một loại lương thực có sản lượng ngàn cân một mẫu! Ngàn cân một mẫu! Điều này có ý nghĩa gì? Bình quân trên các mẫu ruộng tốt nhất hiện giờ ở Đại Chiêu mỗi mẫu chỉ thu được có ba bốn trăm cân. Nếu mà khoai tây một mẫu có thể thu hoạch được ngàn cân, chuyện này thật khó có thể tin được! Dân lấy thức ăn làm trời*, giải quyết vấn đề lương thực của bách tính là chuyện mà triều đại nào cũng nỗ lực tìm cách giải quyết. Không nghĩ tới khi ông trị vì lại giải quyết được vấn đề này!
* nguyên văn là "dân dĩ thực vi thiên" 民以食为天
Nguyên Xương đế mừng rỡ như điên, mặt mũi tràn đầy kích động nhìn về phía Vân Khanh -- Khanh Khanh quả nhiên là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm đến che chở cho Đại Chiêu ta! Từ sau khi nàng được sinh ra, thân thể của ông đang chậm rãi tốt lên, những năm này Đại Chiêu mưa thuận gió hoà, không có lũ lụt hạn hán, không có ôn dịch nạn đói, có thể nói là quốc thái dân an. Hiện tại lại xuất hiện loại lương thực có sản lượng to lớn ở thọ yến, Khanh Khanh thật sự là phúc tinh của ông!
Nguyên Xương đế nghĩ như vậy.
Thật vất vả kiềm chế sự mừng rỡ hân hoan trong lòng, Nguyên Xương đế nói: "Tốt! Khoai tây xuất hiện chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề lương thực của hàng ngàn hàng vạn bách tính Đại Chiêu ta, đây chính là đại công! Thẩm Đồng An có công dâng lên, tiền thưởng vạn lượng! Thăng chức Hộ bộ thượng thư, toàn lực phụ trách mở rộng trồng khoai tây để bách tính sớm ngày có thể ăn no bụng!"
"Thần tạ ơn ân điển của bệ hạ, nhưng thần không dám tranh công. Khoai tây này là do một nữ tử họ Giang tại huyện Giang Ninh hiến kế."
"Người có công trẫm tất thưởng. Nếu không có tuệ nhãn của Thẩm Thượng thư, khoai tây này cũng không đến được trên bàn của trẫm. Ngươi có công tiến cử, nên thưởng. Ngươi hãy nói một tiếng với nữ tử họ Giang kia, nếu nàng có công, trẫm nhất định không quên thưởng nàng!"
Lúc này ở huyện Giang Ninh, Giang Xu đang lo lắng bất an chờ tin tức. Nàng mạo hiểm dâng khoai tây lên cũng là một hành động bất đắc dĩ.
Tửu lâu Giang gia hiện tại đã mở ba chi nhánh, bởi vì Giang Xu đưa các loại phương thức nấu ăn như: xào, rán, nổ, nướng, sấy các loại, phong phú hơn nhiều những món chưng cất trước kia - vì vậy Giang gia tửu lâu làm ăn rất khá, ngày ngày hốt bạc. Và tất nhiên điều này sẽ khiến người khác thèm nhỏ dãi rồi. Nàng là một cô nương nông thôn không quyền không thế, trông coi một khối thịt lớn béo bở như vậy, mọi người ai chẳng muốn cắn một cái!
Cắn một cái cũng được, nhưng bây giờ lại có một người muốn nuốt hết một mình, không chừa lại đường sống cho nàng. Đối phương là hào môn vọng tộc của Giang Châu, là vua một cõi của toàn bộ Giang Châu, không người nào dám trêu chọc bọn hắn. Trước kia Giang Xu hao tâm tổn trí dựa vào mấy nhân vật lớn, nhưng giờ nguyên 1 đám từng người từng người đều tránh đi, không thể che chở được gì cho nàng. Nàng cũng không có biện pháp cho nên mới bí quá hoá liều.
Chỉ cần nàng có thể xuất hiện trước mặt Hoàng đế, Thôi gia muốn động đến nàng cũng phải cân nhắc một chút xem có thể hứng chịu lửa giận của Hoàng Đế sau khi bị phát hiện hay không.
Nàng tin chắc, trong thời đại thiếu thốn đồ ăn này thì sức hấp dẫn của khoai tây không một quân chủ nào có thể kháng cự! Nàng biết rõ hoàng đế hiện tại là một minh quân có tấm lòng nhân hậu nên mới lớn mật làm ra quyết định này. Lại nghe ngóng được Giang Châu Tri phủ Thẩm Đồng An là một vị quan thanh liêm nghiêm chính, Giang Xu mới xin nhờ cậy đối phương thay mình hiến cho vua. Nếu đụng phải những tham quan lòng dạ hiểm độc, nói không chừng sẽ giết nàng diệt khẩu rồi tham ô công lao của nàng!
Hiện tại Thẩm Đồng An đã mang theo khoai tây đi vào kinh thành được một khoảng thời gian rồi, kết quả như thế nào còn chưa biết, Giang Xu một bên thấp thỏm chờ đợi, một bên lại nghĩ sẵn trong đầu cách giải thích tại sao nàng lại phát hiện ra khoai tây.
Mấy ngày này, tửu lâu Giang gia chỉ cần vừa mở cửa, Thôi gia liền phái người đến đập phá, ba lần bảy lượt khách nhân cũng bị dọa chạy hết. Giang Xu dứt khoát đóng cửa, tất cả chờ kết quả của Thẩm Đồng An bên kia rồi nói sau.
Nàng cùng người thân cũng chỉ có thể ở trong nhà, cố gắng tự bảo vệ mình mà thôi.
Mẹ Giang mặt đầy ưu sầu nhìn nữ nhi nhà mình. Khuê nữ mấy năm này càng ngày càng trở nên giỏi giang, bán bánh bao, mở tửu lâu, không chỉ nuôi sống cả nhà còn đưa hai đứa Đại bảo Nhị bảo đi thư viện đọc sách, đây là việc mà ngày xưa bà nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Thế nhưng...
"Xu nhi, bọn hắn muốn tửu lâu kia thì cứ cho bọn hắn đi, tiền chỉ cần đủ là được rồi, mấy năm này chúng ta cũng để dành được một chút vốn liếng, coi như trở về trồng trọt cũng có thể sống tốt qua ngày. Không có gì quan trọng hơn so với người một nhà khỏe mạnh."
Bà nói như vậy là bởi vì mấy ngày trước hai đứa con trai bị người đánh sưng mặt trên đường đi học về. Bà không có chí hướng gì lớn, chỉ hi vọng cả nhà đều bình an.
Giang Xu cười khổ. Nàng liều mạng như vậy là vì cái gì chứ? Mẫu thân đã quên những ngày không có nổi một hạt cơm vào bụng rồi sao? Mẫu thân không hề phấn đấu nên cảm thấy những thứ này lấy được quá dễ dàng, bởi vậy có thể tuỳ tiện bỏ qua. Nhưng đây là tâm huyết của nàng, bảo nàng chắp tay tặng cho người khác nàng không làm được! Huống hồ, nàng kiếm bạc phần lớn là để dùng bàn tay vàng, bằng không thì làm sao kiếm ra được nhiều đồ như vậy?
"Bọn hắn không chỉ muốn tửu lâu, Thôi nhị công tử Thôi gia kia đã cưới ba mươi lăm tiểu thiếp coi trọng ta, muốn ta làm di nương thứ ba mươi sáu của hắn. Nương, người muốn cho ta đi làm thiếp của hắn sao?"
"A?" Giang mẫu mặt trắng nhợt, trước đó Giang Xu chưa từng nói với nàng chuyện này là vì sợ nàng lo lắng, hiện tại Giang Xu muốn xem ý của mẫu thân thế nào.
Giang mẫu không chút do dự nói: "Vậy không được! Nương có chết cũng sẽ không để ngươi đến nhà bọn họ làm thiếp, bị bọn họ tra tấn làm khổ!"
Giang Xu trong lòng ấm áp, mẫu thân mặc dù mềm yếu một chút nhưng là thật tâm bảo vệ tỷ đệ nàng, nàng vội bước tới ôm bả vai Giang mẫu: "Nương yên tâm đi, ta đã tìm được biện pháp, Thôi gia thế lớn, nhưng vẫn có người có thể ngăn chặn bọn họ..."
Đang nói, cửa sân phịch một tiếng bị người đá văng ra, một đám tráng hán cao lớn thô kệch vọt vào, những hoa cỏ trân quý mà Giang Xu dứt ruột mua nháy mắt bị giẫm nát, nàng không rảnh đau lòng, phẫn nộ trừng mắt những người kia: "Các ngươi muốn làm gì? Giữa ban ngày mạnh mẽ xông vào nhà dân, các ngươi có còn vương pháp hay không?"
"Vương pháp?" Đám đại hán kia liếc nhau, cuồng vọng cười nói: "Tại Giang Châu Thôi gia ta chính là vương pháp! Dạy vương pháp cho Thôi gia, ha ha, tiểu nương tử thật là biết đùa!"
Giang Xu tức gần chết, nhưng không có cách nào, nếu có thể lấy được súng ống trong bàn tay vàng, nàng nhất định bắn chết những người này!
Đại hán cầm đầu cười đủ rồi, mới kiêu căng nhìn Giang Xu nói: "Số bạc này là sính lễ. Nhị công tử của chúng ta nói, hắn coi trọng một nha đầu nhà nông như ngươi là vinh hạnh của ngươi! Ngoan ngoãn thu thập xong, ba ngày sau Thôi phủ chúng ta tới đón dâu!" Hắn nói rồi ném ra hai lượng bạc, cười lạnh: "Nghe nói các ngươi đi tìm viện binh ở kinh thành? Đừng mù quáng nữa, sẽ không có ai quan tâm đâu! Đại cô nãi nãi của chúng ta là Hoài Nam Vương phi, là hoàng thân quốc thích, ngươi tìm Hoàng đế cũng vô dụng!"
Trong lòng Giang Xu lạnh một nửa. Thì ra là thế, trách không được Thẩm Đồng An vào kinh Thôi gia cũng không hề sợ hãi, hóa ra là có quan hệ như vậy! Chẳng lẽ đối phương muốn giết nàng?
Người nhà họ Thôi đã đạt được mục đích, lại trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài cửa, lại nói thêm một câu: "Đúng rồi, Nhị công tử còn phân phó, đồ cưới không cần lấy nhiều, mang theo khế ước nhà của ba gian tửu lâu kia là được!"
Toàn thân Giang Xu phát run, những người này khinh người quá đáng, hai lượng bạc đã muốn đổi ba gian tửu lâu của nàng, còn muốn lấy luôn nàng!
"Thánh chỉ đến! Giang gia Giang Xu tiếp chỉ!"
Thời điểm Giang Xu đang tức giận đến run người, một đội kỵ binh từ trên trời giáng xuống, người cầm đầu giơ cao thánh chỉ.
Giang Xu lập tức thở ra một hơi, mang theo người nhà thấp thỏm lo âu cùng quỳ xuống tiếp chỉ. Những gia đinh của Thôi gia còn chưa có rời đi, thấy Giang Xu thỉnh được thánh chỉ, không khỏi có chút ngu ngơ. Quan viên tuyên chỉ hừ lạnh một tiếng: " Thấy thánh chỉ còn không mau quỳ xuống?"
Lời nói của hắn còn chưa dứt, thị vệ sau lưng "Xoẹt" một cái rút bội kiếm ra, mấy tên đại hán bị dọa tè ra quần, quỳ rạp xuống, đầu chạm xuống đất. Giang Xu nhìn thấy, cảm thấy vô cùng thống khoái. Quan viên tuyên chỉ bước nhanh đến trước mặt cả nhà Giang Xu, vẻ mặt ôn hoà nói: "Vị này chính là Giang Xu Giang tiểu thư trong lời nói của Thẩm đại nhân?"
Giang Xu cảm kích hắn bảo vệ mặt mũi cho mình, bình tĩnh nói: " Chính là dân nữ."
Quan viên tuyên chỉ tất nhiên có thể phát giác sự cung kính của nàng, cười nói: "Giang gia tiếp chỉ!"
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Giang thị Giang Xu, tìm được kỳ vật khoai tây, cống hiến cho triều đình, hành động lần này công tại thiên thu... Đặc biệt phong Giang Xu là Giang Ninh huyện chủ, thực ấp năm trăm hộ... Tiền thưởng vạn lượng. Lấy danh nghĩa Giang Ninh Huyện lệnh sắc tạo công đức đền thờ... Khâm thử."
Một đống cổ ngôn quanh miệng, Giang Thu nghe không hiểu. Dù sao đều là khen nàng, phong nàng làm Giang Ninh huyện chủ, tiền thưởng vạn lượng gì đó nàng ngược lại nghe rất rõ. Còn có đền thờ gì đó nữa, tất cả đều là chuyện tốt. Giang Xu không kìm được sự vui mừng dập đầu tạ ơn, nàng là một người hiện đại, vô cùng bài xích hành động dập đầu này, song lần này nàng lại mười phần cam nguyện dập đầu, Hoàng đế bệ hạ quả nhiên là thánh minh!
Sau khi tiếp nhận thánh chỉ, vị quan viên tuyên chỉ kia lại nói: "Bệ hạ khẩu dụ, sản nghiệp của Giang Ninh huyện chủ, bất kỳ người nào đều không được đàn áp! Nếu không... Hừ!" Những lời này là nói với gia đinh của Thôi phủ. Gia đinh Thôi phủ liên tục đồng ý, sau đó hoảng hốt chạy về phủ.
Ở triều đại này, bách tính mười phần kính sợ hoàng quyền, lời nói vàng ngọc của Hoàng đế bất kỳ người nào cũng không dám vi phạm, tối thiểu nhất là bên ngoài không dám vi phạm.
Thấy thế, trái tim đang treo lên của Giang Xu rốt cục trở về lồng ngực, cảm kích mời quan viên tuyên chỉ ăn cơm, một đám người nhiệt nhiệt nháo nháo đi tửu lâu Giang gia.
Ngày xưa bị chèn ép không thể không đóng cửa tránh họa, hôm nay thôn nữ biến thành phượng hoàng, mang theo ý chỉ của Thánh thượng một lần nữa khai trương. Trong lúc nhất thời, Giang gia tửu lâu thanh danh nâng cao một bước, nhân khí bạo phát!
Ở hoàng cung, Nguyên Xương đế không chút nương tay ban thưởng cho Văn Khanh một đống đồ tốt: "Khanh Khanh, ngươi nhìn xem có thích những thứ này hay không. Không thích cữu cữu liền mở tư kho, ngươi thích cái gì cứ tùy tiện lấy!"
Văn Khanh nhìn lướt qua, đều là kỳ trân hiếm có của thế gian. Chẳng qua đối với mấy thứ này từ trước đến nay nàng đều không có hứng thú, lại không muốn làm phật lòng tốt của cữu cữu, đành phải gật đầu nói: "Thích."
Nghe nàng nói thích, Nguyên Xương đế càng vui sướng hơn, ông đột nhiên hạ giọng, thần thần bí bí nói: "Khanh Khanh thật sự là phúc tinh của cữu cữu! Yên tâm, người khác không biết, những công lao này cữu cữu đều nhớ rõ trong lòng!"
Văn Khanh giả vờ không hiểu gì hết, Nguyên Xương đế càng cao hứng, cũng không giải thích, cháu gái của ông còn chưa biết mình là Cửu Thiên Huyền Nữ! Ông không thể để lộ được!
Ông đang nghĩ ngợi, bất thình lình, Văn Khanh đột nhiên mở miệng: "Tiệc mừng thọ của cữu cữu đã xong, An Quốc muốn đi biên quan một chuyến. Có lẽ nơi đó phụ thân có chút chuyện khó giải quyết."
_________________________________________
Đã đủ 85 vote nên team đăng chương mới nè (≧▽≦).