Beta: Miêu Nhi
Sau khi Văn Khanh lựa chọn cốt truyện đồng tử đồng bào, hệ thống bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất ——『 Rời khỏi phủ Thượng Thư, đi đến biên quan』Phần thưởng là nữ giả nam trang trăm phần trăm.
Nhiệm vụ này nhìn qua có vẻ rất đơn giản, nhưng để làm được lại không dễ dàng. Không nói bây giờ nàng là nhị tiểu thư được nuông chiều của Thẩm phủ, cho dù là gia đình nghèo khổ cũng không có chuyện để một nữ nhân đi tòng quân.
Không còn cách nào khác, cuối cùng Văn Khanh vẫn chọn phương thức đơn giản thô bạo nhất —— rời nhà trốn đi. Chẳng qua đây cũng chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ, không phải đến đường cùng nàng cũng không nghĩ đến cách này.
Mấy ngày nay Thẩm Văn Xu cực kì an tĩnh, tuy rằng việc giám thị Văn Khanh và Lý thị A Phiêu chỉ tăng chứ không giảm, nhưng cũng không thấy nàng ta làm ra việc gì xấu. Văn Khanh chỉ mong nàng ta có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận, đừng rúc đầu vào sừng trâu.
Hôm nay, sáng sớm Văn Khanh tới chính phòng để thỉnh an, nghe thấy bên trong Thẩm Văn Xu và Lý thị đang nói chuyện: "...... Việc lần trước, tuy rằng mẫu thân và tổ mẫu không trách Xu Nhi, nhưng sau khi trở về Xu Nhi vẫn luôn tự trách không yên. Mẫu thân nhân từ Xu Nhi lại càng không thể yên lòng, làm sai thì phải chuộc lỗi bởi vậy con muốn đi Quảng Âm Tự ở vài ngày, tĩnh tâm suy nghĩ cũng như cầu phúc cho tổ mẫu và mẫu thân."
Văn Khanh nhướng mày, đây chắc là thời điểm nam chủ xuất hiện trong nguyên tác phải không? Trong mỗi một quyển tiểu thuyết nữ cường báo thù, đều có một nam chủ siêu cấp mạnh mẽ, hắn xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn khó lường, cho dù thân phận bề ngoài có như thế nào nhưng bên trong hắn nhất định có một thế lực ngầm cực to lớn. Rõ ràng có thể một tay che trời nhưng vẫn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như là bị thương hoặc bị truy sát, sau đó được nữ chủ cứu.
Thẩm Văn Xu cũng không ngoại lệ, nam chủ Lăng Thiên Tứ bị trọng thương, bị truy sát, kiệt sức, tuỳ tiện chạy cũng rơi xuống sân của nàng ta. Còn thuận tiện nhìn thấy nàng ta đang tắm gội, da thịt như tuyết, dung mạo khuynh thành, khác với những nữ tử khác, khi gặp phải chuyện này ai cũng kinh hoàng thất thố chỉ có nàng vẫn bình tĩnh làm Lăng Thiên Tứ cảm thấy nàng ta rất đặc biệt......
Tuy rằng không biết trong đầu Thẩm Văn Xu nghĩ gì mà một nữ tử khuê các lại để cho một nam nhân xa lạ ở trong phòng của nàng, nhưng nếu là tô sảng tiểu thuyết thì không cần quan tâm đến logic làm gì, nghiêm túc ngươi liền thua. Văn Khanh biết Thẩm Văn Xu dâng hương là giả, đưa nam chủ ra khỏi thành mới là thật, bởi vì cửa thành lấy lí do truy bắt đào phạm đã giới nghiêm.
Lý thị cũng biết hôm nay cửa thành không yên ổn nên nhíu mày nói: "Con có tâm là tốt rồi, bây giờ đang vào đông, ra cửa không tiện, an tâm ở nhà đi."
Thẩm Văn Xu nóng nảy, không thể ra ngoài thì người kia làm sao bây giờ? Chỗ của nàng không có thuốc trị thương, vết thương không được chữa trị trong thời gian dài làm sao được? Huống hồ để một nam nhân ở trong khuê phòng của nàng cũng không phải cách hay. Nàng đang muốn nói tiếp thì ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ: "Mẫu thân nơi này thật náo nhiệt." Là Văn Khanh vén mành đi vào.
Nàng đi vào tuỳ ý hành lễ, sau đó dán lên ngươi Lý thị động tác mười phần tự nhiên. Lý thị vừa thấy nàng chân mày giãn ra, oán trách nói: "Quy củ của con đâu? Đến hành lễ cũng không làm được hả?"
Văn Khanh thuận miệng nói: "Quy củ của ta nương còn không biết sao? Hôm nay trộm lười một lần, không có lần sau nữa."
"Những lời cần nói ngươi cũng đã nói rồi, nương còn biết nói gì nữa?"
Nhìn thấy hai mẹ con này vui đùa không coi ai ra gì khiến cho Thẩm Văn Xu hụt hẫng. Thù hận đời trước vẫn không thể tiêu tan, kẻ thù ở trước mặt nhưng nàng không thể không khom lưng cúi đầu chỉ vì có việc muốn cầu người.
Văn Khanh giống như lơ đãng nói: "Tỷ tỷ muốn đi Quảng Âm Tự? Để hôm khác đi, ta nghe nói cửa thành không yên ổn đâu."
Thẩm Văn Xu căng thẳng, tay nắm chặt khăn hơn một chút, tươi cười một cách miễn cưỡng: "Tỷ tỷ là một nữ nhi gia chỉ là ra ngoài dâng hương thôi, quan trọng gì đâu?"
Văn Khanh Vừa rồi chỉ hoài nghi bảy tám phần, bây giờ thấy nàng ta như vậy, nàng đã nắm chắc mười phần.
"Cũng đúng, ngươi muốn đi thì đi đi, trên đường cẩn thận một chút để cho mẫu thân phái thêm người đi cùng ngươi." Văn Khanh không thèm để ý nói, dù sao nam chủ nữ chủ luôn có quang hoàn tại thân, tuy rằng lần này ra ngoài sẽ gặp khó khăn nhưng lại hữu kinh vô hiểm, tất cả đều sẽ gặp dữ hoá lành.
Thẩm Văn Xu nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới người muội muội này lại nói giúp nàng ta, không phải đào hố chờ nàng ta nhảy chứ? Nghĩ như vậy, Thẩm Văn Xu căng thẳng nhưng nàng không thể cự tuyệt sức hấp dẫn của việc được ra ngoài.
Văn Khanh mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ như thể nào, nàng quay qua thuyết phục Lý thị, để quả bom hẹn giờ Lăng Thiên Tứ ở trong phủ còn không bằng tống đi cho rồi.
Lý thị cũng cảm thấy chẳng qua chỉ là việc dâng hương mà thôi, làm sao có thể xảy ra chuyện gì? Yêu cầu nhỏ này còn không đáp ứng nếu truyền ra ngoài người ta lại nghĩ bà khắt khe kế nữ. Bởi vậy gật đầu đồng ý.
Thẩm Văn Xu thở phào nhẹ nhõm, nói thêm vài câu sau đó cáo từ rời đi, Văn Khanh lại đột nhiên nói: "Tỷ tỷ thuận tay giúp ta thắp một nén hương trước mặt Phật Tổ đi. Gần đây ta cảm thấy hứng thú với phật pháp, cái gì nhân quả tuần hoàn, luân hồi báo ứng, có nhân mới có quả gì đó nghe rất thú vị. Chuyện này khiến cho ta suýt nữa tin nhân gian có quỷ thần luôn á."
Lý thị chọc trán của nàng trách mắng: "Đừng nó bậy, phải kính trọng Phật Tổ!"
Thẩm Văn Xu trong lòng ngưng trọng, sau khi trọng sinh nàng vô cùng tin tưởng quỷ thần là có thật, thường xuyên giao tiếp với quỷ, có thể không tin sao? Đã có quỷ thần như vậy thì những điều như nhân quả luân hồi không hẳn là bịa đặt, có nhân mới có quả, có nhân mới có quả...
Thẩm Văn Xu lặp đi lặp lại những lời này, liếc mắt nhìn Văn Khanh thấy nàng vẫn dán bên người Lý thị, thần thái dương dương tự đắc, không giống như có điều muốn ám chỉ, chẳng lẽ Thẩm Văn Khanh chỉ tuỳ tiện nói?
Thẩm Văn Xu trong lòng có tâm sự, lúc trở về bị Lăng Thiên Tứ nhìn ra, hỏi nàng: "Có phải có phiền toái gì hay không? Không cần lo lắng, buổi tối ta sẽ đi, không làm liên luỵ đến ngươi nữa."
Thẩm Văn Xu lắc lắc đầu: "Mẫu thân đã đồng ý cho ta ra ngoài, lúc ra khỏi thành, ngươi trốn trong xe ngựa của ta, xe của nữ quyến chắc sẽ không bị kiểm tra."
Lăng Thiên Tứ đồng ý, lại nghĩ đến cảnh đẹp tối hôm qua lỗ tai đỏ ửng. Bộ dáng này bị Thẩm Văn Xu nhìn thấy, nàng cũng không khỏi xấu hổ, tối hôm qua nàng thật là quá lớn mật, không chỉ để người này nhìn được thân thể còn giấu hắn ở trong phòng, tuy nói như vậy sẽ làm hỏng danh tiết của nàng......
Không khí trong phòng vô cùng ái muội, nha hoàn Xuân Đào vào bẩm báo nhị tiểu thư tới. Thẩm Văn Xu vội vàng đi ra ngoài, cho người mời đến phòng khách, cũng không dám để đối phương vào trong phòng chính.
"Muội muội tìm ta có chuyện gì?" Thẩm Văn Xu cố hết sức duy trì vẻ mặt ôn hoà tiếp đón Văn Khanh, một là vì vừa rồi nàng ta nói chuyện giúp mình, hai là nàng không muốn có thêm phiền toái ở thời điểm này.
Văn Khanh không để ý đến thái độ của nàng ta mà trực tiếp đi vào vấn đề chính:"Ta cố ý tới nhắc nhở tỷ một câu, đại cữu cữu Trương gia là binh mã tư Chỉ Huy Sứ, không bằng để người đi nói trước một tiếng tránh cho những kẻ đui mù đó va chạm tỷ tỷ."
Đại cữu cữu Trương gia là ca ca ruột của mẹ đẻ Thẩm Văn Xu. Bởi vì lão thái thái không thích Trương thị nên sau khi Trương thị chết, quan hệ thông gia cũng phai nhạt. Dẫn đến Thẩm Văn Xu là cháu ngoại gái cũng không thân với bên kia.
Chẳng qua đây chỉ là bề ngoài, Trương gia vẫn nhớ mong cháu gái ngoại này, bởi vì bị Thẩm gia lừa gạt tưởng nàng sống rất tốt nên mới không qua lại nhiều. Trong nguyên tác khi Thẩm Văn Xu chủ động đến cửa, bọn họ chẳng thân thiết quá còn gì? Mấy cữu cữu đều coi nàng như trân bảo, Trương gia cũng thành hậu thuẫn kiên cố của Thẩm Văn Xu. Bằng không chỉ có một mình nàng làm sao có thể chèn ép Thẩm gia hưu thê?
Thời đại này mọi người đều nghĩ việc xấu không thể nói ra ngoài, có chuyện gì cũng đều che che dấu dấu, trong nhà nháo như thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không thể truyền ra ngoài cho người ta chế giễu. Có thể ép Thẩm gia hưu thê không thể không nói đến công của Trương gia.
Văn Khanh chủ động nhắc điều này với Thẩm Văn Xu coi như bán cái nhân tình. Nàng không phải tin quỷ thần sao? Ngươi xem, đời này ta và ngươi cũng không có mâu thuẫn gì không thể hoá giải, cũng không đấu đến nỗi người chết ta sống, không có nhân sẽ không có quả, cùng nhau sống tốt không được sao?
Thẩm Văn Xu không nhịn được suýt chút nữa thì thất thố. Nàng ta không thể tưởng tượng nổi người muội muôi này sẽ chủ động chỉ điểm cho nàng ta. Trước kia Thẩm Văn Khanh đối với vị đích tỷ này luôn không vừa mắt, đừng nói chủ động chỉ điểm cho nàng, không hại nàng là tốt rồi. Không nghĩ tới sau khi trọng sinh, muội muội này lại thay đổi thái độ nhanh như vậy!
Hơn nữa nàng chỉ điểm cũng không sai, đời trước nàng không biết nhìn người bị Lý thị che dấu nên không thân cận với Trương gia. Mãi cho đến trước khi chết, Đại cữu cữu nghe nói nàng bệnh nặng, mang binh xông vào Lý gia, mới nói cho nàng biết bọn họ vẫn luôn nhớ mong nàng...... Trọng sinh một lần, không cần Thẩm Văn Khanh nói nàng cũng chuẩn bị tới cửa bái phỏng, đưa mối quan hệ này ra ngoài ánh sáng. Bây giờ đưa người kia ra khỏi thành không biết sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, có cữu cữu che chở có lẽ mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn. Nàng nhất thời sốt ruột nên mới không nghĩ tới......
Nhưng chuyện này không nên là Thẩm Văn Khanh nhắc nhở nàng, không phải Thẩm Văn Khanh ước gì nàng lẻ loi hiu quạnh cha không thương mẹ không yêu sao? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Văn Xu nhất thời có chút hoài nghi.
Lời cần nói cũng đã nói, Văn Khanh liền cáo từ, đã làm đến mức này mà Thẩm Văn Xu vẫn còn để tâm vào chuyện vụn vặt thì nàng cũng bó tay rồi.
Thẩm Văn Xu vẫn không hiểu nổi vì sao Thẩm Văn Khanh lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, nhưng nàng vẫn đi báo tin cho cữu cữu. Trương gia biết cháu gái ngoại xin giúp đỡ, không nói hai lời liền đáp ứng. Bởi vậy lần ra khỏi thành này vô cùng thuận lợi, không có nguy hiểm bất ngờ như trong nguyên tác.
Lăng Thiên Tứ cảm kích Thẩm Văn Xu vì hắn làm tất cả, càng sinh lòng hảo cảm đối với cô nương không bình thường này. Thẩm Văn Xu đối với nam tử có tình có nghĩa muốn chịu trách nhiệm với nàng cũng có hảo cảm. Bởi vậy ở Quảng Âm Tự mấy ngày, hai người chậm rãi quen thuộc lên.
Nữ chủ đi nói chuyện yêu đương, Lý thị ở Thẩm phủ lại phát hiện có thai hai tháng, theo mạch tượng có khả năng là nam thai. Tin tức này làm cả nhà sung sướng vô cùng. Thẩm Khác và Lý thị thì không cần phải nói nhưng lão thái thái vui vẻ đến nỗi muốn mở từ đường để báo cho liệt tổ liệt tông. Cuối cùng vẫn là Thẩm Khác nói chờ sinh ra xong rồi hãy nói, đừng để tổ tông mừng hụt mới ngăn cản được lão thái thái.
Không trách lão thái thái cao hứng, Thẩm gia tam đại đơn truyền, từ gia gia của Thẩm Khác - mỗi thế hệ chỉ có một nam đinh. Nếu nói thân thể mang bệnh thì tại sao các thế hệ đích nữ thứ nữ không ít, nhưng lại không sinh được nhi tử? Bây giờ cách mười mấy năm Lý thị lại mang thai, có khả năng cao là nam thai thì không phải là chuyện đại hỉ sao??
Lão thái thái thiếu chút nữa cung phụng Lý thị như Bồ tát, cả ngày hỏi han ân cân khiến cho Lý thị thụ sủng nhược kinh.
Văn Khanh cảm thấy lão thái thái là một người rất có ý tứ, trong nhà vui vẻ như vậy cũng không tệ lắm. Sang năm nàng mười ba, chờ Lý thị sinh hài tử xong nàng cũng mười bốn, khi đó không sai biệt lắm có thể rời nhà.