• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như vậy, Triệu Trọng Sơn một đường đánh xe không lên tiếng, Chu Mạch ở trên xe cùng hai phụ nhân trong thôn một đường huyên thuyên trở lại nhà mình.

Trở lại nhà đã là giờ thân, xem ra vẫn là xe ngựa thuận tiện a, Chu Mạch không nhịn được đề nghị cho Triệu Trọng Sơn, nhà mình cũng làm chiếc xe ngựa, sau này đi trấn trên cũng không cần mượn xe nhà người ta, hơn nữa sau này muốn bán món ăn thôn quê cũng tương đối dễ dàng.

Triệu Trọng Sơn gật đầu đồng ý, buổi chiều liền lấy vật liệu gỗ trong nhà còn dư lại bắt đầu làm ngay ngắn, nếu như ở hiện đại, Chu Mạch cảm thấy nam nhân của mình tuyệt đối là người lãnh đạo sức lực rất mạnh.

Buổi tối, sau khi Triệu Trọng Sơn đánh răng rửa mặt xong vào nhà thì phát hiện Chu Mạch mới vừa tắm xong khom lưng trải giường chiếu, bộ áo ngủ màu trắng Chu Mạch mặc trên người là do chính nàng làm, cổ áo hơi lớn, vì vậy ngực nàng lộ ra tảng lớn da thịt trắng như tuyết cùng nhũ hoa thâm thúy mơ hồ có thể thấy được hoàn toàn phơi bày trước mặt Triệu Trọng Sơn.

Đối với Triệu Trọng Sơn đã hưởng qua tư vị kiều diễm khúm núm mà nói, hình ảnh trước mắt lập tức khiến ánh mắt hắn tối sầm lại, hầu kết cũng không tự giác động mấy cái, nhưng mà hắn vẫn nhịn được sau đó lập tức tiến lên kích động đặt tiểu nữ nhân trước mắt ở phía dưới, thưởng thức cảnh xuân sáng rỡ trước mắt một lát.

Chu Mạch nhận thấy được hắn nhìn chăm chú, ngẩng đầu nhìn mắt Triệu trọng Sơn, vừa định hỏi hắn tại sao không lên giường ngủ, chỉ thấy hắn vừa vào là tốc độ báo đi săn tới trước mặt mình, nàng còn chưa phản ứng chuyện gì xảy ra miệng liền bị ngăn lại, sau đó liền cảm nhận được hơi thở tràn đầy nam tính đôi môi mềm mại dán lên môi của mình. Đầu lưỡi Triệu Trọng Sơn có lực cạy môi của nàng ra, cái lưỡi thơm quyến rũ nàng cùng múa, không ngừng dùng sức mút, liếm láp, quấn quýt, phun ra nuốt vào, dường như muốn nuốt sống nàng vào bụng.

Chu Mạch tiếp nhận bão táp ngọt ngào bất thình lình, trong đầu không nhịn được tán dương nam nhân ở trước mắt, thật là một đệ tử giỏi, lần trước mới vừa dạy hắn hôn môi thế nào, lần này kỹ thuật rõ ràng ở phía trên nàng.

Mà hai tay của Triệu Trọng Sơn cũng bò lên chỗ cặp nhũ hoa cao vút mới vừa rồi gắt gao nhìn chăm chú, không ngừng xoa, nắm, xoa xoa.


Nụ hôn nóng bỏng của hắn khiến Chu Mạch từ từ như hòa vào nước, yếu mềm tựa vào trên người của Triệu Trọng Sơn, đôi tay không nhịn được vuốt ve tấm lưng bền chắc của nam nhân này.

Sau lưng truyền tới tê dại khiến Triệu Trọng Sơn không thỏa mãn với cách quần áo ma sát, hắn lột quần áo Chu Mạch ra, lấy môi thay tay dò xét hai ngọn núi cao trước mắt này, Chu Mạch không nhịn được phát ra tiếng yêu kiều, nam nhân này quá hiểu lòng của nàng rồi, nàng mới vừa hi vọng hắn có thể mút vào hai đóa hồng mai này của mình.

Chu Mạch ở dưới dạng công kích này chân hoàn toàn đứng không vững nữa, ôm lấy đầu Triệu Trọng Sơn chống đỡ, nàng muốn thuận thế ngồi ở trên giường, thế nhưng nam nhân ở trước mắt ôm bền chắc, khiến thân thể nàng đã sớm mềm một chút hơi sức cũng không còn.

Âm thanh yêu kiều của Chu Mạch không thể nghi ngờ là chất xúc tác tốt nhất, Triệu Trọng Sơn không tự chủ đồng thời tăng thêm sức lực mút trên môi cùng sức lực tay phải vuốt ve, khiến nàng một tiếng không ức chế được duyên dáng kêu to.

Tay trái Triệu Trọng Sơn cũng không chịu nổi tịch mịch chạy vào trong quần lót của Chu Mạch, một tay kéo quần cùng quần lót của nàng xuống, quần lót tam giác là Chu Mạch tự mình làm, lúc Triệu Trọng Sơn cởi quần lót nàng thì sửng sốt một chút, hắn chưa từng thấy loại quần áo lót này, nhưng trong óc đã bắt đầu lóng lánh tươi đẹp, không có rảnh suy nghĩ nhiều.

Tay trái dò xuống phía dưới, phát hiện xuân triều đã tràn lan, Triệu Trọng Sơn cảm giác phía dưới mình cũng sưng lên khó chịu, hướng tới hắn kêu gào muốn tìm lối ra.

Chỉ là, Triệu Trọng Sơn không có đình chỉ động tác ngoài miệng, tay trái cũng vuốt ve tiểu hạch phía dưới của Chu Mạch, Chu Mạch không nhịn được phát ra tiếng yêu kiều càng lớn, toàn thân run rẩy như chạm điện, vô ý thức cúi đầu liếm vành tai thật dày của Triệu Trọng Sơn.


Trong nháy mắt lúc môi Chu Mạch ngậm vành tai Triệu Trọng Sơn, Triệu Trọng Sơn giật thót mình, toàn thân đi theo tê dại, hắn không chịu nổi khẽ cắn một hớp nhũ hoa hồng của Chu Mạch.

Sau đó liền nhả ra đẩy Chu Mạch tới trên giường, để cho nàng đưa lưng về phía mình, từ phía sau đem thứ đang được kêu là ồn ào của mình đâm vào nơi ngọt ngào dịu dàng, cảm nhận được nàng ấm áp ướt át bao vây, Triệu Trọng Sơn dùng sức ôm bụng Chu Mạch, bụng của hắn dán chặt cái mông ấm áp mềm mại của Chu Mạch, phần eo dùng sức lay động, cảm giác cái thứ sưng tấy của mình lần lượt sáp nhập vào trong mật huyệt khít khao của Chu Mạch, Triệu Trọng Sơn cảm thấy mình sắp hòa tan trong nơi ôn hương nhuyễn ngọc này. Mà cái mông tròn trịa trơn truột của Chu Mạch cũng không nhịn được vẽ lên hình cung, giãy dụa phối hợp với thứ kích động co rúm kia của Triệu Trọng Sơn.

Tay Triệu Trọng Sơn cũng từ phía sau lưng đi vòng qua che chở bộ ngực mềm mại của Chu Mạch, khi hắn không ngừng rung động Chu Mạch rất nhanh cảm thấy được cầu vồng, mà Triệu Trọng Sơn còn chưa buông thả, lại làm một lúc lâu rồi thét một tiếng mới vuốt lưng Chu Mạch, Chu Mạch cuối cùng cũng thét mềm mại một tiếng nằm ở trên giường.

Triệu Trọng Sơn sợ đè ép Chu Mạch, hai tay chống giường nghỉ ngơi lập tức ôm Chu Mạch vẫn còn đang thở gấp lên, đắp kín mền nằm xuống.

Tiếng Chu Mạch nằm thở gấp một trận sau đó mới dừng lại, sau khi tỉnh táo lại Chu Mạch không nhịn được nhéo nam nhân bên cạnh nhìn nàng chằm chằm một cái, trong miệng lẩm bẩm chàng ban nãy điên rồi, dùng sức như vậy.

Mặc dù bị Chu Mạch nhéo, Triệu Trọng Sơn cũng không giận, ngược lại cười: "Nương tử, mới vừa rồi nàng cũng rất vui vẻ a."

Chu Mạch nghe trong lòng giống như đổ mật, đây là lần đầu tiên Triệu Trọng Sơn gọi nàng là nương tử, nghe cảm giác không tồi, nàng giả vờ giận đánh mấy cái vào cánh tay của hắn, bỗng nhiên lại cảm thấy tiếng hít thở trầm trầm của Triệu Trọng Sơn bay tới tai mình, môi cũng cố ý để bên tai nàng. Hơi thở ấm áp xuyên thấu qua lỗ tai "Hưu" thổi thẳng vào, xẹt qua lỗ tai cực kỳ mịn lông tơ nho nhỏ đã sớm ửng hồng của Chu Mạch, lại thổi lất phất vào vài sợi tóc mai của nàng. Loại cảm giác nhột từ từ che giấu nàng thỏa mãn sau khi mệt mỏi, đem cái kia lại một lần nữa lặng lẽ để ở mông nàng.


Chu Mạch nghiêng đầu trừng mắt liếc Triệu Trọng Sơn, nhưng đã phát hiện ánh mắt của hắn tối xuống, phía sau cái mông cũng rõ ràng cảm nhận được cái kia ngẩng lên. Thấy thê tử trước mắt mị nhãn hàm xuân, mặt hồng hào, Triệu Trọng Sơn lại nhịn không được.

"Lần này chậm một chút." Triệu Trọng Sơn ở bên tai Chu Mạch nói một câu liền ngậm vành tai của nàng, hắn thấy mới vừa rồi Chu Mạch chính là làm như vậy đối với mình, làm thành thân thể mình một trận rung động, hắn cũng chỉ là bào chế đúng cách.

Trong lòng Chu Mạch lần nữa cảm thán Triệu Trọng Sơn là một đệ tử giỏi, cảm thấy phí công giãy giụa cũng vô dụng, liền ngoan ngoãn hưởng thụ sự dịu dàng tiến công của hắn.

Lần này quả nhiên cùng lần mới vừa rồi bất đồng, Triệu Trọng Sơn để Chu Mạch nằm, hắn nhấc cặp chân của nàng lên để trên bả vai của mình, ngồi chồm hỗm ở giữa hai chân Chu Mạch bắt đầu di động.

Lần này Triệu Trọng Sơn thật rất dịu dàng, Chu Mạch có loại cảm thụ được người chuyên sủng ở lòng bàn tay, sau khi leo lên đỉnh núi liền mệt ngủ thiếp đi, chỉ là trước khi nàng gặp Chu Công trong óc bất chợt nghĩ đến một vấn đề: Triệu Trọng Sơn làm sao có nhiều tư thế như vậy?

Sáng ngày thứ hai, Chu Mạch bị con gái đánh thức, tỉnh lại vừa nhìn mặt trời đã lên cao, sau khi nàng nhìn thấy Đông Nhi phản ứng đầu tiên là tối hôm qua mình ngủ lúc toàn thân xích lõa trắng trợn. Nàng vội vàng ghé đầu vào trong chăn nhìn, chỉ thấy trên người mình đã mặc bộ áo lót mới, nghĩ đến ấy là nam nhân tối qua giúp mình mặc vào.

Buổi sáng lúc ăn cơm Triệu Trọng Sơn cùng Chu Mạch hai người cũng có chút cảm thấy lúng túng, lúc Triệu Trọng Sơn đưa cho nàng chén cháo, đụng phải ngón tay của nàng, thế nhưng đỏ mặt. Chu Mạch nhìn quả thật muốn cười, nghĩ thầm tối qua cũng không thấy chàng xấu hổ như vậy a.

Ăn xong bữa sáng, Triệu Trọng Sơn giao hết tiền ngày hôm qua bán thịt heo rừng còn lại cho Chu Mạch, đem những thịt heo rừng còn dư lại treo lên hong gió, sau đó cùng Chu Mạch thương lượng một chút, muốn đi nhà mẹ vợ nhìn tình hình bọn họ xây nhà một chút, Chu Mạch nghe đương nhiên gật đầu đồng ý, còn nói với hắn nếu như bên mẹ quá bận rộn thì tối nay cũng không cần trở lại, thật ra thì nàng cũng muốn đi theo, nhưng nghĩ tới buổi tối tìm chỗ ở bất tiện, không thể làm gì khác hơn là để một mình Triệu trọng Sơn đi.

Chu Mạch ở trong nhà nghiên cứu chế thành nước chát, kiếp trước nàng cũng rất thích ăn món ăn có nước chát, dạ dày bò có nước chát, chân gà, còn có đậu hũ đều là thích nhất, giá tiền đậu nành lại hạ xuống, bởi vì người bán đậu nành càng ngày càng nhiều, cũng do đó nên từ bảy văn tiền một cân xuống còn hai ba văn tiền một cân. Nàng phải nhanh chóng giúp nhà mẹ mình tìm một chỗ để làm nghề đậu nành, ở thời đại này, nhà mẹ có tiền, mình ở nhà chồng cũng có khuyến khích.


Kiếp trước Chu Mạch lão nương chính là một cao thủ nấu ăn, Chu Mạch tai nghe mắt thấy cũng học được không ít, thật ra làm nước chát cũng rất đơn giản, trước tiên xào rau trong chảo nhỏ thêm nước, sau đó trên lò đốt chút rơm củi, trong quá trình để nước sôi lên, nàng trước lấy tám thứ ngày hôm qua mua về, hồi hương, cây quế, hoa tiêu, đinh hương, cam thảo dùng nước lạnh rửa sạch, chờ nước đun trong ấm sôi, bỏ những này vào, lại bỏ vào canh loãng lưu lại từ món canh giết heo làm từ ngày hôm qua cùng mấy muỗng rượu trắng, sau đó hầm lửa nhỏ, hầm đại khái nửa canh giờ là có thể ngửi được những gia vị này phát ra trận trận mùi thơm, sau đó sẽ để chút nước tương, hành gừng cùng muối để lửa nhỏ hầm nửa canh giờ. Để chút gừng chủ yếu là loại trừ về sau trong thức ăn có mùi tanh, nói thí dụ như nếu là nước chát ruột heo già, mùi tanh đó chính là dựa vào miếng gừng khứ trừ.

Sau khi đợi những thứ nước chát này chế biến tốt, phần lớn đều đựng vào một cái bồn sắt giữ lại về sau làm nước chát dùng, trong nồi còn dư lại một chút ruột heo già ngày hôm qua để lại mới nãy làm nước chát, lại làm chút nước chát đậu hũ.

Buổi trưa Triệu Trọng Sơn quả nhiên chưa trở về ăn cơm, Chu Mạch đem món nước chát buổi sáng làm xong đưa cho Đông Nhi cùng mình ăn, Đông Nhi nói thẳng là ăn ngon, cơm trắng ăn một nửa chén.

Lúc mặt trời lặn Triệu Trọng Sơn mới về đến nhà, nói là hôm nay dừng một chút, ngày mai lại đi giúp một tay, bên Trần thị không có chỗ nghỉ lại.

Ăn món nước chát Chu Mạch làm, Triệu Trọng Sơn gật đầu liên tục, khen không dứt miệng mà nói ăn ngon. Chu Mạch thấy vậy cười cùng hắn nói giỡn: "Trọng Sơn, tay nghề của ta ở trên trấn mở quán cơm nước chát thì như thế nào?"

Triệu Trọng Sơn nghe lời của nàng sửng sốt một chút mới trả lời: "Buôn bán đều là chuyện của nam nhân, làm cái ăn mua bán phải đi sớm về tối, trong nhà lại không thiếu tiền ăn uống, cần gì phải đi làm cực khổ." Nói xong tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Chu Mạch nghe có chút kinh ngạc, biết chuyện này không phải một ngày hay hai ngày mà có thể thương lượng được với hắn, phải đợi từ từ.

Bởi vì tối ngày hôm qua chơi đùa quá dữ, cho nên buổi tối này hai người cũng không có dư thừa tinh lực làm việc, hơn nữa ngày thứ hai từ sớm Triệu Trọng Sơn còn phải đến trên núi săn thú, xem một chút trong cạm bẫy mấy ngày trước mai phục có con mồi hay không, vì vậy hai người cũng rửa mặt đi ngủ thật sớm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK