"Đều là người một nhà, nói gì đến việc khi dễ hay không, sau này chúng ta thấy nàng ta thì tránh đi là được, hiện tại phải lấy thân thể nàng làm trọng." Triệu Trọng Sơn an ủi nàng.
Thật ra thì theo suy nghĩ của nam nhân, việc tranh đấu giữa nữ nhân với nhau chỉ như gia vị hằng ngày mà thôi, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến đại cục thì cũng không cần phải quan tâm. Đương nhiên là gia hòa vạn sự hưng nên trong nội tâm mỗi người vẫn hy vọng gia đình luôn sống hòa thuận với nhau.
Nghe Triệu Trọng Sơn nói như thế, Chu Mạch cũng không tiếp tục dây dưa với hắn, chợt nhớ tới chuyện trọng nam khinh nữ ở cái thời đại này, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt áo lót bằng vải bố trước ngực hắn, sau đó hỏi câu hỏi rất ngu ngốc mà hàng trăm người phụ nữ đều hỏi.
"Trọng Sơn, chàng thích con trai hay con gái?" Hỏi xong Chu Mạch liền thấp thỏm.
"Nam hay nữ đều được, dĩ nhiên nam hài là tốt nhất, chúng ta đã có một khuê nữ là Đông Nhi, có một nhi tử nữa thì nam nữ song toàn, cuộc sống sẽ càng viên mãn. Dĩ nhiên là nữ nhi cũng rất tốt, có thể làm bạn cùng Đông Nhi." Triệu Trọng Sơn bị Chu Mạch dùng bàn tay nhỏ bé ở trước ngực phủi nhẹ có chút ngứa ngáy, cầm tay của nàng không để cho nàng lộn xộn. Phải để cho nàng ngủ sớm, ngày mai còn phải trở về thôn nữa.
Ngày hôm sau sau khi ăn xong điểm tâm, Chu Mạch ở nhà thu thập một chút, Triệu Trọng Sơn đứng dậy đi đến nhà Tào chưởng quỹ cáo từ, cũng nói rõ không đi dự ngày khai trương tiệm mới của bọn họ được.
Chu Mạch thừa dịp lúc hắn đi ra, đi sát vách trong tiệm mua một chút gạo đen, các loại gạo ý dĩ gạo kê, chuẩn bị ngày mai trở về làm cháo vào sáng ngày mồng 8 tháng chạp.
Mà Triệu Trọng Sơn sau khi trở lại nhìn nàng mua gần nửa túi gạo lại trách mắng nàng mấy câu, hiện nay đang mang thai thì nên an phận chút, những việc như thế này về sau hắn sẽ làm hết, muốn ăn cái gì, muốn mua gì Chu Mạch chỉ cần mở miệng nói là được.
Nghe hắn nói như vậy, Chu Mạch lại nói một chuỗi dài đồ cần mua, bao gồm chuẩn bị vải bông làm quần áo cho trẻ sơ sinh, vải làm quần áo mới cho người trong nhà để mặc vào lễ mừng năm mới, còn có năm ngày trước ngày mồng tám tháng chạp, phải có đồ ăn cúng ông táo, còn cần phòng ngừa các loại món ăn cho lễ mừng năm mới giá cả tăng cao, viết đầy một trang giấy, đưa cho Triệu Trọng Sơn.
Mà Triệu Trọng Sơn nhìn một lúc nhưng không đi mua, Chu Mạch giục hắn đi nhanh về nhanh, sau đó còn phải trở về thôn nữa.
Chỉ thấy Triệu Trọng Sơn đỏ mặt tiến xát đến trước mặt Chu Mạch, chỉ vào mấy chữ trên giấy do dự hỏi Chu Mạch đây là chữ gì.
Chu Mạch một lúc mới phản ứng kịp liền cười ha ha, giễu cợt hắn: "Ta thấy tay chàng cả ngày không rời sách, mà vẫn không đọc được chữ sao?"
Triệu Trọng Sơn nghe nàng cười nhạo ngược lại không quan tâm, chỉ nói: " Cho tới bây giờ ta không đi học đường học mà có thể nhận biết vài chữ đã không tệ, cả ngày lật sách là sợ sẽ nhanh quên mất những chữ đã học được."
Chu Mạch cũng không tiếp tục cười nhạo hắn, chỉ cấp hắn nói một lần là cái gì, còn tặng kèm một câu, sau này có chữ nào không biết cứ tới hỏi nàng, nàng thật sự biết, chứ không giống những người khác ra vẻ hiểu biết.
Mặt Triệu Trọng Sơn đỏ ửng vì thẹn thùng, chỉ trợn mắt nhìn Chu Mạch mấy lần, hắn đã hiểu được những chữ kia, liền vội vàng đi ra ngoài tìm mua.
Chu Mạch ở nhà cũng không nhàn rỗi, cùng Đông Nhi thu thập phòng, đem chăn đệm dùng mấy ngày nay cất vào trong ngăn kéo, lại đi đến cửa hàng nói với Ngô đại nương một tiếng, củi ngày hôm trước mua cũng để lại cho bọn họ, dù sao đoạn thời gian gần đây nàng sẽ không tới ở.
"Tiểu Mạch, hai ngày này ta thấy trượng phu ngươi cũng là người tri kỉ, vì sao trước đó vài ngày chỉ có một mình ngươi tới?" Ngô đại nương thật sự nhịn không được tò mò hỏi, bà ta còn ích kỉ nghĩ nếu Chu Mạch bị hưu, Ngô gia bọn họ sẽ ngồi hưởng tiện nghi, hôm đó lúc bà ta đi ngang qua phòng chính nghe thấy Chu Mạch nói muốn hưu thư hay thư hòa ly kia mà, đang giận nhau sao lại không có tin tức gì rồi.
Không ngờ tới bà ta sẽ hỏi như vậy, Chu Mạch cảm thấy đó là chuyện riêng của mình, cho dù hiện nay rất thân mật với Tào phu nhân, nàng cũng không nói rõ vì sao hai người giận dỗi, huống chi là Ngô đại nương trước mắt, hai người biết nhau không quá ba bốn ngày, quan hệ là chủ thuê cùng người thuê, càng không cần thiết thổ lộ tâm tình.
"Đại nương, ta chỉ đùa bỡn với phu quân ta chút thôi, nếu không hai người chúng ta sao lại hòa hảo như bây giờ. Lại nói, ngươi xem ta lại mang thai, hắn che chở ta còn không kịp nữa đấy."
Vừa nghe Chu Mạch lại mang thai, sắc mặt Ngô đại nương liền thay đổi, nhưng mà vẫn dặn dò Chu Mạch trở về thôn không thể so với ở trấn trên, cần chú ý thân thể nhiều hơn.
Chu Mạch cám ơn xong liền không dây dưa với bà ta nữa, nói còn phải trở về nhà rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
Như vậy vẫn kéo dài đến khi bọn họ ăn cơm trưa mới có thể rời đi, đồ mới đặt mua chất đầy trong một chiếc xe ngựa, Triệu Trọng Sơn ngồi điều khiển ngựa ở phía trước, Chu Mạch với Đông Nhi đắp chăn ở trong xe.
Lúc này, Chu Mạch mới nghĩ tới không phải là xe hở mái mới tốt, giữa mùa đông này vẫn phải chịu bị gió lạnh thổi, xem ra đầu mùa xuân năm nay Triệu Trọng Sơn có việc mấy ngày, đến lúc đó làm tiếp một chiếc xe ngựa từng xem qua trên sách.
Vừa đến nhà không bao lâu, Tôn thị cùng Lý thị cũng đã tới, thấy Chu Mạch liền giáo huấn: "Vợ Lão Nhị, ngươi đi trong thôn hỏi thăm một chút, có nhà ai nàng dâu về nhà mẹ đẻ không mang theo đứa bé, hơn nữa còn ở nhiều ngày như vậy không trở lại! Trong lòng ngươi còn có cái nhà này sao?"
Mà Lý thị ở bên cạnh cũng không quên quạt gió thổi lửa: "Đúng vậy, đệ muội, muội cũng không nhìn bây giờ là lúc nào rồi, sáng mai là ngày mồng tám tháng chạp rồi, muội mà không về nữa chúng ta còn tưởng rằng muội phải ở Chu gia qua lễ mừng năm mới mới về, muội nói nhị đệ vừa trở về không bao lâu liền động một chút là đi đến nhà mẹ đẻ của muội, hôm nay giúp đỡ thu hoạch vụ thu, ngày mai giúp đỡ xây nhà, nhị đệ là người Triệu gia, không phải là người của Chu gia các người."
Chu Mạch nghĩ thầm, mình không ở trong thôn mấy ngày lại ra con thiêu thân gì rồi, lần trước thấy hai vị này còn cùng chung mối thù muốn giúp mình liều mạng với người Hồ gia, mới qua bốn năm ngày, làm sao lại căm thù mình đến tận xương tuỷ rồi, hai vị trước mặt trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách.
Lúc này Triệu Trọng Sơn không ở nhà, đi đến nhà hai thợ săn đầu thôn Bắc, thương lượng trước khi qua năm mới lên núi một chuyến, xem có thể săn được heo rừng hay không, lễ mừng năm mới không cần giết heo, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.
Liếc mắt nhìn Tôn thị và Lý thị chỉ trích mình, trước tiên Chu Mạch ở trong lòng tự an ủi mình: "Không nên tức giận, không nên tức giận, hiện nay ta đang mang thai, không chấp nhặt với các ngươi." Ngẩng đầu vẻ mặt đã tươi cười: "Nương, đại tẩu, hai người đại giá quang lâm, trước mời vào nhà ngồi, ta đây trở về nhà mẹ còn làm phiền hai vị nhớ, thật là thụ sủng nhược kinh."
Tôn thị biết nàng biết chút chữ, nhưng trước kia cũng chưa từng thấy Chu Mạch ở trước mặt mình vờ vịt, hôm nay lại đụng phải, mặc dù cũng nghe hiểu được ý tứ, nhưng nhất thời không biết đối phó loại văn vẻ này thế nào, chỉ đành phải vào nhà trước rồi ngồi xuống.
Lý thị thấy bà bà cũng vào nhà ngồi xuống, mình cũng không cam tâm tình nguyện vào phòng, chỉ là không ngồi, đứng ở bên cạnh Tôn thị vô cùng thẳng giống như cây thương, ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Chu Mạch, thấy nàng mặc áo bông mới, càng thêm lộ ra hâm mộ ghen tị cùng ánh mắt khinh thường.
"Vợ Lão Nhị, vừa rồi đại tẩu ngươi nói đúng, Trọng Sơn cũng không phải là người nhà lão Chu các ngươi, đừng động một chút lại bắt hắn đến nhà lão Chu làm việc. Ngươi làm nàng dâu như thế nào vậy, một chút cũng không biết đau lòng cho trượng phu." Tôn thị tiếp tục oán giận nói, hai chân cũng di chuyển.
"Đúng thế, ngươi xem nhị đệ mặc rách rưới, còn ngươi lại ăn mặc đẹp đẽ, không biết còn tưởng rằng nhị đệ là tên ăn mày đấy, tiền này rõ ràng là nhị đệ dựa vào công việc mà kiếm được, tuy rằng cũng đến tay ngươi, nhưng ngươi tiêu xài cũng rất tốn." Âm thanh Lý thị đã có chút tức giận.
Chỉ vì hôm nay bên ngoài trời lạnh, Chu Mạch mới không kích động toát mồ hôi, hôm nay mọi người làm sao vậy, sao lại đến nhà mình kiếm chuyện chứ.
"Đại tẩu, nhà tiểu thúc xài tiền như thế nào, còn do người làm tẩu tử như tẩu nói sao?
Mặc dù hiện nay là lúc nông nhàn, ngươi cũng rảnh rỗi đến nhà tiểu thúc quấy phá hả?" Chu Mạch lành lạnh nói.
Lý thị nghe xong, thật sự nổi giận, nghĩ đi lên đánh Chu Mạch, lại bị Tôn Thị kéo về. Chu Mạch nhìn mà không khỏi cười lạnh, đại tẩu này là thuốc súng, động chút liền nổ.
"Chu thị, hôm nay gia nghiệp của Trọng Sơn lớn, một mình ngươi quản sẽ có chút khó khăn, hơn nữa nghe Trọng Sơn mới vừa đi Lão Viện nói, ngươi mang thai, nữ nhân mang thai không thể phục vụ nam nhân, ta và cha ngươi thương lượng, suy nghĩ cho Trọng Sơn cưới một người thiếp, một là giúp làm chút việc vặt, hai là phục vụ Trọng Sơn, ba là cũng có thể giúp ngươi quản nhà." Tôn thị dùng giọng thông báo nói với Chu Mạch, ánh mắt lại không nhìn nàng.
Vừa nghe Tôn thị nói như thế, lòng Chu Mạch liền trầm xuống, nàng thật không ngờ Tôn thị sẽ đột nhiên nói đến việc này, trong lòng nàng có chút sợ hãi, chỉ là chạm đến bụng vẫn còn bằng phẳng, Chu Mạch cảm thấy trong lòng thật nhiều động lực.
"Nhà lớn nghiệp lớn ư? Mẹ ngươi đang nói đùa đi, Trọng Sơn có một cái nhà, nhà ở đây chỉ có hơn nửa mẫu; nghiệp đâu? Cũng không thấy hắn lập nghiệp cái gì." Chu Mạch ngồi thẳng lưng nói, nhưng nụ cười trên mặt đã không còn, âm thanh cũng trầm xuống.
"Chu thị, nói như ngươi là không đúng rồi, Trọng Sơn đi tòng quân trở về, cũng mang về không ít bạc đi, nếu hắn muốn mua nhà còn không phải là chuyện rất dễ dàng sao? Mấu chốt là ngươi hiện nay có thai, không tiện chăm sóc, ngươi cũng không thể để cho hắn vào phòng bếp nấu cơm đi. Lúc trước ngươi để cho hắn giúp đỡ nhóm lửa đã là không đúng, nào có nàng dâu để cho nam nhân của mình nấu cơm. Nhà thêm một người, đối với ngươi cùng Trọng Sơn đều tốt, lại nói chỉ là một thị thiếp, nếu nàng tới còn không phải là mặc ngươi xử trí hay sao. Coi như nha hoàn mà sai bảo." Tôn thị tiếp tục khuyên nhủ.
Chu Mạch cảm thấy mấy ngày nay nàng không ở trong thôn nhất định xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa còn là chuyện rất bất lợi đối với mình, kế sách hiện nay, trước tiên ổn định Tôn thị cùng Lý thị, khuyên giải. Sau đó mình mới có thời gian đi điều tra, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy, Chu Mạch mỉm cười với bà bà đang tận tình khuyên nhủ cùng đại tẩu đang nhìn chằm chằm: "Mẹ, đại tẩu, hai người xem thân thể của ta xương cốt rất tốt, làm cơm cũng không có vấn đề, nếu quả thật cần người, chúng ta đi mua nha hoàn là được. Hơn nữa, chuyện như vậy cũng không phải do một mình ta định đoạt. Lại nói hôm nay ta không đồng ý, cho dù ta đồng ý nhưng Trọng Sơn không đồng ý thì thị thiếp này còn không vào được cửa nhà, cho nên, chuyện như vậy các người hãy tìm Trọng Sơn thương nghị đi."
"Vậy ý của ngươi là ngươi đồng ý?" Lý thị ép hỏi.
"Ta không đồng ý!" Chu Mạch trấn định trở lại, nói xong cũng không nhìn hai nàng, vào nhà đem vải vóc mua ở trấn trên đưa cho Tôn thị, bà ta có thể bất nhân, nàng lại không thể bất nghĩa, chỉ vì đó là người mẹ nam nhân kia yêu mến.
Tôn thị thu vải vóc, cũng không lại nói với Chu Mạch cái gì, chỉ đành phải nói đi về trước, nhìn Lý thị vẫn còn ở bên cạnh hận hận nhìn chằm chằm Chu Mạch, Tôn thị lôi nàng một cái, hai người rời khỏi nhà Chu Mạch.
Danh Sách Chương: