-Lão Lâm, cháu của ta sao rồi? -Mộ Dung Thần hoảng loạn liên tục thấy người hầu mang từng chậu máu ra, hắn lúc đó tại sao không kịp ngăn cản Tô Tử Lăng chặn tiễn chứ. Trực tiếp phải nhìn thấy Tô Tử Lăng từ trên cao ngã xuống, hắn lúc đó hận bản thân kém cỏi bao nhiêu. Đều là cháu của hắn nhưng không có 1 ai hắn bảo vệ nổi.
-Lâm tiền bối, Tử... Mặc Sinh sẽ không có vấn đề phải không? -Tô Mặc Sinh ngồi xe lăn cũng lo lắng hỏi Lâm Viễn Trình liên tục
-Dược vương, Mặc Sinh sẽ không sao phải không? Ta cầu xin người hãy cứu sống Mặc Sinh! -Đây là lần thứ 2 Cố Như Nguyệt phải nhìn thấy Tô Tử Lăng rơi vào cảnh sinh tử, nhưng lần này nhìn Tô Tử Lăng càng lúc càng tái nhợt, từ lúc Tô Tử Lăng được đưa vào, Cố Như Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh nắm chặt bàn tay của đối phương, nuớc mắt không ngừng rơi nhưng miệng không ngừng lẩm nhẩm Tô Tử Lăng sẽ không chết.
-Các ngươi đừng có hỏi nữa, ta cũng đang rất rối đây này! Tuy mũi tên bắn ở bả vai trái cách tim không ngắn nhưng mũi tên này cấu tạo răng cưa chụp xuống nếu rút ra chắc chắn sẽ đụng trúng phải gân mạch của tay, hơn nữa ta không tiện rút mũi tên ra cần, nên tạm thời ta mới chỉ có gắng cầm máu.
-Vì sao không tiện rút tên. -Cố Như Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn Lâm Viễn Trình hỏi, rõ ràng hắn là thần y, tại sao không thể chữa cho Tô Tử Lăng. Nàng rất sợ Tô Tử Lăng sẽ bỏ nàng lại 1 mình.
Mọi người xung quanh bỗng im lặng nhìn nhau mà không trực tiếp nói cho Cố Như Nguyệt.
-Tổ...phụ...
-Mặc sinh! Ngươi tỉnh rồi, có đau không, ngươi gắng chịu 1 lát, dược vương rút được mũi tên này ngươi sẽ không có vấn đề gì...hức... -Cố Như Nguyệt trông thấy Tô Tử Lăng đã mở mắt nói chuyện, tuy có chút yếu ớt nhưng chỉ cần mở mắt thì tức là không sao rồi.
-Đồ đệ ngoan ngươi cuối cùng ngươi đã tỉnh. -Lâm Viễn Trình suýt nữa muốn khóc.
-T...Mặc Sinh ngươi gắng chịu 1 chút, nữ y một lát nữa sẽ tới giúp ngươi rút tên. -Tô Mặc Sinh vui mừng cố động viên đối phương.
Tô Tử Lăng cố lắc đầu, dùng hết sức nói.
-Tổ...phụ phong huyệt đạo cho ta đi...khụ...trừ quận chúa thì sau đó mọi người ra ngoài đi. -Tô Tử Lăng sợ không biết có thể nói lời cuối cùng với Cố Như Nguyệt hay không, hơn nữa dù sao cũng phải nói rõ thì có lẽ đây là cơ hội tốt nhất.
3 người nam nhân đều nhìn nhau 1 hồi nhưng cuối cùng cũng gật đầu, Mộ Dung Thần giúp Tô Tử Lăng phong bế huyệt vị giảm máu lưu thông, Lâm Viễn Trình thì để lại dụng cụ và chỉ cho Cố Như Nguyệt biết những loại nào giúp cầm máu khử trùng cho Tô Tử Lăng. Sau khi chuẩn bị hết thảy, mọi người đều đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Căn phòng lúc này chỉ có mình Tô Tử Lăng cùng Cố Như Nguyệt.
-Tại sao ngươi cho mọi người ra ngoài? -Cố Như Nguyệt không hiểu chuyện đang xảy ra, bản thân nàng vô cùng hoang mang lại lo sợ mỗi khi trông thấy mũi tên đang cắm trên người của Tô Tử Lăng
-Đừng khóc, mở áo của ta ra đi. -Tô Tử Lăng không có nhiều sức lực để kéo dài lâu, nàng bắt đầu chỉ dẫn Cố Như Nguyệt.
Cố Như Nguyệt cũng không phản kháng mà nghe lời đối phương cố gắng lấy kéo cắt mở phần áo bị đẫm máu rồi mở từng lớp áo ra khỏi, nhưng tới khi mở đến trung y thì Cố Như Nguyệt như chết điếng khi nhận ra thứ trên người Tô Tử Lăng.
-Đừng dừng lại. -Tô Tử Lăng tuy nhắm mắt cố dưỡng sức 1 chút nhưng cũng biết Cố Như Nguyệt đã nhìn thấy gì, có điều lúc này muốn giải thích thì chưa thể.
Cố Như Nguyệt gật đầu, cố cắn chặt môi không cho cảm giác muốn khóc trào ra ngoài lúc này được, nhưng nước mắt của nàng lại không ngừng chảy ra.
-Bên cạnh có con dao làm theo lời ta... -Tô Tử Lăng không để tâm việc Cố Như Nguyệt đang ch ảy nước mắt, nàng hướng dẫn Cố Như Nguyệt cần dao rạch ngang theo đường lưỡi của mũi tên, như vậy khi rút ra sẽ không có nguy hiểm rồi sau khi rút ra phải bôi thuốc gì và sau đó băng bó cho nàng.
-Đã nhớ hết chưa? -Tô Tử Lăng hơi thở càng lúc càng yếu nói.
-Đã nhớ. -Cố Như Nguyệt cố chăm chú lắng lẽ chỉ dẫn.
-Vậy làm đi, đừng có run, ta tin tưởng người! -Tô Tử Lăng cố dặn ra nụ cười giống như trấn an Cố Như Nguyệt, sau đó nàng ngậm lấy 1 thanh gỗ.
Cố Như Nguyệt nhìn Tô Tử Lăng cười trấn an, nàng cũng hít 1 hơi sâu, khi cảm giác đã không còn run sợ nữa, Cố Như Nguyệt lúc này cầm còn con dao lên, nàng khẩy phần thịt bên trong dò xét mũi tên hướng đi. Sau khi biết vị trí của nó, Cố Như Nguyệt rạch 1 đường, đến sau khi bước thứ 2 hoàn tất Cố Như Nguyệt 2 tay cầm mũi tên chuẩn bị rút, nhưng càng vào lúc chuẩn bị rút thì tay nàng liền như cứng đơ lại.
-Rút đi! -Tô Tử Lăng nhìn Cố Như Nguyệt chần chờ liền cố sức hét lên.
-Aaaaaaa! -Cố Như Nguyệt cuối cùng nhắm chặt mắt lại hét lên rồi mạnh mẽ rút mũi tên ra.
-Ư..ưm..... -Lần này là đến Tô Tử Lăng kêu, nhưng sau đó rất nhanh liền lâm vào hôn mê.
Cố Như Nguyệt không thể kịp quan tâm Tô Tử Lăng mở mắt ra hay không vì trước đó Cố Như Nguyệt được đối phương dặn dò có lẽ sau khi rút tên thì có lẽ vì cảm giác đau mà ngất đi, lúc đó nàng phải nhanh chóng đổ thuốc khử trùng thuốc cầm máu và băng bó quanh người. Cố Như Nguyệt cẩn thận làm toàn bộ theo yêu cầu của Tô Tử Lăng. Sau khi để Tô Tử Lăng mặc lại đồ mới và nằm nghỉ thì Cố Như Nguyệt lúc nay mới quay về cảm giác thực tại, nàng mở toang cánh cửa ra, mặc kệ việc người xung quanh hỏi thăm, Cố Như Nguyệt cứ vậy chạy đi, chạy mãi không thể rõ đang ở đâu, cho đến lúc khi không muốn chạy nữa, Cố Như Nguyệt ngồi bó gối, oà khóc lên....
.
.
.
_____________
Tranh thủ tìm ngày nghỉ mình cố viết 2 chap này. Các bạn đọc truyện vui vẻ!
Danh Sách Chương: