-Tô-Mặc-Sinh!!! -Triệu Nhất Xuyên nghe được giọng của Tô Tử Lăng liền có phản ứng, đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía Tô Tử Lăng, miệng không ngừng gằn tên "Tô Mặc Sinh".
Triệu Nhất Xuyên điên cuồng phi đến trước mặt Tô Tử Lăng, hắn xuất nội lực một chưởng về phía Tô Tử Lăng. Tô Tử Lăng chưa kịp ứng phó, chỉ kịp vận nội lực chặn lại, nhưng cũng khiến nàng phải lùi về sau một quãng, còn chưa kịp phục hồi Triệu Nhất Xuyên lại lao đến tung thêm một chưởng nữa, lần này Tô Tử Lăng không kịp tránh né liền bị đối phương đả thương lùi về phía bức tường. Trong miệng cũng phun ra ngụm máu tươi.
-Ngũ đệ/Tam đệ chúng ta đến giúp đệ! -Tô Tử Lăng bị Triệu Nhất Xuyên đánh 1 chưởng không kịp đứng lên, trước mắt nhìn Triệu Nhất Xuyên sắp tiến gần đến thì lúc này Cố Minh Diễn, Vân Phi, Vũ Hoán theo quân đội tiến vào trong thấy cảnh này liền không nhiều lời xông đến cứu Tô Tử Lăng.
-Ba người đừng để Triệu Nhất Xuyên nắm được bằng không hắn sẽ hút cạn nội lực. -Tô Tử Lăng trông thấy Cố Minh Diễn, Vân Phi, Vũ Hoán đến cứu mình, nàng sợ ba người đó sẽ bị Triệu Nhất Xuyên hút mất nội lực liền cố gắng nhắc nhở.
-Chúng ta biết rồi. -Cố Minh Diễn, Vân Phi và Vũ Hoán nhận được nhắc nhở cả ba liền phối hợp khiến Triệu Nhất Xuyên không thể tập trung.
Triệu Nhất Xuyên bị ba người kia làm cho xoay vòng vòng, trong lòng bực tức không vui, hắn xuất nội lực tứ phía khiến những vật xung quanh đều bị đánh bay, mà Cố Minh Diễn, Vân Phi, Vũ Hoán cũng không tránh được cũng bị đánh cho văng ngã xuống đất, miệng cũng nôn ra ngụm máu tươi.
-Đại sư huynh, đại ca, nhị sư huynh ba người không sao chứ? -Tô Tử Lăng chạy lại đỡ cả ba.
-Không...chúng ta không sao! Tên này không ngờ nội lực lại mạnh như vậy! Giờ chúng ta nên làm sao đây? -Cố Minh Diễn thấy tình hình này không ổn, nếu không có kế hoạch thì sợ rằng cả bốn người chưa chắc đã đối phó được.
Tô Tử Lăng nhìn xung quanh một hồi trông thấy bên kia có mấy cây xích sắt nàng liền nảy ra chủ ý.
-Đại sư huynh, đại ca, nhị sư huynh! Ba người giúp ta một tay! -Tô Tử Lăng chỉ phía mấy dây xích sắt
Cố Minh Diễn, Vân Phi, Vũ Hoán vừa nhìn liền hiểu ý mà gật đầu, cả ba chạy đến chỗ xích sắt, mỗi người cầm một dây chia nhau ra các phía nhắm đến Triệu Nhất Xuyên. Vân Phi tiếp cận đầu tiên, hắn phi dây xích trói chặt một bên tay của Triệu Nhất Xuyên, tay còn lại do Cố Minh Diễn lo liệu còn Vũ Hoán nhắm vào cổ của Triệu Nhất Xuyên. Cả ba người ba phía kìm Triệu Nhất Xuyên khiến hắn không thể cử động, cho dù Triệu Nhất Xuyên có vùng vẫy bao nhiêu thì ba người cũng đứng vững giữ chặt. Tô Tử Lăng lúc này thấy thời cơ liền lôi ra mấy cái trâm, phi thân cắm từ chân, eo, vai, tay cuối cùng là đỉnh đầu của Triệu Nhất Xuyên.
-A...a...a... -Triệu Nhất Xuyên kêu đau, hắn bị kim châm đâm thẳng vào các huyệt vị khiến nội lực không thể lưu thông trong kinh mạch, khiến hắn không thể bạo phát sức mạnh mà lúc này lý trí của hắn cũng dần thanh tỉnh.
-Tô Mặc Sinh ngươi đã làm gì ta! -Triệu Nhất Xuyên ngã quỵ xuống đất, hắn nhìn Tô Tử Lăng giận dữ nói.
-Triệu Nhất Xuyên, kinh mạch của ngươi đã bị phong bế bây giờ ngươi không thể sử dụng được võ công. -Tô Tử Lăng đứng một bên nói, nàng đánh liều không ngờ lại có được kết quả tốt.
-Triệu Nhất Xuyên ngươi tốt nhất nên quy hàng bằng không đừng trách ta...
-Hahaha bảo ta đầu hàng! Tô Mặc Sinh à không... là Tô Tử Lăng mới đúng. Là ta quá sơ suất rồi, ngày xưa đáng lý ra ta nên đích thân đi giết ca ca của ngươi mới đúng. -Triệu Nhất Xuyên nhìn Tô Tử Lăng cười điên dại nói.
-Là ngươi cho người truy sát ca ca của ta! -Tô Tử Lăng không để tâm lắm việc bản thân bị lộ thân phận điều quan trọng cuối cùng nàng đã biết người khiến chân ca ca của nàng bị phế là Triệu Nhất Xuyên.
-Hahaha chính xác! Kể cả bà già vương phi cũng thế, thật tiếc vốn dĩ ta muốn hạ độc lão vương gia ai ngờ...khụ...nhưng lại 1 lần nữa vẫn bị ngươi phá hỏng! -Triệu Nhất Xuyên lưc này cũng không dấu diếm những việc khác.
-Triệu Nhất Xuyên! Ca ca ta vương phi đều không có thù oán với ngươi, sao ngươi lại muốn giết bọn họ? -Tô Tử Lăng không hiểu.
-Hahaha lão già Cố Kì Minh và Tô Mặc Sinh lại dám khiến Như Nguyệt phải dời xa ta. Ta có gì không tốt, ta yêu Như Nguyệt hơn bất cứ ai trên đời này, người có thể khiến nàng ấy hạnh phúc phải là ta mới đúng. Đều là tại các ngươi! Tại các ngươi khiến Như Nguyệt phải dời xa ta! Ta không cam tâm! Ta phải khiến tất cả các ngươi phải chết không toàn thây! Tô Tử Lăng ngươi đi chết đi! -Triệu Nhất Xuyên nói một hồi, cơ thể nổi lên gân xanh, khoé mắt chảy máu.
-Không hay rồi! Hắn muốn tự bạo! Chúng ta chạy mau! -Tô Tử Lăng nhận ra ý định của Triệu Nhất Xuyên liền kêu ba người Cố Minh Diễn, Vân Phi, Vũ Hoán chạy ra khỏi điện.
-Muốn...chạy!!! -Triệu Nhất Xuyên không thể khiến tất cả phải chết nhưng cũng không bỏ qua cho Tô Tử Lăng.
Tô Tử Lăng đẩy ba người Cố Minh Diễn, Vân Phi, Vũ Hoán ra ngoài.
*Đoàng**Rầm* Cả cung điện đều bị nội lực Triệu Nhất Xuyên làm nổ tung rồi sụp xuống.
-Tử...Tử Lăng! -Cố Minh Diễn, Vân Phi, Vũ Hoán chết trân.
-Biểu ca, hai vị sư huynh mọi người có sao không? Tử Lăng đâu rồi? -Như Nguyệt vừa tới gần cung thì đã chứng kiến cả toà cung điện đều sụp xuống chạy lại gần thì trông thấy đám người Cố Minh Diễn, Vân Phi, Vũ Hoán đang nằm trên đất, Cố Như Nguyệt vội vã chạy lại hỏi han.
-Tử...Tử Lăng...vẫn còn bên trong... -Vũ Hoán mắt đã đỏ hoe nhìn Cố Như Nguyệt, tay chỉ về hướng toà điện bị sập kia.
-Huynh nói gì? -Cố Như Nguyệt như sét đánh ngang tai, nàng là đang nằm mơ sao?
-Không...không...thể nào...Tử Lăng...nàng ấy không thể chết! Tô Tử Lăng! Đồ khốn nạn! Tô Tử Lăng! Ngươi không thể chết! Tô Tử Lăng đợi ta! Ta tới cứu ngươi! -Cố Như Nguyệt chạy vội đến đống đổ nát kia, nàng dùng đôi tay trắng cào xới đất gạch, mặc cho đôi tay đang bị thương chảy máu. Cố Như Nguyệt vừa đào, nước mắt cũng không ngừng rơi lã chã xuống miệng còn không ngừng lẩm nhẩm "Tô Tử Lăng không thể chết! Ngươi không được chết!"
-Mọi người! Mau tới đào đống đổ nát này lên tìm người! -Cố Minh Diễn lúc này nhìn thấy Cố Như Nguyệt một mình đào bới liền bừng tỉnh ra, hắn huy động quân lính, cùng mọi người xung quanh chạy lại tìm Tô Tử Lăng.
Từ quân lính đến những thủ hạ đi theo Tô Tử Lăng, tất cả đều đồng lòng đào bới tìm Tô Tử Lăng.
-Tìm thấy rồi! Minh chủ đang ở đây! Người vẫn còn sống!
.
.
.
1
Danh Sách Chương: