Lúc Kỷ Phi Thần thấy động tĩnh mà quay trở về thì bên ngoài khách điếm đã đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều thị vệ tuốt đao đứng sẵn ở cửa, cũng có người ra ra vào vào để áp giải sơn phỉ, một số khác thì đi thu dọn những xác người không may bỏ mạng.
"Không ổn rồi!" Kỷ Phi Thần nhíu mày, lòng quýnh lên, vội vàng chạy vào trong: "Vãn Tình và A Dao chỉ sợ đã xảy ra chuyện."
Nhưng mà vừa mới vào cửa, nhìn thấy tình cảnh trước mặt, hắn lại vô cùng sửng sốt.
Thẩm Vãn Tình vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc chống cằm ngồi cạnh bàn, Tần Chi Hoán ngồi phía đối diện, ánh mắt nhìn cô tràn ngập nhu tình; bên cạnh một đám thị vệ đang quỳ, người rót nước người lau mồ hôi, đưa trà và điểm tâm đến tận miệng cô, sau lưng còn có một nha hoàn đang ân cần bóp vai cho cô nữa.
"Để ta tự làm là được!"
"Không không không, chuyện này sao có thể để Thẩm cô nương tự làm được, nhỡ đâu hầu gia trách tội ta thì ta gánh không nổi."
"...Ta đi nhà xí một chút."
"Ta giúp cô nương!"
"Không cần!"
Cách một cái bàn, bên này Phong Dao Tình vừa uống trà vừa hóng chuyện vô cùng thảnh thơi, sau khi nhìn thấy Kỷ Phi Thần còn vẫy tay bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình nữa.
Kỷ Phi Thần: "Chuyện gì vừa xảy ra thế?"
"Muội cũng không rõ lắm.
Vừa ngủ một giấc tỉnh lại đã nghe mọi người bảo rằng Vãn Tình cứu mạng tiểu hầu gia, chắc là tiểu hầu gia giờ đang muốn cảm ơn muội ấy đấy." Phong Dao Tình đẩy ly trà cho hắn: "Tạ công tử đâu rồi?"
"Hai người bọn ta chia nhau ra đi, chắc huynh ấy cũng đang trên đường về rồi."
Kỷ Phi Thần lời nói còn chưa nói xong đã bị một giọng nói khác ngắt lời: "Nói vậy, vị công tử này chắc là huynh trưởng của Thẩm cô nương rồi." Tần Chi Hoán cung kính chắp tay hành lễ một cái sau đó phất áo ngồi xuống bên cạnh Kỷ Phi Thần: "Tại hạ Tần Chi Hoán có chuyện này muốn mạo muội thưa với Kỷ công tử."
Kỷ Phi Thần: "Hầu gia không cần đa lễ, xin ngài cứ việc nói."
"Ta muốn cầu hôn Thẩm cô nương."
"..."
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Kỷ Phi Thần trầm mặc hồi lâu, nhìn sang Phong Dao Tình, ngỡ ngàng: "Ngài nói gì cơ?"
Tần Chi Hoán nói năng rành rọt: "Ta muốn cầu hôn Thẩm cô nương.
Ta có thể bảo đảm, cả đời này nàng ấy sẽ là thê tử duy nhất của ta."
"...!Như vậy không ổn lắm đâu." Kỷ Phi Thần da đầu tê dại.
"Ta cảm thấy rất ổn."
Kỷ Phi Thần hơi cứng họng: "...!Xin hầu gia hãy nghĩ lại! Tính tình Vãn Tình không thích bị trói buộc, chỉ sợ hầu phủ..."
"Kỷ huynh yên tâm, ta có thể bảo đảm sẽ không bắt nàng ấy ở trong phủ, chỉ cần nàng ấy bằng lòng, ta có thể đưa nàng ấy đi đến bất cứ nơi nào trong thiên hạ này."
Kỷ Phi Thần xoa xoa huyệt Thái Dương: "Chủ yếu còn phải xem ý của Vãn Tình thế nào.
Là huynh trưởng của muội ấy, ta vẫn hy vọng có thể gửi gắm muội ấy cho một người có thể bảo vệ muội ấy cả đời."
"Kỷ huynh xin hãy yên tâm, ảnh vệ của ta đều là những người được chọn lọc kỹ lưỡng, đã từng vào sinh ra tử, hoàn toàn có thể bảo vệ chu toàn cho Thẩm cô nương.
Có bọn họ ở bên cạnh Thẩm cô nương, cho dù là kẻ nào..."
"A!!"
Lời còn chưa nói hết bên ngoài đã vang lên một loạt tiếng hét thảm thiết.
Ngay sau đó bảy tám tên áo đen bị đạp ngã lăn vào trong phòng, một đám người nằm trên đất đỡ eo lăn lộn, người phun máu miệng người sao xẹt đầy mắt.
Tần Chi Hoán: "A! Ảnh vệ của ta!"
"Đây là người của ngươi?"
Tạ Vô Diễn kéo dài giọng, hắn bẻ cổ tay, từ cửa bước vào, lạnh lùng liếc đám người nằm trên đất rồi lười biếng ngồi xuống, tay quàng lên lưng ghế.
Hắn thản nhiên nói: "Xin lỗi, ta thấy mấy tên này lén lén lút lút, tưởng là gian tặc nên tiện tay xử lý." Nói đến đây hắn lại đổi giọng: "Vừa rồi các vị đang nói chuyện gì thì cứ nói tiếp đi."
Cục diện lâm vào bế tắc.
Có lẽ là do sự nhạy bén của đàn ông, Tần Chi Hoán cũng phát hiện ra sự công kích lồ lộ của Tạ Vô Diễn.
Hắn thẳng lưng ưỡn ngực, nhìn Kỷ Phi Thần hỏi: "Kỷ huynh, vị này là?"
"Vị công tử này là Tạ Vô Diễn, cũng là một người trừ yêu, huynh ấy là người chúng ta gặp được trên đường đi."
"Thì ra là như vậy." Tần Chi Hoán cười nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía Tạ Vô Diễn, hắn hơi ngập ngừng một chút rồi vươn tay ra: "Đã mạo phạm Tạ công tử rồi.
Ban nãy ta hơi vội vàng, ta còn tưởng Tạ công tử và Thẩm cô nương có quan hệ gì nữa chứ."
Hắn vừa nói xong câu này, Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình đồng thời hít vào một hơi.
Hai người lẳng lặng ngồi xuống, bưng chén ra vẻ bình tĩnh uống trà.
Ngay cả người chậm hiểu như Kỷ Phi Thần cũng phát hiện ra hình như có chỗ nào không đúng.
Bọn họ thấy da đầu tê dại, hơn nữa đã bắt đầu đọc thầm chú phòng ngự.
Phong Dao Tình nhỏ giọng ghé vào tai Kỷ Phi Thần hỏi một câu: "Nếu Tạ công tử động thủ giết người thì huynh có ngăn nổi không?"
Kỷ Phi Thần: "Thật lòng mà nói thì ngăn không nổi."
Tạ Vô Diễn không để lộ ra bất kỳ biểu cảm gì.
Hắn không đáp lời, thậm chí đến tay cũng chẳng buồn đưa ra.
Đầu ngón tay hắn gõ gõ lưng ghế theo nhịp điệu, ánh mắt đưa lên, đôi mắt hơi híp lại nhìn Tần Chi Hoán.
Một lát sau, hắn nhếch môi, nét cười thoáng qua nhạt như nước.
Cho dù thế nào thì Tần Chi Hoán cũng là một nam phụ.
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, thẳng thắn nhìn lại Tạ Vô Diễn.
Sau đó, Tạ Vô Diễn cười nhẹ, đưa tay ra bắt tay với hắn, giọng hơi kéo dài ra: "Có quan hệ gì với nàng ấy à?"
Nam chính nữ chính đang kích động xem kịch hay bên cạnh bây giờ trong lòng chỉ có một nghi vấn: Tại sao Thẩm Vãn Tình lại đi nhà xí lâu như vậy?!
Sau đó thì Thẩm Vãn Tình quay lại.
Để cho hai bên đỡ xấu hổ thì cô đã trốn ở nhà xí đọc Tu Linh thư một lát, cho đến khi ước chừng là Tần Chi Hoán đã về phòng mình rồi thì mới thong thả đi ra.
Nhưng vừa mới quay lại thì đã nhìn thấy cái bắt tay có ý nghĩa lịch sử của Tạ Vô Diễn và Tần Chi Hoán cùng với ánh mắt mong đợi xen lẫn cầu cứu của nam nữ chính và đám người xung quanh.
Cô trầm mặc.
Bốn đôi mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.
Không biết tại sao tuy rằng ánh mắt Tạ Vô Diễn có ý cười nhưng lại làm người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ, không khác gì ánh mắt tử vong tràn đầy uy hiếp của người chồng ra ngoài làm lụng cực khổ để nuôi gia đình, về nhà lại nhìn thấy vợ mình ngồi uống rượu cùng với một thằng đàn ông khác.
...Gì đấy? Sao tự dưng lại vợ vợ chồng chồng gì ở đây?
Thẩm Vãn Tình thấy hơi kỳ quái, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại thì chắc chắn là không nên ở lại lâu.
Vì thế cô nói: "A, đau bụng quá, ta lại phải đi nhà xí một chuyến mới được." Nói xong thì định chuồn êm.
Nhưng cô đột nhiên cảm thấy người mình nhẹ bẫng, cả cơ thể bị một sức mạnh nào đó kéo lại, cuối cùng thì rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Thẩm Vãn Tình: Huynh chơi ăn gian! Trước mặt Muggle không được dùng pháp thuật*!
(*Muggle là một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter của J.
K.
Rowling, dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.
Do sự phổ biến của bộ truyện Harry Potter, từ này được dùng trong thực tế khá rộng rãi và đã được đưa vào một số từ điển tiếng Anh.
Ý của Thẩm Vãn Tình ở đây là việc Tạ cẩu lấy cô ra để làm ưu thế cạnh tranh với Tần Chi Hoán là không công bằng.)
Tạ Vô Diễn nói tiếp, giọng điệu cà lơ phất phơ, nghe vô cùng thiếu đánh: "Thật không khéo, ta và nàng ấy đúng là có quan hệ với nhau."
Nghe hắn nói thế, Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình đều trợn mắt lên.
Chẳng lẽ Tạ Vô Diễn muốn tỏ tình ngay bây giờ sao?
Thẩm Vãn Tình lại rất nhàn nhã.
Mấy người đàn ông này chiến tranh với nhau, cô chỉ cần yên lặng làm bình hoa là được.
Hơn nữa cô cũng không rõ lắm rốt cuộc mình và Tạ Vô Diễn có quan hệ gì? Chủ nhân và gối ôm à?
Tần Chi Hoán: "Không biết hai người có quan hệ gì?"
Tạ Vô Diễn: "Nàng ấy yêu thầm ta."
"..."
Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, tưởng chừng như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Thẩm Vãn Tình sau khi dại một lúc lâu thì bắt đầu giãy giụa hệt như một con bạch tuộc, chỉ hận không thể túm tóc Tạ Vô Diễn.
Anh vẫn dám nhắc lại sao? Thậm chí anh còn nhắc lại với vẻ mặt tự hào như thế? Mấy tên đàn ông các anh hơn thua nhau tại sao lại lôi tôi vào làm trò hề như vậy!!
Cô ngọ nguậy một hồi thì bị Tạ Vô Diễn nhéo nhẹ vào hông, cảnh cáo: "Muốn ta giết hắn không?"
Thẩm Vãn Tình tức khắc bất động, cô héo như quả cà, chấp nhận số phận ngoan ngoãn bày ra tư thế chim nhỏ nép vào người để dựa vào ngực của Tạ Vô Diễn, gật đầu khẳng định lời của hắn: "Đúng vậy, ta quả thật đang yêu thầm huynh ấy."
Thôi kệ đi.
Nếu như vậy có thể đuổi một tên nam phụ phiền toái đi thì cô có thể không biết xấu hổ một phen.
Tần Chi Hoán không tin: "Thẩm cô nương, xin cô đừng vì muốn cự tuyệt ta mà để bản thân chịu thiệt như vậy."
Để bản thân chịu thiệt?
Ánh mắt của Tạ Vô Diễn hơi trầm xuống.
Thẩm Vãn Tình nhạy bén nhận thấy điều đó nên nhanh mồm nhanh miệng nịnh nọt hắn: "Không, ta thật lòng yêu hắn hơn nữa còn là đơn phương tình nguyện yêu mà không được đáp lại nên ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ đau lòng nhưng vẫn làm ra vẻ kiên cường miễn cưỡng cười vui vì thế tạm thời không có cách nào để tiếp nhận người khác nên xin lỗi nha ta không thể đáp lại tình cảm của huynh được."
Tạ Vô Diễn im lặng, hắn định kéo cô xuống khỏi người mình, nhưng Thẩm Vãn Tình diễn kịch vô cùng chuyên nghiệp.
Cô không những không động đậy mà còn ôm hắn càng ngày càng chặt.
Kỷ Phi Thần thân làm huynh trưởng, sau khi nghe những lời này thì nhíu mày, hắn chắp tay sau lưng đứng lên định thuyết giáo cho Thẩm Vãn Tình một bài thì bị Phong Dao Tình cưỡng chế ấn ngồi xuống.
Thẩm Vãn Tình thấy mình đã nói ra những lời vô cùng tuyệt tình rồi, Tần Chi Hoán hẳn là đã hết hy vọng.
Nhưng cô đã xem nhẹ một nam phụ cấp SR này, cụ thể hơn là xem nhẹ quyết tâm của nam phụ.
Tần Chi Hoán: "Không quan trọng."
Thẩm Vãn Tình: "Không, rất quan trọng."
Tần Chi Hoán nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ vô cùng kiên quyết: "Ta sẽ khiến cô hồi tâm chuyển ý, hơn nữa ta sẽ chứng minh cho cô thấy ai mới thật sự là người xứng đáng để cô lựa chọn." Nói xong hắn phất áo, tiêu sái xoay người rời đi.
Thẩm Vãn Tình nghe hắn nói một cách thâm tình như vậy cũng chẳng thấy động lòng tí nào.
Cô còn đang cảm nhận được hình như độ ấm trên người Tạ Vô Diễn đột nhiên hạ xuống đây này, vừa thấy vậy là phải vỗ vỗ sau lưng hắn như kiểu vuốt lông an ủi mèo liền.
Mấy tên ảnh vệ đang nằm liệt trên đất nhìn thấy chủ nhân nhà mình đi thì vội vàng khập khiễng bò dậy, thở hổn hển đuổi theo.
Đại sảnh phút trước còn vô cùng náo nhiệt bây giờ chỉ còn lại đám người Kỷ Phi Thần rơi vào trầm tư.
Sau khi Tần Chi Hoán đi, Tạ Vô Diễn không cười nữa, giọng hắn trầm xuống: "Xuống ngay."
Thẩm Vãn Tình tủi thân buông tay, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời mà nhảy từ trên người Tạ Vô Diễn xuống.
Cô rất ít khi thấy Tạ Vô Diễn để lộ biểu cảm âm trầm như vậy trước mặt nam nữ chính.
Hắn nhìn lướt qua Thẩm Vãn Tình, môi mỏng mím chặt, cất bước đi.
"Khoan đã!" Thẩm Vãn Tình vội vàng níu lấy góc áo hắn: "Huynh định làm gì thế?"
"Sao?" Tạ Vô Diễn cười lạnh một tiếng: "Nàng lo lắng như vậy vì sợ ta sẽ giết hắn sao?"
Thẩm Vãn Tình sợ thật.
Dù sao Tần Chi Hoán vẫn một nam phụ quan trọng để thúc đẩy cốt truyện phát triển.
Tuy rằng không biết tại sao nhưng cô có thể nhận ra Tạ Vô Diễn có ý muốn giết Tần Chi Hoán.
Thật ra Thẩm Vãn Tình thấy chuyện này cũng dễ hiểu.
Dù sao hắn vô pháp vô thiên lâu như vậy rồi, đột nhiên từ đâu mọc ra một tên khiêu khích hắn, lại còn âm mưu cướp gối ôm của hắn, đại ma vương làm sao mà nhịn nổi?
Thẩm Vãn Tình: "Ta không có ý đó."
Tạ Vô Diễn: "Vậy ý nàng là gì?"
Thẩm Vãn Tình nhìn trái nhìn phải rồi ghé tay hắn thì thầm: "Người ta là hầu gia, giết người thì sẽ bị truy nã đấy."
"Thế thì sao?"
Thẩm Vãn Tình thấy có thể cứu vãn được bao nhiêu thì cố cứu bấy nhiêu, bèn căng da đầu tiếp tục khuyên hắn: "Ta nghĩ là huynh đừng nên giết hắn, nếu thật sự không nhịn được thì đợi mấy ngày nữa rồi giết, ta cũng không cản nổi huynh.
Nhưng ta đề nghị huynh để Huyền Điều đi giết hắn đi, để Huyền Điểu bị truy nã là được."
Huyền Điểu đang ở trong kết giới nghe lén tức run người.
Dựa vào cái gì mà lại để nó bị truy nã!
Huyền Điểu không thể!
Tạ Vô Diễn nhìn vào mắt cô, hồi lâu không nói câu nào, một lát sau thì cười nhẹ một tiếng, bóp chặt cằm cô: "Có phải nàng nghĩ là ta không nhận ra rằng nàng đang dùng một cách khác để khuyên ta không?"
Thẩm Vãn Tình: "..." Thông minh ghê.
"Nàng không muốn hắn chết?"
Thẩm Vãn Tình đang nghĩ xem nên trả lời hắn như thế nào thì đột nhiên nghe thấy Tạ Vô Diễn nói:
"Ta hiểu rồi."
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng không hiểu sao Thẩm Vãn Tình lại cảm thấy lòng nhói một cái.
Hắn buông tay, xoay người cất bước rời đi.
Lần này Thẩm Vãn Tình không ngăn cản hắn nưa.
Cô nhìn ra được tuy rằng lệ khí trên người Tạ Vô Diễn không hề suy giảm nhưng hắn chắc chắn sẽ không đi giết Tần Chi Hoán.
Cô xoa xoa cằm, đột nhiên thấy ngực trống rỗng.
Trong nháy mắt kia, Thẩm Vãn Tình đột nhiên nhận ra Tạ Vô Diễn trước nay đều nhìn thấu được những kỹ xảo vụng về kia của cô, thậm chí có thể thông qua những kỹ xảo đó mà đoán được dụng ý của cô một cách chính xác.
Nhưng trước nay Tạ Vô Diễn lại chưa bao giờ vạch trần cô.
Cô không biết tại sao hắn lại làm như vậy.
Suy nghĩ này một khi đã nảy mầm thì sẽ biến thành một cục đá nghẹn ở trong lòng, vô cùng khó chịu.
Kỷ Phi Thần ho khan một tiếng phá vỡ sự im lặng: "Vãn Tình, muội mau nói cho ta biết tại sao ta chỉ mới đi vắng một canh giờ mà muội đã biến thành người mà hầu gia vừa gặp đã yêu, thậm chí còn có thể biến thành người duy nhất mà hắn muốn cưới về làm vợ không?"
Thẩm Vãn Tình trung thực trả lời: "Muội cũng không biết phải giải thích ra sao, muội cũng không hiểu được nam nhân."
Phong Dao Tình cười nhẹ: "Nói cái này làm gì.
Ta thấy muội nên đuổi theo Tạ công tử rồi dỗ dành huynh ấy mới đúng." Nói đến đây, ánh mắt nàng sáng lên: "Theo ta thấy, tám phần là huynh ấy đang ghen."
"...???"
Thẩm Vãn Tình thấy nếu Tạ Vô Diễn nghe được những lời này, Phong Dao Tình sẽ bị mưu sát mất.
Danh Sách Chương: