• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đây là một bàn cờ mà hệ thống bày ra.

Thẩm Vãn Tình hiểu rõ điều này.
Nói theo cách của hệ thống thì nhìn tình trạng trước mắt của Tạ Vô Diễn, vốn không có cách nào dựa vào ngoại lực để giúp hắn khôi phục thần hồn, vì thế nên bọn họ phải đến một nơi, chính là ngọn nguồn phong tỏa hồn phách của hắn.
Nơi đó cũng chính là nơi có Cô Quang Kiếm.
Chú thuật phong ấn sẽ biến thành xiềng xích dần dần hấp thụ hết hồn phách của hắn sau đó chuyển vào trong Cô Quang Kiếm, dựa vào sức mạnh cường đại của phong ấn nơi đó mà mài mòn hoàn toàn hồn phách của Tạ Vô Diễn.
Một tháng, nếu trong vòng một tháng cô không thể tìm được Cô Quang Kiếm, vậy thì sợ rằng cả đời này Tạ Vô Diễn chỉ có thể sống trong bộ dạng ngờ nghệch này thôi.

Vì vậy Thẩm Vãn Tình nhất định phải lượn lờ xung quanh đám người Phong Dao Tình, những người duy nhất có khả năng tìm được Cô Quang Kiếm.

Nhưng chỉ cần Tạ Vô Diễn tiếp tục sống, cô sẽ không có cách nào thoát khỏi kết cục của nguyên chủ trong cốt truyện gốc.

Còn những chuyện phát sinh sau khi tìm được Cô Quang Kiếm, Tạ Vô Diễn khôi phục lại như bình thường sẽ ra sao thì cô không hề biết.
Làm thế nào để tìm được Kỷ Phi Thần...!Thẩm Vãn Tình suy nghĩ.
Cô đã rời khỏi hai người này hơn ba bốn tháng, dựa theo trình tự thời gian thì có lẽ bây giờ nữ phụ cuối cùng, cũng là nữ phụ khó giải quyết nhất trong cốt truyện gốc sắp lên sàn rồi: Nữ yêu ngoan độc yêu mị.
Thân là nữ phụ quan trọng số một trong nguyên tác, cô ta không những khó chơi mà đến giống loài cũng rất đặc thù.

Màn chào sân của nữ phụ này rất đơn giản: lúc đi dạo phố vô tình nhìn thấy Kỷ Phi Thần, sau đó cô ta thấy hắn phong thần tuấn lãng thân thể cường tráng, vừa nhìn đã thấy vừa ngon vừa bổ, vì thế cô ta liền muốn câu dẫn hắn để thải dương bổ âm tăng tiến tu vi.

Nhưng cô ta không ngờ rằng Kỷ Phi Thần thân là nam chính, mấy trò câu dẫn bình thường không hề có tác dụng với hắn.
Vì thế nên nữ phụ lập tức cảm thấy hắn đã khơi dậy khát khao muốn chiến thắng đáng giận của cô ta, gì mà "Tại sao trên đời này vẫn còn người đàn ông đối xử với ta lạnh lùng như vậy sao?".

Thế là cô ta tìm vài lý do dính lấy bọn họ, sau đó liên tục khiêu khích nữ chính, lặng thầm ở trong tối quyến rũ nam chính.
(Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu - Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor.

Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào.

Không thân!)
Thẩm Vãn Tình không biết chi tiết tình huống nhưng cô biết Kỷ Phi Thần diệt trừ nữ yêu này ở gần ải Trì Đồng.

Thêm nữa tu vi của nữ yêu này cũng không kém, nên trận này cũng gây ra động tĩnh không nhỏ ở Tu tiên giới.

Thế nên cô chỉ cần đến phụ cận ải Trì Đồng ôm cây đợi thỏ là được.

Nhưng theo lý mà nói thì bây giờ cô không thể dùng gương mặt thật xuất hiện trước mặt người khác được, dù sao thì người trong thiên hạ giờ đây cơ hồ không ai là không biết mặt bọn họ.

Thậm chí còn có họa sĩ giang hồ dùng nguyên hình của hai người sẽ họa bản*, doanh số bán ra rất được, thẳng chiếm vị chí đứng đầu văn đàn của Giang Thục Quân.

Vì thế Thẩm Vãn Tình dịch dung cho mình và Tạ Vô Diễn, nhân tiện biến Huyền Điểu thành một con huyền phượng anh vũ.
(*sách chữ có hình minh họa)
Nhưng Tạ Vô Diễn hình như không thích bị dịch dung cho lắm, Thẩm Vãn Tình vừa mới quay đầu đi hắn đã thiêu sạch phần da mặt mới vừa dán lên.
Sau khi đổi tới đổi lui lần thứ mười mấy, Thẩm Vãn Tình bắt đầu nạt Tạ Vô Diễn như nạt trẻ con vậy: "Nghe lời nào, chúng ta phải dịch dung."
Tạ Vô Diễn không đồng ý.
Hắn không chỉ không dịch dung mà còn thiêu luôn cả lớp mặt nạ của Thẩm Vãn Tình, thuận tiện còn giận dỗi biến Huyền Điểu đang đứng bên cạnh thành một con quạ đen.
Thế là hai người bắt đầu đấu pháp trong xe ngựa, trong xe ngựa chướng khí mù mịt, chưởng pháp bay loạn xì ngậu, Huyền Điểu vừa biến thành quạ đen thoắt cái lại biến thành chuột, cơ hồ có mấy phút mà đã được trải nghiệm qua cảm giác được làm một cơ số các thể loại động vật.
Cuối cùng Thẩm Vãn Tình không thể nhịn được nữa quát lên: "Tạ Vô Diễn!"
Tạ Vô Diễn hình như cảm nhận được Thẩm Vãn Tình đang hung dữ với mình nên cắn chặt răng, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn lại cô.
Thẩm Vãn Tình tức gần chết.
Thế nên cô quay ngoắt đi, ôm tay hừ một tiếng không nhìn hắn nữa.

Tạ Vô Diễn cũng tức giận, hắn cũng không nói gì, cũng không nhìn cô nữa.

Thế là chỉ còn Huyền Điểu, bé đáng thương bị ăn đạn lạc thở thoi thóp tựa bàn bàn nhìn hai tổ tông làm cho người ta đau đầu này.
Đại khái qua thời gian nửa nén hương, Tạ Vô Diễn ngẩng đầu lén lút nhìn Thẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình vẫn còn đang tức giận.
Lại qua nửa nén hương, Tạ Vô Diễn lại nhìn Thẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình vẫn đang tức giận.
Vì thế Tạ Vô Diễn lặng lẽ ngồi dịch về phía cô.
Thẩm Vãn Tình cảm nhận được động tác của Tạ Vô Diễn.

Thật ra dựa theo tính cách của cô thì cô cũng không thèm tức giận với tên Tạ Vô Diễn tâm trí chỉ mới hai ba tuổi này từ lâu rồi.

Nhưng con gái cũng phải có giá chứ, thế nên cô vẫn giả vờ không thèm nhìn lại hắn.
Cho đến khi Tạ Vô Diễn dịch đến gần cô, Thẩm Vãn Tình mới lạnh mặt quay đầu nhìn.
Tạ Vô Diễn nhìn vào mắt cô, mím môi, sau đó cúi đầu.

Toàn thân hắn ánh sáng tím chuyển động như sóng lượn, sau đó hắn bỗng biến thành bộ dáng của một người khác.
Hắn tự dịch dung cho mình, giống như một đứa trẻ đang dỗ người khác vậy.

Thẩm Vãn Tình sửng sốt nhìn Tạ Vô Diễn đang gục đầu với vẻ mặt không mấy hài lòng, đột nhiên hiểu ra.
Dựa vào tâm trí hiện tại của Tạ Vô Diễn, hắn cũng không thể hiểu được tại sao hắn lại phải biến thành bộ dạng của một người khác.

Hắn không vui đơn giản chỉ là vì nghĩ cô làm vậy vì cô không thích gương mặt này của hắn.
Chuyện này đối với một người cho dù mất đi hồn phách cũng vô cùng kiêu ngạo như Tạ Vô Diễn mà nói thì là một chuyện vô cùng tổn thương lòng tự tôn của hắn, nhưng để dỗ cho cô vui hắn vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời của cô.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên thấy khó chịu thay hắn.
Cô ôm Tạ Vô Diễn vào trong lòng mình, để hắn tựa đầu lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt tóc của hắn.
Cô chun chun mũi, giọng nói cố nén nghẹn ngào.

Tuy biết rằng Tạ Vô Diễn không hiểu cô nói gì nhưng cô vẫn muốn nói với hắn.
"Xin lỗi.

Không phải ta không thích chàng.

Rất nhanh thôi chàng sẽ không phải để bản thân mình chịu khổ như vậy nữa.

Đến lúc đó chàng muốn làm gì cũng được."
Bôn ba mấy ngày, Thẩm Vãn Tình nhẩm tính ngày mai là có thể đến được ải Trì Đồng nên đêm đó đã tìm một cái khách điếm ở lại qua đêm.
Tạ Vô Diễn mới thoát ra khỏi Phong Ma Quật, cả người toàn là vết thương, cho dù hắn có vẻ như không cảm nhận được nhưng dựa theo trạng thái của hắn thì vẫn không nên lao lực quá.

Huống chi ải Trì Đồng chắc chắn sẽ có một trận ác chiến.
Ban đầu Thẩm Vãn Tình cũng hơi lo lắng Tạ Vô Diễn bây giờ có khi nào sẽ làm bọn họ bại lộ không, nhưng rất nhanh sau đó cô đã hoàn toàn yên tâm.

Bây giờ Tạ Vô Diễn rất ngoan, thậm chí còn bớt lo hơn cả Huyền Điểu.

Hơn nữa lúc cô và Huyền Điểu cãi nhau hắn còn rất biết che chở cho cô, cụ thể là vặt trụi gần nửa đám lông trên cánh của Huyền Điểu.
Nhưng mà khi buổi tối đến: Ngoan cái rắm ấy.
Thẩm Vãn Tình - người lại trở thành cái gối ôm hình người bị ôm vào ngực - vô cùng ảo não, tại sao đã lâu như vậy rồi, cô cũng đã trở thành cung chủ tôn quý rồi mà vẫn không thoát được khỏi vận mệnh này thế?
Hơn nữa bị Tạ Vô Diễn lúc trước ôm, tốt xấu gì cô vẫn có thể làm một cái gối ôm có tôn nghiệm, hắn chỉ ôm cô thôi chứ không làm gì khác.

Nhưng Tạ Vô Diễn bây giờ cực kỳ thích ĐỘNG! TAY! ĐỘNG! CHÂN!
Thẩm Vãn Tình sống không còn gì luyến tiếc để mặc hắn hắn xoa tới xoa đi, cuối cùng khi bàn tay hắn sắp men theo eo cô mà chạm vào ngực thì cô không thể nhịn được nữa mà đè lại tay hắn, sau đó hơi đẩy hắn ra.

Không được.
Nói như thế nào thì bây giờ Thẩm Vãn Tình cũng rất pờ rồ rồi, sao còn có thể để cho tên Tạ Vô Diễn yếu ớt này tùy ý làm bậy được.

Thế nên cô rất có cốt khí mà tức giận: "Tạ Vô Diễn, buông ta ra!"
Tay phải của Tạ Vô Diễn bị cô tóm chặt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, hắn không nói một câu nào mà nhíu nhíu mày.
...!Không biết tại sao cứ cảm thấy gương mặt này của hắn chỉ cần nhíu mày thôi cũng có thể hù dọa người khác.
Thẩm Vãn Tình hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến việc mình mới là người có lý nên vẫn vô cùng kiên định: "Buông ra."
Tạ Vô Diễn vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô một hồi lâu rồi buông cô ra thật.
Thẩm Vãn Tình: "?"
Nghe lời như vậy sao?
Nhưng mà đúng lúc này, Tạ Vô Diễn lại cúi đầu cắn vào cổ cô, dáng vẻ như mãnh thú đang tức giận vậy.

Thẩm Vãn Tình theo bản năng quay đầu đi.
Nhưng Tạ Vô Diễn lại không dùng lực cắn cô mà cau mày, vốn dĩ đôi mắt toàn là vẻ không vui nhưng khi chạm vào da thịt Thẩm Vãn Tình thì lại do dự.
Hắn tạm dừng thật lâu rồi lại ngẩng đầu, nhìn Thẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình nghiêng đầu, không nhìn hắn.
Cô nhắm mắt, buông bàn tay đang khống chế tay Tạ Vô Diễn ra đưa ra xoa xoa lưng hắn, sau đó vỗ vỗ nhẹ như đang trấn an.

Tạ Vô Diễn thoáng thả lỏng chút, sau đó theo sự trấn an của cô mà bình tĩnh lại.
Hắn cúi người, vùi đầu vào hõm cổ cô, nhắm mắt lại.
Không biết là bởi vì trong cơ thể Thẩm Vãn Tình có linh lực của hắn hay là vì cái gì khác mà Tạ Vô Diễn rất thích hơi thở trên người cô.
Cuối cùng dưới sự trấn an của Thẩm Vãn Tình, Tạ Vô Diễn cũng buông xuống tất cả đề phòng mà an tâm ngủ say.

Hắn yên tĩnh ngủ trên người cô, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ, giống như một chú chó con dễ dỗ vậy.
Sau đó Tạ tiểu cẩu ngủ được một lúc bèn bắt đầu theo bản năng mà ôm chặt Thẩm Vãn Tình, đầu cọ cọ đi tìm một nơi dễ chịu để làm gối mà ngủ.
Hắn tìm tìm, cọ cọ.

Cuối cùng tìm được rồi!
Mềm!
Thoải mái!
Tạ tiểu cẩu an tâm ngủ say.
Sau đó...
"Tạ Vô Diễn! Chàng tránh ra cho ta!" Thẩm Vãn Tình muốn giết người: "Chàng không thể dùng gối mà ngủ sao? Trẻ con ba tuổi cũng không khó hầu hạ như chàng đâu!"
*
Ngày hôm sau, Thẩm Vãn Tình mang theo quầng thâm như gấu trúc chết lặng lên đường.
Để mau chóng đến được ải Trì Đồng, cô quyết định băng qua rừng rậm, nhưng trong rừng rậm chỗ nào cũng có yêu vật, cô không chỉ phải dùng linh lực để điều khiển xe ngựa mà còn phải che giấu hơi thở của mình để không làm cho những yêu vật kia phát hiện.
Thẩm Vãn Tình mệt mỏi, cô bắt đầu hoài niệm những ngày tháng ngồi mát ăn bát vàng của mình.
Làm kẻ mạnh nhọc thật đấy.
Cô nhìn Tạ Vô Diễn ở bên cạnh.

Hắn kế thừa thuộc tính nằm im hưởng phúc của cô một cách hoàn hảo.

Bây giờ hắn đang ngồi bên cạnh cô dụi dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ của mình, đầu gật gù như chim gõ kiến, bộ dạng mơ màng sắp ngủ, cuối cùng an nhàn tựa đầu lên vai Thẩm Vãn Tình ngủ mất.
Nhìn tần suất ngủ gần đây của hắn cứ như là muốn ngủ bù cho khoảng thời gian ngần ấy năm không được ngủ vậy.
Thẩm Vãn Tình tức chết.
Rốt cuộc là hôm qua vì ai mà cô không ngủ được cơ chứ!
Cô lại nhìn sang Huyền Điểu.
Tâm trạng của Huyền Điểu lại càng tốt gấp bội, nó đang đứng trên cửa sổ ngắm cảnh, nhân tiện ra sức quyến rũ đám yêu điểu xinh đẹp bên đường.
Cuộc đời Thẩm Vãn Tình không thể chịu được nhất chính là việc mình đang làm việc hộc máu thì đồng nghiệp bên cạnh lại nhàn nhã thư thả như vậy.

Thế nên cô xách Huyền Điểu vào trong xe, nhân tiện đóng cửa sổ lại.

Sau đó cô quay người, chuẩn bị tóm lấy Tạ Vô Diễn.

Nhưng vừa quay người đã nhìn thấy một gương mặt đang ngủ vô cùng an tâm.
Để che giấu tai mắt, Tạ Vô Diễn khoác một cái áo choàng màu đen, mũ choàng che hơn phân nửa khuôn mặt, màu đen tôn sắc mặt của hắn càng thêm trắng.

Hắn thở rất nhẹ, lông mi hơi run, không hề có chút lệ khí hay phòng bị nào, quả thật làm người thương xót.
Thẩm Vãn Tình đau lòng...
Sau đó cô lập tức lay tỉnh hắn.
Không ngờ chứ gì! Ta vô lương tâm thế đấy, ta không thương tiếc chàng đâu!
Ngày hôm qua chàng không cho ta ngủ hôm nay ta cũng không cho chàng ngủ!
Tạ Vô Diễn bị đánh thức thì ngốc ngốc ngồi dậy, mờ mịt nhìn Thẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình vô cùng dịu dàng sờ sờ đầu của hắn, dọa hắn một cách rất hợp tình hợp lí: "Đừng ngủ, bây giờ xung quanh rất nguy hiểm đó."
Tạ Vô Diễn nghe không hiểu gì, vẻ mặt nghi hoặc, sau đó ngáp một cái, chuẩn bị ngủ tiếp.
Sau đó Thẩm Vãn Tình lại lay cho hắn tỉnh.
Tạ Vô Diễn: "?"
Thẩm Vãn Tình bắt đầu lừa trẻ con: "Ngoan nào, nghe lời ta.

Chàng nghĩ xem, nhỡ đâu lúc chàng ngủ có yêu quái đánh lén chàng, như vậy có phải rất nguy hiểm hay không?"
Nguy hiểm...?
Cái này thì Tạ Vô Diễn hiểu.
Thế rồi một giây sau hắn bỗng biến mất.
____
Meo: Quà năm mới số 4: Chúc mọi người năm mới ai còn cô đơn thì sớm tìm được người iu, ai có người iu rồi thì iu rồi cưới luôn!
Giờ mọi người đã hiểu sao tôi gọi Tạ Vô Diễn là Tạ cẩu chưa? Vì ổng cẩu thật mà =))))) Nhưng mà dù hệ điều hành Tạ cẩu rất dễ thương nhưng mà tôi cũng mong sớm ngày cập nhật lại được hệ điều hành Tạ Vô Diễn.

Nhà có ba đứa không thể trẻ trâu cả ba được, nhà cần anh, Tạ Vô Diễn ơi!!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK