Lão Chủ Quân vẫn giống như lần đầu tiên đơn độc gặp mặt Liễu Nham vậy, ông đứng ở chính giữa từ đường. Đưa lưng về phía cửa, nhìn chăm chú bài vị bày trên đài (bàn thờ).
Liễu Nham bước đến và tiếng chào hỏi ông : " Phụ thân, hài nhi đã tới."
Lão Chủ Quân không quay người nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt nói: " Đêm qua các con ở chung một chỗ phải không?" Trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Đúng vậy, phụ thân." Liễu Nham vẫn một mực cung kính đáp lời. Lão Chủ Quân luôn có một loại khí chất rất cường đại, làm cho Liễu Nham cảm thấy ở trước mặt ông, nàng không có chỗ che thân, nếu như nói ở cái thế giới này còn có người làm cho nàng kính sợ, vậy thì không nghi ngờ chút nào chính là người ở trước mặt này.
"Ở trong lòng con Niên Nhi là cái gì?" Câu hỏi bất ngờ xảy ra làm cho Liễu Nham trơ mất mấy giây, sau đó nàng chân thành trả lời : " Tiểu Niên là người duy nhất đời này con yêu, cũng là người con nắm tay cả đời."
Lão Chủ Quân quay người, nhìn chằm chằm Liễu Nham, trên mặt không có bất kỳ vẻ vui mừng gì, thấy thế trong lòng nàng trở nên hốt hoảng, câu trả lời của mình tựa hồ không được Lão Chủ Quân tín nhiệm.
Lúc này, ông chậm rãi lên tiếng : " Thời điểm con và Niên Nhi cùng nhau gánh vác mọi chuyện mà xảy ra xung đột, con sẽ lựa chọn như thế nào?"
Lão Chủ Quân chỉ dừng lại một giây, không cho Liễu Nham thời gian trả lời, hắn nói tiếp : " Ta không cần câu trả lời của con, hơn nữa cho dù con trả lời, cũng chưa chắc là lựa chọn cuối cùng của con. Ta chỉ muốn dùng thân phận của một người phụ thân nhờ cậy con, bây giờ con lựa chọn cùng Niên Nhi ở chung một chỗ, hy vọng con đối xử với nó thật tốt, đừng phụ nó."
"Phụ thân, người yên tâm, bất kể ra sao, đối với con sẽ không có bất kỳ vật gì quan trọng hơn so với Tiểu Niên, Liễu Nham bình tĩnh đáp lại.
Lão Chủ Quân gật đầu:" Gần đây phụ thân vẫn phái người quan sát mọi hành động của con, khi con đi lại bên ngoài vẫn luôn dùng thân phận Lâm Ngọc Nghiên, con cũng cùng Mặc Lăng của Mặc gia và Tam Hoàng Nữ qua lại khá gần."
Ánh mắt Liễu Nham không dám tin nhìn Lão Chủ Quân, trời ạ, thậm chí ngay cả những chuyện này người cũng biết, thật là quá đáng sợ. Thì ra cái thế giới này vẫn luôn đánh giá thấp năng lực của nam nhân, giống như Phượng Hậu, công tử Liên Tích cùng Lão Chủ Quân trước mặt, thật đúng là nam trung hào kiệt!
Lão Chủ Quân ho nhẹ một tiếng : " Con không nên trách phụ thân, ta làm vậy cũng là vì Niên Nhi. Ta và mẫu thân nó chỉ có một hài tử này, cho nên muốn đem những thứ gì tốt nhất trên đời này cho nó. Chờ đến một ngày con làm phụ mẫu, con sẽ hiểu rõ."
"Con không có trách người, con chỉ là rất kinh ngạc về năng lực của phụ thân." Liễu Nham ăn ngay nói thật đáp.
Lão Chủ Quân tán thưởng nhìn nàng:" Con quả nhiên là một hài tử biết lý lẽ. Phụ thân cũng chỉ muốn nói với con những thứ này, không phải muốn can thiệp vào bất cứ chuyện gì của con, chẳng qua phụ thân hy vọng con không nên vì những chuyện này mà phá hư tình cảm của con và Niên Nhi, cũng không nên làm tổn thương nó. Con có biết, chuyện Niên Nhi ghét nhất chính là lừa dối không."
"Phụ thân, những chuyện này con sẽ tìm cơ hội thích hợp, thẳng thắn nói rõ với Tiểu Niên. Hành động trước mắt, đều chỉ là kế tạm thời. Hơn nữa chuyện con làm, cũng là vì muốn cho Tiểu Niên không phải chịu bất kỳ tổn thương nào."
"Hài tử, ta tin tưởng con. Còn cái tên công tử Liên Tích kia, con cũng phải cẩn thận đề phòng hắn." Lão Chủ Quân dặn dò.
Liễu Nham càng ngày càng bội phục vị phụ thân này, ngay cả chuyện công tử Liên Tích mà người cũng biết, còn có chuyện gì mà người không biết không? Nếu như người muốn noi theo Võ Tắc Thiên làm Nam Đế đầu tiên ở Đông Dương Quốc, sợ rằng đế vị cũng là vật ở trong túi của người.
"Hài nhi đã biết."
"Biết là tốt rồi, những gì ta muốn nói cũng chỉ có thế thôi, con phải đối xử với Niên Nhi thật tốt đấy. Cá tính của nó rất giống ta, một khi đã giao ra trái tim, thì sẽ không thu trở về, nếu như bị cô phụ (phụ lòng), nó nhất định sẽ bị tổn thương. Con đi đi, ta sẽ không quấy rầy hai phu thê các con nữa."
Mặt Liễu Nham ửng hồng, cáo lui ra cửa.
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, lão Chủ Quân thở dài một cái, phiền toái rất mau sẽ tìm đến cửa. Ngăn cản Niên Nhi yêu nàng xem ra đã không còn kịp rồi, hết thảy mọi chuyện đều sớm được định trước, là mình quá ngây thơ, cho rằng người kia sẽ không bao giờ tới tìm nàng. Niên Nhi yêu nàng, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây?
Quân Lưu Niên thấy Liễu Nham trở lại, liền nhào tới : " Nham, phụ thân không làm khó nàng chứ?"
Liễu Nham cưng chìu vuốt mũi của hắn : " Sao có thể chứ? Chàng đừng quên, ta là do phụ thân lựa chọn làm Thê chủ của chàng. Hôm nay thân thể chàng yếu như vậy, còn không mau lên trên giường nằm." Liễu Nham ôm ngang hắn lên, ngồi ở mép giường.
"Phụ thân tìm nàng đến nói những gì?" Quân Lưu Niên có chút mê man.
"Đương nhiên là bảo ta phải đối xử với chàng thật tốt."
"Nàng gạt ta, phụ thân sẽ không nói với nàng những điều này đâu."
Liễu Nham oán thầm, chàng ngược lại rất hiểu phụ thân của mình, nhưng lại không biết người yêu thương chàng rất nhiều."Sao lại không phải, chàng có biết phụ thân yêu thương chàng rất nhiều hay không? Người vẫn luôn dặn dò ta, phải đối xử với chàng thật tốt. Nói một khi chàng đã giao ra trái tim, nếu như bị cô phụ, chàng sẽ bị tổn thương."
Quân Lưu Niên hừ một tiếng : " Nếu như nàng dám cô phụ ta, ta sẽ? ? ?" Hắn suy nghĩ hồi lâu : " ta sẽ chết cho nàng xem."
Liễu Nham hôn lên mặt hắn một cái : " Tiểu Niên, sẽ không có ngày đó đâu. Trừ phi chàng nói không yêu ta nữa, nói muốn đuổi ta đi, nếu không ta sẽ không rời chàng nửa bước."
"Cho dù ta có đuổi nàng đi, nàng cũng không thể đi." Quân Lưu Niên cất giọng buồn rầu nói.
" Được rồi, ta sẽ không đi, cho dù Tiểu Niên có cầm roi quất ta, ta cũng không đi có được hay không?"
" Ừ." Quân Lưu Niên như nghĩ tới điều gì, vội vàng giải thích : " ta sẽ không bao giờ lại cầm roi quất nàng."
Liễu Nham thấy hắn cuống cuồng, trả lời ngay: "Đánh là thân, mắng là yêu, Tiểu Niên làm gì ta cũng đều thích." Thầm nghĩ, ta yêu chàng, vì chàng ta có thể đem tự ái giẫm đạp ở dưới chân. Cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần chàng hạnh phúc là được rồi. Không nghĩ tới một lời thành sấm (tiên tri), sau này thật sự có một ngày, vì hạnh phúc của hắn, nàng không thể không đưa ra quyết định làm cho nàng vô cùng khó khăn.