Tinh thần có chút hoảng hốt, Quân Nhược Thủy ngồi xuống cầm lấy bình trà trên bàn tự rót cho mình một ly trà, ngửa đầu uống một hơi rồi thở ra thật sâu để bình ổn lại những cảm xúc phức tạp khó khống chế trong lòng mình. Từ lúc không giải thích được mà xuyên tới vương triều Kim Bích nữ tôn nam ti này, nàng chưa từng chờ mong tình yêu sẽ nảy sinh. Bởi vì đã từng bị đau đớn thấu tim phổi, cho nên nàng không tự chủ mang theo tâm tình trốn tránh, không muốn nhớ lại bi thương đã trải qua, chỉ mong cứ ẩn cư thế ngoại giống như vậy, được chăng hay chớ.
Nhưng mà chung đụng với nhau, tất nhiên sẽ sinh ra tình cảm, tựa như nàng với Liễu Miên, với Tử Trúc, đối với Thanh Văn Thanh Phong, với Thư Ngâm, và...... Tô Tử Bội.
Tình cảm của nàng đối với Tô Tử Bội rất phức tạp, không giống với Lâm Tuấn là cực kì lệ thuộc và yêu say đắm. Đối với Tử Bội, lúc bắt đầu, nàng cảm thấy hắn là một thiếu niên bị thời kì phản nghịch làm hư hỏng, mặc dù tính khí không tốt, nhưng bản tính không hư, cho nên nàng mới nguyện ý bao dung hắn, thương tiếc hắn. Từ từ, tình cảm này trở nên phức tạp, thưởng thức, thương tiếc, yêu thích, đau lòng...... Khiến nàng cũng không biết mình xem hắn như một người bạn, người thân, hay là một người yêu nắm tay nhau đến già nữa. Nàng có chút mơ hồ, tình cảm như vậy, đến tột cùng là tình thân hay là tình yêu. Nhưng mà nàng phải thừa nhận, nàng không bài xích việc cùng hắn thân cận, cùng hắn...... hôn môi. Thời điểm môi và môi dính vào nhau, không chỉ có mình hắn kích động, mà chính nàng cũng vậy.
"Thiếu phu nhân.” Gã sai vặt gác cổng vội vội vàng vàng chạy tới, sợ hãi nói, "Tri phủ đại nhân muốn gặp người."
Quân Nhược Thủy kinh ngạc không hiểu: "Tri phủ đại nhân muốn gặp ta? Nàng ta đang ở đâu?"
"Đang chờ ở tiền sảnh." Gã sai vặt run run rẩy rẩy trả lời.
Ngày hôm nay là ngày hoàng đạo sao? Ngay cả Tri phủ đại nhân có địa vị cao nhất ở đây mà cũng nhân nhượng trước người có địa vị thấp như nàng, tự mình đại giá quang lâm. Quân Nhược Thủy nhíu nhíu mày, đứng dậy sửa sang lại áo mũ, sau đó dời bước đến tiền sảnh Tô phủ. Lý quản gia thông suốt lõi đời đã sớm chỉ huy gã sai vặt dâng nước trà và điểm tâm lên, còn mình thì chào hỏi Tri phủ Lâm Giang - Lưu Minh Tuệ. Chỉ là mặt sắc Lưu Minh Tuệ lo âu và chờ đợi, giống như trông mòn con mắt, ngẩng đầu chờ đợi sự xuất hiện của nàng. Từ khi nào thì nàng trở nên quan trọng như vậy?
Khi Quân Nhược Thủy vừa mới xuất hiện ở đại sảnh, Lưu Minh Tuệ lập tức đứng lên: "Tô phu nhân."
"Thảo dân bái kiến Lưu đại nhân.”Quân Nhược Thủy chào một cái, cười nhạt, khách khí nói, "Không biết Lưu đại nhân quang lâm hàn xá* có gì chỉ giáo?"
*quang lâm hàn xá: đến ngôi nhà nghèo, cách nói khiêm tốn.
"Tô phu nhân không cần phải khách khí." Lưu Minh Tuệ cười hòa ái, có chút nóng nảy nói, " Hôm nay ta đến đây, đúng là có chuyện muốn nhờ, kính xin Tô phu nhân giúp một tay."
Trong lòng Quân Nhược Thủy kỳ quái, nàng có năng lực gì mà được Tri phủ đại nhân xem trọng như vậy? Trong hồ lô của Lưu Minh Tuệ nàt bán thuốc gì? Nàng bình tĩnh nói: "Lưu đại nhân không cần phải khách khí, cứ nói đừng ngại. Nếu có thể giúp được, Nhược Thủy nhất định sẽ làm hết sức."
"Vậy ta xin nói thẳng. Nghe nói Tô phu nhân có thể chế ra một loại thuốc, gọi là xuyên bối tỳ bà cao, đối với ho khan lâu ngày rất có hiệu quả. Chẳng biết Tô phu nhân có thể bán cho ta một ít hay không? Ta nguyện trả giá cao để mua." Lưu tri phủ cười rất thân thiện, hoàn toàn khác biệt với khí thế hung hăng ngày đó. Xem ra, có việc cầu người, tất nhiên sẽ tự giác cúi đầu.
Trong lòng Quân Nhược Thủy kinh ngạc, xuyên bối tỳ bà cao, nàng chỉ làm mấy bình nhỏ cho Tô Tử Bội mà thôi, tại sao lại được lưu truyền rộng rãi như vậy, thậm chí còn truyền tới tai Lưu tri phủ đây? Nàng đè xuống kinh ngạc trong lòng, sắc mặt như thường, khẽ cười nói: "Đây chẳng qua là một thuốc nhuận hầu*, không có thần kỳ như lời Lưu đại nhân nói đâu. Hơn nữa, Lưu đại nhân tới trễ rồi, vốn ta chỉ chuẩn bị cho phu lang nhà ta một chút xíu, mấy ngày nay hắn ho khan rất dữ nên dùng hết rồi. Không biết Lưu đại nhân nghe nơi nào nói?"
*nhuận hầu: trơn cổ.
Vẻ mặt Lưu Minh Tuệ thất vọng cùng cực, nhưng cũng không tức giận, chỉ hơi buồn bực nói: "Khuyển tử Tử Phi từ thuở nhỏ thể chất đã yếu đuối, một năm bốn mùa đều phải uống thuốc, nhưng vẫn không thấy tốt hơn. Mỗi lần bị cảm lạnh liền ho khan không ngừng, kéo dài không dứt. Mấy ngày nay, ho khan càng càng dữ dội, lại không thấy tốt hơn, đêm hôm qua còn ho máu. Dù thể chất yếu ớt không cách nào chữa trị, thì ít nhất ta cũng muốn làm cho nó dễ chịu hơn một chút, thoải mái hơn một chút. Cho nên, ta mới đường đột tới xin thuốc." Nàng ta khẽ nhăn mày, trong mắt là ưu thương khó tả cùng với ân cần và yêu thương.
Lưu Minh Tuệ coi như là đánh trúng xương sườn mềm của Quân Nhược Thủy. Lòng yêu thương nhi tử của mình như vậy khiến nàng nhớ tới Liễu Miên dịu dàng hiền thục, trong lòng không khỏi rung động, trầm ngâm nói: "Không dối gạt Lưu đại nhân, dược liệu cần thiết để làm xuyên bối tỳ bà cao đều đến từ Tây Bắc, đường xá xa xôi, số lượng cũng không nhiều, cho nên ta mới không sản xuất số lượng lớn. Hiện tại trong phòng thuốc của ta cũng chỉ còn một bình nhỏ, vốn là để cho phu lang nhà ta dùng, bây giờ thấy sốt ruột Lưu đại nhân vì ái tử* cho nên ta tặng nó cho ngươi thôi."
*ái tử: con yêu.
"Như thế nay sao được? Thuốc này quý giá như thế, không thể lấy không được." Lưu tri phủ mừng rỡ như điên, "Ta nguyện trả trăm lượng bạc trắng."
"Không cần.” Quân Nhược Thủy lạnh nhạt nói, "Ta vốn cũng không phải là vì bạc, Tô gia mà còn thiếu bạc sao?"
"Đúng, đúng, tất nhiên.”Lưu tri phủ luôn miệng nói, "Nếu như Tô phu nhân có yêu cầu gì, xin cứ việc nói. Nếu bổn quan có thể làm được, nhất định hết sức thỏa mãn ngươi."
Quân Nhược Thủy nói Lưu tri phủ chờ trong chốc lát, còn mình thì đi đến phòng thuốc xuyên bối tỳ bà cao. Sau khi Lưu tri phủ đạt được ước muốn thì hưng phấn không thôi, nhưng vẫn chần chừ không muốn rời đi.
"Có phải Lưu đại nhân còn có chuyện gì hay không?" Quân Nhược Thủy kỳ quái hỏi.
"Bổn quan còn có một yêu cầu quá đáng, không biết Tô phu nhân có thể đồng ý không." Lưu Minh Tuệ muốn nói lại thôi.
Đường đường là một Tri phủ đại nhân, tại sao lại ấp a ấp úng thận trọng như vậy? Quân Nhược Thủy cười nói: "Lưu đại nhân cứ nói, nếu Nhược Thủy có thể giúp được thì tất nhiên sẽ không từ chối."
"Ta nghĩ nếu Tô phu nhân có thể chế ra được thuốc này, hiển nhiên là cũng tinh thông y thuật. Không biết có thể mới Tô phu nhân đến phủ chẩn bệnh cho khuyển tử được không?" Mặc dù nhiều năm qua, nàng đã mời vô số danh y cho nhi tử, đều không thấy khởi sắc, nhưng nàng chưa bao giờ ngừng hi vọng. Chỉ cần nghe nói nơi nào đó có đại phu y thuật cao minh, nàng đều sẽ ra giá cao mới người ta về phủ chẩn bệnh cho nhi tử. Nhưng Quân Nhược Thủy lại khiến nàng có chút khó xử, bởi vì nàng đã từng vì mệnh lệnh của Tam vương gia mà có và chạm với Nhược Thủy, huống chi, Tô gia không bao giờ thiếu bạc. Cho nên nàng mới thấp thỏm bất an trong lòng, nhắm mắt đưa chân tìm tới cửa.
Quân Nhược Thủy có chút suy nghĩ, nói: " Ngược lại Nhược Thủy rất hi vọng Lưu công tử có thể sớm ngày khỏe mạnh, nhưng ta cũng không phải thần y, không nhất định có thể giúp được."
Lưu tri phủ vừa nghe thấy nàng không từ chối, mặt ủ mày ê lập tức biến mất, thay vào đó là vui sướng không lời nào có thể miêu tả được."Vậy thì tốt, xem trước một chút rồi nói tiếp, chúng ta đi thôi."
Quân Nhược Thủy rất bị động bị nàng ta lôi kéo vội vã đi ra ngoài, không khỏi buồn cười, Tri phủ đại nhân thật là nôn nóng nha.
"Lưu đại nhân, ta cảm thấy rất kỳ quái, không biết làm sao người biết được xuyên bối tỳ bà cao?"
"A, ta nghe gã sai vặt trong phủ nói, còn hắn thì nghe gã sai vặt Tô phủ, hình như tên là Thanh Phong nói. Thanh Phong đó nói, Tô gia thiếu gia uống thuốc này xong, ho khan giảm rất nhanh, hơn nữa thuốc này ngọt lại trơn cổ, tư âm nhuận phổi*, quả thật là thuốc thần." Lưu tri phủ tâm tình vui vẻ, tự nhiên đối với nàng biết gì đều nói hết không giấu diếm.
*tư âm nhuận phổi: làm cho giọng nói phát ra dễ dàng và trơn phổi. Từ trong đông y nên dịch nó cũng khó hiểu như không dịch. Mấy bạn thông cảm.
Thanh Phong miệng rộng. Quân Nhược Thủy mắng thầm trong lòng.
*
Nghe thấy gã sai vặt báo cáo, Lưu tri phủ muốn dẫn Quân Nhược Thủy đi, Tô Tử Bội lòng như lửa đốt, vội vã chạy tới cửa, muốn ngăn cản Lưu Minh Tuệ và Quân Nhược Thủy.
Tô Tử Bội kéo Quân Nhược Thủy đến bên cạnh mình, sắc mặt trầm xuống, khí thế bức người, hắn ngẩng đầu nói: "Lưu đại nhân, không biết ngươi mang thê chủ nhà ta đi là vì chuyện gì?" Nếu không nói ra nguyên cớ thì cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi cửa.
Lưu Minh Tuệ ngẩn người, người người đều nói Tô gia Tam thiếu gia cường hãn bá đạo, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Chuyện của nữ nhân, nam nhân có quyền chen vào hay sao? Hôm nay quả thật là được mở rộng tầm mắt. Nàng đồng tình nhìn Quân Nhược Thủy một chút, nhà có cọp đực, quả thật là cuộc sống một cực kì bi ai.
Quân Nhược Thủy buồn cười tiếp nhận ánh mắt đồng tình của nàng ta, ôn hòa nói: "Lưu đại nhân, mời ra ngoài cửa chờ trong chốc lát, Nhược Thủy sẽ tới ngay."
Lưu Minh Tuệ gật đầu không ngừng, đi ra cửa chính Tô phủ trước.
"Nhược Thủy, nàng ta tìm ngươi làm gì?" Tô Tử Bội hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Minh Tuệ, lo lắng hỏi. Ngày đó nàng ta giúp đỡ Quân Mẫn Đình, tình cảnh nàng ta hùng hổ đến Tô phủ muốn lục soát Liễu Miên vẫn còn như mới trong ký ức của hắn. Hôm nay lại tìm tới cửa, tất nhiên cũng sẽ không có chuyện gì tốt. Người như vậy, không thể không đề phòng.
Quân Nhược Thủy cười giải thích: "Cũng không phải là chuyện lớn gì, chẳng qua là đi bắt mạch cho công tử Tri phủ đại nhân mà thôi."
Tô Tử Bội nhìn nụ cười sáng rỡ của nàng, đẹp mắt hơn cả ánh mặt trời thì tim không khỏi đập mạnh và loạn nhịp: "Là ngươi nguyện ý đi sao?"
"Đúng, ta đã đồng ý với nàng ta. Đừng lo lắng, ta sẽ nhanh chóng trở lại." Quân Nhược Thủy nhìn vẻ mặt khẩn trương lo lắng của hắn, miệng không khỏi nhếch lên, trong lòng đầy tràn vui sướng.
Tô Tử Bội hơi đỏ mặt, hắn hừ nhẹ một tiếng, ăn ở hai lòng giải thích: "Người nào lo lắng cho ngươi?"
Quân Nhược Thủy nhếch miệng, nửa thật nửa giả nói: "Nếu không lo lắng cho ta vậy thì tốt hơn, ta có thể tự do tự không cần nhớ thương, không cần sợ người nào lo lắng."
"Ngươi......" Hắn nghẹn lời, kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng rời đi, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút bi thương, hắn đã từng được nàng nhớ thương sao?
Quân Nhược Thủy vội vã theo Lưu Minh Tuệ tới Lưu phủ. Ở lâm viên Tô phủ đã lâu nên nàng đi tới đâu cũng cảm thấy các phủ đệ khác chẳng qua cũng chỉ có thế. Cho nên, nàng không có tâm tình để ý đến bố trí của Lưu phủ mà đi thẳng tới khuê phòng của Lưu gia công tử.
Lưu Tử Phi là nhi tử độc nhất của Tri Phủ Lưu Minh Tuệ. Mặc dù Lưu Minh Tuệ phu thị đông đảo, nhưng con nối dõi lại không vượng, mệnh không nhi nữ, chỉ có một nhi tử là Lưu Tử, cho nên nàng ta coi Tử Phi là hòn ngọc quý trên tay, toàn bộ tình thương yêu đều đặt lên trên người hắn. Từ nhỏ thể chất Tử Phi đã yêu đuối, luôn nuôi dưỡng trong khuê phòng, năm nay vừa mới mười bốn tuổi. Bởi vì yếu ớt nhiều bệnh cho nên người tới cửa cầu hôn rất ít, dù sao cũng không có người nào nguyện ý cưới một người bệnh về nhà để cung phụng; mà Lưu Minh Tuệ lại muốn ái tử cả đời hạnh phúc cho nên cũng cực kỳ bắt bẻ, vì vậy đến giờ vẫn chưa đính hôn.
Mặt mày Lưu Tử Phi thanh tú, bởi vì rất ít ra cửa nên làn da giống như đồ sứ sáng bóng trong suốt. Đôi mắt của hắn to, tròn xoe, sáng ngời như nước tinh khiết khiến cho người ta yêu thương. Nhìn thấy nữ nhân xa lạ là Quân Nhược Thủy, hắn cúi đầu ngượng ngùng, trên má lây chút đỏ ửng."Khụ...... Khụ......" Hắn hơi ho khan, từ từ đưa ra một cánh tay trắng nõn gầy nhỏ, Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng đặt tay mình lên mạch của hắn.
Chỉ chốc lát sau, Quân Nhược Thủy thu hồi tay của mình. Lưu Minh Tuệ nóng nảy lập tức hỏi: "Như thế nào rồi?"
"Lưu công tử là tiên thiên khí chưa đủ, dẫn đến tạng phủ suy yếu, chức năng hoạt động bị giảm sút nên thể chất vô lực cuối cùng tạo thành tổn thương. Khí huyết chưa đủ, không thể nuôi phủ tạng kinh lạc ấm áp. Cho nên, thân thể càng suy yếu."
*Khúc này nói về từ chuyên môn đông y. Có mấy từ bạn Mèo cũng không biết đó là cái gì.
Lưu Minh Tuệ gật đầu: "Rất nhiều đại phu đều nói nhi tử là tiên thiên chưa đủ, chỉ có thể kê chút thuốc bổ điều dưỡng, làm hết khả năng con lại là nghe theo ý trời."
"Thân thể tinh thần của con người đều gắn liền với tiên thiên, nếu chịu khó nuôi dưỡng hậu thiên, điều dưỡng hợp lí thì cũng có thể bổ sung thêm tiên thiên, tẩm bổ phủ tạng kich lạc. Lưu đại nhân không cần phải lo lắng như thế." Quân Nhược Thủy nói.
Lưu Tử Phi mở to con ngươi xanh đen, tràn đầy hy vọng hỏi: " Ý tứ của đại phu là ta có thể khỏe lên giống như người bình thường sao?"
"Nuôi dưỡng hậu thiên không thể thay thế hoàn toàn được tiên thiên, ta chỉ nói là nếu như công tử điều dưỡng cho tốt thì không cần lo lắng đến tính mạng, cuộc sống cũng giống như người bình thường. Nhưng thể chất vẫn sẽ có chút suy yếu như cũ, nếu so sánh với người bình thường thì dễ bị ảnh hưởng cảm xúc cộng thêm ăn uống không tốt sẽ dễ bị bệnh tà xâm nhập, chức năng phủ tạng, kinh lạc, khí huyết đều rối loạn." Quân Nhược Thủy nhìn cặp mắt đen tinh khiết kia thì cảm thấy nó đơn thuần giống như gương sáng, có thể chiếu rọi tất cả dối trá và tà ác, lại vừa sáng trong hiểu rõ thế sự.
*Lời của bạn Mèo: sau một hồi edit thì tạm hiểu tiên thiên là cái sẵn có, trời sinh ra đã vậy còn hậu thiên là cái ko sẵn có, phải tự mình tạo ra
Cặp mắt sáng ngời của Lưu Tử Phi mờ đi: "Vậy thì có ích lợi gì? Ta vẫn phải bị nhốt ở trong bốn góc phòng này, thậm chí không thể đi phơi nắng mặt trời một lần."
"Không phải như thế." Lưu Minh Tuệ tâm thương nói: "Đừng nản chí, vẫn có hy vọng."
Lưu Tử Phi lập tức dùng nụ cười ngọt ngào che giấu thất vọng trong lòng, làm bộ như không thèm để ý, an ủi mẫu thân: "Mẫu thân, con không sao, con đã quen rồi. Ngươi đừng khổ sở."
Quân Nhược Thủy đứng bên cạnh khẽ thở dài một cái, thoáng trầm ngâm, nói: "Lưu đại nhân, ngày mai hãy đến Tế Thiện Đường bốc thuốc."
Trong cuộc sống, tình cảm chân thật đều khiến lòng nàng tràn đầy cảm động, thật ra thì tình không chỉ tổn thương người ta, ngược lại nó càng có thể mang lại ấm áp.