Sáng sớm thức dậy, Quân Nhược Thủy được nhìn thấy trận tuyết lớn đầu tiền sau khi đến thế giới này. Đẩy cửa đi ra ngoài, nàng liền nhìn thấy thế giới được bao phủ trong một chiếc áo choàng trắng. Những bông tuyết bay lả tả như là lông ngỗng, khắp nơi đập vào mắt đều là một mảnh trắng xóa, chỉ có ở góc tường có vài gốc mai hồng được tuyết phủ lên càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp ướt át.
Quân Nhược Thủy hào hứng bừng bừng đi đến tìm đám người Thư Ngâm cùng nhau thưởng tuyết, thế nhưng lại hụt. Thư Ngâm, Tử Phi, Tô Tử Khâm kể cả tiểu Mặc Trầm đều không thấy bóng dáng đâu cả. Quân Nhược Thủy lắc đầu nói: “Tại sao hôm nay lại kì lạ như vậy, tất cả đều không có ở nhà?”
Trong ba người này, Thư Ngâm vốn là nam tử Nam Cương, không bị những thứ tam tòng tứ đức kia trói buộc như nam tử Trung Nguyên; còn Tử Phi thì từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, Lưu Minh Tuệ chỉ có một hài tử là hắn, từ nhỏ đã xem hắn như hòn ngọc quý trên tay, khó tránh khỏi cưng chiều dung túng; chỉ có Tô Tử Khâm là tinh thông cầm kỳ thư họa, được hun đúc từ danh môn thế gia, nhưng trong nhà có một đệ đệ không để lễ giáo thế tục vào trong mắt như Tô Tử Bội, tự nhiên cũng sẽ không để lại lời nhắn lúc ra cửa. Lại còn có một tiểu hài tử Mặc Trầm còn non nớt, không biết có phải là đã nghĩ ra ý tưởng gì kì lạ hay không.
Nàng đi tìm khắp cả Quân phủ cũng không thấy mấy người này, chẳng lẽ đều ra khỏi phủ hết rồi hả? Nàng cũng khôn nói là bọn họ không thể ra phủ, chẳng qua mấy mỹ nhân như hoa như ngọc thế này, đi trên đường khó tránh khỏi gặp mấy tên háo sắc. Mặc dù là ở kinh thành, nhưng tân hoàng mới lên ngôi, triều đình biến đổi liên tục, thiên hạ vẫn chưa quy về một mối, cũng không phải quá thái bình, yên ổn.
Đang cảm thấy kỳ quái thì quản gia đầu đầy mồ hôi chạy tới bẩm báo: “Bẩm báo gia chủ, sáng sớm hôm nay Triệu công tử, Lưu công tử và Tô công tử kể cả tiểu thiếu gia Mặc Trầm đã được Mục đại nhân dẫn ra ngoài thưởng cảnh tuyết rồi.” Nói xong thì vẻ mặt thấp thỏm nhìn Quân Nhược Thủy. Nàng ta suy nghĩ ba vị công tử xinh đẹp này đều là nam nhân của gia chủ, mặc dù bây giờ còn chưa có danh phân, nhưng...... Chắc là sẽ nhanh thôi. Nhưng mà chuyện hôm nay thật sự không phải là lỗi của nàng ta, dù sao ba vị công tử đều có chân mà, đúng không?
Quân Nhược Thủy không hiểu ra sao: “ Mục đại nhân nào?”
“Chính là Mục đại nhân, Mục Tĩnh Tuyết.” Quản gia lắp ba lắp bắp trả lời.
“À.” Quân Nhược Thủy khẽ lên tiếng: “Ngươi đi xuống trước đi.”
Quản gia lau mồ hôi trên trán, thưa dạ luôn miệng đi xuống. Quân Nhược Thủy đứng một mình dưới hiên, nhìn bông tuyết bay lả tả, hơi nhíu lông mày.
Không giải thích được vì sao từ đáy lòng nàng có một loại tin tưởng không thể nói ra đối với Mục Tĩnh Tuyết. Người kia, giống như là bằng hữu nhưng cũng không phải là bằng hữu, có Thư Ngâm đi cùng với bọn họ, nàng cũng yên tâm. Chẳng qua cả đám mỹ nam lại bị Mục Tĩnh Tuyết lừa đi, trong lòng vẫn có chút chua.
Chán đến chết, Quân Nhược Thủy đi giày tuyết, bước đi thong thả ra cửa. Dù sao tất cả mọi người đều đi ra ngoài, hay là nàng đến Thái Y Viện thôi. Luôn thừa nước đục thả câu cũng không tốt. (Ý nói là vin vào cớ trời đổ tuyết lớn mà trốn việc đi thái y viện thì không hay lắm.)
Cho dù trời đổ tuyết lớn nhưng phố xá vẫn cực kỳ náo nhiệt như cũ. Trong phủ, quản gia đã sớm chọn mua đồ tết, chẳng qua nàng rất muốn giống trước kia, cùng người nhà chọn mua đồ tết, cùng nhau đắp người tuyết, chơi ném tuyết, cùng nhau ngồi bên lò lửa sưởi ấm. Người chết là hết...... Chuyện cũ cũng không còn dấu vết để tìm lại nữa.
Từ từ đi tới cửa Thái Y Viện, cụp ô lại, vỗ nhẹ áo choàng cho lớp tuyết mỏng trên áo rơi xuống. Mà trong đầu vẫn giống như một thước phim cũ, tua chậm lại một số sự việc và con người lúc trước, suy nghĩ vẫn chưa quay về thực tại. Cho nên, Quân Nhược Thủy bị một người đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho sợ hết hồn.
Đó là một nữ nhân. Một nữ nhân trẻ tuổi ngồi lên xe lăn. Một nữ nhân nhìn rất quen mắt. Mặc dù nàng ta che dù nhưng trên người vẫn bị bám một lớp tuyết mỏng. Tóc của nàng ta hơi ướt, dính vào trán, mặt mũi tuấn tú, khóe nhếch miệng hơi lên, mang theo nụ cười vô lại như có như không. Mà cặp mắt kia sáng ngời trong suốt, lộ ra cơ trí và anh khí không thể bỏ qua.
Quân Nhược Thủy sững sờ nhìn nàng ta, còn có chút chưa tỉnh táo lại.
“Quân Nhược Thủy, ta tới tìm ngươi.” Nữ nhân trẻ tuổi nhìn nàng, mắt hơi cong lên.
“Tìm ta? Ta cũng không biết ngươi.” Quân Nhược Thủy nhìn khuôn mặt đang tươi cười của nàng ta, nghi ngờ nói.
“Không sao, ta biết ngươi là được.” Nữ nhân trẻ tuổi này nhíu mày, nói không đầu không đuôi. Nhìn dáng vẻ của nàng ta thì hình như đã đợi ở cửa Thái Y Viện gần nửa canh giờ rồi, nhưng nàng ta không có một chút nóng nảy nào, không có gấp gáp, giống như người vừa mới đến, cả người lộ ra mùi vị thanh thản lười biếng: “Ta là chưởng quỹ Lam Linh của tửu lâu Kim Triêu Túy. Tô thiếu gia bị bệnh, thân thể hắn vẫn luôn không tốt, mấy ngày nay lại bị cảm lạnh, không chịu ăn gì cả, thuốc cũng không chịu uống..., suốt đêm hôm qua đều nóng đến dọa người.”
Lúc này Quân Nhược Thủy mới nhớ nàng đã từng thấy nữ nhân này đi cùng với Tô Tử Bội là ở bên ngoài Kim Triêu Túy. Lúc ấy mặc nàng đứng ở rất xa nên chỉ thấy sườn mặt của nàng ta một cách mơ hồ, cũng không biết thì ra là hai chân của nàng ta không thể đi được, nhưng trong lòng vẫn để lại ấn tượng.
Nhìn Quân Nhược Thủy trầm mặc không nói, nữ nhân trẻ tuổi này vẫn cười như là không cười, mang theo chút đùa giỡn nhìn nàng, nói tiếp: “Tô thiếu gia không cho phép Thanh Văn nói cho ngươi biết, mấy ngày nay Thanh Văn vội vàng chăm sóc hắn, cũng không kịp nói cho ngươi biết. Ta vốn là người ngoài cuộc, không có tư cách nói chuyện, nhưng Thanh Văn nhờ ta tới đây thông báo cho ngươi một tiếng. Dù sao hộ tịch của ngươi vẫn còn ở Tô gia, theo luật phát ở Kim Bích thì Tử Bội vẫn là phu lang của ngươi. Ta đã chuyển lời rồi, xin cáo từ trước.”
Quân Nhược Thủy đứng sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy nữ tử trước mặt dùng hai tay đẩy xe lăn rời đi trong gió tuyết mịt mờ. Gió lạnh thấu xương, nàng ta đẩy xe lăn, đội dù giây có vẻ phiêu đãng trong gió.
Tô Tử Bội bị bệnh...... bệnh trước chưa lành, lại nhiễm phong hàn, không biết thân thể của hắn có chịu được hay không.
Mấy ngay nay trong lòng nàng luôn có khúc mắt, cuối cùng vẫn không níu giữ cuộc hôn nhân mà lúc đầu đã không được xem trong này. Nàng cảm thấy hắn sở hữu tài phú được người đời ao ước, có gã sai vặt chăm sóc hầu hạ, không cần nàng quan tâm tới.
Kiếp trước thì bị Lâm Tuấn phản bội, ở nữ tôn xã hội này lại bị Tô Tử Bội bỏ rơi. Trong lòng nàng luôn tự hỏi là nàng chưa đủ tốt cho nên không xứng đáng được yêu sao? Không xứng đáng gắn bó cả đời đúng không? Trong tiềm thức, nàng luôn muốn quên đi những chuyện trước kia, cùng bọn Thư Ngâm sống cuộc sống như những người nhà. Người nhà, có lẽ ấm áp và vững chắc hơn hơn người yêu.
Nhưng nghe được tin tức hắn bị bệnh, tim lại không quản được hai chân của mình, không tự chủ đi theo sau lưng Lam Linh, bánh xa lăn trên mặt tuyến tạo thành một vết hằn thật sâu, dẫn tới chỗ của Tô Tử Bội. Nàng không nhịn tự xem thường mình ở trong lòng, nếu như đang ở kiếp trước, nhất định sẽ bị mấy đồng đảng mắng đến máu chó đầy đầu. Bị nam nhân bỏ rơi, lại còn mặt dầy theo đuôi, thật là chính mình cũng xem thường mình. Tạm nhân nhượng để cầu xin tình yêu, dù sao cũng chỉ là bọt biển. Chẳng qua nghĩ lại, nơi này là nữ tôn nam ti, nam nhân là người yếu, nhìn theo góc độ khác, nàng nên có phong độ một chút.
Dọc đường suy nghĩ miên man, nàng đi theo xe lăn không xa không gần đi tới trước cửa tửu lâu Kim Triêu Túy.
Lam Linh quay đầu lại, cười có thâm ý với nàng, hình như đã sớm dự đoán nàng sẽ theo nàng ta tới đây. “Quân Nhược Thủy, Tử Bội đang ở trong sương phòng hậu viện, tự ngươi qua đó đi.”
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, đi vào tửu lâu, xuyên qua dãy bàn, nhấc màn cửa, tiến vào hậu viện.
Hậu viện yên tĩnh không tiếng người, không biết phòng nào mới là phòng của Tô Tử Bội.
Lúc này, cửa phòng bên trái cọt kẹt mở ra, một bóng dáng màu xanh nghiêng người ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, chỉ sợ gây ra tiếng động quấy rầy đến người bên trong phòng.
Nam tử mặc áo màu xanh xoay người lại, nhìn thấy Quân Nhược Thủy đang đứng ở dưới mái hiên, trong lúc nhất thời kinh ngạc đến ngây dại, sau đó đôi mắt dần dần ửng hồng, cúi đầu đi tới, nhẹ nhàng nói: “Thiếu phu nhân.”
“Thanh Văn, thiếu gia ở trong phòng sao?” Quân Nhược Thủy hỏi.
“Vâng, thiếu gia đang ở trong phòng, vẫn không chịu uống thuốc.” Thanh Văn ngẩng đầu nhìn nàng, mắt hạnh sáng ngời ngâm ngấn nước, vừa có vẻ trong sáng lại vừa điềm đạm đáng yêu. “Thiếu phu nhân, không nên tức giận thiếu gia, thiếu gia...... Thật ra thì thiếu gia rất nhớ người.”
Khóe miệng Quân Nhược Thủy nâng lên thành một nụ cười khổ, ôn hòa nói: “Thanh Văn, ngươi cực khổ rồi, đi nghỉ trước đi. Nơi này giao cho ta là được.”
Thanh Văn nhu thuận gật đầu, bên trong ánh mắt trong suốt hoàn toàn là sùng bái và tin tưởng. Sau đó rất vui vẻ cười với nàng một tiếng, tâm tình mừng rỡ tung tăng lui xuống.
Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cửa sổ bên trong phòng khép chặt, ánh sáng rất mờ, trong không khí nồng nặc mùi thuốc. Quân Nhược Thủy bước nhẹ nhàng, đi tới trước giường, nhìn thấy Tô Tử Bội đang ngủ say, chân mày nhíu chặt lại, gương mặt trái xoan đẹp mắt trở nên nhọn hoắt gầy teo, xương gò má nhô lên, sắc mặt tái nhợt, lông mi thật dài giống như chiếc quạt màu đen. Nhớ tới Tô Tử Bội ngang ngược càn rỡ, kiêu ngạo vui vẻ lúc trước, đột nhiên lòng nàng cảm thấy cực kì đau đớn. Quân Nhược Thủy có chút đau lòng tự trách, nhìn hắn cau mày không ngủ yên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve giữa lông mày hắn, thở dài một tiếng, muốn xóa đi ưu sầu của hắn.
Một tiếng thở dài nhẹ vô cùng không ngờ lại đánh thức Tô Tử Bội ngủ rất cạn. Lông mi dày y hệt như một chiếc quạt lông màu đen nhẹ chớp mấy cái, đôi mắt sáng nửa tỉnh nửa mê, híp mắt nhìn Quân Nhược Thủy đang đứngtrước giường, đột nhiên ngẩn ngơ, dáng vẻ có chút kinh ngạc, mơ hồ. Dáng vẻ Tô Tử Bội đơn thuần như hài tử, ánh mắt trong suốt, hết sức đáng yêu. Vậy mà lại có mấy phần giống Mặc Trầm.
Quân Nhược Thủy mỉm cười ấm áp với hắn, ngón tay từ giữa lông mày lướt qua gò má gầy gò. Nhiệt độ trên trán hắn đã giảm bớt làm cho nàng hơi yên lòng.
Đôi mắt hơi mờ mịt của Tô Tử Bội dần dần trở nên sáng rõ, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, vì vậy ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, hơi nghiêng đầu, tránh né tay của Quân Nhược Thủy, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”
Quân Nhược Thủy cong khóe miệng, cười đùa: “Vậy cũng phải chờ ta béo lên một chút mới có thể cút nha, nếu không ngươi nuôi ta béo một chút?”
“Ngươi......” Tô Tử Bội trợn tròn đôi mắt: “Sao da mặt ngươi lại dày như vậy?”
“Chậc, thể diện có tác dụng gì? Da mặt có thể đổi được bạc sao?” Quân Nhược Thủy cười vô lại, cợt nhã nói.
Tô Tử Bội tức đỏ mặt, trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào.
“Ai, da mặt không thể đổi bạc được, vậy thì ta làm ăn lỗ vốn rồi, tặng luôn da mặt cho ngươi cũng được.” Quân Nhược Thủy rất tùy ý nghiêng người dựa vào đầu giường của hắn, cười trêu nói: “Chẳng qua da mặt của ngươi không dày sao?”
“Vô lại, da mặt ngươi mới dày.” Tô Tử Bội giống như bị kim đâm ngồi dậy, nhìn nàng chằm chằm, trách mắng.
“Da mặt dày thì dày thôi, ta cũng không chê ngươi.” Quân Nhược Thủy ra vẻ phớt tỉnh nói, mắt thấy Tô Tử Bội sắp xù lông, vội vàng kéo hắn lại, cười nói: “Đừng có gấp, da mặt ngươi dày, ta không có mặt mũi, hai chúng ta vừa đúng là một đôi trời sinh, cực kì thích hợp.”
“Ngươi cút ra ngoài cho ta.” Mặt Tô Tử Bội sung huyết đỏ bừng, cổ họng chợt ngứa, ho khan một hồi lâu.
Quân Nhược Thủy thấy dáng vẻ khó chịu của hắn, cũng không còn tâm tình trêu chọc, vội vươn tay kéo hắn tới, vỗ nhè nhẹ lên lưng để cho hắn thuận khí, dùng giọng nói dịu dàng gần như mê hoặc hỏi thăm: “Khá một chút nào chưa? Bị bệnh như thế mà không chịu ăn uống là sao?”
Rốt cuộc Tô Tử Bội cũng ngừng ho khan, tránh khỏi ngực của nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Có liên can gì tới ngươi?”
Quân Nhược Thủy không để ý tới hắn, bưng chén thuốc lại, nếm thử trước rồi mới lại để lại gần môi hắn, vô cùng dịu dàng dụ dỗ: “Ngoan, uống thuốc đi.”
Tức giận của Tô Tử Bội còn chưa biến mất, vung tay lên một cái, toàn bộ nước thuốc đều đổ xuống tay Quân Nhược Thủy. Nước thuốc còn hơi nóng, Quân Nhược Thủy không khỏi kêu lên, nhất thời cả ống tay và trước ngực đều ướt một mảng lớn.
Tô Tử Bội ngẩn người, nhất thời ánh mắt dịu lại, trong lòng rối rắm, đau lòng, rồi lại không thể xuống nước được. Vì vậy chỉ có thể cố tình ra vẻ lạnh lùng quay mặt về phía vách tường.
Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ thở dài, xem ra phải sắc lại một chén thuốc khác rồi. Xoay người đẩy cửa phòng ra ngoài, gió lạnh và tuyết trắng đập vào mặt. Nàng bình tĩnh xoay người đóng cửa lại.
Trên giường bệnh, Tô Tử Bội đưa lưng về phía nàng, nghe được tiếng bước chân của nàng rời đi, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn bực đau đớn, ép hắn có chút không thở nổi. Vừa tức vừa giận, hắn thuận tay cầm một quyển sách bên gối dùng sức ném về phía Quân Nhược Thủy.
Cửa còn chưa kịp khép lại, bộp một tiếng, quyển sổ chuẩn xác trúng vào đầu Quân Nhược Thủy. Tuy nói hiện tại Tô Tử Bội bị bệnh suy yếu nhưng dù sao cũng là người luyện võ, quyển sách lại dày và nặng, trúng đầu cực kì đau. Quân Nhược Thủy che đầu quay người lại, có chút tức giận nhìn hắn, thấy hắn quật cường hất cằm lên, ra vẻ đó là chuyện đương nhiên, đáng đời ngươi, nhưng cũng không bỏ qua yếu ớt và bất lực mà hắn che giấu trong đáy mắt. Thật ra thì hắn rất sợ nàng xoay người rời đi đúng không? Mặc dù hắn mạnh mẽ như cũng có chỗ mềm yếu chứ? Quân Nhược Thủy sững sờ nhìn hắn một hồi lâu, lòng cũng từ từ mềm nhũn ra, ngồi xổm xuống nhặt quyển sách lên đặt ở trên bàn, sau đó thở dài, nói: “Tính tình này của ngươi, bao giờ mới thay đổi được?” Nghĩ lại, nếu thật sự tính tình này của hắn có thể sửa đổi thì cũng không phải là Tô Tử Bội nữa rồi. Nàng không khỏi đánh trống lảng cười cười, giải thích với hắn: “Thuốc của ngươi bị đổ, ta bảo Thanh Văn sắc lại chén khác.”
“Không cần.” Tô Tử Bội lập tức tiếp lời nói.
Không làm ngược lại lời nàng nói mới là kỳ lạ. Quân Nhược Thủy trực tiếp bỏ qua ý kiến của hắn, xoay người đi ra khỏi cửa