• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc cầm do dùng sức quá mạnh nên làm vết thương cắt sâu hơn.

Bàn tay bị cắt chéo một vết thật dài, khâu tới sáu mũi.

May mắn là không ảnh hưởng đến gân hay dây thần kinh, bác sĩ dặn dò vài điều rồi cũng rời đi mất. Đồng Hoài Thành cúi đầu nhìn lớp băng quấn quanh tay, cảm giác như mạch máu bên dưới đang khẽ nảy lên từng nhịp một, còn hơi nóng rát lên nữa.

Triệu Thủ Dung ngồi bên cạnh mặt mày khó coi thấy rõ, ông lấy điếu thuốc ra nhưng siết chặt trong tay không muốn hút.

Nền nhà đã được dọn sạch từ lâu, không còn chút dấu vết nào.

"Con lỡ tay."

Đồng Hoài Thanh quay đầu, ánh mắt dừng lại trên bó hoa bách hợp to bên cạnh: "Thật sự là con...không cẩn thận."

Cậu út Đồng Vũ Văn cũng sang đây thăm cậu, còn cố ý mua hoa tươi, tới lúc nghe vậy thì ông vội vàng nói: "Biết rồi, lần sau nhất định phải cẩn thận hơn nhé! Sao lại có thể... có thể dùng tay nhặt mảnh kính vỡ chứ?"

Bách hợp đã được bỏ nhị hoa, những cánh hoa hồng phấn bung nở, chỉ có chút cong nhẹ ở đầu cánh, tựa như vạt áo bị kéo nhăn lại.

Tối hôm qua cậu siết chặt lấy quần áo Trì Dã, nghe người ta nói rằng hôm nay sẽ tới.

Rèm cửa nhẹ nhàng lay động, trong không khí phảng phất hương hoa thoang thoảng, thế mà Trì Dã vẫn chẳng thấy đâu.

Trên khuôn mặt tròn trịa của Đồng Vũ Văn là nét âu lo, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn: "Hoài Thanh, cháu có muốn cân nhắc chuyển sang chỗ cậu không?"

"Cứ... cứ coi như là đi du lịch ngắn hạn vậy," Hắn vội vàng nói, giọng gấp đến mức lắp ba lắp bắp: "Hồi trước, cậu không biết cháu thế này, cậu tưởng...là cháu ổn rồi chứ."

Triệu Thủ Dung lập tức cao giọng: "Tôi không đồng ý."

"Chuyện đã định rồi, còn muốn làm trò gì nữa đây?" Điếu thuốc bị bẻ gãy, bị vò trong kẽ tay: "Nó đang ổn đấy, đừng có gây chuyện!"

Đồng Vũ Văn đứng bật dậy, mỡ dưới cằm khẽ rung lên, nghẹn hồi lâu mới phun ra một câu: "Ra ngoài nói chuyện."

"Không ra gì cả."

Triệu Thủ Dung vắt chân dựa lưng vào ghế sòa, thoải mái chống hai tay ra sau đầu: "Có gì mà phải giấu Hoài Thanh nữa?"

"Anh, anh cũng tự biết rõ rồi mà, tôi không muốn vạch mặt ở đây!"

"Vậy thì nói đi, sao cứ phải gào lên làm gì?"

Đồng Hoài Thanh bị tiếng cãi vã này làm cho đau cả đầu, cậu cố kéo gối che tai lại nhưng cuối cùng vẫn vô ích, đành phải ngồi dậy thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Bên dưới vang lên tiếng còi xe, trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn cậu và bó hoa bách hợp lặng lẽ đối diện nhau.

"Cậu út," cuối cùng cậu không nhịn được mà chen vào, "Cháu không đi đâu."

Cậu không muốn đổi chỗ nữa, với cả, trong ký ức của Đồng Hoài Thanh, cậu và Đồng Vũ Văn cũng chẳng thân thiết gì mấy. Hắn ra nước ngoài từ rất sớm, sống một cuộc đời bình dị tự dung tự cấp. Thỉnh thoảng lễ tết về nước hay giáng sinh sẽ tụ tập lại với nhau, cậu sẽ thấy hắn nằm bò ra đấy làm ngựa cho lũ trẻ cưỡi, vừa chơi vừa cười như vậy, trên người vương đầy mùi khói dầu nóng hổi.

Hắn mở một nhà hàng Trung hoa, bận rộn nhưng cũng rất hạnh phúc.

"Cậu có một trang trại," Đồng Vũ Văn vụng về miêu tả, lời nói thì vấp váp: "Cất... cất nhiều rượu nho đỏ lắm. Hàng xóm ở đó rất thân thiện, gần đó có một trường tiểu học... Cháu có thể dạy bọn trẻ đánh đàn vào những lúc rảnh rỗi nữa..."

Triệu Thủ Dung chợt cười mỉa: "Cậu muốn để Đồng Đồng dạy đàn à? Dạy đám nhóc tóc vàng hoe đấy ư?"

"Chỉ... chỉ cần nó vui là được!" Đồng Vũ Văn siết chặt nắm đấm: "Sao lại không thể? Tôi đã nói với anh rồi mà, bao nhiêu năm trước cũng đã nói với anh! Tôi và Catherine đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nó, là anh... là anh!"

Phần còn lại, Đồng Vũ Văn nghẹn mãi vẫn không thể nói thành lời, chỉ tức giận rồi dùng tiếng anh mắng một câu.

"Đợi buổi biểu diễn tiếp theo của nó, có khi nó sẽ đi ngang trang trại của cậu đấy, nhớ lấy rượu tiếp đãi nó nhé."

Triệu Thủ Dung bắt đầu tỏ vẻ mấy kiên nhẫn, thuận tay kéo áo khoác lên. Trời hôm nay đã lạnh dần, cách một lớp cửa sổ kinh cũng cảm nhận được cơn gió đầu thu.

Đồng Vũ Văn theo sát phía sau, hạ giọng không dám tin: "Anh vẫn muốn để nó tiếp tục đánh đàn à?"

Cánh cửa phòng bệnh bật mở, cùng lúc đó vang lên tiếng Đồng Hoài Thanh nhảy xuống giường, chân trần đuổi theo.

"Tại sao?" Cậu nhìn hai người phía trước, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.

Có rất ít người biết đến chuyện này của cậu, người cậu ruột ở tận nước ngoài kia, dù có hiểu phần nào thì cũng chỉ qua những bài báo, mà những bài báo đó lại viết y hệt nhau: thiên tài sớm nở chóng tàn, tính khí nóng nảy, tài năng cạn kiệt, vân vân.

Cậu từng chữa trị bằng cả Tây y lẫn châm cứu nhưng ngón tay vẫn run rẩy. Chính vì vậy cậu mới suy sụp, nghĩ rằng mình không thể tiếp tục được nữa.

Vậy tại sao cậu ruột lại muốn đưa cậu đi?

"Hãy nói cho cháu biết đi, vì sao cậu lại nghĩ rằng cháu không thể chơi đàn nữa?"

-

Tim Trì Dã nổ trống đùng đùng.

Trên đường, người đi bộ vội vã qua lại. Trời đã lạnh hơn rồi, vài bác lớn tuổi đẩy xe bán khoai nướng bắp luộc. Chiếc thùng sắt màu nâu lớn, bên dưới là than hồng rực cháy, bên trên vây quanh một vòng khoai lang, lớp vỏ ngoài nứt toác, có chỗ cháy sém tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Trì Dã chọn một củ khoai mật, nhét vào túi áo rồi tiếp tục đi về phía trước.

Bệnh viện ở cách đó không xa lắm, thật lòng mà nói thì hắn không thích nơi này chút nào.

Mùi thuốc khử trùng ở khắp nơi, sự ồn ào trong sảnh khám bệnh, không khí trầm lắng trong phòng bệnh, cùng ánh đèn lập lòe trước cửa phòng phẫu thuật... tất cả đều gợi lên những ký ức chẳng mấy vui vẻ.

Đồng Hoài Thanh chắc chắn cũng không thích.

Người này kén chọn lắm, thích hoa, thích những thứ thơm tho, thích những điều mới mẻ thú vị, chứ không phải bị nhốt trong phòng bệnh, lặp đi lặp lại một cuộc sống đơn điệu buồn tẻ như thế.

Nghĩ đến đây, Trì Dã bất giác tăng tốc bước chân.

Thậm chí hắn còn không chờ thang máy mà chen chúc qua đám đông, đi rồi lại dừng, hắn dứt khoát sải chân ba bậc một lần chạy thẳng lên bằng cầu thang bộ.

Càng đến gần, hắn càng cảm thấy hoảng hốt.

Đến cửa hắn cũng không gõ mà lao thẳng vào trong, đập vào mắt hắn là những cánh hoa ly rơi rụng đầy đất, khung cảnh hỗn loạn đến mức khó tin. Bình hoa vỡ tan, những mảnh sứ văng khắp nơi. Nghe thấy tiếng động, hai người kia bệnh quay lại nhìn, lộ ra Đồng Hoài Thanh đang ngồi trên giường bệnh.

Cậu không ngẩng đầu lên, hàng mi rủ xuống.

Trì Dã sửng sốt.

Bàn tay buông thõng bên người cậu quấn đầy băng gạc, máu đã bắt đầu rỉ ra.

"Bé ngoan." Trì Dã gọi cậu.

Lúc này Đồng Hoài Thanh mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn Trì Dã một cái.

"Anh." Giọng cậu không mang theo cảm xúc, môi tái nhợt: "Anh đến rồi."

Bộ dạng này rất giống lần đầu tiên Trì Dã gặp cậu, rất giống là đằng khác.

Nói xong, cậu lề mề xuống giường, động tác chậm chạp, giẫm lên mảnh vỡ của bình hoa, từng bước đi về phía hắn.

Trì Dã nhìn lướt qua cậu thấy Triệu Thủ Dung đằng sau.

Đối phương gật đầu: "Ừ, nó nhớ ra rồi."

Họng Trì Dã bỗng nghẹn lại, hắn vội vàng bước lên, ôm chặt lấy Đồng Hoài Thanh.

"Anh cũng biết rồi đúng không?" Cậu tựa vào lòng hắn, lẩm bẩm: "Ông ấy cũng đã nói với anh rồi phải không?"

"Mẹ là do em hại chết."

"Cả dì nữa."

Băng gạc quấn trên tay cậu thấm đẫm vết máu, sắc đỏ ngày càng sâu hơn.

Lồng ng.ực Trì Dã phập phồng kịch liệt, ánh mắt hắn khóa chặt lấy Triệu Thủ Dung ở phía sau.

Bên cạnh là một người đàn ông mập mạp, hắn đứng yên ở đó nhưng lại đang cực kỳ bối rối, liên tục nói xin lỗi.

"Đồng Đồng, đừng quay đầu lại."

Bàn tay Trì Dã đặt lên sau gáy Đồng Hoài Thanh, giọng khàn khàn.

"Anh đưa em đi."

Trên đường trở về, mưa cứ rơi rả rích.

Mùa đông sắp đến rồi, bên đường đã có người quàng những chiếc khăn thật dày.

Lần này Trì Dã lái xe đến. Trong lòng hắn bực bội nhưng vẫn phải kìm nén để lái xe thật ổn định, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc nhìn Đồng Hoài Thanh bên cạnh xem cậu ra làm sao.

Từ sau khi lên xe cậu cứ ngủ mãi.

Gạt nước quét đi lớp mưa trên kính, nhưng chẳng mấy chốc lại bị sương mù che phủ. Những giọt nước mưa trên cửa sổ tụ lại thành dòng nhỏ, chảy xuống chầm chậm. Trong xe chỉ có tiếng mưa rơi trầm buồn vây quanh.

Một cơn tức giận nghẹn trong lồng ng.ực, không biết ph.át t.iế.t ra sao nữa.

Giống như đêm hôm đó, khi nhận tin ông ngoại Đồng Hoài Thanh qua đời, trong thư phòng, hai tay Trì Dã siết lại thành nắm đấm, buông thõng hai bên, run rẩy khó mà nhận ra được.

"Ồ, cậu hỏi tại sao trong nhà mọi người lại gọi nó là Đồng Đồng à?" Triệu Thủ Dung dựa vào ghế, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay: "Chuyện này à... Ha, nói ra thì dài lắm."

Vì cái tên Đồng Hoài Thanh vốn dĩ không phải một cái tên được chúc phúc.

Cậu không phải một đứa trẻ được sinh ra trong mong đợi.

Ông cụ Đồng là thiên tài không thể chối cãi, thành tựu âm nhạc không ai sánh bằng. Tiếc là ba người con của ông lại không được thừa hưởng thiên phú ấy. Tư chất trưởng nữ hay con trai đều quá tầm thường, hai người con gái ráng lắm cũng có thể gọi là tài năng, có thể đánh đàn được.

Thuở ấy ông bận rộn với sự nghiệp nên không có nhiều thời gian cho gia đình. Phần cũng vì áy náy với con gái nên ông bù đắp lại bằng tiền bạc, từ trường học quốc tế, trang sức không đếm xuể, ván trượt tuyết, nhà đất ở những khu vực đắt giá nhất, ông cho rằng như vậy đã là đủ rồi.

Thỉnh thoảng về nhà, ông cũng chỉ hướng dẫn vài điều cho con gái thứ hai.

Bởi chính ông cũng không biết, ngoài âm nhạc ra thì còn có thể nói gì với con của mình nữa. Chỉ khi nhắc đến những điều ấy, trên khuôn mặt người cha kiêu hãnh này mới lộ ra chút thần thái.

Chị gái đứng ngoài cửa, ghen tị đến mức cắn ngón tay mình.

Cô hận sự tầm thường của bản thân.

Mà sự căm hận ấy, cuối cùng lại trút lên người em gái mình. Lúc bấy giờ cả hai chị em đều đã có hôn ước, đó đều là những cậu ấm được lựa chọn vô cùng kỹ lưỡng. Nhất là Triệu Thủ Dung, người xuất thân từ danh gia vọng tộc làm kinh doanh lâu đời, ông có một đôi mắt phong lưu đa tình khiến bao cô gái đắm say.

Chị gái bèn sinh lòng mưu tính.

Mà Triệu Thủ Dung vốn là kẻ ăn chơi trác táng, tất nhiên chẳng từ chối ai bao giờ.

Như quân cờ domino bị đẩy ngã, mọi chuyện sau đó bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của họ. Em gái bị bắt gian tại trận, chị gái cũng bàng hoàng phát hiện mình đã mang thai.

Lúc đó ông Đông đang lưu diễn ở nước ngoài nên không hề hay biết đến chuyện đó.

Em gái uống say mèm nên gặp chuyện ngoài ý muốn.

Adrenaline và cồn khuếch đại cảm xúc, cộng thêm chút kh.oái c.ảm tự ngược để báo thù, dưới sự xúi giục của người lạ, cô lao xe vun vút trên con đường núi quanh co.

Chết ngay tại chỗ.

Ông Đồng nghe vậy thì tức tốc trở về, nhưng đón ông chỉ là người con gái cả đang khóc nức nở cùng cậu con trai bối rối không biết phải làm sao, riêng Triệu Thủ Dung thì đã cao chạy xa bay không còn tung tích.

Người chị đã có dấu hiệu mang thai, cả người gầy trơ xương thấy rõ, cô nói rằng, mọi chuyện thành ra thế này đều là lỗi của con.

Con ganh tỵ với em ấy, con cũng muốn có được một tình yêu như vậy.

Và rồi cô quyết định sinh ra đứa bé này giống như để chuộc lỗi.

Ngay cả cha cũng khuyên cô nên suy nghĩ lại, như rồi cô vẫn kiên quyết lắc đầu, đặt cho đứa bé này cái tên gọi là Hoài thanh.

Trong tên của em gái có một chữ "Thanh".

Cô muốn dùng đứa bé này để nhắc nhở bản thân về tội lỗi của mình, đồng thời cũng như tiếp nối sinh mệnh cho em gái.

"Buồn cười lắm đúng không?" Triệu Thủ Dung châm điếu thuốc khác: "Tôi cũng không hiểu cô ta nghĩ gì nữa. Xem như một kiểu tự ngược chăng? Trong tâm lý học có thuật ngữ nào đó để gọi chuyện này..."

Ông phất tay, làn khói lượn lờ cũng tan đi trong không khí: "Mà thôi kệ đi, dù sao đứa trẻ đó cũng đã được sinh ra, mà trong thời gian mang thai sức khỏe cô ta lại yếu, cho nên lúc Đồng Đồng ra đời đã không khỏe gì cho cam rồi."

Và mọi người cũng quen gọi cậu như thế, Đồng Đồng.

Điều bất ngờ là đứa trẻ này lại bộc lộ tài năng phi thường từ khi còn bé. Dù hay bệnh nhưng cậu thông minh, xinh đẹp, tập trung cao độ, loạng choạng đi đến bên cây đàn piano của ông ngoại rồi ấn xuống một phím đầu tiên.

Mẹ cậu, thực sự rất yêu con mình.

Nhưng cũng không thể thoát khỏi h.am m.uốn kiểm soát.

Mỗi khi Đồng Hoài Thanh tập đàn, bà nhất định phải ở bên cạnh, pha trà, cắt trái cây, không cho con chạm vào bất kỳ vật sắc nhọn nào, không cho phép xung quanh có một chút ồn ào. Một khi cậu vừa ăn vừa phân tâm thì món đó sẽ không bao giờ xuất hiện trên bàn ăn nữa.

"Muốn ăn mì trứng cà chua không?" Bà mỉm cười nhìn cậu, "Từ nhỏ con đã thích ăn món này rồi."

Tay Đồng Hoài Thanh khựng lại: "Mẹ, lúc con tập đàn, mẹ có thể đừng nói chuyện với con được không?"

Bà im lặng một lúc.

Sau đó lại hỏi: "Vậy trưa nay con muốn ăn gì?"

Người thân ai cũng đều nói rằng, Đồng Đồng nóng tính thật đấy.

Đụng một chút là nổ.

Như một quả pháo nhỏ vậy.

Nhưng mỗi khi Đồng Hoài Thanh tức giận hay phản kháng điều gì, mẹ cậu lại trông rất vui vẻ, bà lúc nào cũng dùng ánh mắt ấy để nhìn người con trai của mình.

Cậu từng khuyên bà rằng bà có thể có bạn bè và cuộc sống riêng, có thể đi du lịch, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, đừng đặt toàn bộ trọng tâm lên cậu nữa.

"Không được đâu," bà hoảng hốt: "Con dễ dị ứng và bệnh như vậy. Hơn nữa mẹ có lỗi với dì con... nên phải chăm sóc con thật tốt."

Cậu chơi piano, giống dì.

Có một khoảng thời gian Đồng Hoài Thanh còn cảm thấy băn khoăn, rằng liệu cậu có phải là con trai của dì hay không.

Dù không quá quan tâm đến quan hệ huyết thống, nhưng cậu cũng từng tò mò về thân thế của mình.

Cha mẹ ly hôn từ rất sớm, nghe nói chỉ vì làm thủ tục nhập hộ khẩu cho cậu.

Nhưng chẳng mấy chốc Đồng Hoài Thanh đã bác bỏ suy nghĩ ấy của mình.

Bởi vì mẹ thật sự rất yêu cậu.

Và cậu cũng không hề chịu thua kém, trở thành ngôi sao mới nổi trong làng âm nhạc, vươn mình ra thế giới rồi dần khẳng định được vị trí của bản thân. Bước đi của cậu càng xa, xa đến mức mẹ cậu phải vất vả lắm mới đuổi theo được.

Bà bắt đầu khủng hoảng.

Lúc nào cũng túc trực bên cạnh con trai, quản lý mọi sinh hoạt của cậu.

Không còn cách nào khác, vì Đông Đông quá dễ dị ứng và ốm yếu mà.

Đến mức sau này, bà phát hiện mình bị ung thư.

Mà lúc đó Đồng Hoài Thanh lại sắp tham gia một cuộc thi đẳng cấp thế giới, mà thật ra cũng không quá quan trọng, vì bản thân cậu đã giành được rất nhiều giải thưởng danh giá, cậu đã là người nghệ sĩ piano đạt đỉnh cao trẻ nhất trong giới người Hoa rồi.

Nhưng bà kiên quyết từ chối điều trị trong nước, nhất định phải đi cùng con.

Và rồi Đồng Hoài Thanh đã có cuộc cãi vã kịch liệt với mẹ của mình.

Bà không chịu hủy vé máy bay, nhét đầy vitamin và thuốc Đông y vào hành lý, nói rằng không sao đâu, mẹ biết con hiếu thảo, nhưng nếu không có mẹ con làm sao xoay xở được, nơi xa xôi như vậy...

Đông Hoài Thanh đập vỡ chiếc TV, cậu hiếm khi lớn tiếng như vậy, hét lên rằng nếu mẹ thực sự yêu con, hãy giữ gìn sức khỏe của mình trước đi đã.

Cậu đã trưởng thành rồi kia mà.

Mẹ cậu thu dọn hành lý xong lại lấy khăn lau chùi cẩn thận những chiếc cúp của Đông Hoài Thanh, đặc biệt làm một chiếc giá đỡ, cả một bức tường đầy ắp những danh hiệu vinh quang, bà vô cùng tự hào, mỗi ngày đều tỉ mỉ lau dọn không để một hạt bụi nào bám lên.

Đông Hoài Thanh đóng sầm cửa bỏ đi.

Cậu quá tức giận, muốn tìm ông ngoại để bàn bạc cách giải quyết, nếu không ngày mai xuất ngoại, ít nhất cũng phải mất một tháng, cậu không dám tưởng tượng mẹ mình, một bệnh nhân ung thư sẽ ra sao nếu phải chịu đựng ở nơi đất khách quê người lâu như thế.

Nhưng hôm đó ông ngoại có việc, không có nhà.

Đồng Hoài Thanh cảm thấy bức bối trong lòng, chẳng muốn về nhà nữa. Cậu bảo bảo tài xế thả mình xuống một tiệm đồ uống gần đó, vô định mà gọi vài món ngọt cùng với ly cà phê.

Kem trên chiếc bánh ngon đã bắt đầu tan chảy.

Mãi đến chập tối, Đồng Hoài Thanh mới quay về, quyết định nghiêm túc nói chuyện với mẹ.

Nhưng rồi thứ chào đón cậu là cảnh bà nằm gục trong vũng máu.

Trong lúc lau cúp, kệ trưng bày bất ngờ đổ ầm xuống đập trúng vào người bà.

Mà lúc đó Đồng Hoài Thanh không có mặt ở đây.

Nếu như cậu không ra ngoài, nếu như cậu về nhà sớm hơn, nếu như ----

"Kể từ hôm đó, nó mắc phải căn bệnh như vậy, cứ mỗi lần đánh đàn thì tay sẽ run." Triệu Thủ Dung dập điếu thuốc vào gạt tàn: "Chắc là vấn đề tâm lý. Cũng chạy chữa nhiều lắm, đông y, tây y, chẳng thiếu thứ gì."

Trì Dã đứng trong vùng tối. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn mờ, ánh sáng lờ nhờ.

Hắn nhớ đến dáng vẻ Đồng Hoài Thanh khi nhắc về chuyện này, nhàn nhạt buông một câu: "Đi khám bác sĩ rồi, châm cứu, châm em đến mức trông như vậy con nhím vậy đó."

"Từ dạo ấy, Đồng Đồng bắt đầu tìm cách tự sát."

Cậu vốn là một đứa trẻ tài hoa, trời xanh không lấy đi năng khiếu của cậu, cậu cũng không phải thiên tài sớm nở tối tàn như thiên hạ đang đồn thổi. Dù biểu diễn có gặp trục trặc đi chăng nữa thì cậu vẫn liều mạng, vẫn cố hết sức đấu tranh với bản thân.

Nhưng rồi vẫn thất bại.

Không ít người bắt đầu cười nhạo cậu.

Chê bai cậu là đóa hoa xa cách lạnh lùng, mười ngón tay chẳng bao giờ dính nổi bụi trần, nay đã ngã xuống khỏi thần đàn kia.

Thiên tài chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.

Không biết nên gọi là may mắn hay bất hạnh, hay vốn dĩ con người khi quá đau khổ sẽ tự hình thành cơ chế bảo vệ bản thân. Một ngày nọ, khi tỉnh lại trong bệnh viện, Đồng Hoài Thanh đã quên mất mọi thứ.

Cái chết của mẹ, như thể có ai đó dùng tẩy xóa đi, chỉ để lại vài dấu vết mơ hồ.

Cậu không nhớ nữa.

Chỉ day dứt vì sao mình lại trở thành kẻ có vấn đề, vì sao không thể chơi đàn như trước đây.

Đồng Hoài Thanh tích cực điều trị.

Cũng cẩn thận che giấu bí mật bàn tay run rẩy của mình, luyện đàn, biểu diễn, đối diện với từng lần thất bại của chính bản thân mình.

Nhưng con quỷ trong tiềm thức vẫn bám riết không buông.

Cho đến ngày cậu hoàn toàn sụp đổ, trốn chạy khỏi mọi thứ, vô thức cuốn theo dòng người.

Trời xui đất khiến cậu đến một thị trấn nhỏ.

Cuối cùng, Triệu Thủ Dung đứng dậy, vỗ vai Trì Dã.

"Dù có đi theo cậu hay không thì sớm muộn gì, cũng có ngày nó nhớ lại thôi."

Trì Dã cảm thấy cổ họng khô rát.

"Nếu nhớ ra... nó sẽ không chịu nổi, sẽ chết mất."

Ba chữ ấy, Triệu Thủ Dung kéo dài thật lâu.

Trì Dã nhìn vào đôi mắt sau cặp kính gọng vàng kia. Quả thật rất giống Đồng Hoài Thanh, nhưng không đủ trong trẻo mà bị phủ một tầng sương mờ.

"Chú muốn gì?" Trì Dã nhẹ giọng hỏi.

Triệu Thủ Dung làm bộ suy nghĩ: "Cái này à... Từ khi Đồng Đồng có vấn đề tâm lý, tôi chính là người giám hộ của nó. Vậy nên, dù nó còn sống hay thực sự đã chết thì tất cả những gì để lại đều thuộc về tôi."

"Chỉ là có vài thủ tục hơi rắc rối một chút, haha, cậu cũng chẳng rành mấy thứ này đâu nhỉ?"

Trì Dã nhìn hắn, không đáp.

"Muốn mắng tôi à?" Triệu Thủ Dung nhún vai: "Thôi nào, tôi cũng là nạn nhân kia mà. Hai chị em nhà này gây gổ làm hỏng đám cưới của tôi, mà ngay từ đầu tôi cũng chẳng muốn có con đến thế đâu. Nhìn mà xem, đúng là sức khỏe yếu ớt quá, nền tảng đã chẳng tốt gì cho cam rồi."

"Trong thế giới tự nhiên, những chú sư tử con cũng phải cạnh tranh thì mới sống sót được."

Ông lùi lại một chút, quan sát biểu cảm của Trì Dã: "Muốn mắng thì cứ mắng đi, nào, tôi không quan tâm đâu."

Trong căn phòng quanh quẩn mùi thuốc lá thoang thoảng, dáng người Trì Dã cao lớn, nhìn từ trên xuống, ánh mắt lại mang theo một sự dò xét trong vô thức.

Nhưng Triệu Thủ Dung không hề nao núng, ông nhàn nhã thò tay vào túi tìm bao thuốc khác.

Nhưng lúc cho tay vào, lại trống không.

Trong khoảnh khắc sững sờ ngẩng lên, ông mới nhận ra điếu thuốc vốn nằm trong túi mình chẳng biết từ khi nào đã rơi vào tay Trì Dã. Đối phương nhìn ông chằm chằm, chẳng bộc lộ cảm xúc gì, rồi nhấc chân bước tới, hơi nhếch môi cười.

"Giám đốc Triệu, hút thuốc không?"

Điếu thuốc giơ lên một nửa, dừng lưng chừng trong không khí.

Triệu Thủ Dung chợt cảm thấy có gì đó sai sai.

"Đồng Đồng quá trong sáng, không nghĩ được mấy thứ bẩn thỉu đó." Trì Dã chậm rãi đặt điếu thuốc lên bàn: "Và tất nhiên em ấy cũng không biết, tôi cũng chẳng có ý định để cho em ấy biết."

Em xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

"Tôi nghe nói giám đốc Triệu có hai bà vợ, bốn đứa con nhỉ?"

Triệu Thủ Dung lập tức ngẩng phắt đầu lên: "Cậu muốn làm gì?"

Người đàn ông cao lớn trước mặt có dáng vẻ dữ dằn. Không gian trong thư phòng vốn không lớn, lại càng khiến người ta có cảm giác bị áp chế

"Không gì cả." Trì Dã có hàng chân mày rậm lại càng khiến ánh mắt trông sắc bén hơn: "Tôi chỉ muốn chúc mừng ông đã dạy dỗ con cái theo quy luật tự nhiên. Vậy chắc hẳn những đứa trẻ đó đều xuất sắc như Đồng Đồng nhỉ?"

Triệu Thủ Dung lặng thinh, sắc mặt âm trầm.

Dĩ nhiên, Đồng Hoài Thanh không cần cạnh tranh với bất kỳ ai cả.

Trì Dã bật đèn thư phòng lên.

Trong mắt hắn, Đồng Hoài Thanh chính là chú sư tử mạnh mẽ nhất, kiêu hãnh nhất.

Uy phong lẫm liệt, dũng mãnh vô song.

Và cậu nên được sinh ra trong ngập tràn tình yêu cùng với sự kỳ vọng của gia đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK