• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạo này ở huyện An Xuyên cũng có tuyết rơi, mặt sông đóng băng dày, những đứa trẻ dũng cảm định thử bước lên chơi nhưng bị người lớn đi qua mắng mỏ nên chúng bèn rụt cổ lại, thè lưỡi rồi đi tiếp.

Những cánh đồng ngoại ô trông thật hiu quạnh, ao hồ vẫn lác đác vài cây sen héo, những đứa trẻ tự đi học ít đi, trời lạnh quá thành ra sáng không dậy nổi, chúng quấn áo như những con chim cút nhỏ, núp sau lưng bộ áo bông dày của người lớn nghe tiếng xe đạp kêu cót két.

Chẳng có ai chơi ném tuyết, bụi cây trong những dải cây xanh chất đầy tuyết trắng, mềm mịn vô cùng, ngay cả học sinh tiểu học cũng không làm chuyện ném tuyết vào gáy bạn nữa, vì tuyết quá nhiều, chẳng ai thèm nữa, mà một phần vì nhiệt độ thực sự quá thấp, dù có đeo găng tay, cười đến chảy nước mắt cũng khiến lông mi đóng băng.

Còn trong sân nhà họ Trì thì lại là một thế giới khác.

Bên trong lò than, than củi đỏ rực, phát ra tiếng "tách tách", hôm nay trời mới có nắng, sân bê tông đã được quét sạch sẽ, cả bọn quây quần ngồi lại với nhau, nhìn Trì Dã nướng khoai lang.

Đều là khoai mật nhỏ dài, Trì Dã dùng kẹp gắp một củ lên, vỏ bên một bên gần như cháy đen, còn b.ắn ra những tia lửa nhỏ, Trì Nhất Nặc ngồi một bên ôm tờ báo, nuốt nước miếng nhìn chăm chú nhưng không nói gì.

Chịu thôi chứ sao, dù có thúc giục cỡ nào đi chăng nữa thì anh cô bé cũng sẽ ung dung thong thả, nói chờ thêm chút nữa chứ không là ăn không ngon.

Đồng Hoài Thanh và Trần Hướng Dương ngồi gần nhau, cả hai đều quàng khăn do Trì Dã đan, một chiếc màu đỏ tươi còn một chiếc màu đen tuyền, những cậu học sinh lớp một gần đây theo phong cách trầm lặng, lạnh lùng, tủ quần áo đã chuyển hết sang màu đen trắng xám để thể hiện sự trưởng thành cả.

Nhưng lúc này, ánh mắt của cả hai đều toát lên sự ngây thơ ao ước.

Không có ý nghĩ gì khác, tất cả sự chú ý đều dồn vào cái nồi than đang nướng thức ăn bên trong.

Cùng với hạt dẻ, bắp ngô, và những quả hồng khô đỏ rực treo dưới mái hiên.

Trì Dã cũng không cảm thấy nóng mà đưa tay gõ nhẹ củ khoai lang nướng lên thành bát, cuối cùng gật đầu: "Ừ, cũng gần xong rồi."

Ba người bên cạnh lập tức giơ tay lên, cầm tờ báo đã xếp sẵn.

Sau đó lại nhặt lên hai củ khoai lang đỏ, dùng tay không lột bỏ vỏ sắp cháy đen, mùi thơm ấm áp theo làn khói trắng bay vào mũi, khoai lang đã nướng đến mức chảy cả dầu. Phần ruột đỏ mềm mại, ngọt ngào, cầm lên tay mà không dám ăn ngay, chỉ biết đem sang bên cạnh thổi thật mạnh cho nguội bớt.

Phải để nguội một chút mới ăn được, nếu không thật sự sẽ bị bỏng lưỡi mất.

Nhưng Đồng Hoài Thanh vẫn hơi bị bỏng, phần vòm miệng hơi tê đau chút xíu, Trì Dã cầm cốc nước đưa cho cậu uống, thử một ngụm, là nước trà táo đỏ ấm áp.

"Ngọt quá," cậu giơ khoai lang lên: "Anh cũng thử đi."

Trì Dã cúi đầu cắn: " Ừ."

Hai đứa trẻ thì chẳng thấy lạ gì nữa, từ nhỏ đã được Trì Dã nuôi nấng, mặc dù hắn nghiêm khắc nhưng với những biểu đạt tình cảm kiểu này thì chẳng hề ngượng ngùng hay tránh né. Trì Nhất Nặc sẽ lao vào lòng anh trai đòi được bế lên cao, còn Trần Hướng Dương cũng sẽ cõng em gái đi bắt cá ngoài sông. Vì thế lúc này cậu tò mò hỏi: "Đúng rồi, sao lại ngọt thế?"

"Cảm giác ngon hơn cả những củ bán ngoài đường, ngon gấp trăm lần những củ khoai em từng ăn luôn ấy!"

"Đó là vì trước đây lúc nào cũng nấu với cháo, còn nếu nướng thì đương nhiên sẽ thơm và ngọt hơn rồi."

Trì Dã chỉ mỉm cười dùng kìm xới những viên than hồng, nhích lại gần hơn một chút nên không ai thấy lạnh nữa. Khăn quàng được tháo ra rồi treo lên dây phơi đồ bên cạnh, chiếc khóa kéo cũng đã mở để ngực phơi ra trò chuyện thoải mái. Cậu nói năm nay thịt lạp xưởng nhà chú Vương rất ngon, hỏi xem Tết này có thể xay nhỏ rồi làm nhân bánh bao cùng với đậu hũ khô được không?

"Được," Trì Dã đảo lại hạt dẻ và bắp ngô, "Cái này cũng sắp xong rồi."

Hạt dẻ được rạch một đường sẵn từ trước rồi xào với mật ong và đường, sau đó lại ném vào than hồng nướng thêm lần nữa. Ngô thì được đặt lên lưới thép trên đống than, cả bắp vẫn còn vỏ, nướng nguyên cả chỗ ấy. Mùi thơm giòn của ngô nướng đã bắt đầu bay ra thật hấp dẫn.

Không cần bơ, cũng chẳng cần rắc thêm gia vị như thì là để làm mặn, chỉ cần thưởng thức vị ngọt tự nhiên vốn có của nó.

Trì Dã lại định dùng tay bóc vỏ, nhưng bị Đồng Hoài Thanh ngăn lại. "Không nóng à?"

Ánh mắt ấy mang đôi phần trách cứ, khóe miệng có vết đen nhỏ nhỏ do ăn khoai lang dính vào mà không hề hay biết.

Dù đôi tay to lớn ấy có thô ráp, đầy vết chai và những vết sẹo đã lấy đi sự nhạy cảm mềm mại, nhưng đó vẫn là cơ thể bằng thịt và máu.

Đau chứ sao không.

Trì Dã chỉ cười cười mà không nói gì thêm nữa. Hắn nhận lấy tờ báo mà Đồng Hoài Thanh đưa, tạm thời dùng nó như một công cụ cách nhiệt. Lột lớp vỏ ngô ra rồi dùng đũa chọc nhẹ vào phần lõi, sau đó lần lượt đưa bắp cho mọi người.

Nướng cả vỏ ăn thì không bị già, dễ nhai và càng ăn càng thơm.

Trước đây, Đồng Hoài Thanh thường ăn hạt dẻ kiểu như món Mont Blanc, những chiếc bánh nhỏ làm từ hạt dẻ nghiền mịn, nên khi thấy Trì Dã nắm hạt dẻ như chơi, từng quả một bị bóc vỏ, cậu cứ đứng đó, mắt không rời, nhìn chăm chú.

Hạt dẻ cháy xém được đặt ở giữa hổ khẩu, chỉ cần dùng ngón cái ấn xuống là lớp vỏ dễ dàng tách ra để lộ phần ruột vàng ươm tròn trĩnh bên trong. Đồng Hoài Thanh hai má phồng lên, đưa tay ra: "Để em thử xem."

Trì Dã: "Ừ."

Cậu chọn cho hắn một hạt có khe nứt to hơn.

Trì Nhất Nặc vừa gặm ngô vừa nói: "Anh Đồng Đồng, cái này làm đau tay lắm đấy!"

"Không sao." Đồng Hoài Thanh học theo cách của Trì Dã đè mạnh tay xuống, nửa vỏ hạt dẻ tách ra trơn tru, cậu chỉ cần bẻ nhẹ là xong.

Cậu đưa hạt dẻ vào miệng Trì Dã.

Trần Hướng Dương lười chẳng buồn ngẩng đầu, bởi cậu bé đã nhận ra từ lâu rằng từ sau khi anh Đồng Đồng trở về thì đã khác trước khá nhiều. Cụ thể khác ở đâu thì cậu cũng không nói rõ được, mà thôi, đây đâu phải chuyện một đứa trẻ như cậu cần bận tâm chứ.

Dù sao thì cũng thoải mái hơn trước rất nhiều rồi.

Niềm vui trong đôi mắt có thể lây lan.

Trì Dã mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay đối phương, vết thương do kính cứa vào mấy ngày trước giờ đã gần như lành hẳn. Nếu nhìn kỹ mới thấy một vệt mờ nhạt, Đồng Hoài Thanh không cố tình dùng thuốc trị sẹo cũng chẳng căng thẳng mà chăm chút gì, tất nhiên cũng không cẩu thả như Trì Dã, cần cẩn thận thì vẫn cẩn thận.

Không bưng bát nóng, không chạm kéo, đúng là được nuông chiều lắm.

Nhưng cả người lại thả lỏng hơn nhiều.

Khi xem tivi, gặp cảnh nhân vật trong phim chơi piano, cậu còn lạnh mặt buông lời chê bai, nói rằng tư thế tay như thế là sai hoàn toàn.

Trì Nhất Nặc ngồi bên cạnh tò mò: "Anh, vậy anh dạy em đi."

Đồng Hoài Thanh thoải mái nắm tay cô bé, làm mẫu cẩn thận, kiên nhẫn giảng giải. Bất chợt, cô bé vỗ đầu đánh "bốp" một cái, nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, dưới giá sách trong phòng em có một cây đàn!"

Nói xong, cô bé chạy thẳng lên lầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Đồng Hoài Thanh, ôm ra một cây đàn organ điện tử dành cho trẻ con.

Phía trên các phím đàn có mấy chục cái nút nhỏ, có thể hát, kể chuyện, còn biết phát sáng nữa.

Đồng Hoài Thanh cười cả buổi, nhưng vẫn nhận lấy, đặt lên đùi mình, tiện tay đàn một khúc Für Elise.

Trì Dã đang giặt đồ ngoài sân bỗng dưng khựng lại.

Những ngón tay thon dài bay lượn trên phím đàn nhựa, đó là ký ức khắc sâu trong từ bên xương tủy. Dù đã trải qua bao gian khổ, đã rất lâu không chạm vào nốt nhạc nhưng ngay khi âm thanh đầu tiên vang lên, cậu lại trở về với dáng vẻ của đóa hoa kiêu hãnh, cao quý và xuất chúng năm nào.

Như thể chưa từng vương chút phong sương.

Trì Nhất Nặc chống cằm, say sưa lắng nghe.

Đồng Hoài Thanh cười, nói: "Bản này dễ lắm, để anh dạy em nhé."

Dù gì trước đây cậu cũng từng dạy một bé gái nhà hàng xóm, vậy dạy Trì Nhất Nặc vài câu cũng chẳng khó gì đâu nhỉ...

Chẳng khó... đâu nhỉ?

Nửa tiếng sau, Đồng Hoài Thanh suýt chút nữa thở không nổi.

Đây không chỉ đơn thuần là khúc gỗ mục không thể chạm khắc, mà còn đủ sức kéo luôn cả thầy giáo xuống nước!

Cậu là ai chứ? Xuất thân từ gia đình có truyền thống âm nhạc, thần đồng, từ nhỏ đã được các giáo sư, bậc thầy hàng đầu đích thân dạy dỗ, mười chín tuổi đã đoạt giải thưởng tầm cỡ thế giới, vậy mà giờ đây, lại bị một cô bé xoay đến mức đầu óc quay cuồng, khóe môi giật giật.

Trì Nhất Nặc thì lại rất thoải mái: "Không sao, chắc em không có khiếu ở khoản này rồi!"

Cô bé vô tư lắm trông vui vẻ ra mặt.

Thậm chí còn hào phóng quyết định tặng cây đàn organ điện tử đó cho anh Đồng Đồng.

Dù gì cũng là người một nhà còn phân biệt của anh hay của em làm gì nữa.

Từ một cây đàn Steinway trị giá hàng triệu đến một chiếc đàn đồ chơi sặc sỡ, Đồng Hoài Thanh cũng không từ chối, nhận lấy rồi còn nói một tiếng cảm ơn.

Có điều, đến bữa tối hôm đó, cậu ăn không nổi nữa.

Bị chọc tức đến no luôn rồi.

Lần đầu tiên cảm thấy dạy người khác chơi đàn đúng là cực hình.

Từ hôm ấy trở đi mỗi khi rảnh rỗi, Đồng Hoài Thanh thật sự sẽ lấy cây đàn organ điện tử ra đàn vài khúc, từ Hai chú hổ cho đến Đám cưới Figaro đủ thể loại. Mỗi khi cậu đàn thì dù Trì Dã có đang làm gì cũng sẽ dừng lại, lặng lẽ lắng nghe bên cạnh.

Ánh mắt dịu dàng tựa làn gió xuân.

Sau khi liên tiếp được Đồng Hoài Thanh bóc cho ba hạt dẻ, Trì Dã cầm khăn ướt lau miệng cho cậu: "Được rồi, đừng bóc nữa, đau tay đấy."

Đồng Hoài Thanh nghe lời, nhân tiện lau luôn tay mình, ngoan ngoãn ngồi chờ được đút ăn.

Ăn no xong Trì Dã vào bếp nấu trà sữa. Ở huyện có những hộ nuôi bò sữa thành ra mỗi sáng sớm họ sẽ đạp xe đi từng nhà giao sữa. Tiếng chuông xe leng keng vang lên, thùng sắt buộc chặt sau yên, họ kiễng chân đặt những chai sữa lên bệ cửa sổ. Hôm sau quay lại, những chiếc chai đã rửa sạch sẽ được họ lấy đi mất.

Trì Dã bật lửa nhỏ rồi rang đường cát cùng lá trà đen, đến khi đường tan chảy thành lớp caramel vàng óng, hắn mới đổ nguyên chai sữa tươi vào. Tiếng "xèo" vang lên, hương thơm lan tỏa khắp sân, chờ sữa sôi là có thể tắt bếp rồi dùng rây lọc bỏ bã trà. Lớp váng dày nhanh chóng kết trên bề mặt tách trà sữa nâu sóng sánh, Đồng Hoài Thanh thổi nhẹ, nhấp một ngụm rồi chép miệng chê chưa đủ ngọt.

Rất thơm, rất mịn, nhưng ít đường quá rồi.

Trì Dã làm như không thấy.

Một bàn tay nhỏ kéo kéo áo hắn.

"Sao thế," hắn cố nhịn cười: "buồn ngủ à?"

Bên ngoài trời còn chưa tối hẳn, chó nhà hàng xóm vẫn còn thức kia kìa.

Đồng Hoài Thanh dụi đầu vào ngực người ta: "Hơi đắng..."

Trì Dã chống hai tay ra sau lên tủ bếp, mặc cho người kia làm nũng. Lúc nấu ăn, hắn xắn tay áo lên, để lộ phần cẳng tay rắn rỏi với những đường gân xanh nổi rõ.

Đồng Hoài Thanh không nhịn được còn lén lút sờ hai cái.

"Khoai lang nướng lúc nãy ngọt quá nên mới thấy trà này đắng đấy," Trì Dã thuận tay xoa đầu cậu, giọng điệu lơ đãng: "Đừng ăn nhiều đường quá, sâu răng bây giờ."

"Bánh hồng khô thì sao?"

"Cái đó thì ăn được."

Dưới đôi lông mày đen nhánh là ánh mắt quá đỗi dịu dàng, giọng nói mang theo nụ cười, người đàn ông mạnh mẽ cao lớn này, dù đang ở trong căn bếp nhỏ bé cũng không có gì là lạ lẫm. Dù là mùi dầu máy dưới nắng oi ả hay sự tập trung vào những thứ vụn vặt như gạo, dầu, muối, dấm, trà, tất cả đều lạ kỳ hòa hợp với nhau, một cách hài hòa đến mức khiến trái tim người khác rung động.

Đồng Hoài Thanh đã chơi chán rồi nên cũng không trêu chọc nữa, nếu ăn tiếp nữa thì bụng sẽ đau, vậy là hai người vừa nói chuyện vừa dọn dẹp, chia ra một ít hạt dẻ và khoai lang nướng để mang cho hàng xóm.

Đang nói chuyện, thì Trần Hướng Dương đột nhiên bước vào: "A, có chuyện này em quên mất—"

"Là mấy hôm trước khi các anh không có ở nhà, Hân Hân có qua tìm anh Đồng Đồng một lần." Trần Hướng Dương vỗ trán: "Sao em lại quên mất vậy trời."

Chẳng phải là cô bé kéo đàn nhị sao, dáng vẻ hình như không được khỏe, con hẻm nhỏ trước nhà trồng đầy hoa cockscomb còn có một chú cún nhỏ lạc mất rồi may mắn quay về.

Đồng Hoài Thanh hỏi: "Cô bé có chuyện gì không?"

Trần Hướng Dương nghĩ một lúc rồi nói: "Cô bé không nói gì, chỉ hỏi khi nào anh về, muốn kéo Khúc đua ngựa cho anh nghe."

Đã từng chỉ bảo cô bé một chút, xem như là duyên phận, lúc này Trì Dã cũng đã chuẩn bị xong hạt dẻ nướng: "Đi thôi."

Chúng ta qua đó một chuyến.

Lần trước đến chỗ đầu ngõ nơi có những bông hoa cockscomb đỏ rực còn đang nở bung, giờ chỉ còn lại cỏ khô, tuyết chưa tan hết, dưới gốc cây đã chất đống thành đống cao, Trì Dã nắm tay Đồng Hoài Thanh sợ cậu ngã mất.

"Nhà mình quen cô bé đó à?"

Trì Dã gật đầu: "Ừ, từng là bạn học của Dương Dương, hồi trước trường còn tổ chức quyên góp cho cô bé."

Đồng Hoài Thanh ngẩng mặt lên: "Có chuyện gì sao?"

"Nhìn cũng thấy được là cô bé này bị thiếu oxy hồi mới sinh, kiểu bệnh bại não."

Bầu trời xanh đậm lấp lánh những vì sao mờ mờ.

Trần Hướng Dương cầm hạt dẻ chạy ù về phía trước, hai người lớn đi sau ung dung.

"Ngôn ngữ không bị ảnh hưởng gì, chủ yếu là vận động thôi." Trì Dã nhét tay Đồng Hoài Thanh vào túi áo mình: "Mẹ con bé rất giỏi nên lúc nào cũng kiên trì tập phục hồi cho nó. Mấy người thân khác lại cứ khăng khăng đưa về quê, nói nào là thắp hương lạy Phật rồi sẽ khỏi... Con bé từng bị lạc hai lần rồi."

Một cô bé năm tuổi còn không thể chạy, đi đường loạng choạng xiêu vẹo, rất dễ bị "bỏ quên" mỗi khi ra ngoài.

"Vì chuyện này nên mẹ con bé ly hôn, một mình nuôi con, mở tiệm salon ngay phía trước."

Con bé cũng rất kiên cường, lớn lên ngoan ngoãn vô cùng, nếu không phải là người quen biết từ trước thì e là khó mà biết nó đã trải qua bao nhiêu khổ cực. Ngay cả khi Đồng Hoài Thanh hướng dẫn, cậu cũng chỉ cảm thấy dường như tay nó hơi yếu, động tác có chút gượng gạo, nhưng thực ra vấn đề vẫn là cơ thể chưa đủ linh hoạt.

"Em tên là Hân Hân, ý là Hân trong hân hoan vui vẻ đó!"

Trì Dã nhẹ nhàng nắm tay cậu: "Không sao đâu, cô bé mùa hè bị ngã, gãy xương nghỉ dưỡng, tháng sau là có thể trở lại trường rồi."

Cánh cổng lớn vẫn chưa khóa, Tam công chúa lông trắng bóc đứng ở đầu ngõ, nhìn họ mà sủa.

Thật ra chỉ là một con chó chưa đầy một tuổi hơi đãng trí chút thôi.

"Có ai đến à?"

"Hân Hân thò đầu ra từ trong sân, lập tức nhảy lên: "A, Trần Hướng Dương!"

Trần Hướng Dương chạy rất nhanh, khi đưa tay ra vẫn còn th.ở d.ốc: "Đây là hạt dẻ nướng anh của tớ làm, cho cậu ăn đó."

Cô bé có làn da ngăm, mỗi khi cười đôi mắt lại sáng lấp lánh. Lúc nhận lấy đôi mắt kia còn mở to hơn: "...Còn có thầy cậu nữa!"

Cái cách gọi này là gì vậy.

Đồng Hoài Thanh khẽ cười bất đắc dĩ. Trì Dã đứng phía sau, không bước lên, để cậu một mình đi tới, ngồi xuống nhìn Hân Hân: "Anh nghe nói em biết kéo Tấu khúc đua ngựa rồi?"

"Dạ," Hân Hân gật đầu thật mạnh: "Em mời mọi người vào chơi, vào đi ạ, em pha cà phê cho các anh uống."

Đêm khuya thế này, đừng để cái bụng toàn thuốc cảm kháng sinh thì hơn.

Người phụ nữ trong nhà nghe thấy tiếng động, cũng bước ra ngoài: "Hân Hân, là bạn con à?"

Bà vừa tan ca nên chưa kịp thay đồ, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, lúc đi ra ngoài xem thử là ai thì giật mình bởi tướng mạo của Đồng Hoài Thanh, ngay sau đó mới liếc nhìn bóng đen phía sau cậu cậu rồi la lên 'ôi mẹ ơi' một tiếng.

Trì Dã: "..."

Điếu thuốc đã cầm trong tay, nhưng còn chưa kịp châm lửa, lại đặt trở về. Hắn đi vài bước ra ngoài, chào hỏi: "Là em."

Lúc này người phụ nữ mới vuốt ngực: "Làm tôi sợ chết khiếp, sao đại ca cậu không nói câu nào thế."

Hai người không thân lắm nhưng cũng tính là quen biết, từ nhỏ con gái bà đã ghét bị nhốt trong nhà nên lúc nào cũng vỗ cánh bay loạng choạng khắp nơi như chú chim nhỏ. Thành ra bà cũng bất đắc dĩ phải để cửa nhà khép hờ, nuôi thêm chó, rồi trở thành hộ đầu tiên trong huyện lắp camera giám sát mới tạm yên tâm được đôi chút. Nhưng sự cảnh giác vẫn khắc sâu trong xương tủy, thế nên khi bất chợt nhìn thấy Trì Dã, bà giật mình nhảy dựng.

"Bé nhà em qua đây chơi," Trì Dã gật đầu chào: "Em cũng đi theo, nói là muốn kéo đàn cho Hân Hân nghe."

Bà cũng ngơ ngác gật đầu, tại còn chưa kịp nhận ra 'e' ở đây là ai.

Vì vừa quay đầu lại, người đàn ông có khuôn mặt vô cùng ưa nhìn kia đã đặt đàn nhị lên đùi, chậm rãi chỉnh dây.

Hân Hân thích hoa, thích chó, thích âm nhạc, là một cô bé đầy tò mò.

Chỉ là mẹ cô bé không yên tâm để con gái đi quá xa.

Cà phê nói sẽ pha nhưng chưa kịp pha, bản nhạc cũng chưa kéo, Đồng Hoài Thanh ngồi cùng hai đứa nhỏ líu ríu trò chuyện hồi lâu, sau đó ngẩng lên hỏi: "Chào chị, ngày mai em có thể đến dạy Hân Hân kéo đàn không?"

Người phụ nữ tưởng cậu là họ hàng thân thích của Trì Dã bèn cười tươi gật đầu: "Bạn của đại ca mà, chị vinh hạnh quá ấy chứ."

Tam công chúa nhảy lên đầu gối cô bé sủa lên vài tiếng.

Trì Dã chào tạm biệt, rồi nắm tay kéo cả hai người rời đi.

Hắn chỉ khẽ cười mà chẳng buồn giải thích rõ ràng. Chỉ thầm nghĩ trong lòng, đó đâu phải bạn của hắn mà là con nhóc nhà hắn đấy chứ.

Trên đường về nhà nhóc con ấy vui vẻ cực kỳ.

Không biết là vì mấy tiếng gọi "Thầy Đồng" hay là vì lại được chạm vào niềm vui của âm nhạc, mà tối hôm đó khi đánh răng rửa mặt cậu cứ lẩm nhẩm theo điệu nhạc mãi không thôi. Trì Dã đứng sau, đặt cằm lên đầu cậu, nhìn vào gương rồi cười với người trong đó.

Đồng Hoài Thanh miệng đầy bọt kem đánh răng, lầm bầm: "Vậy ngày mai, em không theo anh đến xưởng đâu."

Sau khi về, Trì Dã cũng không trì hoãn công việc. Dù là đến tiệm sửa xe hay đến xưởng, hắn đều dẫn theo người bên cạnh. Đồng Hoài Thanh thì cứ lượn lờ quanh quẩn, thật ra cũng không thấy chán.

"Ừm."

Nước súc miệng mang theo hương bạc hà thoang thoảng, Đồng Hoài Thanh nhìn gương, cố tình bĩu môi: "Không phải nói hận không thể nhét em vào túi mang theo bên người à?"

"Sao mà giống được."

Trì Dã cúi đầu, khẽ hôn lên vành tai cậu.

"Chứ khác chỗ nào?"

Miệng lưỡi vụng về nên không biết phải đáp lại sao, thế nên hắn đành bế người lên, đưa vào phòng ngủ. Khi lưng dựa vào tường, Đồng Hoài Thanh cười cầu xin: "Đừng nghịch nữa, nếu không sáng mai em sẽ không dậy nổi đâu."

Trì Dã cũng không làm quá, chỉ dụi mặt vào hõm vai gầy gầy kia rồi cọ cọ, trong lòng cứ chua chua làm sao.

Là thích đến mức muốn nhét vào túi, giữ trong miệng mà sợ tan mất.

Nhưng thứ hắn thích hơn chính là được nhìn thấy Đồng Hoài Thanh vui vẻ hoạt bát, nhắng nhít làm nũng dưới ánh mặt trời.

"Thầy Đồng?"

"Á—" Đồng Hoài Thanh chịu không nổi: "Anh đừng gọi em như vậy!"

Không hiểu sao mà nổi cả da gà.

Trì Dã không tiếp tục trêu chọc: "Vậy em muốn anh gọi là gì?"

Đồng Hoài Thanh nghiêm túc nói: "Gọi là chồng đi!"

"Ừm, chồng."

Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, chỉ còn tiếng hô hấp gấp gáp của cả hai vang lên.

Ngoài trời gió nổi lên, tiếng động lớn vang vọng, cành cây đung đưa phát ra âm thanh như sóng biển dập dờn, rào rạt rào rạt.

Trì Dã nói không làm phiền thì đúng là không làm phiền thật, hắn chỉ nhẹ nhàng hôn lên mí mắt, đầu mũi rồi cuối cùng là chạm vào má cậu. Dù là mật ngọt từ khoai lang đỏ nướng với trà đỏ nóng hổi cũng không ngọt bằng đôi môi của người yêu trong khoảnh khắc này. Mặc dù là sự gắn kết mật thiết như thế, nhưng vì mỗi nụ hôn đều nhẹ nhàng đến mức không hề có chút d.ục v.ọng hay sự thân mật lố lăng.

Chẳng qua là lòng tràn đầy thương tiếc.

"Ngốc à," Đồng Hoài Thanh gọi tên hắn: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Trì Dã mỉm cười, đuôi mắt ươn ướt.

"Không có gì đâu."

Thật ra hắn đang nghĩ, giá như mình gặp được em sớm hơn, dù là lúc còn nhỏ chơi đùa trong những cái hố cát hay lúc chúng ta đều mặc những bộ đồng phục rộng thùng thình. Chỉ cần nhìn thấy Đồng Hoài Thanh lần đầu, hắn chắc chắn sẽ yêu em điên cuồng, cùng nhau học thuộc bài, đi xe đạp cuối tuần đưa em đến quán net chơi game, lúc em chơi đàn, hắn đứng ngoài góc tường lặng lẽ nghe, ai dám bắt nạt em, hắn sẽ cầm gạch đá mà đe dọa—

Trì Dã lúc đó chẳng sợ gì cả.

Vì trong lòng chẳng có ai để bận tâm.

Còn nếu may mắn hơn, gặp em sớm hơn nữa, liệu trên thế giới này có còn một Đồng Hoài Thanh cô đơn không? Một người ngồi bên cửa sổ nhìn trăng, ngày qua ngày lại cất tiếng đàn, ôm chiếc cúp lạnh lẽo, ít nói, ít cười, dễ cáu giận, sức khỏe yếu, lúc chữa trị phải chịu đựng đau đớn như con nhím.

Nếu từ bé đã nuôi dưỡng, chắc chắn sẽ khỏe mạnh, sẽ không hay ốm yếu như vậy.

Xót quá.

Nhưng Đồng Hoài Thanh lúc này đã vòng tay ôm lấy cổ hắn, cười hạnh phúc.

"Giờ có thể gặp được anh thật tuyệt làm sao."

Khi nghĩ gì đó, nếu quá tập trung, mũi cậu sẽ khẽ nhíu lại.

"Em nghĩ là, nếu gặp anh sớm hơn hay muộn hơn một chút, chắc hẳn... cũng không giống như bây giờ đâu nhỉ."

"Đúng là em may mắn quá đi thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK