Người phụ nữ bên cạnh định lên tiếng, người đàn ông lập tức ngăn lại, nói ra: "Đúng vậy đó, đây là đặc biệt phục vụ dành cho những người có nhu cầu kết hôn nhưng lại gặp khó khăn."
Linh Vận trầm ngâm rồi khẽ gật đầu, cười, "Vậy chờ chúng tôi tổ chức hôn lễ sẽ đưa các vị kẹo mừng."
...
Linh Tu cũng nhanh chóng tới, anh đưa giấy tờ cho Linh Vận, Ninh Tự Hàn cũng đã sớm chuẩn bị xong tài liệu đưa cho cô, Linh Vận giao hết thảy cho nhân viên nghiệp vụ.
Nhân viên nghiệp vụ điền xong mẫu, sau đó chụp hình hai người rồi để hai người kí tên, cuối cùng nói: "Còn thiếu một con dấu in nổi, cái này chúng tôi phải trở về để làm, ngày mai cô Linh, à không, là phu nhân Ninh đã có thể đến Cục dân chính lấy."
Linh Vận thiên ân vạn tạ* bày tỏ niềm cảm kích, mãi đến khi tiễn nhân viên nghiệp vụ xong mới hoàn hồn lại, vậy mà cô đã lĩnh chứng như thế này, thành con dâu nhà người ta.
(*thiên ân vạn tạ: cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần)
Đang lúc bận rộn chào hỏi khách khứa, cô cũng không kịp nghĩ lại.
Bây giờ có thời gian, cô nói anh hai ngồi rồi đi qua hỏi Ninh Tự Hàn, "Em vẫn chưa thấy bác sĩ điều trị chính đâu, đến lâu như vậy vẫn không gặp, thế phương án trị liệu tiếp theo định làm thế nào?"
Linh Tu và Ninh Tự Hàn liếc mắt nhìn nhau, Linh Tu làm khẩu hình miệng, "Đáng đời mày." Rồi lập tức lấy cớ, "Anh còn có việc, đi trước đây."
Linh Vận nhìn bóng lưng anh chửi bậy một câu, anh hai thật quá đáng, chân em rể mình bị hỏng, bây giờ phải nghiên cứu phương án trị liệu anh cũng không muốn tham dự còn viện cớ chuồn đi, thật không đáng tin cậy.
Lúc này Ninh Tự Hàn yên tâm hơn nhiều, cả người thả lỏng nằm trên giường, cũng không để ý đến Linh Vận đang càu nhàu ở kia, hít sâu một hơi, hai mắt nhìn trần nhà, thở dài: "Thật thoải mái!"
Linh Vận liếc mắt nhìn anh không hiểu chuyện gì, người này, không bình thường mà.
Cơm chiều Linh Vận phải đến nhà ăn của bệnh viện, cô không biết nấu ăn, suy nghĩ ngày mai mình về nhà học dì giúp việc một ít, nấu chút canh mang đến.
Cũng may khẩu vị Ninh Tự Hàn không thay đổi gì, còn ăn không ít, Linh Vận mới xem như yên lòng.
Mãi đến khi trời tối cũng không thấy bác sĩ đến, trong lòng Linh Vận không mấy dễ chịu, sao bác sĩ bây giờ đều không có trách nhiệm như thế? Hỏi Ninh Tự Hàn: "Bác sĩ của anh rốt cuộc là người nào?"
"Em đi xem thử, sao mà ngay cả kiểm tra phòng cũng không có, phải xác định xem rốt cuộc phải điều trị như thế nào chứ?"
Ninh Tự Hàn ngẩng đầu lên xoa ấn đường, qua loa đáp: "Có lẽ sắp đến rồi, được rồi ngày mai nói sau."
Dù sao anh cũng đã đạt được ý nguyện, có thể kéo dài ngày nào hay ngày đó.
Anh đã sớm nói với bác sĩ, chờ thời gian gần đủ, bác sĩ đến nói anh biết là chẩn bệnh sai, không cần cắt, một hai ngày phá thạch cao đi là được.
Sau này vẫn giống người bình thường, Linh Vận còn vui mừng hết mức.
Linh Vận không biết những suy tính này, xa xa thấy người đàn ông cong khóe môi, cho là liên quan đến chuyện vừa lãnh giấy kết hôn nên vui vẻ trong lòng, cũng không hỏi nhiều.
Dù sao chỉ cần anh vui là được.
Tối hôm đó Linh Vận muốn ở lại bệnh viện, Ninh Tự Hàn nói chuyện đó không được, bây giờ anh giả vờ khổ cực như vậy, nếu Linh Vận ở lại không phải lộ tẩy sao.
Linh Vận thấy anh kiên trì, mặc dù trong lòng không yên tâm nhưng vẫn lưu luyến không thôi mà nói: "Vậy em về, sáng mai mang canh gà đến cho anh."
Ninh Tự Hàn thúc giục: "Đi sớm chút đi, bên ngoài trời tối, về đến nhà gửi tin nhắn cho anh."
Linh Vận thấy tình trạng bây giờ của Ninh Tự Hàn cũng tạm ổn, có lẽ là Ninh Tự Hàn vẫn chưa thế chấp nhận loại tình trạng này, vẫn phải cho anh không gian đầy đủ mới được.
Sáng hôm sau Linh Vận thức dậy thật sớm, dì giúp việc hướng dẫn cô nấu một nồi canh gà, còn nấu một nồi cháo.
Lần đầu tiên ông Linh và bà Linh uống canh gon gái nấu, bà Linh ở bên cạnh cảm thán: "Ai da, con rể thật là có phúc."
Ông Linh phụ họa: "Đúng vậy đó, khó khăn biết bao."
Nghe mẹ nói là con rể, Linh Vận biết anh hai đã nói với bọn họ, đỏ mặt giải thích: "Chờ anh ấy xuất viện con sẽ dẫn về gặp hai người."
Bà Linh và ông Linh liếc mắt nhìn nhau, bà Linh nói: "Ban đầu cậu ta nằm viện đáng lẽ bọn ta phải đi thăm, lại sợ gây áp lực cho nó nên không đi, tự con đi chăm sóc đi.
Linh Vận "ồ" một tiếng, cũng không suy nghĩ sâu xa ý tứ bên trong, cất canh và cháo, còn mang theo ít cải muối bảo tài xế lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Rốt cuộc Ninh Tự Hàn cũng uống được canh vợ tự tay nấu, chỉ là cái giá phải trả hơi lớn, sáng nay bác sĩ tới đuổi anh xuất viện, nói anh lãng phí tài nguyên chữa bệnh, anh nói hết lời bác sĩ mới châm chước cho, lại để anh ở thêm một ngày.
Cũng may hiện tại giường bệnh không nhiều, không phải là mùa có tỷ lệ mắc bệnh cao, nếu không tội của anh quá lớn.
Buổi chiều Ninh Tự Hàn nhận được thông báo, Cục dân chính nói anh giấy kết hôn đã làm xong, bảo anh tới lấy.
Dĩ nhiên Ninh Tự Hàn muốn tự mình đi, có điều lúc này anh vẫn phải kiên trì mới được, tránh cho Linh Vận phát hiện chân tướng rồi tức giận.
Linh Vận mới từ toilet đi ra, thấy anh nghe xong điện thoại bèn hỏi: "Ai vậy?"
Ninh Tự Hàn trả lời: "Giấy kết hôn đã làm xong, có thể đi lấy."
"Ồ." Linh Vận thản nhiên nói: "Vậy được, để em đi."
Tài xế vẫn luôn chờ ở ngoài, Linh Vận nói ông ta theo mình đến Cục dân chính.
Đáng nhẽ hai người cùng đi qua, hiện tại Ninh Tự Hàn bị thương nằm viện, cô chỉ có thể tới một mình.
Có điều nghĩ đến hai người đã là vợ chồng, nên trong lòng rất an tâm.
Mặc kệ chân của anh ra sao, cô đều sẽ sống với anh thật tốt, hai người ngọt ngào hạnh phúc cả đời.
Linh Vận tiến vào Cục dân chính, đi tìm nhân viên nghiệp vụ làm cho bọn cô hôm qua.
Cửa ra vào có bàn máy in, hai nhân viên mặc đồng phục bưng ly nước đứng bên cạnh nói chuyện phiếm, chờ lấy tài liệu từ máy tin để đóng mộc.
Linh Vận cũng không nhìn ra cái gì, không dừng lại mà trực tiếp đi đến cửa chắn, nhân viên đang bận rộn nghiệp vụ khác, cô đành phải đứng bên cạnh chờ lấy.
"Cô biết không, hôm qua chị Trương đi bệnh viện, có người chân bị thương, không thể di chuyển, chị Trương phải đến tận cửa ghi danh."
Không gần không xa, chuyện phiếm của nhân viên vừa vặn bay vào tai Linh Vận, hình như đang nói chuyện của mình, Linh Vận nhích lại gần các cô ấy một chút, muốn nghe cụ thể các cô ấy nói gì.
Chỉ nghe người kia nói: "Vậy sao, chúng ta vừa phát triển cái nghiệp vụ này đã có khách hàng rồi?"
Người nọ bắt đầu nói: "Cái gì chứ, bạn của chủ nhiệm Chu, đi cửa sau, chị Trương nói bắp đùi của người nam kia căn bản không có vấn đề, là cô gái kia vốn không muốn kết hôn với anh ta nên lừa cô ấy lĩnh chứng, có điều nghe đâu người nam kia rất đẹp trai, lại có tiền, công việc trình độ đều tốt, không biết cô bé kia vì cái gì mà không đồng ý."
Người kia: "Đây không phải là lừa kết hôn rồi ư?"
Người nọ: "Gì mà lừa gạt với không lừa gạt, nhưng giấy tờ đều đã ký, á, photocopy xong rồi, tôi đi trước."
...
Linh Vận ngây ngốc nhìn hai người,mãi đến khi cuối cùng cũng photo xong, cô vẫn chưa tỉnh táo lại.
Không phải hai người họ nói cô và Ninh Tự Hàn chứ?
Linh Vận lắc đầu, không, nhất định không phải.
Nhưng nếu đúng vậy tức là chân của Ninh Tự Hàn không có chuyện gì, đó không phải là điều cô hi vọng sao?
Nhưng mà...
Như vậy cô đã bị lừa.
"Phu nhân Ninh, đây là giấy kết hôn của cô." Nam nhân viên nghiệp vụ hôm qua đến bệnh viện cầm giấy kết hôn đến, "Chúc mừng cô."
Linh Vận ngơ ngác, đưa tay nhận lấy, nói vài câu cảm ơn.
Linh Vận còn muốn hỏi anh ta chút gì đó, người kia lấy cớ vội vàng quay người đi, Linh Vận nhìn bóng lưng của anh ta lâm vào trầm tư.
Rốt cuộc Ninh Tự Hàn bị thương thật hay là bị thương giả?
Linh Vận cũng không nhìn giấy kết hôn thế nào, tiện tay nhét vào trong túi xách, để tài xế đưa cô đến bệnh viện.
Nếu thật sự lừa cô, Linh Vận nghĩ ngợi, ly hôn là không thể nào, nhất định phải dạy dỗ anh chút mới được.
Bên này Ninh Tự Hàn và bác sĩ Triệu đã thương lượng xong, chờ Linh Vận về bác sĩ Triệu sẽ đến tuyên bố chẩn bệnh sai, hủy thạch cao đã có thể xuất viện.
Đêm nay đã có thể động phòng, trong lòng Ninh Tự Hàn vô cùng đắc ý, còn có gì khiến người ta hạnh phúc hơn khi buổi tối ôm vợ của mình chứ?
Rất nhanh Linh Vận đi vào phòng bệnh, Ninh Tự Hàn đang nằm trên giường, thấy cô đến lập tức hỏi: "Mang giấy kết hôn về rồi?"
Anh vươn tay, "Đưa anh nhìn thử."
Linh Vận "á" một tiếng, có chút hoảng hốt, phủ nhận: "Xảy ra chút chuyện, giấy kết hôn chưa in con dấu lên, còn phải đợi mấy ngày."
Sắc mặt Ninh Tự Hàn không tốt lắm, "Có ý gì?"
"Không phải vừa nãy nói đã chuẩn bị xong em mới đi sao?"
Trong lòng không nhịn được mắng vài câu, người bạn này của anh cũng không đáng tin cậy.
Linh Vận nói dối: "Là thế này, hộ khẩu của em có một thông tin sai, có một chữ không giống với địa chỉ trên CMND, tài liệu chưa xét duyệt, em còn phải đi chứng nhận mới được."
"Như vậy à." Ninh Tự Hàn cũng không tiện nói gì, nhưng trong lòng hết sức khó chịu, nếu như trong lúc chứng nhận Linh Vận phát hiện cái gì đó xin rút giấy kết hôn về, cố gắng trước đó không phải uổng phí sao?
Đúng lúc này, bác sĩ Triệu điều trị chính cho Ninh Tự Hàn đến, vừa vào đã bắt đầu một giọng đặc biệt áy náy nói xin lỗi: "Đúng không, anh Ninh, thật là có lỗi với..."
Linh Vận đặt túi xách lên đầu giường, khó hiểu nhìn bác sĩ Triệu đi tới, không biết anh ta muốn nói gì.
Trong lòng Ninh Tự Hàn chìm chìm, liếc qua Linh Vận, không biết cô đang nghĩ gì trong đầu mà nét mặt rất bình tĩnh, anh nhanh chóng nháy mắt cho bác sĩ Triệu, tình huống có biến, để anh ta trước tiên đừng nói.
Tiếc rằng bác sĩ Triệu không hiểu được ý thực sự của anh là gì, còn tưởng nói anh ta giả vờ cho giống một chút.
Bác sĩ Triệu nắm chặt tay Ninh Tự Hàn, biểu cảm vô cùng hổ thẹn, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, trước đó chụp X-quang sai, chân của anh không nghiêm trọng như vậy..."
"Khụ khụ khụ..." Cổ họng Ninh Tự Hàn căng lên, muốn hộc máu.
Bây giờ Linh Vận đã hiểu mọi chuyện, trước đó nếu nói thì cô vẫn chỉ là bán tín bán nghi, nghe bác sĩ Triệu nói như vậy, cô đã hoàn toàn tin chuyện vừa nghe được ở Cục dân chính chính là chuyện của Ninh Tự Hàn.
Cô dùng ánh mắt khác thường thoáng nhìn qua Ninh Tự Hàn, trong lòng cười lạnh, để anh gạt em, lúc này để anh gạt đủ.
Bác sĩ Triệu không ngờ Ninh Tự Hàn lại ho khan, rõ ràng là anh ra hiệu cái gì đó, chẳng lẽ là do anh ta giả vờ không giống?
Hay là nói anh ta đi thẳng vào vấn đề?
"À." Anh ta chữa lại, "Chân của anh đây, không có chuyện gì lớn, một lát phá hủy thạch cao đã có thể xuất viện."
Ninh Tự Hàn: "..."
Anh đau khổ đưa tay vỗ trán, đưa mắt ra hiệu cho bác sĩ Triệu đồng thời hỏi lại một lần: "Thật sự có thể xuất viện?"
Anh đã như vậy, đối phương còn không biết chữa lại hay sao?
Bác sĩ Triệu đã rõ, nhất định là Ninh Tự Hàn nóng lòng về nhà động phòng đây mà, vội nói: "Đúng vậy đó, lập tức đã có thể hủy thạch cao đi."
"Gãy xương nhỏ, dưỡng là được."
Ninh Tự Hàn thất vọng thở dài, được rồi.
Nhìn Linh Vận một cái, anh đấu tranh đến cùng: "Tôi nói là..."
Linh Vận vẫn luôn nhìn anh diễn kịch, bây giờ nhìn đủ rồi, không đợi anh nói hết đã giành nói trước: "Vậy không được, bác sĩ Triệu."
Bác sĩ Triệu khó hiểu nhìn cô, "Cô có ý gì?"
Linh Vận suy nghĩ rồi nói: "Theo tôi được biết muốn bó thạch cao phải vài ngày mới có thể hủy, bây giờ lập tức hủy, không phải có vấn đề gì chứ?"
"Hay là ở đây có gì mờ ám?"
"Thực ra căn bản không nghiêm trọng như vậy, nhưng các người lại bó thạch cao cho chồng tôi, đây chính là chữa bệnh quá độ, chữa bệnh quá độ phải nhận trách nhiệm."
"Hay là các người không chịu trách nhiệm với bệnh nhân, hôm qua bó thạch cao hôm nay đã có thể hủy rồi?"
Linh Vận càng nói càng hăng, cuối cùng lấy điện thoại ra đe dọa: "Bây giờ tôi phải gọi cho Cục y tế, nếu là chữa bệnh quá độ tôi sẽ khiếu nại các người."
"Không có, không có." Bác sĩ Triệu lập tức chữa lại, "Sao có thể chữa bệnh quá độ." Anh ta quay đầu nhìn Ninh Tự Hàn, "Có đúng không anh Ninh?"
Ninh Tự Hàn: "..."
"Hả" một tiếng, hồi lâu: "Ừm."
Linh Vận cất điện thoại, nhướn mày trông vô cùng sắc bén, hỏi: "Vậy bây giờ thế nào?"
Bác sĩ Triệu liếc mắt nhìn Ninh Tự Hàn, trước đó Ninh Tự Hàn nói vợ anh dễ lừa, bây giờ đừng nói lừa, người rất thông minh, cảm giác chính anh ta mới bị tính kế, thấp giọng nói: "Anh nói đi."
Cô nhóc vẫn rất khó lừa gạt.
Ninh Tự Hàn bặm môi, khổ sở nói: "Cái này, vừa rồi bác sĩ Triệu nói sai, thực ra rất nghiêm trọng, một tuần mới có thể hủy thạch cao, đúng không?"
Anh nhìn bác sĩ Triệu hỏi.
Bác sĩ Triệu liên tục gật đầu, "Đúng, đúng, đúng, anh Ninh nói rất đúng."
Xem sau này còn dám lừa cô không, trong lòng Linh Vận có một tia khoái cảm, cố tình hỏi: "Vậy còn xuất viện?"
Bác sĩ Triệu bất đắc dĩ nói: "Vậy thì ở lại..." Anh ta nhìn Ninh Tự Hàn lén đưa tay, "Một ngày đi."
Linh Vận không thuận theo, "Không phải chứ, nghiêm trọng như vậy chỉ ở lại một ngày là được rồi ư?"
"Nhỡ đâu sau khi về nhà có vấn đề người nào chịu trách nhiệm?"
Bác sĩ Triệu đưa tay lau mồ hôi trên mặt, anh ta thực sự sắp khóc, "Vậy phu nhân Ninh, cô cảm thấy ở đến khi nào thì hợp?"
Linh Vận nghĩ ngợi, "Làm sao cũng phải nửa tháng."
Tốt nhất để Ninh Tự Hàn ở đây nửa năm, cho anh dám bịa chuyện lừa cô.
Có điều cô không nên nhẫn tâm.
"Nửa tháng?"
"Nửa tháng!"
Ninh Tự Hàn và bác sĩ Triệu cùng kinh ngạc thốt lên, không đợi hai người kháng nghị, Linh Vận đã nói tiếp, "Trừ khi căn bản anh ấy không bị thương, bệnh viện các người lại làm ra như vậy, tôi có thể sẽ khiếu nại."
Ninh Tự Hàn và bác sĩ Triệu liếc nhìn nhau và nhún vai.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của hai người, trong lòng Linh Vận hết sức vui vẻ, cho các người dám gạt tôi!
"Em đi đóng viện phí." Linh Vận nói rồi đi ra.
Chờ Linh Vận vừa ra khỏi cửa, bác sĩ Triệu lập tức nói: "Lão Ninh, làm sao bây giờ, vợ ông hình như đã biết rồi."
Đầu Ninh Tự Hàn cũng toàn nhão, "Làm sao tôi biết?"
Bác sĩ Triệu: "Không phải hai người đã làm giấy kết hôn rồi sao, tôi thấy ông nên nói thật với cô ấy đi."
Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ trả lời: "Vừa rồi cô ấy về nói giấy tờ có chút vấn đề, còn tài liệu nữa, nếu giấy kết hôn làm xong, ông cho rằng tôi muốn ở cái chỗ chết tiệt này ư."
Bác sĩ Triệu: "..."
Anh ta suy nghĩ hồi lâu, nghi ngờ, "Ông nói xem cô ấy đã biết chuyện mới có thể nói là giấy kết hôn chưa làm được đúng không?"
"Đúng rồi." Ninh Tự Hàn cũng phát hiện ra vấn đề, "Tôi gọi cho bạn tôi hỏi thử."
Linh Vận chưa đi đóng tiền, cô ra ngoài đi hai bước ngoài hành lang rồi rón rén quay về nghe hai người nói chuyện, đúng là đối phương lừa cô, cô thầm mắng mấy lần, cặn bã, khốn kiếp, hại cô khóc lâu như vậy, sưng cả mắt.
Hôm qua còn ngã sấp xuống đất, bây giờ đầu gối còn đau này!
Mắng vài câu, cô lại không nhịn được cười, may là anh không có chuyện gì.
Lúc Linh Vận quay lại lần nữa, Ninh Tự Hàn vẫn luôn nhìn cô cười lấy lòng, bắt lấy tay cô, làm nũng: "Em gái nhỏ, em thấy anh như vậy, có phải nên cho ít phúc lợi không?"
Bạn có thể tưởng tượng một người cao 1m88 làm nũng trước mặt bạn là thế nào không?
Quan trọng là cô mới một mét năm tám!
Buồn nôn chết mất, Linh Vận không nhịn được cả người nổi da gà, rùng mình một cái, "Ít buồn nôn, anh nói thật cho em rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Vừa rồi Ninh Tự Hàn gọi điện thoại cho bạn đã biết tất cả mọi chuyện.
Cái này sẽ trung thực nói ra: "Việc này muốn nói thì nên trách ba của em."
"Trách ba em?" Linh Vận hừ lạnh một tiếng, "Anh dám đem lời này nói trước mặt ba em không?"
Ninh Tự Hàn hít một hơi, "Anh..." Rất nhanh lại sợ, "Không dám."
Anh giải thích, "Ba nói anh nghĩ ít cách, anh đây không phải suy nghĩ kỹ mấy ngày sao, ngày đó bị người ăn vạ mới nghĩ ra được, em gái nhỏ, em biết anh nghĩ ra cách này khó khăn biết bao không?"
"Hơn nữa, chiếc xe đó thực sự đè lên đùi anh, em nhìn bây giờ..." Anh đưa chân thạch cao ra, "Bây giờ không thấy, chờ hủy thạch cao đi em sẽ biết, còn vết xanh đó."
Linh Vận tức giận ngồi bên giường, cầm gối đánh anh, "Vậy thì gạt em ư?"
Ninh Tự Hàn: "Anh không gạt ngươi, đừng nói kết hôn, em còn muốn chia tay với anh, anh đây không phải là không còn cách nào khác sao."
Linh Vận nhớ lại, "Anh gọi ba em là gì?"
Ninh Tự Hàn nhìn cô cười láu lỉnh, "Chúng ta đã có chứng nhận, dĩ nhiên là ba rồi."
"Không biết xấu hổ." Linh Vận thấp giọng mắng một câu, Ninh Tự Hàn nhìn gương mặt trắng nõn vì tức giận mà ửng hổng, người cô nhỏ, ngồi ở mép giường như thế giống như một cô dâu nhỏ bị ức hiếp.
Cổ họng Ninh Tự Hàn căng lên, duỗi tay kéo Linh Vận qua.
Linh Vận không muốn qua, nhưng dù gì thì Ninh Tự Hàn không có chuyện gì, trong lòng cô vẫn vui, vùng vẫy một hồi rồi "nửa đưa nửa đẩy" bị kéo qua.
Râu cằm của anh vẫn chưa cạo, nhìn vừa trưởng thành lại có sức quyến rũ, lúc môi anh chắn tới, râu cọ vào khuôn mặt cô, có điều rất nhanh đã thích ứng.
Ưm, nụ hôn của người đàn ông vẫn bá đạo như vậy, ngon, ngọt!
Đời này có anh, là đủ!
Cảm ơn anh đã dùng mưu kế với em, tự nguyện giam trong anh làm một đứa ngốc bị lừa.