Linh Vận khó xử nhìn cô ấy: “Sau này anh tớ biết sẽ trách tớ.”
Tôn Cẩn Nặc: “Vậy cậu xem như chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì đi,” cô ấy ngừng một chút rồi nói tiếp, “Linh Vận, nếu cậu nói cho anh ấy biết, tớ xem như không có người bạn này.”
Lời nói đã đến mức này, Linh Vận chỉ có thể đồng ý, “Được rồi, vậy thì cậu nhất định phải suy nghĩ kĩ, đừng để sau này hối hận đã không còn kịp nữa.”
…
Nhìn Linh Vận rời đi, Tôn Cẩn Nặc chợt ngẩn ngơ phút chốc, hết thảy mọi chuyện đều giống như mới xảy ra hôm qua, chẳng qua chỉ là cãi nhau một trận ầm ĩ thôi.
Bỗng cảm giác bả vai trầm xuống, giây tiếp theo cô đã được người ôm toàn bộ vào lòng.
Người đàn ông ghé vào tai cô, khẽ nói: “Nặc Nặc, đừng nghĩ nữa, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt, chăm sóc em thật tốt.”
Tôn Cẩn Nặc khẽ gật đầu, vẻ mặt tràn đầy áy náy: “Thật xin lỗi anh, nếu như anh bận tâm thì hôn lễ có thể dời lại sau.”
Bạch Mạnh Hiểu lắc đầu: “Anh không bận tâm đâu.”
Sau khi chia tay Tôn Cẩn Nặc, trong lòng Linh Vận hết sức khó chịu, cô hỏi Ninh Tự Hàn: “Ninh Tự, anh nói xem chuyện này em có nên nói cho anh hai không?”
Không đợi Ninh Tự Hàn trả lời, Linh Vận nói tiếp: “Thực ra em cũng thấy anh hai rất quá đáng, trước kia em cảm thấy anh ấy không thích Nặc Nặc nên có thể hiểu vì sao lại không quan tâm cô ấy, không để ý đến cảm nhận của cô ấy, nhưng về sau em nhận ra anh ấy chỉ là ngoài miệng không nói, nhưng thực chất trong lòng vẫn quan tâm Nặc Nặc, nhưng vì sao không chịu thể hiện ra, bây giờ thì tốt rồi…”
“Anh nói xem phải làm gì bây giờ?”
“Anh em nhất định là không biết chuyện này, nếu không làm sao lại giống như người không có chuyện gì?”
“Kì thực anh ấy là một người rất trọng tình cảm, đừng nói là một người sống cùng mình nhiều năm, cho dù là một động vật nhỏ cũng không thể thoáng cái đã buông bỏ đâu?”
“Ninh Tự, em đang hỏi anh mà, sao anh không lên tiếng, rốt cuộc là có nên nói cho anh hai không?”
Ninh Tự Hàn lặng lẽ nhìn cô: “Đều là em nói, có dư ra phút nào cho anh nói đâu?”
Linh Vận im lặng một lúc, cũng cười, ý thức được mình nói quá nhiều bèn nghiêm túc hỏi: “Vậy bây giờ anh nói xem, em nói hay là không nói cho anh hai?”
Ninh Tự Hàn không chút do dự đáp: “Tất nhiên là nói rồi.”
Linh Vận: “Tại sao?”
Ninh Tự Hàn: “Em nhìn xem, nếu như anh hai đoạt Tôn Cẩn Nặc về, thì cô ấy sẽ là chị dâu của em, sẽ thành người một nhà, nếu như không đoạt về được, em cho rằng em còn có thể làm bạn với cô ấy sao?”
“Cô ấy vì trốn tránh anh hai, chắc chắn sẽ rời xa toàn bộ những gì liên quan đến anh ấy, cũng bao gồm cả cô em gái này.”
Linh Vận chớp chớp mắt: “Nói cách khác, hoặc là người một nhà, hoặc là người xa lạ?”
Ninh Tự Hàn nhếch môi khẽ gật đầu, “Cho nên bất luận như thế nào cũng phải nói anh hai biết.”
“Để anh ấy tự quyết định, rốt cuộc có muốn đoạt người về hay không.”
Linh Vận: “Nhưng mà bọn họ đã chọn váy cưới rồi mà?”
“Xem ra đã định luôn thời gian rồi.”
Ninh Tự Hàn: “Kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi đây chỉ là đính hôn.”
Linh Vận bĩu môi, để Ninh Tự Hàn nói mọi việc lại trở thành đơn giản.
Buổi tối về đến nhà, Linh Vận phát hiện anh hai cũng ở đây, vốn còn định đi tìm anh, nếu anh đã ở đây rồi thì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Cô để Ninh Tự Hàn xách đồ hôm nay mua xuống bếp, còn mình đi ra phòng khách.
Linh Tu nằm trên ghế sofa, một tay kê dưới đầu, một tay quẹt màn hình điện thoại, Linh Vận ngồi xuống bên cạnh anh, cố tình giả vờ thành dáng vẻ không biết chuyện gì hỏi anh: “Anh hai, rốt cuộc Nặc Nặc đâu rồi hả?”
Linh Tu dửng dưng như không, đáp: “Về nhà rồi.”
Linh Vận lại hỏi: “Về nhà thật sao?”
“Khi nào thì trở lại?”
Linh Tu cau mày, “Ở đủ thì trở lại, em quan tâm cô ấy làm gì, nhiều năm như vậy mà không chán sao, em chưa từng nghe ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ bao giờ à.”
Vịt chết còn mạnh miệng, Linh Vận ‘hừ’ một tiếng: “Thực sự không phải anh tự lừa mình dối người chứ?”
Bộ dạng anh vẫn tràn đầy tự tin hỏi vặn lại: “Tại sao anh phải lừa em?” Anh liếc xéo Linh Vận, nhìn cô bằng ánh mắt chất vấn, “Không phải là em gặp cô ấy rồi chứ?”
Không chừng Tôn Cẩn Nặc muốn trở về lại xấu hổ, để Linh Vận nói xin lỗi giúp.
“Hả.” Linh Vận hơi chột dạ, cảm thấy có lỗi với Tôn Cẩn Nặc đôi chút, nhưng vì hạnh phúc cả đời của anh, vẫn gật đầu, “Đúng vậy, hôm nay gặp qua.”
Linh Tu ‘ồ’ một tiếng, quả nhiên giống như anh nghĩ, “Đã biết cô ấy không chịu được nữa mà, sao đây, hôm nay lại để em xin tha cho cô ấy hả?”
“Em nói với cô ấy, muốn quay về thì thẳng thắn nói lời xin lỗi anh, anh xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Linh Vận: “…”
Cô lẳng lặng nhìn anh, “Anh hai, có phải anh suy nghĩ nhiều rồi không?”
Suy nghĩ nhiều?
Chẳng lẽ cô ấy đã về?
Linh Tu đột nhiên ngồi dậy, nhìn Linh Vận hỏi, “Có phải cô ấy đã về rồi không?”
Anh đứng lên toan đi, “Vậy anh cũng về đây, đã biết con nhóc chết tiệt ấy sẽ tự chạy về mà.”
Thực sự phục anh hai, đến lúc nào rồi mà còn mơ mộng hão huyền nữa!
“Anh.” Linh Vận vội giữ anh lại, “Rốt cuộc Nặc Nặc đã đi mấy ngày rồi?”
Linh Tu cẩn thận nhớ lại, “Một tuần?”
“Nửa tháng?”
“Hình như là khoảng một tháng đi.”
Linh Vận: “Vậy sao anh không đi đón cô ấy?”
Sao hôm nay em gái lại dài dòng như vậy, Linh Vận sốt ruột, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Được, muốn anh đi đón cô ấy đúng không?”
“Vậy anh đi đón đây, có mỗi việc nhỏ như vậy!”
Anh vừa nói vừa định đi, Linh Vận ra sức nắm lấy anh không buông, Linh Tu bất đắc dĩ nói, “Anh đã đi đón cô ấy rồi, còn gì không hài lòng nữa?”
Linh Vận nóng nảy hét lên: “Anh biết hôm nay em gặp cô ấy ở đâu không?”
Lòng Linh Tu nặng trĩu xuống: “Ở đâu?”
“Chẳng lẽ bị bệnh rồi?”
“Ở bệnh viện?”
Linh Vận buông Linh Tu ra, bất đắc dĩ thở dài, “Em thực sự đau lòng cho Nặc Nặc, làm thế nào mà kiên trì theo anh lâu như vậy?”
Thấy biểu cảm của em gái giống như đã xảy ra chuyện lớn, rốt cuộc Linh Tu không ngồi yên được nữa, “Em nói mau lên!”
Linh Vận nói ra từng chữ từng chữ: “Là ở tiệm váy cưới.”
Linh Tu cau mày, cô ấy chạy đến tiệm váy cưới một mình làm gì, “Cô ấy muốn kết hôn?”
“Vậy cũng được, trước đây anh cảm thấy cô ấy còn nhỏ, nếu muốn kết, vậy thì kết, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.”
Linh Vận: “Rốt cuộc anh có từng thích Nặc Nặc không vậy?”
Linh Tu: “Nếu không thích anh với cô ấy còn có thể đi đến bây giờ sao?”
Linh Vận trưng vẻ mặt táo bón nhìn anh, “Nếu thích, còn nghĩ tới kết hôn, tại sao không thể hiện rõ ràng cho cô ấy?”
“Người ta là cùng hôn phu đến tiệm váy cưới, sắp đính hôn luôn rồi.”
Linh Tu: “…”
Sét đánh ngập trời*, anh giống như bị giáng một gậy vào đầu, sững sờ nhìn Linh Vận, không dám tin mà hỏi: “Em nói cái gì?”
(*Nguyên văn là: “天雷滚滚” – thiên lôi cổn cổn, là ngôn ngữ mạng, đại ý là sự kiện vô cùng ngoài ý muốn, khó giải thích hoặc vô cùng khó chịu)
“Đây nhất định là Tôn Cẩn Nặc để em nói như vậy đúng không?”
“Khỏi phải đùa cái kiểu nhỏ nhen này, anh đi đón cô ấy về.”
Linh Tu nói xong cũng không quan tâm đến Linh Vận nữa mà thay giày ra khỏi nhà, anh không tin Tôn Cẩn Nặc có thể đính hôn.
Chắc chắn là vì Linh Vận muốn anh đi đón Tôn Cẩn Nặc về nên mới bày ra trò đùa này.
Linh Tu vào xe, vừa khởi động vừa bấm số điện thoại của Tôn Cẩn Nặc, con nhóc chết tiệt này càng ngày càng có bản lĩnh, bây giờ cũng dám đem chuyện đính hôn ra nói.
Trước đây anh không suy nghĩ về chuyện kết hôn chút nào, hiện tại em gái và Ninh Tự Hàn cũng đã định thời gian, tiến độ của anh cũng cần phải chạy đuổi theo.
Da Tôn Cẩn Nặc trắng, dáng người lại cao, váy cưới gì cũng có thể mặc được, có điều nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì, miễn cô thích là được.
Linh Tu gọi cho Tôn Cẩn Nặc, không ai nghe máy, anh lái xe chạy về phía nhà cô.
Lúc đi ngang qua siêu thị thì ghé vào mua ít rượu, dù gì cũng không thể tay không đến thăm.
Cứ như vậy Linh Tu đến khu biệt thự của gia đình Tôn Cẩn Nặc.
Trước đây anh đã từng đến, nhưng chưa bao giờ đi vào, hôm nay trực tiếp cho xe chạy đến cổng ấn chuông.
Nhanh chóng thấy một phụ nữ trung niên từ trong đi ra, trang phục trông rất bình thường nhưng lại rất có khí chất, giống Tôn Cẩn Nặc đến mấy phần, không cần nghĩ cũng xác định đây là mẹ của Tôn Cẩn Nặc.
Linh Tu đợi người phụ nữ đến gần mới tiến lên đón, hết sức lễ phép mà hỏi: “Chào bác, bác là mẹ của Tôn Cẩn Nặc ạ?”
Mẹ Tôn cũng là giọng điệu khách sáo: “Là tôi, cho hỏi cậu là…”
Linh Tu cười tự giới thiệu: “Cháu là Linh Tu, Nặc Nặc đã từng nói về cháu với bác, cô ấy trở về đã mấy ngày, cháu tới đây nhìn một chút.”
“Đã sớm nghĩ đến việc thăm bác và bác trai, hôm nay mới có thời gian, bác gái…” mong thứ lỗi.
Mẹ Tôn đã sớm đoán được anh là Linh Tu, nếu không cũng sẽ không đích thân ra.
Đúng là chưa từng gặp, nhưng cứ nghe con gái nhắc đến mãi, thấy tướng mạo của đối phương cũng đoán được bảy tám phần, lúc đầu bà còn có thể đè nén cơn giận, lúc này nghe anh tự nói tên họ, sắc mặt bà lập tức thay đổi.
Nói chuyện cũng lạnh lùng: “Không cần, ngày kết hôn của Nặc Nặc đã định rồi, nếu cậu thật lòng muốn tốt cho Nặc Nặc, hẳn phải biết nên làm gì.”
Bà thấy Linh Tu không nói lời nào, nói tiếp, “Nặc Nặc sắp về rồi, tốt nhất cậu hãy rời đi trước khi nó về tới, đừng để nó vì cậu mà đau lòng nữa.”
Mặc dù vừa rồi Linh Vận đã nói chuyện Tôn Cẩn Nặc sắp đính hôn, nhưng Linh Tu vẫn cảm thấy giống như sấm sét giữa trời quang, một câu nói của mẹ Tôn đã đập tan mọi suy nghĩ.
Chỉ cảm thấy bên tai như có chiếc xe lửa không có điểm dừng chạy qua, gió thì thổi ầm ầm vào tai anh không ngớt.
Một hồi lâu Linh Tu mới phản ứng được, chậm chạp không nói ra được một câu hoàn chỉnh, “Chuyện này, chuyện này, sao có thể có chuyện này?”
“Bác, có phải bác nhầm không ạ, giữa chúng con chỉ là không vui cãi nhau một trận thôi.”
Vẻ mặt mẹ Tôn cười lạnh nhìn anh: “Cậu biết Nặc Nặc đã về bao lâu rồi không?”
“Cậu có biết những ngày này con bé gầy đi bao nhiêu không?”
“Cậu cũng biết tạng người con bé dễ béo, từ cấp ba đã bắt đầu hô hào giảm cân, đại học lại càng khống chế không ít cân nặng, thế nhưng chỉ mới một tháng gần đây, vậy mà lại gầy đi gần ba mươi cân…”
Mẹ Tôn đau lòng con gái, nói được một nửa cổ họng bắt đầu căng lên, có phần không thốt ra được lời nào.
Linh Tu đưa tay đè lên trán, trong lòng khẽ nhói, giọng van lơn mà nói: “Vậy để cháu chờ cô ấy về, dù cô ấy chọn như thế nào thì cũng nên gặp một lần nói rõ ràng.”
Mẹ Tôn hắng giọng, “Thực sự không cần thiết cậu à, trước đây tôi đã không đồng ý hai người bên nhau, chúng tôi chỉ có một đứa con là Nặc Nặc, chiều chuộng nó từ nhỏ, nhưng cậu nhìn con bé bây giờ…”
“Con bé chín chắn đến mức chính tôi cũng cảm thấy khó chịu.”
“Nó mới tốt nghiệp đại học được một năm, 24 tuổi.”
“Tôi nghe nói cậu cũng có cô em gái, bạn cùng lớp với Nặc Nặc, em gái cậu lớn như thế đã nấu được mấy bữa cơm?”
“Rửa bát được mấy lần?”
…
Bà sụt sịt mũi, “Được rồi, con gái của tôi không phải là giúp việc miễn phí cho ai hết, cậu Linh hãy tự trọng đi.”
Mẹ Tôn nói xong đưa tay đóng cửa lại, một mình bước vào sân.
Linh Tu kinh ngạc sững sờ tại chỗ, sao có thể có chuyện này?
Anh đối xử với Tôn Cẩn Nặc không tốt sao?
“Bác à—“
Anh kịp phản ứng gọi mẹ Tôn, nhưng đối phương căn bản không cho anh cơ hội, không dừng lại mà đi vào biệt thự.
Linh Tu im lặng vài giây rồi lên xe, hai tay tùy ý lau mặt, trong lòng chỉ có tràn đầy phẫn nộ, cãi nhau cũng được, về nhà mẹ cũng được, bây giờ lại chạy đi đính hôn với người ta, rốt cuộc chuyện gì xảy ra đây?
Khiến anh tức chết!
Anh lấy trong túi ra điếu thuốc, không tìm được bật lửa, bực bội tiện tay ném thuốc lá vào trong thùng rác, xuống xe lẳng lặng nhìn căn biệt thự trong đại viện.
Mấy giây sau anh lại lần mò lấy điếu thuốc ra ngậm vào miệng, khí huyết trong ngực phập phồng, làm thế nào cũng không tiêu tan được.
Hôm nay Linh Tu lái chiếc xe Lincoln màu đen, hai tay đút túi dựa vào cửa xe, trên người là một chiếc áo sơ mi màu xám, cổ tay xắn lên một đoạn lộ ra cánh tay rắn chắc.
Bên dưới là quần tây đen, lúc này gương mặt anh lạnh như băng, ánh mắt trống rỗng nhìn bức tường xa xa, trông như một thần giữ cửa rất đáng sợ.
Cứ đứng thế này hơn nửa giờ, thấy một chiếc xe hơi màu trắng từ xa chạy đến, Linh Tu giống như có linh cảm khẳng định Tôn Cẩn Nặc ngồi bên trong, theo bản năng đứng thẳng người.
Đợi xe đến gần, anh cũng không chịu nhường đường, mãi đến khi người trong xe bước xuống.
Buổi tối Tôn Cẩn Nặc cùng Bạch Mạnh Hiểu đi ăn, sau khi ăn xong Bạch Mạnh Hiểu định dẫn cô đi xem phim, nhưng cô không có hứng thú nên hai người liền trở về.
Từ xa đã thấy một chiếc xe đậu trước cổng nhà mình, đây không phải là xe Linh Tu thường lái sao?
Trong lòng cô căng thẳng, giây tiếp theo đã nhìn rõ được người đứng bên xe.
Ngoại hình người đàn ông đẹp trai anh tuấn, vai rộng eo hẹp chân dài, không biết đã say mê bao nhiêu cô gái, cô cũng là một trong số đó.
Có điều tính tình người này rất đáng ghét, dễ nổi giận, nhưng thực ra đối xử với cô cũng xem như là kiềm chế.
Tôn Cẩn Nặc ra sức nắm chặt tay, nghe thấy Bạch Mạnh Hiểu ở bên cạnh hỏi cô: “Người nhà đến sao?”
Sắc mặt Tôn Cẩn Nặc trắng bệt, thần sắc mệt mỏi, cô ‘ồ’ một tiếng không nói gì.
Bạch Mạnh Hiểu không ngốc, nhìn thế này đã đoán được tám chín phần, anh ta duỗi tay nắm lấy tay cô.
Tay cô gái lạnh buốt, còn hơi run rẩy, anh ta vô cùng quan tâm nói: “Không sao, một lát anh đi nói rõ với anh ta.”
Tôn Cẩn Nặc lắc đầu: “Vẫn là để em đi.” Dù gì Linh Tu cũng chưa chính miệng thừa nhận chuyện chia tay, cũng xem như là cô đơn phương muốn kết thúc chút tình cảm này, có lẽ nên nói rõ thì tốt hơn.
Bạch Mạnh Hiểu ngẩn ra, gật đầu đáp: “Được.”
Hôm nay Tôn Cẩn Nặc mặc một bộ sườn xám màu trắng, chất vải gấm cao cấp, màu trắng tinh, có một cây trúc xanh biếc ở trước bụng, cành lá không ngừng kéo dài mãi cho đến hai bên ngực.
Linh Tu trông thấy cô từ trên xe bước xuống, hơi híp mắt lại, vừa muốn tiến lên đón, bỗng thấy một người đàn ông còn ngồi trong xe, anh dừng bước, khóe miệng khẽ cười gằn.
Mặt dơi tai chuột, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt lành gì.
Tôn Cẩn Nặc từ trên xe bước xuống, quay đầu lại nói với Bạch Mạnh Hiểu: “Anh vào trước đi, em nói rõ rồi sẽ về.”
Bạch Mạnh Hiểu khẽ gật đầu, lái xe trực tiếp tiến vào đại viện.
Anh lại nuốt xuống một ngụm bất đắc dĩ*, anh thấp hèn cầu người cũng không vào được cánh cổng này, trái ngược hoàn toàn với tên này, ra vào tự do.
(*Nguyên văn: 一口老血 (Một ngụm lão huyết): ý chỉ sự bất đắc dĩ)
Lúc này toàn thân Tôn Cẩn Nặc đều run rẩy, cô gắt gao cắn chặt răng nhìn Linh Tu, một hồi lâu mới mở miệng, “Em cho là em đã nói rõ với anh rồi, anh còn muốn thế nào?”
Anh còn muốn thế nào?
Linh Tu duỗi tay kéo cánh tay Tôn Cẩn Nặc lại, chợt dùng sức giam người trên cửa xe, cực kì giận dữ: “Tôn Cẩn Nặc, em cho rằng anh thật sự đến đúng không hả?”
Lần đầu tiên thấy Linh Tu giận dữ đến như thế, người đàn ông cắn răng, trừng hai mắt, giống như một con sư tử nổi giận, cánh tay bị anh nắm lấy đã nhanh chóng xuất hiện mấy vết màu xanh.
Cô nghiêng đầu sang một bên né tránh: “Trò đùa nào?”
“Giữa chúng ta không có quan hệ nào nữa, anh còn muốn thế nào nữa đây?”
Từ đầu đến cuối cô chẳng làm việc gì thẹn với lòng, Tôn Cẩn Nặc quay đầu qua, nhìn thẳng vào mắt Linh Tu, “Với lại, lúc đầu chúng ta cũng đâu có quan hệ gì?”
“Ngay cả bạn gái cũng không phải, đúng chứ?”
“Cùng lắm là...” Cô nở nụ cười tự giễu, “cũng chỉ là một bạn tình dài hạn thôi.”
Không nghĩ là Tôn Cẩn Nặc sẽ nói ra lời như vậy, Linh Tu giống như không nhận ra cô, liên tục quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của cô, “Bạn tình?”
“Trong mắt em chúng ta chỉ là bạn tình!”
“A, Tôn Cẩn Nặc, trước đây vẫn cảm thấy em còn nhỏ, hôm nay...”
Anh chợt dùng sức nắm lấy cằm Tôn Cẩn Nặc, nói, “Em nói lại cho anh nghe!”
Tôn Cẩn Nặc nghĩ tới nỗ lực của mình mấy năm qua, đã sớm nản lòng thoái chí, phải lặp lại bao nhiêu lần mới được đây?
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ồ, chẳng lẽ anh lại cảm thấy thích em?”
“Không phải chỉ vì thiếu người giúp việc, bây giờ cảm thấy không có lợi, sinh hoạt không thoải mái, nếu không anh có thể tới tìm em ư?”
“Nói một ngàn lần, một vạn lần đều giống nhau, hiện tại em chịu đựng đủ rồi, muốn có cuộc sống mới của mình.”
“Hơn nữa anh cũng nhìn thấy, em đã có chồng sắp cưới, xin tôn trọng em, mau rời khỏi đây.”
Linh Tu muốn đánh người, giơ nắm đấm lên, nhìn Tôn Cẩn Nặc nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nện xuống, vừa nãy có lẽ anh nên lôi tên gian phu kia xuống đánh một trận.
“Nói rõ ràng với hắn, để hắn cút đi.”
“Nói rõ ràng?” Tôn Cẩn Nặc hết sức buồn cười nhìn anh, “Hôn lễ khách sạn công ty đều đã định, tất cả người thân bạn bè cũng đã thông báo, anh nói để anh ấy cút đi?”
“Linh Tu, anh không cảm thấy mình nực cười lắm sao?”
Cuối cùng Linh Tu làm ra vẻ nhượng bộ: “Tổn thất cái gì, cùng lắm thì anh đền bù cho hắn.”
Tôn Cẩn Nặc lạnh nhạt ‘ồ’ một tiếng, châm chọc: “Rốt cuộc anh lấy thân phận gì quản chuyện của em?”
Linh Tu cắn răng nói: “Anh là người đàn ông của em!”
Tôn Cẩn Nặc nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt chảy xuống gương mặt trắng nõn.
“Vô dụng thôi, ngày đính hôn của bọn em sắp đến rồi.”
Linh Tu: “Cho dù đến bước nào cũng dừng lại, Tôn Cẩn Nặc em theo anh về nhà.”
Tôn Cẩn Nặc sụt sịt mũi, người cô trắng, lại trang điểm nhè nhẹ, bộ dạng rưng rưng muốn khóc lúc này quả thực cào người, nhìn Linh Tu rồi cười gằn, “Thật sự bước nào cũng dừng lại?”
“Anh muốn nói chúng ta đã hôn, đã ôm, sờ soạng...” Khóe miệng anh cong lên cười tà, “Lên giường mà?”
“Nếu sau này em đi theo anh, miệng anh còn gọi tên người khác chứ?”
Tác giả có lời muốn nói: Thoải mái không?