“Năm quân đến K! Ha ha không có bài lớn hơn đúng không?”
“Đúng là không có bài lớn hơn.” Nam nhân cười một tiếng ám muội:”Chỉ còn một ít bài nhỏ, một hai ba bốn năm sáu và hoa thuận.” Liên tiếp ném ra sáu lá bài, hắn hướng người đối diện xin lỗi:”Ngại quá, tôi lại thắng.”
(đại khái là Ha Thế Ly biết mình có hoa thuận, đánh bài nhỏ ra cho Tiểu Phúng coi, xong mới đem hoa thuận ra chọc tức Tiểu Phúng
K=9,10, J, Q, K
Hoa thuận = 10, J, Q, K, A)
Hách Phúng ném bài, sắc mặt có chút khó coi.
Đương nhiên không phải là vì thắng thua, loại trò chơi này đem ra so đo thì đúng là đứa ngốc. Khiến cậu để ý chính là vận khí, là vận khí!
Người trước mặt vận khí không khỏi quá tốt đi, đấu địa chủ mấy chục ván hễ đến phiên hắn làm địa chủ thì hai tên nô lệ kia đừng nghĩ xoay người. Ngược lại nếu hắn không làm địa chủ, thì người đang làm địa chủ sẽ bị đấu đến ngay cả quần lót cũng không còn. Bất luận là đồng bọn nô lệ với hắn bài có thúi cỡ nào đều sẽ bị vận may của người này bao phủ.
Hách Phúng oán hận trừng mắt nhìn Hạ Thế Ly ngồi cạnh Lâm Thâm, ván này rốt cục đến phiên cậu làm địa chủ, vốn tưởng rằng đã đến thời khắc xoay chuyển, không nghĩ đến dưới tình huống Lâm Thâm toàn bài thúi, Hạ Thế Ly cũng có thể làm cục diện hòa nhau.
Cái này không biết nên nói là thực lực hay là vận khí nghịch thiên đều làm Hách Phúng rất ư là bực mình.
“Dọn dẹp dọn dẹp, chuẩn bị ăn cơm.” Ban đầu bị kéo đến góp đủ người Lâm Thâm lúc này lên tiếng.
Hách Phúng tuy rằng rất buồn bực, nhưng rất nhanh cậu đã tìm ra phương pháp giúp mình giải tỏa.
“Cậu.”
Cậu chỉ vào nhà bếp, đối với Hạ Thế Ly vẫy vẫy tay:”Quỷ của của chúng tôi là thay phiên nhau xuống bếp, ngày hôm qua tôi đã phụ trách cơm chiều vậy cơm trưa hôm nay liều giao cho cậu.”
“Ân, được.”
Hoàn toàn không ý thức được mình có khả năng bị đùa giỡn, Hạ Thế Ly đứng lên, trước khi vào nhà bếp thực săn sóc hỏi:”Cơm trưa các cậu thích ăn kiểu Tây hay kiểu Trung.”
Còn phân ra kiểu Tây với kiểu Trung? Tên này trù nghệ không phải rất tốt chứ?
Hách Phúng nghĩ nghĩ, nói:”Thật ra tôi ăn cái gì cũng được, nhưng mà ông chủ của tôi thì, cậu hiểu ha. Khẩu vị của anh ta tương đối kén chọn, vì để khảo nghiệm trù nghệ của cậu, kiểu Tây với kiểu Trung mỗi thứ một ít đi.”
Hạ Thế Ly không hề dị nghị, thu dọn xong bài trên bàn liền đi vào nhà bếp.
Thẳng đến khi hắn đi rồi Lâm Thâm mới nhìn Hách Phúng, thản nhiên lên tiếng hỏi:”Tôi tại sao không biết chúng ta khi nào thì thay phiên xuống bếp?”
“Vừa mới đặt ra, nhưng mà xét thấy anh là ông chủ, cho nên loại ra ngoài.” Hách Phúng vội vàng lấy lòng.
“Cậu khi nào thì ngay cả tôi thích ăn kiểu Tây hay kiểu Trung khẩu vị điều tra kĩ như vậy?’
“Đương nhiên phải vậy, đối với cấp trên phải cẩn thận quan sát, tỉ mỉ chăm sóc, chú ý khẩu vị của anh là nghĩa vụ của nhân viên, không cần cảm động.”
Thấy Hách Phúng miệng lưỡi sinh hoa, ba hoa chích chòe, Lâm Thâm rốt cục nhịn không được nói ra trọng điểm:”Cậu luôn khi dễ cậu ta, thật sự coi người ta là quả hồng mềm mà bóp?”
“Có sao?’ Hách Phúng chớp mắt, rất là vô tội.
Lâm Thâm nhìn cậu, không nói lời nào, đối với cái tên trước mặt cố y giả bộ không biết thật sâu kinh bỉ.
“Được rồi, tôi thừa nhận là có một chút, nhưng chỉ một chút à, tôi quả thực có trêu chọc cậu ta, nhưng mà cũng chỉ là lúc ban đầu.” Hách Phúng thành thật khai báo:”Từ khi cậu ta muốn ở chỗ này một thời gian, tôi chỉ là thuần túy muốn hiểu bạn cùng phòng mới thôi.”
“Mỗi ngày sai cậu ta quét nhà, dọn dẹp sân, tưới nước bón phân, đem công việc của mình giao cho cậu ta, chính là phương thức dùng để hiểu người khác?”
“Ha ha ha.”
Hách Phúng cười ngượng:”Tận dụng cơ hội a, khó có được một vị khách nghe lời lại có năng lực, chẵng lẽ anh không hài lòng sao?”
Từ cái ngày chạng vạng (gần tối) ở vườn dưa hấu dùng cách thức kỳ lạ gặp nhau, mấy ngày nay Hạ Thế Ly vẫn luôn lấy lí do muốn tiếp tục ở lại trên núi nghiên cứu, tạm nghỉ lại ở nhà gỗ. Nhưng mà mấy ngày kế tiếp, so với làm những nghiên cứu liên quan đến côn trùng, ngược lại hắn nhiều hơn là làm trợ thủ của Hách Phúng.
Đối với Hách Phúng mà nói, chẳng khác nào thoáng cái bớt việc, thoải mái hơn nhiều. Nhưng mà đối với Lâm Thâm, vốn là chủ nhân của nhà gõ, anh nghĩ như thế nào?
Lúc nghe Hách Phúng hỏi vấn đề này, Lâm Thâm trực tiếp trả lời:”Không.”
“Cái gì?”
“Không hài lòng.” Lâm Thâm nói:”Ngày đầu tiên cậu đến tôi đã nói qua, chỗ này trừ bỏ nhân viên và người nhà họ ngoài ra những người khác không được ngủ lại. Mấy lần trường hợp trước đây coi như không nói, nhưng cậu ta có tay có chân, là một người đàn ông có thể tự lực cánh sinh không cần dựa vào người khác, cậu nghĩ rằng tôi sẽ vui vẻ à?”
Lâm Thâm rất chú ý vấn đề không gian cá nhân, đối với người khác xúc pham tiến vào lãnh thổ của anh thì hết sức nhạy cảm.
Hách Phúng nghĩ không ra.
“Anh đã không thích vì sao lúc đó không từ chối?”
Cậu cũng không nghĩ Lâm Thâm sẽ chiếu cố cho người xa lạ, nếu muốn từ chối thì đã sớm làm.
“Không từ chối đương nhiên có lí do.” Lâm Thâm nhíu mày, dường như có chút không kiên nhẫn:”Bởi vì cậu ta…”
“Cơm trưa xong rồi!”
Trong nhà bếp truyền ra một tiếng gọi to, đem lời nói tiếp theo của Lâm Thâm đánh gãy. Chỉ thấy Hạ Thế Ly cầm hai cái dĩa từ nhà bếp đi ra, mỗi tay cầm một cái để lên bàn. Sau khi Hách Phúng nhìn thấy, lập tức mắt trợn tròn.
“Này..đây là cơm trưa kiểu Tây và Trung Quốc cậu nói à? ” Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Thế Ly.
“Đúng vậy.” Hạ Thế Ly cười đến đôi mắt híp thành một đường, nhiệt tình chào mời:”Ăn thử xem? Đây là thành phẩm lần đầu tiên tôi làm.”
Chỉ thấy bên trong hai cái dĩa đặt trên bàn, một dĩa được múc đầy cơm chiên, dĩa còn lại là vài miếng sandwich đơn giản, đó chính là bánh mì lần trước Hách Phúng xuống núi mua, trên miếng sandwich được đặc một cái trứng ốp la, coi như đại công cáo thành.
Nhìn kiệt tác này, lại nhìn người trước mặt cười vui vẻ, Hạ Thế Ly giống như đang chờ bọn họ khen ngợi.
Hách Phúng ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, dúng sức vỗ vai hắn:”Là tôi sai, tôi sai.”
Hạ Thế Ly không hiểu nhìn cậu.
“Nghe kỹ, Tiểu Hạ, từ nay về sau cái quy định thay phiên xuống bếp được xóa bỏ.” Hách Phúng trịnh trọng nói:”Về sau cậu sẽ hưởng thụ đãi ngộ giống như Lâm đại lão bản, chỉ cần ngồi chờ có cơm ăn là được, ngàn vạn ngàn vạn không cần xuống bếp! Hiểu không?”
Sau khi được Hách Phúng nồng nhiệt nhìn, Hạ Thế Ly cuối củng tỏ vẻ đã hiểu được quy tắc mới, chỉ là đối với nhà bếp có chút nhớ nhung không thôi.
Hai người bên này còn đang vì chuyện xuống bếp rầu rĩ, Lâm Thâm bên kia đã muốn ăn xong, trên cơ bản chỉ cần là thực vật có thể ăn được, anh đều có thể mặt không đổi sắc nuốt xuống.
“Nếu không thể xuống bếp, vậy Hạ Thế Ly, tôi giao cho cậu một ít việc khác.” Lâm Thâm nói xong, bộ dáng đây là việc đương nhiên nói:”Cậu làm việc trả tiền ăn ở là được rồi.”
Hách Phúng mãnh liệt quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt không thể tin được. Vừa rồi đứng đắn trách móc cậu tùy tiện sai khiến người khác là tên nào, là cái tên hai mặt trước mặt! Đúng không, đúng không!
Đối với ánh mắt Hách Phúng kinh bị muốn cắn người, lực miễn dịch của Lâm Thâm rất tốt không thèm đếm xỉa.
“Ân, việc khác là việc gì vậy?” Hạ Thế Ly không có chú ý đến sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người, rất nghe lời
“Buổi chiều tôi có một số việc giải quyết, công tác tuần lâm chỉ có một mình Hách Phúng phụ trách, cậu đi theo cậu ta đi.”
“Tuần lâm? Tôi phải làm gì?’
“Không có gì, chỉ là đi xung quanh tuần tra một vòng, thuận nhìn xem có người nào bộ dáng khả nghi không.”
“Như thế nào là bộ dáng khả nghi? Rất nguy hiểm sao?”
“Không, chỉ là nhìn xem có người nào đi vào khu vực cấm hay không.” Lâm Thâm mặt không đổi sắc nói:”Trên cơ bản những người xâm nhập trái phép này đối với tính mạng của chúng ta sẽ không tạo thành uy hiếp. Rất an toàn, cậu có thể yên tâm.”
Đúng vậy, đúng vậy, nhiều nhất là sinh mệnh của mình ra chơi đùa thôi.
Hách Phúng trong lòng bổ sung một câu. Đúng thật một chút nguy hiểm cũng không có! Bởi vì nguy hiểm đến tính mạng, đều là những người tự sát đi!
Hách Phúng trong lòng phun tào Hạ Thế Ly một chút cũng không biết, đi ra vui vẻ tiếp nhận công tác ‘đơn giản’ này.
Khi ăn xong cơm trưa, Hạ Thế Ly chủ động đi nhà bếp rửa chén dĩa, Hách Phúng nắm bắt thời gian đem Lâm Thâm kéo qua một bên, rốt cục đem câu hỏi trong lòng nhịn đã lâu hỏi ra.
“Anh để tôi mang theo cậu ta đi tuần lâm?” Cậu gầm nhẹ nói:”Giỡn à, làm sao có thể để một người ngoài làm việc này, anh đã suy sét tâm lý của cậu ta có thể chịu được không?”
Dù sao ở một nơi bất cứ lúc nào sẽ phát hiện người chết và thi thể đáng sợ trong lúc tuần tra trong rừng, đây không phải là điều một người bình thường tùy tiện tiếp thu được.
“Đã suy xét.” Lâm Thâm gật đầu:”Người ngoài này, chính là nhân vật ngay từ lần đầu gặp mặt đã đem cậu dọa sợ, tôi thật yên tâm về cậu ta.”
Hách Phúng mặt đỏ tai hồng, thẹn quá hóa giận.
“Cái đó căn bản là hai việc khác nhau!”
“Ít ra có thể từ đó thấy được, Hạ Thế Ly so với cậu rất có thiên phú đảm nhận nhiệm vụ tuần tra — — trên hết là có can đảm.”
Chỗ yếu bị người nắm, Hách Phúng khóc không ra nước mắt, không cách nào phản bác.
Lâm Thâm nhìn dáng vẻ của cậu, cũng không đành lòng khi dễ tiếp, liền nói:”Nhưng mà để cậu đi tuần lâm với cậu ta cũng có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?”
“Cùng cậu một chỗ, cậu ta sẽ thả lỏng cảnh giác.” Lâm Thâm nhìn phòng bếp nói:”Thời điểm đó mới có thể biết — —”
“Biết?”
“Biết mục đích cậu ta đến khu rừng này đến tột cùng là gì.” Lâm Thâm nói xong, vỗ vỗ vai Hách Phúng:”Cho nên nhiệm vụ này liền giao cho cậu, cố gắng hoàn thành.”
Hách Phúng cảm nhận lực độ trên vai, đột nhiên có cảm giác nhận được sứ mệnh thần thánh. Đây hình như là lần đầu tiên cậu được Lâm Thâm nghiêm túc nhờ cậu làm việc, cảm giác…Cảm giác dường như rất tốt?
Cậu giương mắt nhìn về hướng nhà bếp, ánh mắt lóe sáng.
Hạ Thế Ly, yên tâm, tôi nhất định sẽ hảo hảo mang cậu đi tuần lâm.
Kiên quyết không hổ thẹn đối với sứ mệnh!
Thời điểm Hạ Thế Ly rửa chén dĩa xong đi ra, chỉ nhìn thấy Hách Phúng một người ngồi trên ghế sô pha.
“A? Lâm Thâm đâu?”
“Anh ta xuống núi trước.” Hách Phúng đứng lên, hướng hắn nói:”Chút nữa chúng ta sẽ đi tuần lâm, chuẩn bị tốt chưa?”
“Còn phải làm chuẩn bị đặc biệt gì?”
“A.” Hách Phúng vội kịp phản ứng:”Không phải cậu chuẩn bị, mà là tôi chuẩn bị.”
Hạ Thế Ly không hiểu, nghi hoặc nhìn cậu.
Chỉ thấy Hách Phúng lộ ra tươi cười sán lạn.
“Lần đầu mang theo người khác tuần lâm, trách nhiệm trọng đại, tôi đương nhiên muốn một phen chuẩn bị thật tốt, mới không phụ trọng trách a.”
============================
Hách Phúng:”Lâm Thâm chết tiệt, anh dám để tên hồ ly đó lộng hành! “
Lâm Thâm:”Cậu ta nhiều tiền hơn em. “
Hách Phúng:”….”
Lâm Thâm:”Cao hơn em.”
Hách Phúng:”…..”
Lâm Thâm:”Đẹp hơn em.”
Hách Phúng:” QAQ “
Lâm Thâm:”Nhưng không dễ thương bằng em.”
Hách Phúng:” >w