Tỷ như hắn vì sao phải diệt trừ Vương Hi, tại sao lại chấp nhất với Lâm nghiệp Lục hồ như vậy, mục đích của hắn là gì? Trong quá trình nói chuyện, bất luận Hách Phúng đổi phương thức hay là khách sáo như thế nào cũng đều phí công vô ích.
Cuối cùng cúp điện thoại, Hách Phúng nghe giọng nói chiếu cố trong điện thoại liền cảm thán:”Cáo già.” Song lại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
“Làm sao vậy.” Lâm Thâm hỏi.
“Vừa rồi….Hắn nói giống như luôn biết chúng ta đang làm cái gì, cho tôi cảm giác bị giám sát.” Hách Phúng nói:”Rất có thể nhất cử nhất động bây giờ của chúng ta đều dưới con mắt của hắn.”
“Việc này làm sao làm được?”
“Có rất nhiều cách, hiện tại trên đường đều là camera cảnh dụng và dân dụng, anh ta chỉ cần tùy tiện xâm nhập vào hệ thống giám sát là có thể tra được vị trí của chúng ta. Hơn nữa….Lâm Thâm, số điện thoại bây giờ của anh trước giờ cũng chỉ có tôi biết?”
Lâm Thâm gật đầu, Hách Phúng như có điều suy nghĩ.
Khó trách trước đó Hách dã gọi điện cho cậu, phỏng chừng lúc đó Hách Dã đã thông qua mạng lưới liên lạc nào đó xâm nhập vào điện thoại cậu, từ thông tin của điện thoại tra ra được số của Lâm Thâm. Mà lúc này cũng có thể điều khiển camera ven đường để theo dõi.
“Sách, phiền phức.”
Điều này nói rõ bên cạnh Hách Dã có ít nhất một cao thủ máy tính, có thể là thủ hạ của hắn, thậm chí có khả năng là bản thân Hách Dã, loại đối chiến bằng công nghệ cao này Hách Phúng nhiều nhất chỉ biết một phần, cậu cũng không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp.
A, nhân sĩ chuyên nghiệp? Hai mắt Hách Phúng sáng lên, đột nhiên nghĩ đến một người.
“Đi thôi, chúng ta nhanh trờ về.” Cậu đối với Lâm Thâm nói:”Tôi nghĩ đến một người có thể hỗ trợ!”
Hai giờ sau, ba đại nam nhân ngồi trong một quán cà phê trên trấn, trong đó có một người mặt cười tủm tỉm nhìn người đối diện, người bên cạnh thì mặt không đổi sắc, mà cái người ngồi đối diện bọn họ trông thật đáng thương, một thân chật vật không nói, khuôn mặt cũng mệt mỏi rã rời.
Vu Việt nhìn Hách Phúng đột nhiên gọi điện thoại tìm tới cửa, thở dài một hơi.
“Cậu chủ động tìm tôi thì khẳng định không phải chuyện tốt lành gì.”
“Không đâu không đâu, là một chuyệt tốt.” Hách Phúng cười nói:”Nếu thành công, cậu sẽ có một phần thưởng thật to!”
“Được rồi, đừng dùng cái ngữ điệu âm dương quái khí này cùng tôi nói chuyện.” Vu Việt không kiên nhẫn xua tay:”Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì.”
“Muốn nhớ cậu hỗ trợ tìm một người.”
“Tìm người tôi cũng không phải sở trường của rôi..”
“Không, cái này nhất định là sở trường của cậu.” Hách Phúng nói xong, lấy điện thoại ra:”Cậu xem đây là cái gì?”
Vu Việt liếc mắt một cái, tức giận nhìn Hách Phúng:”Cậu xem tôi là đứa ngốc?”
“Đúng, đây là một chiếc điện thoại.” Hách Phúng không nhịn hắn tức giận:”Nhưng đây không phải một chiếc điện thoại phổ thông bình thường.” Cậu nói:”Sáng ngày hôm nay, điện thoại này bị người nào đó dùng tín hiệu xâm nhập, sau đó lấy đi một ít thông tin, tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu có thể lợi dụng một ít kỹ thuật, theo dõi ngược lại tra ra vị trí của đối phương.”
Vu Việt nghe, vẻ mặt nghiêm túc:”Cậu lại gây ra chuyện gì?”
Hách Phúng vội vàng xua tay:”Không có chuyện gì, cậu cứ xem như tôi đang cùng người khác chơi đùa, bây giờ liền xem ai có thể tìm ra đối phương trước.”
Vu Việt nhìn dáng vẻ cậu rõ ràng có quỷ, nhưng nếu hỏi tới Hách Phúng nhất định không nói.
“Nếu muốn tôi hỗ trợ cậu phải đem chân tướng sự tình ngày đó nói cho tôi biết.” Vu Việt nói:”Bất luận như thế nào tôi đều tin cậu, nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của tôi thỉnh cậu không nên để người bạn lo lắng cho mình gạt ra ngoài.”
Lâm Thâm vẫn luôn không có động tác gì nghe thấy những lời này cũng ngồi thẳng người lên.
“An nguy?”
Hách Phúng vội vàng nói:”Không, không, chỉ là một chuyện nhỏ, anh đừng quản, bây giờ trước tiên phải giải quyết chuyện này rồi nói.”
Lâm Thâm thấy vẻ mặt cậu trốn tránh, dường như không nguyện ý muốn cho mình biết, sắc mặt tối sầm lại.
“Chuyện của cậu không cần tôi quản?”
Hách Phúng cứ thế gật đầu, không rõ vì sao tâm trạng Lâm Thâm đột nhiên không tốt.
“Vậy được rồi, chuyện của tôi cũng không cần cậu quản.” Lâm Thâm đứng dậy, không thèm liếc mắt nhìn Hách Phúng, đối với Vu Việt nói:”Vu tiên sinh, đã làm phiền cậu, cậu không cần để ý đến yêu cầu của cậu ta.” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Hách Phúng sửng sốt, mắt thấy Lâm Thâm đã muốn đi ra liền vội vã nói:”Anh đi đâu, anh không biết bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, tình huống rất nguy hiểm sao! Hơn nữa anh ta nhất định để mắt đến anh, có thể còn có kế hoạch tiếp theo nữa!”
Lâm Thâm cũng không quay đầu lại.
“Cảm ơn đã quan tâm, chỉ là chuyện nhỏ của tôi, không nhọc cậu lo lắng.”
Lúc này Hách Phúng mới hậu tri hậu giác biết vừa rồi mình nói sai cái gì, cậu nhìn Lâm Thâm vẫn đang cáu kỉnh, có chút dở khóc dở cười.
“Tôi nói sai không được sao, chỉ là chuyện kia rất rắc rối, tôi không hy vọng có nhiều người bị cuốn vào.”
“Chuyện của cậu tôi đương nhiên không xen vào.” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thâm truyền đến:”Có lẽ trong lòng cậu, tôi căn bản không đủ tư cách tham dự.”
“Không phải…” Hách Phúng bị nói đến trong lòng buồn phiền, nói không ra tư vị:”Tôi chỉ là không muốn cho anh biết…” Cậu cúi đầu, nhắm mắt lại, trước mắt giống như hiện ra giường ngày đó dính đầy máu.
Thật ra một chuyện trong lòng, cậu không hy vọng Lâm Thâm biết, không phải có ý định giấu diếm Lâm Thâm mà là không muốn anh nhìn thấy bản thân vì tư lợi kia.
“Không muốn tôi biết cái gì?”
Vừa ngẩng đầu lên, Hách Phúng cả kinh, Lâm Thâm không biết khi nào đã trở lại, khuôn mặt kề sát vào mặt cậu còn chưa đến năm cen-ti-mét.
Con ngươi màu nâu sâu thẳm kia không nháy mắt nhìn Hách Phúng, giống như đang thay mặt chủ nhân nó nói ra tâm tình lúc này.
“Cậu sợ tôi biết cái gì?” Lâm Thâm nói:”Tôi chỉ cho cậu một cơ hội, thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.”
Đối mặt với đôi mắt này, dường như không cách nào nói dối, Hách Phúng nhớ đến mỗi khi cậu muốn giấu diếm điều gì đều không chạy khỏi hai mắt Lâm Thâm, bất đắc dĩ, đầu hàng nói:”Tôi biết rồi, tìm một chỗ không người tôi đem mọi chuyện nói rõ ràng cho hai người, chỉ là…” Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm:”Sau khi nghe xong, trong lòng anh có ý kiến gì anh cũng phải thành thật nói cho tôi biết.”
Lâm Thâm chăm chú nhìn cậu, trịnh trọng gật đầu.
“Tôi sẽ.”
Hách Phúng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chờ thời điểm cậu hồi phục lại tinh thần đã phát hiện toàn bộ quán cả phê đều an tĩnh, không có một tiếng vang, không biết khi nào trong phòng chỉ còn lại âm thanh hai người đối thoại. Những người khác, bao gồm cả Vu Việt, vẻ mặt đều kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Hách Phúng lúc này mới kịp phản ứng, cậu vừa rồi cùng Lâm Thâm đối thoại, thanh âm tuyệt đối không nhỏ, hơn nữa trong đó có chút làm cho người khác hiểu lầm.
【 Cho cậu một cơ hội.】
【 Có thể trong lòng cậu, tôi căn bản không đủ tư cách tham dự.】
Còn có hai người biểu diễn sinh động như vậy, một người phất áo rời đi, một người đau khổ giữ lại, tình cảnh này sao lại quen mắt vậy? Đây không phải là môt đoạn nhỏ trong phim truyền hình kinh điển cẩu huyết phát sóng lúc tám giờ sao?
Hách Phúng càng nghĩ càng chảy mồ hôi, cậu nhìn Lâm Thâm bên cạnh, chỉ thấy đối phương căn bản không có phản ứng gì, giống như không phát hiện chung quanh khác thường.
“Hô— —” Vu Việt hít sâu một hơi, cuối cùng hoàn hồn. Hắn nhìn về phía Hách Phúng, ánh mắt có chút khó hiểu:”Tên điên, tôi rốt cục biết cậu vì sao lại chơi xấu không muốn trở về.”
“Không không, cậu nhất định là hiểu lầm rồi, Vu Việt, không nên tin cảnh tượng cậu nhìn thấy!” Hách Phúng vội vàng giải thích.
“Không cần che dấu.” Vu Việt lắc đầu, thở dài một tiếng:”Yên tâm đi, cho dù đã biết tính hướng thật của cậu, tôi với cậu vẫn là bạn bè từ lúc mặc tả. Nhưng mà cậu ngàn vạn lần đừng đánh chủ ý lên người tôi! Tôi còn là một bông hoa cúc, hoa cúc non thuần khiết!!”
Hách Phúng hắc tuyến:”Cúc non em gái cậu.”
“Yên tâm.”
Lúc này, Lâm Thâm đứng bên cạnh bàn mở miệng:”Cậu ta không có cơ hội đánh chủ ý lên người khác.”
Anh nói câu này xong liền im lặng, làm những người khác không nắm được tâm tư của anh. Ngược lại Vu Việt rất thâm ý liếc mắt nhìn Lâm Thâm một cái, sau đó cũng đứng dậy.
“Tốt lắm, bây giờ đi theo tôi.”
“Ân, đi đâu?”
“Cậu không phải muốn tôi hỗ trợ sao?” Vu Việt nói:”Dù sao cũng phải cùng tôi trở về, để tôi đi lấy công cụ chuyên dụng a. Còn có cậu yêu cầu một nơi yên tĩnh, cùng vị Tiểu ca này nói rõ ràng đi.”
Hách Phúng ước gì bây giờ ra khỏi địa phương xấu hổ này, liên tục gật đầu, đi theo ra quán cà phê. Trên đường đi đến nhà trọ Vu Việt đang ở, Hách Phúng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cậu thừa dịp Vu Việt không để ý, một phen giữ chặt Lâm Thâm.
“Nè, câu nói vừa rồi của anh có ý gì?”
“Có ý tứ gì?” Lâm Thâm liếc cậu một cái.
“Thì là tôi sau này không có cơ hội đánh chủ ý lên người khác.” Hách Phúng từ những câu này cảm nhận được nguy hiểm khó hiểu, làm cậu có cảm giác bị thợ săn để mắt đến.
“Nhưng lời này….” Lâm Thâm nhìn cậu, một lúc sau, đột nhiên mỉm cười:”Cậu còn không hiểu?”
Hách Phúng sửng sốt, mắt thấy Lâm Thâm sau khi bỏ lại câu này xong liền xoay người đi. Cậu nhìn bóng lưng phía trước, lẩm bẩm:”Tôi làm sao hiểu được a, nếu như hiểu rồi tôi còn hỏi anh sao? Cũng không phải con giun trong lòng anh.”
Cậu nhún vai, bất đắc dĩ đi theo.
Thật ra có một số việc, không phải là không hiểu, không thể hiểu, mà là không muốn hiểu.
Lâm Thâm đi phía trước, tập trung tinh thần nghe động tĩnh phía sau, thẳng đến nghi nghe tiếng bước chân Hách Phúng đuổi theo, anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Có vài người vẫn luôn muốn giả bộ hồ đồ, anh có thể phụng bồi. Lâm Thâm đút tay vào trong túi quần, nắm lại.
Làm cho con mồi luôn cho rằng mình an toàn, không có nguy hiểm, để con mồi mất cảnh giác. Đợi cho một ngày thợ sắt quyết định bắt lấy nó, con mồi này liền không còn cơ hội chạy trốn.
=====================================================
Anh Lâm là sói.
Anh Lâm là sói.
Anh Lâm là sói.
=)) Điều quan trọng phải nói 3 lần.
Tiểu Phúng chết chắc rùi.
Tui dịch cái khúc phim cẩu huyết mà đau bụng lun, cười chết với em nó =))