Vũ Linh Nhi khẽ chớp mắt, không lên tiếng, vẫn chú tâm vào trang giấy trước mặt. Quyển sách này có một số chỗ cô vẫn không hiểu mặc dù dường như nó rất đơn giản.
“ Cậu không đói à?” Lưu Anh Phương vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cho một miếng thịt gà vào miệng nhai.
“ Phương Phương, cậu không cảm thấy mình rất nhiều chuyện sao?” Hà Vi Băng nghe cô bạn này lảm nhảm nãy giờ, nghe đến phát bực.
“ Không có a.” Lưu Anh Phương quay sang nhìn Hà Vi Băng, lắc đầu.
“ Vậy sao?” Hà Vi Băng hơi nhíu mày, lườm lườm nhìn con người kia.
Chan Jung Gyu ngồi bên cạnh khẽ liếc mắt nhìn Lưu Anh Phương ý nói: Cậu chết chắc rồi.
Phương đại tiểu thư rát biết thức thời, cúi gằm đầu xuống ăn cơm, ngoại trừ tiếng dao đũa chạm vào bát thì không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Jung Gyu nhìn hai cô gái kia thì khẽ cười, ánh mắt đột nhiên hướng về phía cửa, thốt lên.
“ Kia không phải là Trần Hà Duy sao?”
Hà Vi Băng nghe thấy, ngước đầu lên nhìn ra phía cửa. Trần Hà Duy từ cửa bước vào trong, ánh mắt như thường ngày vẫn lạnh lẽo và khinh thường.
“ Lâu rồi cũng không thấy mặt hắn ta.” Lưu Anh Phương buột miệng nói một câu.
Vũ Linh Nhi nghe đến 3 chữ “Trần Hà Duy” hơi ngẩng đầu lên, sau đó nhanh chóng cúi xuống, lại giống như đang trốn tránh một điều gì đó.
Trần Hà Duy không biết là vô tình hay cố ý mà ánh mắt lại hướng về phía bàn mà bốn bọn họ ngồi, cái ánh nhìn không mấy thiện cảm và tràn đầy tức giận. Hắn bước nhanh về phía đó, nhìn chằm chằm vào Hà Vi Băng.
Hà Vi Băng một tay chống cằm, ngước ánh nhìn lên người đang đứng trước mặt mình, ánh nhìn đầy khiêu khích và thách thức. Chan Jung Gyu ngồi một bên hai tay khoanh trước ngực như đang xem kịch vui. Lưu An Phương vẫn tiếp tục ăn, nhìn hai người kia đấu mắt với nhau. Vũ Linh Nhi im lặng, đầu cúi xuống.
Trần Hà Duy vốn không nhìn ra sự xuất hiện của Vũ Linh Nhi, hắn vẫn đang nhìn Hà Vi Băng, chuyện lần trước đánh nhau với Lee Woon Kyo hắn vẫn chưa quên. Giống như một cục tức để trong lòng vẫn chưa được giải tỏa, như một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra dòng nham thạch hủy diệt mọi thứ. Hắn ghét nhất việc phải thua dưới tay kẻ khác, hắn luôn muốn làm kẻ mạnh nhất, bởi vì là kẻ mạnh nhất mới không bị người khác dẫm đạp lên, mới có thể bảo vệ chính bản thân mình. Hắn phải là kẻ dẫm đạp lên kẻ khác. – Cái ý nghĩ này đã theo hắn lớn lên từ nhỏ, vốn đã trở thành quy tắc không thể thay đổi trong lòng hắn. Thời gian 10 năm, không phải là một quãng thời gian ngắn.
“ Tôi còn phải ăn trưa nữa đấy.” Hà Vi Băng khẽ nhếch môi cười.
“ Tôi nói ngắn gọn thôi, tôi muốn gặp anh ta.” Trần Hả Duy lạnh lùng gằn ra từng chữ, cái giọng trầm thấp ấy khiến cho người khác phải run rẩy.
Hà Vi Băng lại khẽ cười, cố ý vặn lại. “ Anh ta? Anh ta nào cơ? Là ai?” Cô biết, “anh ta” mà hắn nói tới là ai.
Trần Hà Duy nhíu mày, hắn cực kỳ không hề có kiên nhẫn với mấy người này.
“ Anh tôi sang Hàn rồi. Hiện không có ở đây.” Hà Vi Băng nhàn nhạt nói.
“ Cô thích trêu ngươi tôi sao?”
“ Tin hay không thì tùy. Nếu không thích anh có thể tự đi tìm.”
Trần Hà Duy im lặng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Vi Băng. Một lúc lâu sau, hắn quay người, định dời đi thì đột nhiên một thân ảnh lại thu hút ánh mắt hắn. Hắn hơi quay đầu lại. Người có mái tóc ngắn ngồi đối diện với Lưu Anh Phương.
Trong đôi mắt dài hẹp lại lóe lên một tia kỳ lại khó ai có thể thấy được. Vũ Linh Nhi! Càng ngày tôi càng tò mò về cô.
Trần Hà Duy bước ra khỏi căng tin. Vũ Linh Nhi gập cuốn sách lại, kéo ghế bước ra ngoài.
***
Hiện tại đã là giờ tan học nhưng Vũ Linh Nhi lại không muốn về nhà. Cô dường như không muốn về căn nhà đó. Căng nhà từng đã có 4 người giờ đây lại chỉ còn mình cô. Cô đơn, lẻ loi cũng chỉ còn mình cô. Nó luôn khiến cô cảm thấy đáng sợ, cái im lặng do chính cô tạo ra ấy. Giống như tiếng kim đồng hồ, nhích từng bước nặng nhọc. Nó cứ quay, quay mãi mãi, phát ra những âm thanh đều đều không theo một giai điệu nào, lại giống như một nỗi ám ảnh khắc sâu vào trong lòng cô.
Vũ Linh Nhi cầm cặp sách lên, trong phòng học giờ đã chẳng còn ai ngoài cô. Cô bước ra khỏi lớp học, đi đến thư viện. Cô rất thường đến thư viện, bởi vì nó là một nơi yên tĩnh, không có những tiếng ồn ào khiến cô cảm thấy khó chịu.
Thư viện hôm nay dường như không có ai, không gian im lặng bao trùm lên khắp mọi nơi. Vũ Linh Nhi bước đi chậm rãi, ánh mắt lướt nhìn lên những cuốn sách trên cái kệ cao bên cạnh. Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại. Vũ Linh Nhi cúi đầu xuống.
Trần Hà Duy ngồi dựa lưng vào kệ sách, hai mắt nhắm lại, dường như hắn ta đang ngủ. Hắn ngủ lại có một vẻ mặt bình yên đến kỳ lạ, không còn đôi mắt lạnh lẽo, cũng không còn biểu cảm độc ác đáng sợ của ngày thường nữa.
Vũ Linh Nhi đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn hắn ta. Đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ hắn ta. Hắn có mái tóc màu vàng, đôi môi mỏng, hơi thở đều đều phát ra, ngực theo đó cũng phập phồng lên xuống. Cô cứ như kẻ ngốc đứng ở đó. Hắn ta bây giờ không giống như người mà cô hay nhìn thấy. Hắn bây giờ giống như đang cô đơn, một mình cô độc trong thế gian này, lại lộ ra chút yếu đuối.
Lâu sau đó, Vũ Linh Nhi mới dời khỏi, cầm theo một quyển sách đi ra cái bàn gần đó, ngồi xuống.
Thời gian thấm thoát trôi qua, kim đồng hồ nhích từng chút một, bây giờ đã là 6 giờ. Sắc trời dần dần trở nên tối hơn, thứ ánh sáng màu cam lan tỏa khắp mọi nơi, những tia nắng cuối cùng len lỏi chiếu xuống mặt đất.
Trần Hà Duy khẽ mở mắt, đôi lông mày hơi nhíu lại. Không biết hắn đã ngủ ở đây bao lâu rồi. Nhìn ngoài trời, cũng đã sắp tối rồi. Hắn đứng dậy, bước chân ra khỏi thư viện trống vắng.
Trên bàn đằng kia, có đặt lại một quyển sách. Ngoài trời bắt đầu có gió, những tia nắng cuối cùng đã tắt.
***
Ngoài trời bây giờ đã là một mảng tối đen, quản gia Kim như thường lệ mang bữa tối lên phòng cho Vũ Linh Nhi. Ông đứng ở bên ngoài, tay gõ nhẹ ba tiếng.
“ Cộc! Cộc! Cộc!”
“ Đến giờ ăn tối rồi.” Quản gia Kim một tay cầm khay thức ăn, một tay đẩy cửa bước vào. Ông thấy Vũ Linh Nhi đang ngồi trên giường.
“ Tôi để ở đây nhé.” Ông nói rồi đặt thức ăn xuống cái bàn tròn. Ông đứng ở đó một lúc, nhìn Vũ Linh Nhi – cô bé mà ông nuôi lớn từ nhỏ. Mỗi lần nhìn cô như vậy, ông lại cảm thấy xót xa.
Vũ Linh Nhi không nhìn ông, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Một cái nhìn vô định.
Quản gia Kim hơi nhíu mày. “ Cô chủ. Mắt của cô không sao chứ? Có thể tự ăn được không.”
Vũ Linh Nhi lúc này mới ngước mắt lên nhìn ông, yên lặng như để chứ thực rằng cô đang nhìn thấy ông.
“ Vậy tôi ra ngoài đây.”
“ Cạch!” Cánh cửa phòng đóng lại, quản gia Kim đứng bên ngoài khẽ thở dài. Ông chậm chạp bước xuống cầu thang.
“ Reng! Reng! Reng!”
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, ông quản gia lấy từ trong túi áo vest ra chiếc điện thoại đang báo sáng có cuộc gọi tới. Trong ánh mắt già nua của ông lại có vào tia ngạc nhiên.
“Lão gia gọi tôi?”
“ Mọi chuyện ở nhà vẫn ổn chứ?” Từ trong điện thoại truyền ra giọng nói của Vũ Diệp Lương.
“ Mọi chuyện ở đây vẫn tốt.”
“ Linh Nhi, nó sao rồi?”
“ Cô chủ vẫn vậy.” Quản gia Kim nhìn về phía cánh cửa đang đóng kia, lại khẽ thở dài nói.
Ông không hiểu được người đàn ông kia, mặc dù đã làm việc ở đây bao nhiêu năm nhưng ông vẫn không hiểu được chính ông chủ của mình. Rõ ràng là Vũ Diệp Lương rất yêu thương con gái của mình nhưng lại chẳng bao giờ tỏ ra quan tâm đến nó. Từ 9 năm trước ông đã luôn lạnh nhạt, thờ ơ với đứa con này, nhưng tận sâu bên trong ông lại luôn muốn yêu thương chăm sóc nó. Ông trước đây rất hay ở nhà, nhưng bây giờ thì không, mặc dù công ty vốn chẳng có việc gì, ông ta cũng luôn lấy một cái cớ gì đó để ra nước ngoài. Là đang cố tình tránh chạm mặt với Vũ Linh Nhi? Nhưng… ngày nào, ông cũng đều gọi điện nhà.
Giống như rằng ông ta đang trốn tránh sự thật, một sự thật mà đã qua 9 năm nhưng người đàn ông vẫn chưa thể chấp nhận được, dường như mỗi khi nhìn đến nó là ông lại nhớ đến người vợ và người con trai đã qua đời kia. Mỗi khi nhìn đến nó là ông lại có ý nghĩ rằng chính nó đã hại chết họ, mặc dù ông biết. Nó vốn chẳng có lỗi gì… Vậy mà… ông vẫn không thể nào thôi suy nghĩ về điều ấy… Điều đó luôn giằn vặt ông.
Ông rất muốn… rất muốn ôm lấy nó, muốn xoa dịu nỗi đau cho nó. Nhưng… ông lại không làm được, ông không có đủ can đảm để làm việc đó.
(hết chap 48)