Nước biển nhộn nhạo, sóng biển không ngừng vỗ mạnh, những sinh vật biển khổng lồ kia bao vây xung quanh đảo nhỏ, áp lực nặng nề.
Sinh vật biển cử động thân thể không lồ của mình, nước biển nhanh chóng dân lên, nháy mắt bao phủ cây cối xanh biếc dưới chân đảo, sáng sớm vốn dĩ rất yên tĩnh, lúc này lại vang lên thanh âm hoảng sợ kêu thét của các loài sinh vật.
Mà bên cạnh vách núi, nước biển đã cuồn cuồn sát mép, có xu hướng tràn qua đỉnh núi sang bên kia. Trên đỉnh núi, chân những nhà đá cũng có nước biển chầm chậm chảy, cuồn cuộn không ngừng rơi xuống dưới chân núi.
Dị thú đứng trên đỉnh núi không có chỗ chạy trốn, thân thể cường tráng gồng lên, khuôn mặt thú nghiêm nghị thỉnh thoảng lại xẹt qua chút kinh hoảng, nhìn chằm chằm vào những người cá ngồi trên đầu sinh vật biển to lớn kia.
Ôn Phong ôm chặt lấy cổ của Duy Tạp Tư, nhìn nước biển mênh mông cuồn cuộn dưới chân, trong lòng anh cũng phát lạnh. Những người cá này muốn cứu đồng loại của mình, nên định dìm chết dị thú tại nơi đại dương mêng mông này.
Nghĩ đến những chuyện mà bầy dị thú đã làm đối với mỹ nhân ngư màu xanh lục kia, khuôn mặt gầy của Ôn Phong lại càng thêm tái nhợt.
Bàn chân bị nước biển chảy qua truyền đến cảm giác lạnh buốt, Duy Tạp Tư lúc này mới thực sự ý thực được, ở trên mặt biển, thực lực của dị thú và người cá chêng lệch lớn đến mức nào.
Cảm xúc nôn nóng bất an bao trùm toàn thân thể, đối mặt với một kẻ địch quá mạnh mẽ, lớp vảy giấu dưới làn da của Duy Tạp Tư không thể ức chế mà bắt đầu mọc ra, bao phủ toàn thân của hắn.
Bọt nước dưới chân lại cao hơn một chút, Duy Tạp Tư cẩn thận ôm Ôn Phong nhảy lên đỉnh một toà nhà đá.
Ôn Phong không ngừng xoay đi xoay lại, nhìn ngắm xung quanh, muốn tìm người cá màu xanh lam kia. Nếu đem người cá kia thả ra, có lẽ những người cá khác sẽ bỏ qua cho bọn họ.
—
Trên đỉnh núi đã bị nước biển thấm ướt này, hơn hai trăm dị thú tụ tập lại, lầm rầm bàn bạc.
Cuối cùng, một dị thú cao lớn hơn hẳn những dị thú khác, có lớp vảy màu xanh lam bước ra, trên tay còn mang theo một người cá cực kì im lặng.
Người cá bị Khải Địch Nhĩ nâng lên có mái tóc dài màu xanh lục, còn hơi xoăn xoăn mềm mại như sóng biển, người cá nâng khuôn mặt tinh xảo của mình lên, đôi mắt mông lung nhìn về phía đồng tộc của mình, khoé môi công lên, nở một nụ cười ấm áp xinh đẹp đến mức làm cho người ta kinh diễm.
Khuôn mặt của Khải Địch Nhĩ âm trầm, hoàn toàn không có chút rung động nào trước vẻ xinh đẹp của người cá kia. Y nâng cánh tay tráng kiện của mình lên, đưa ta móng vuốt sắc nhọn, đặt lên ngay chính giữa ngực của người cá, vị trí của trái tim.
Đầu ngón tay hơi động một chút, kề sát làn da trước ngực của người cá, giống như chỉ cần y ấn mạnh một cái là có thể xuyên thủng bờ ngực mỏng manh này, làm cho máu lam phun trào không ngừng.
Ở xa xa, có một người cá có mái tóc thuần màu bạc ngồi uy phong lẫm lẫm trên đầu một con cá voi khổng lồ cao mấy trăm thước, mái tóc dài màu trắng bạc của nó không ngừng lay động theo gió biển.
Dưới sự chỉ huy của người cá, những sinh vật biển xung quanh tiến gần thêm một bước, làm cho sóng biển dâng cao đột ngột, đánh về phía dị thú trên đỉnh núi.
Dị thú ngay lập tức phản ứng tới, nhảy lên những nóc nhà ở xung quanh, thú trảo sắc bén cắm vào trong đá, vì trên đỉnh núi đá không còn không gian nào khác có thể giúp dị thú bám lại, chúng ngừng hô hấp, ngênh đón sóng biển ập đến.
Lực cuốn của sóng biển rất lớn, có rất nhiều dị thú bị lôi ra khỏi vách đá, bị dòng nước cuốn thẳng xuống dưới, rơi xuống chân núi đã bị sóng biển nuốt chửng kia.
Sóng biển cuồn cuộn trôi qua, Khải Địch Nhĩ vẫn túm chặt lấy người cá trong tay, chật vật nhảy xuống khỏi một nóc nhà, bờ ngực trấn động, phát ra tiếng gầm nhẹ đầy căm tức, nhưng ngón tay của y đặt trước ngực người cá vẫn không dám đâm vào.
Người cá giơ bàn tay thon dài trắng nõn của mình lên, hất mái tóc bị gió biển thổi ra sau đầu, sau đó há miệng, phát ra thứ âm thanh mà Ôn Phong không thể nghe thấy.
Những dị thú còn lại tất nhiên là có nghe thấy âm thanh của người cá kia, cả bầy lại xôn xao lên.
“Nó đang nói gì vậy?” trải qua cơn sóng thần vừa rồi, Ôn Phong vẫn còn rất sợ hãi, vội vàng hỏi Duy Tạp Tư.
“Nghe không hiểu.” Duy Tạp Tư trầm mặc một chút, sau đó phun ra một câu như vậy.
Ôn Phong kinh ngạc ngửa đầu, nhìn lên chiếc cằm vuông của Duy Tạp Tư.
Dị thú nghe không hiểu ngôn ngữ của người cá?
Cẩn thận ngẫm lại, việc dị thú với người cá không sử dụng chung ngữ hệ cũng là điều dễ hiểu. Dù sao trước đấy, hai loài này vẫn chưa từng gặp nhau bao giờ.
Đôi mắt màu xanh lam của Khải Địch Nhĩ lạnh lùng đánh giá người cá phía trước, tuy rằng nghe không hiểu nó nói cái gì, những y vẫn có thể qua một số chi tiết phỏng đoán ý tứ của đối phương.
Khải Địch Nhĩ đột nhiên đi về phía trước, nâng cao người cá trong tay lên, làm tư thế muốn ném nó xuống biển.
Người cá màu bạc ngồi trên lưng cá voi tao nhã gật gật đầu với Khải Địch Nhĩ.
Vì thế ngay sau đấy, bầu trời trong xanh bị một thân thể cong vút màu xanh lam cắt qua, kèm theo một tiếng rơi xuống nước, người cá bị dị thú bắt một lần nữa quay về với biển rộng.
Dị thú khôn ngoan hiểu rõ, sống trên hòn đảo nhỏ bị biển vây quanh này, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của người cá, Khải Địch Nhĩ quyết đoán quyết định, thả người cá này đi trước khi bộ tộc người cá thực sự tức giận.
Lúc này trong tay dị thú đã không còn lợi thế gì khác, đứng sững sững trên đỉnh núi bị nước biển rửa qua này, yên lặng chờ đợi quyết định tiếp theo của người cá, đôi mắt thú lợi hại nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của người cá, chiếc đuôi sau người giơ cao lên.
Người cá màu bạc kia vỗ nhẹ lên đầu con cá voi khổng lồ dưới thân, những sinh vật biển khác cũng hiểu ý mà kêu to lên, phun lên những cột nước cao cao, sau đó chậm rãi lặn xuống dưới đáy biển.
Những sinh vật kia rút đi, làm cho nước biển không còn gì chèn ép, cũng dần dần rút bớt, trả lại cho hòn đảo màu xanh lục.
Lúc này, đảo nhỏ cực kì hỗ độn, sau khi người cá rời đi, nguy hiểm giải trừ, dị thú lại bắt đầu công việc sửa chữa dọn dẹp, bên cạnh đỉnh núi, có mấy dị thú bị nước cuồn trôi, lúc này lại bò trở về.
Xem ra dị thú không thể tiếp tục chú ý đến người cá nữa, tuy rằng Ôn Phong cũng bị hoảng sợ trước sự tấn công ào ạt của người cá, nhưng khi thấy người cá kia có thể an toàn quay lại bên cạnh đồng loại của mình, đáy lòng anh vẫn cảm thấy rất vui sướng. Người cá trên tinh cầu này so với trong tưởng tượng của anh còn dịu dàng ôn hoà hơn rất nhiều.
Ôn Phong vươn hai tay ra khỏi thảm thú ướt sũng, đặt lên cái bụng cao cao của mình. Anh ngồi thẳng, khó chịu hít sâu hai hơi.
Lúc nãy bụng anh đã ẩn ẩn cảm thấy đau, bây giờ lại càng thấy đau hơn, Ôn Phong vội vàng túm lấy cánh tay của Duy Tạp Tư, ngón tay dùng sức tái nhợt.
Duy Tạp Tư ôm Ôn Phong đi đến một chỗ tương đối khuất gió và khô ráo, hắn ngồi xổm xuống, đặt Ôn Phong trên hai chân, sau đó cẩn thận nâng thảm lông trên người Ôn Phong lên. Khuôn mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng sự lo lắng lại cuồn cuộn trong đôi mắt màu vàng.
Cảm giác trong bụng càng ngày càng nặng xuống dưới, giống như có thứ gì đó sắp rơi ra ngoài, Ôn Phong nhíu chặt mặt lại, kinh hãi cảm nhận có chất lỏng ấm ấm chảy ra khỏi cơ thể mình, làm bẩn thảm lông bên dưới.
Ấu thú trong bụng anh sắp ra đời sao? Ôn Phong sợ hãi túm chặt lấy tay của Duy Tạp Tư, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Cố nhịn lại cảm giác đau đớn, Ôn Phong ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Duy Tạp Tư, đột nhiên không biết phải nói gì…
“A…” đau hô lên một tiếng, Ôn Phong cuộn mình lại trong thảm lông, bụng co rút đau đớn cực kì.
—
Dưới ánh mặt trời sáng lạn, trên mặt núi đá bằng phẳng có gió biển thổi lướt qua, mùi máu tươi nhàn nhạt lan toả, thu hút những dị thú khác.
Chất lỏng trong suốt không ngừng chảy ra từ hạ thân của Ôn Phong, còn kèm theo máu đỏ ghê người, màu đỏ càng ngày càng nhiều, chảy ra tạo thành một bãi lớn dưới thân anh.
Dị thú gầy yếu ngồi bên cạnh anh, đôi mắt thú dại ra nhìn chăm chú vào thân ảnh nhỏ đang đau đớn quay cuồng trên mặt đất, trong não thú hoàn toàn trống rỗng.
Máu tươi lan tràn mang theo nhiệt độ ấm áp, làm ướt hai đầu gối đang quỳ dưới đất của Duy Tạp Tư. Hắn hơi cúi người, đôi mắt thú mê mang rốt cuộc cũng khôi phục lại chút ánh sáng, Duy Tạp Tư nhe răng, thô bạo cắn xé cổ tay cũng đã gầy trơ của mình, máu đỏ nhanh chóng chảy ra, rơi xuống khoé miệng của Ôn Phong.
Bụng anh lại kịch liệt run rẩy, cảm giác như có thứ gì đó đang cấp thiết muốn chui ra khỏi người… anh sắp chết rồi phải không?
Khuôn mặt Ôn Phong trắng bệch, đôi mắt đen tràn đầy nước mắt, nhìn chăm chú vào Duy Tạp Tư.
Cuối cùng thì ngày này cũng đến, anh có nên yêu cầu Duy Tạp Tư giết anh đi không? Giúp anh không phải thừa nhận cảm giác đau đớn này nữa…
Bờ môi run run, nhưng lời nói muốn chết lại không có cách nào thoát ra khỏi miệng anh.
Theo bản năng, Ôn Phong nuốt hết chỗ máu thú rơi vào trong miệng mình, đáy lòng anh có chút hy vọng, hy vọng anh có thể kịp để nhìn thấy ấu thú nhỏ mà anh mang thai mười tháng, lại dùng sinh mệnh đến đổi… chỉ hy vọng liếc mắt một cái cũng tốt rồi….
Ấu thú kia sẽ giống Duy Tạp Tư, có một đầu đầy lông xù màu vàng nhạt, cũng sẽ có một đôi mắt vàng mê người, hay là giống anh, có mắt đen cùng tóc đen?
Bụng lại co rút, lại đau đớn, Ôn Phong há to miệng, ngay cả thân âm đau đớn kêu rên cũng không phát ra nổi, cái bụng nặng nề cùng làn da bụng mỏng manh đã bị chống căng lên, sắp bùng nổ, máu tươi không ngừng phun ra từ miệng anh… mang theo nhiệt độ trên người anh đi…
Duy Tạp Tư vô thố ngồi ở bên cạnh, thân thể gồng lên cứng ngắc, kịch liệt run rẩy, đôi mắt thú trừng lớn, nhìn chằm chằm vào thân thể bị máu bao phủ của Ôn Phong, đôi mắt phát ra thứ ánh sáng cuồng dại làm cho người ta sợ hãi, áp lực cảm xúc, cuối cùng phát ra một tiếng thét điên cuồng.
Hơn hai trăm dị thú khác yên lặng vây xung quanh, biểu tình đạm mạc, tựa hồ đang chờ đợi thứ kết quả tất yếu xảy ra…