Tên đỉnh núi cao, gió mát không ngừng thổi qua, mặt đá bị nước biển trôi qua vẫn còn những vũng nước lớn, rìa xung quanh hơi nước đã bốc hơi, để lại những tinh thể màu trắng li ti.
Các dị thú tạp trung đứng ở một góc của đỉnh núi, những đôi mắt thú lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trung tâm.
Trong không khí, mùi máu tươi nồng đậm, cùng với tiếng gào thống khổ của Ôn Phong, máu tươi không ngừng cuồn cuộn trào ra, làm ướt sũng thảm lông bên dưới, nhuộm đỏ mặt đá.
Máu dính dính không ngừng chảy lan ra xung quanh.
Duy Tạp Tư ngồi ở bên cạnh, hai đầu gối đã ngập trong máu tươi, đôi mắt ngưng kết, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo đến mức trắng xanh của Ôn Phong.
Cổ tay bị cắn nát của hắn đã không chảy ra nổi giọt máu nào nữa, thân thể mất máu quá nhiều, lắc lư không vững, phần bụng lõm xuống cùng vờ vai gầy gò, hắn cố chống đỡ thân thể sắp đến giới hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sấp xuống của bản thân.
Cảnh vật trước mắt lúc sáng lúc tối, Duy Tạp Tư cố gắng tập trung tầm nhìn vào sinh vật nhỏ bé đã ở chung với hắn hai năm này, sinh vật đã mang đến cho hắn rất nhiều cảm giác thoải mái mà hắn chưa từng có bao giờ trong cuộc đời mình.
Móng vuốt thú của Duy Tạp Tư kịch liệt run rẩy, không biết là vì cơ thể của hắn, hay là vì việc mà hắn sắp làm.
Móng vuốt sáng bóng hiện lên chút hàn quang lạnh lẽo, dần dần đặt lên da bụng mỏng manh đang không ngừng bị đá căng của Ôn Phong. Chỉ cần hắn dùng sức đâm nhẹ một chút, là có thể giết chết ấu thú mang dòng máu của hắn trong người kia, có thể cứu Ôn Phong.
Đã tới nước này rồi, Duy Tạp Tư vẫn không muốn từ bỏ Ôn Phong, thà tự tay giết chết đứa con của mình cũng không muốn mất anh…. Trái tim của Duy Tạp Tư kịch liệt co rút, cảm giác đau đớn tựa hồ sắp ngừng đập… hắn, không thể nào chịu đựng được việc mất đi Ôn Phong.
Nếu mất anh, mất đi sinh vật gầy yếu mà từng giây từng phút hắn đều muốn ôm vào trong ngực này, Duy Tạp Tư thực sự không thể tưởng tượng nổi, sau này trong cuộc đời dài dằng dẵng của mình, hắn sẽ sống như thế nào nữa….
Có một vài thứ, một khi đã có được, sẽ không thể đánh mất… Duy Tạp Tư đã không còn là sinh vật lạnh lùng tàn ác như trước khi có Ôn Phong nữa.
Có lẽ, hắn có thể tàn nhẫn đối đãi với một người chim như vậy, nhưng mà với sinh vật yếu ớt kỳ lạ này, Duy Tạp Tư phát hiện hắn không thể làm như vậy được, cho dù có vì lý do gì đi chăng nữa cũng không thể làm như vậy được.
Không biết từ bao giờ, hắn đã đem Ôn Phong trở thành một sự tồn tại còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính hắn, huống chi là so với một ấu thú nhỏ còn chưa sinh ra kia.
Chính ấu thú nhỏ kia đã tra tấn Ôn Phong thành cái dạng này, nó đáng lẽ ra không nên tồn tại, thậm chí Duy Tạp Tư cũng đã nghĩ đến, tương lai, hắn lại đi tìm một người chim sinh con cho hắn đi.
Nếu các tộc nhân khác không thể chấp nhận hành động của hắn, vậy thì hắn sẽ mang Ôn Phong đi, rời khỏi nơi này vĩnh viễn, tìm một nơi chỉ có hai người bọn họ, yên lặng sống qua ngày…
Nhìn thấy Duy Tạp Tư đặt móng vuốt lên trên bụng của Ôn Phong, những dị thú khác đều chấn kinh. Những đôi mắt thú trợn to, nhìn một dị thú lại định đi làm hại chính đứa con của mình.
Duy Tạp Tư nhíu mày lại, nhìn sinh vật nhỏ vẫn đang không ngừng hoạt động dưới lớp da mỏng manh kia, quyết định duỗi thẳng ngón tay, đâm mạnh tới.
Bóng dám xanh lam cực nhanh xẹt qua, Khải Địch Nhĩ vọt tới, nhanh chóng túm lấy cổ tay của Duy Tạp Tư.
Hành động bị ngăn cản, Duy Tạp Tư chấn động ngực, phẫn nộ rít gào một tiếng với Khải Địch Nhĩ.
Nhưng cho dù có cố gắng giật tay ra, thì thân thể suy yếu của hắn vốn không thể chống lại Khải Địch Nhĩ… trơ mắt nhìn Ôn Phong tiếp tục giãy dụa trước mặt mình, Duy Tạp Tư cảm giác mình sắp phát điên.
Đuôi dài màu trắng bạc nhanh chóng vung tới, Duy Tạp Tư muốn đập nát tên dị thú dám ngăn cản mình này.
Một tiếng kêu thê lương vang lên, đáng gãy động tác của Duy Tạp Tư. Không biết có phải vì nhận ra hành động lúc này của Duy Tạp Tư hay không, mà dị thú nhỏ trong bụng ông phong càng ngày càng hoạt động mạnh, trượt xuống bên dưới.
Cùng với một tiếng kiệt lực hét to nữa của Ôn Phong, lỗ nhỏ bên dưới của anh bị mở ra đến cực hạn, sau đấy một ấu thú rất nhỏ từ bên trong trượt ra….
Nằm trong vũng máu là một ấu thú so cực kỳ nhỏ bé, chỉ bằng một nửa ấu thú mới sinh bình thường, nó vô lực mà nằm bẹp trên thảm lông ướt sũng, miệng phát ra tiếng khóc “oa oa~”.
Hơn hai trăm dị thú vây xung quanh, không có một dị thú nào chú ý đến cơ thể mẹ suy yếu của Ôn Phong, bởi vì tất cả lực chú ý của chúng đều bị ấu thú kỳ quái này hấp dẫn.
Tay chân của ấu thú này hoàn toàn không có chút sức mạnh nào cả, nó chỉ có thể nằm bẹp một chỗ, phát ra tiếng kêu khóc mỏng manh, thật lâu sau cũng không có động tĩnh gì khác.
Tất cả dị thú xung quanh đều chán nản lắc đầu, ánh mắt bắn về phía ấu thú nhỏ kia còn kèm theo một chút coi thường. Đây là sự coi thường dành cho kẻ yếu. Ấu thú này vừa mới sinh ra đã nhỏ bé hơn ấu thú mới sinh bình thường rất nhiều, hơn nữa thân thể còn suy yếu như vậy…
Duy Tạp Tư chỉ nhìn liếc qua sinh vật bé xíu giữa hai chân của Ôn Phong một chút, sau đấy liền run run tay, ôm Ôn Phong vào trong lòng mình, làn da kề sát nhau, làm hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo phát ra từ người Ôn Phong, bờ ngực gầy trơ xương của anh, hầu như đã không còn hô hấp.
Duy Tạp Tư vội vàng nâng cổ tay của mình lên, muốn cắn ra nhiều máu hơn nữa, nhưng hắn lại bị Khải Địch Nhĩ ngăn cản.
“Buông ra!” đôi mắt thú dữ tợn của Duy Tạp Tư bắn về phía Khải Địch Nhĩ, mang theo hận ý sâu tận xương tuỷ.
Dưới tầm mắt như vậy của Duy Tạp Tư, Khải Địch Nhĩ vẫn trấn định tự nhiên, y vừa túm chặt lấy tay của hắn, ngăn chặn hành động điên cuồng kia, vừa thong dong cắn vào cổ tay của mình.
Máu nóng bỏng đỏ sậm, mang theo lực lượng cường đại, chảy vào trong khoang miệng của Ôn Phong.
Cho đến tận khi sắc mặt của Khải Địch Nhĩ đã hơi hơi trắng bệch ra, Ôn Phong mới từ từ tỉnh lại.
Duy Tạp Tư kinh hỉ tiến đến, vươn chiếc lưỡi dài liếm đi mồ hôi và máu trên khuôn mặt tái nhợt của anh, trong đôi mắt thú vàng kim là sự vui sướng không thể che giấu, khoé mắc sắc bén thậm chí còn có cảm giác có nước mắt long lanh.
“Duy.. Tạp… Tư…” Ôn Phong không ngờ mình còn có thể sống được, khe khẽ kêu gọi Duy Tạp Tư, trong ngực cũng tràn đầy vui sướng….
“Con … của chúng ta đâu…?” thân thể mỏi mệt của anh đang hấp thu năng lượng từ máu tươi trong bụng, tinh thần của anh đang từng chút từng chút sống lại.
Anh có thể cảm nhận được, bụng của anh đã xẹp xuống, Ôn Phong khẩn cấp muốn nhìn thấy ấu thú mà anh hao hết thiên tân vạn khổ mới sinh ra được… là ấu thú mang dòng máu của anh và Duy Tạp Tư.
Khoé mắt đen láy cong lên, cũng lộ ra mấy chiếc răng trắng dính đầy máu, khuôn mặt của Ôn Phong tràn ngập chờ mong, thậm chí còn mang theo chút từ ái của một người mẹ.
Những dị thú vây xem xung quanh dần dần tán đi. Tuy rằng với việc Ôn Phong còn sống, chúng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng đối với ấu thú quá yếu ớt kia, bọn chúng không hề coi trọng.
Ấu thú như vậy, cho dù có trưởng thành, cũng khó có thể sinh tồn ở một thế giới tàn khốc như thế này, đây cũng không phải là hậu đại mà dị thú muốn sinh ra.
Duy Tạp Tư cẩn thận nhấc một sinh vật thật nhỏ ra khỏi vũng máu, đưa đến trước mặt Ôn Phong.
Đối với đứa con quá nhỏ bé này, Duy Tạp Tư cũng thực thất vọng… cất sâu cảm xúc thất vọng này xuống đáy lòng, Duy Tạp Tư cẩn thận cắt ra một mảnh da thú sạch, lưu loát lau đi vết máu trên người nó.
“Ngươi nhẹ nhàng một chút!” động tác thô lỗ của Duy Tạp Tư làm Ôn Phong sợ hãi kêu ra.
Đoạ lấy mảnh da thú trong tay Duy Tạp Tư, Ôn Phong nhẹ nhàng chà lau làn da non nớt của ấu thú.
—
Khải Địch Nhĩ không biết đã bỏ đi từ bao giờ, Duy Tạp Tư ôm Ôn Phong quay trở lại động đá, trong vòng tay của Ôn Phong còn có thêm một dị thú rất nhỏ nữa.
Trên cửa động đá có một hòn đá to nho ra, chắn hết nước từ trên chảy xuống, vì vậy trong động vẫn rất khô ráo. Ôn Phong thư thái nằm trên chiếc giường êm của mình.
Máu ở hạ thân của anh đã khô cạn, chỉ để lại cảm giác dinh dính, khuôn mặt tái nhợt của Ôn Phong hiện lên chút khó chịu.
Duy Tạp Tư hiểu ý, lập tức đi ra khỏi động đá, một lúc sau, hắn bê một chậu nước lớn về, thậm chí còn mang về cả thức ăn hôm nay của hai người.
Ôn Phong chỉ huy Duy Tạp Tư đặt chiếc chậu đá lên trên lửa, muốn đun sôi qua nguồn nước đã bị ô nhiễm kia.
Nước nóng sôi ùng ục, bốc lên khói trắng, Duy Tạp Tư mạnh mẽ dùng móng vuốt, câu một mảnh vải bố từ trong nồi đá ra vắt khô, sau đấy cẩn thận kéo da lông trên người Ôn Phong xuống.
“Cẩn thận bỏng.” Ôn Phong nhìn chằm chằm vào mảnh vải đầy khói trắng kia, sợ hãi mà hô lên. Anh lo lắng cho hai bàn tay của Duy Tạp Tư, cũng lo lắng cho làn da của mình.
Nghe được lời Ôn Phong nói, Duy Tạp Tư lúc này mới ý thức được mình quá lỗ mãng, vội vàng dùng cả hai tay dải mảnh vải bố kia ra trong không khí, vẩy vẩy cho nguội bớt.
Thẩn thế của hắn lúc này cực kì mỏi mệt, ngay cả tự hỏi cũng trở nên trì độn, Duy Tạp Tư biết mình phải nhanh chóng nghỉ ngơi để bổ sung năng lượng, nhưng quay sang nhìn Ôn Phong, hắn thực sự không nỡ để anh cảm thấy khó chịu.
Ấu thú nhỏ trong tay Ôn Phong còn đang khóc oa oa, thanh âm cực kì giống với trẻ con bình thường, Ôn Phong nhịn không được đưa tay trêu đùa nó. Ấu thú nhỏ cuộn tròn người lại, mấy cái móng vuốt nhỏ túm lấy ngón tay của anh, chiếc đuôi dài cũng vòng từ sau lại, quấn quanh ngón tay của anh.
Nó mở cái miệng nhỏ nhắn ra, đột nhiên ngậm lấy ngón tay của Ôn Phong.
Duy Tạp Tư đang lau thân thể cho Ôn Phong nhìn thấy như vậy, vội vàng thô bạo dùng đuôi kéo ấu thú kia ra khỏi người Ôn Phong, đôi mắt vàng u ám kích động.
Hắn dí sát mặt mình vào, kiểm tra ngón tay nhỏ của Ôn Phong.
Ngón tay gầy dính đầy nước bọt, còn có một vòng dấu răng nho nhỏ.
Nhìn thấy Ôn Phong không bị thương, trái tim đập kinh hoàng của Duy Tạp Tư mới bình tĩnh lại được một chút, thần kinh buộc chặt cũng không hoàn toàn bình phục, đôi mắt u ám của hắn nhìn chằm chằm váo dấu răng nhỏ nhỏ trên tay Ôn Phong, mặt mũi càng trở nên xám xịt.
Hắn cường ngạnh bắt ấu thú há miệng ra, chỉ thấy trong miệng nó có hai hàng lợi màu hồng nhạt trụi lủi….
Thân thể đã gầy trơ của Duy Tạp Tư cứng ngắc, không thể tin được nhìn con của mình.
Sao con của hắn lại không có răng??
“Ngươi a! Ta đã nói là phải nhẹ nhàng một chút cơ mà!!”
Tuy rằng bị vẻ lo lắng của Duy Tạp Tư làm hoảng sợ, nhưng mà thấy hắn dùng đuôi treo con mình lơ lửng trong khôn trung như vậy, Ôn Phong vẫn nhịn không được mà quát lên.
“Mau bỏ tay của ngươi ra!” Ôn Phong cực kỳ lo lắng, sợ duy tạp tứ nếu không chuyên chú sẽ làm cho ấu thú bị rơi xuống đất.
Ấu thú nhỏ bị cha mình đối xử thô bạo như vậy, ngừng khóc lóc, đôi mắt nửa đen nửa vàng đầy nước mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt màu vàng của cha mình, nhìn thấy được chút tình cảm phức tạp mà nó không thể nào lý giải…. là cực kỳ cực kỳ thất vọng…