(*)Cổ cồn trắng" là một thuật ngữ tiếng Anh (White-collar worker) để ngụ ý những nhân viên trí thức, thường làm việc trong văn phòng và mặc áo trắng với bộ vest (Suit), khác với "cổ cồn xanh" (Blue-collar worker) thường ngụ ý công nhân lao động chân tay.
An Tịnh Tuyết mặc một bộ đầm suông màu đỏ có chiều dài ngắn hơi đầu gối một chút, cổ áo peter pan đính hàng trăm viên đá quý li ti lóng lánh dưới ánh mặt trời trông cực kì bắt mắt, đằng sau cũng khoét chữ V để lộ một phần lưng trắng mịn tinh tế. Tóc cô lần này không xõa tung như mọi khi mà được búi cao lên đơn giản bằng một chiếc kẹp pha lê của Buccellati, trông có vẻ trường thành và chững chạc hơn đôi chút, cũng có nét cuốn hút vô cùng đặc biệt. Lúc cô bước vào quán café, không một ai là không đưa mắt nhìn theo, cả phụ nữ cũng không ngoại lệ. Đa số bọn họ đều ghen tị vì những món đồ hàng hiệu có giá hơn trăm triệu nhân dân tệ trên người An Tịnh Tuyết, thầm than xa xỉ quá mức rồi.
An Tịnh Tuyết không để ý cách nhìn của mọi người xung quanh, đi thẳng một mạch lên tầng ba. Tới nơi, ngay lập tức cô liền nhận ra Hera đang ngồi ở một bàn ở cuối dãy bên trái.
Hera trông rất khác so với bảy năm trước, cả người tràn đầy hơi thở phụ nữ trưởng thành, quyến rũ điên cuồng. Cô ta mặc một cái áo thun màu nâu bó sát của Chanel, cổ áo sâu đến nổi để lộ cả hai quả đồi cup D nóng bỏng cùng viền áo ngực ren đỏ chót. Bên dưới càng hớ hênh hơn, là một chiếc quần jean cực ngắn, ngay cả bờ mông cũng gần như lộ ra một phần ba, cặp đùi màu mật ong tràn đầy lực lượng và hai chân thon dài tăm tắp hoàn toàn không được che đậy một chút nào.
Ngũ quan của cô ta còn cực kì sắc sảo, rất giống một con cáo gian trá, ánh mắt hơi hẹp và dài tạo cảm giác bí ẩn ma mị, ngoài ra mái tóc được nhuộm nâu và uốn lượn sóng càng khiến cô ta thêm quyến rũ và bí ẩn, còn có cả chút gì đó bất cần đời. Có thể thấy, Hera đã trở nên giống người Anh hơn người Trung Quốc rất nhiều.
Vừa nhìn thấy An Tịnh Tuyết, Hera liền buông cốc nước lọc xuống, vẫy tay với cô.
“Red!”
An Tịnh Tuyết hơi gật đầu như chào hỏi, sau đó thong thả kéo ghế ngồi xuống đối diện Hera.
“Sao chị đến mà không báo trước cho em một tiếng?”
Hera nở nụ cười vừa mê hoặc vừa dịu dàng, đưa bàn tay phải sơn móng đỏ chót nhẹ nhàng vuốt đầu cô rồi nói:
“Em có biết cái gì gọi là niềm vui bất ngờ không hả? Thế nào, dạo này mọi việc đều suôn sẻ chứ?”
“Cũng khá ổn. Em gọi đồ uống nhé, chị uống cái gì?”
Hera xoa đầu An Tịnh Tuyết mộ lúc rồi mới không cam lòng bỏ tay xuống, đáp:
“Café đen thôi.”
An Tịnh Tuyết gật đầu một cái, sau đó gọi phục vụ, yêu cầu một ly café đen và một ly Cappuccino, sau đó tiếp tục trò chuyện với Hera.
“Em nghe nói chị vừa xong khóa huấn luyện nâng cấp. Hiện tại số sao của chị là bao nhiêu?”
Trong tổ chức M, năng lực của sát thủ được dùng sao để đánh giá. An Tịnh Tuyết chính là mức độ cao nhất, 10 sao. Cứ ba năm tổ chức sẽ lại mở một cuộc huấn luyện kim khảo sát toàn diện một lần, nếu sát thủ nào không qua được, người đó sẽ bị hạ sao, đồng nghĩa với việc hạ luôn tiền lương và ưu đãi. Còn nếu được tăng sao thì ngược lại, sẽ được nâng tiền lương và ưu đãi.
“Ha ha, chị em rất may mắn, được tăng sao rồi. Bây giờ chị là 6 sao, tuy nhiên mới chỉ đứng thứ 200 trong bảng xếp hạng mà thôi, chẳng được như em, mới hoạt động chưa bao lâu đã leo lên ghế số 1 rồi.”
Vừa nói, Hera vừa giả bộ ghen tị. An Tịnh Tuyết chỉ cười trừ, đáp:
“Chỉ cần giết nhiều người là được thôi.”
Hera nghe vậy liền trợn trắng mắt, giết nhiều người, cái gì gọi là giết nhiều người?
“Em tưởng ai cũng biến thái như em chắc, một đêm huyết tẩy bang Raven số lượng ba ngàn người, không sợ gãy tay đi. Nói đi nói lại, rốt cục em dùng vũ khí gì mà lợi hại vậy?”
Trong tổ chức ngoài Stephen ra thì không ai biết An Tịnh Tuyết chuyên dùng dây kim loại, hơn nữa cũng chưa ai chứng kiến tận mắt cảnh cô giết người, Hera không biết cũng phải thôi.
An Tịnh Tuyết cầm lấy tách Cappuccino mà phục vụ vừa đưa đến thổi nhè nhẹ rồi uống một hớp nhỏ, động tác cực kì thong thả và cao quý như một tiểu thư danh giá. Ngay khi Hera sắp tò mò đến chết, cô đáp:
“Dây.”
Hera há hốc, hoàn toàn không ngờ đến vũ khí của An Tịnh Tuyết dùng là dây. Thứ mềm yếu lại dài quá mức như vậy thật sự có thể giết người sao, hơn nữa còn là giết nhiều người như thế, quá là khó tin mà!
“Dây? Red à, em đúng là biến thái, không, là siêu biến thái mới đúng!!!”
Cô ta vừa la hét vừa đập bàn. Ông trời ơi, có thể nói cho tôi biết tại sao tôi lại quen được một kẻ “phi bình thường” như thế này không?!
Kích động qua đi, cuối cùng Hera cũng nhớ đến chuyện mà mình thật sự muốn nói.
“Red à, manh mối về kẻ giết ba mẹ em đã có chưa, cần chị giúp gì không? Chị vừa nâng cấp xong nên được nghỉ hai tuần, dù sao hai người cũng đõ vất vả hơn một người mà, đúng không?”
An Tịnh Tuyết nghe vậy liền hơi ngây ra một chút, đúng vậy, hai người, từ khi nào thì cô không còn đơn độc nữa nhỉ? Bên cạnh cô không biết từ lúc nào có thêm một người đàn ông vừa tài giỏi vừa bá đạo, lại vừa yêu thương cô sâu sắc là Bạc Á Thần. Anh xuất hiện quá nhanh, cũng cắm rễ trong lòng cô quá nhanh, nhanh đến nỗi cô gần như có cảm giác mình và anh vốn nên như vậy, nhanh đến nỗi cô không nhận ra sự thay đổi kì diệu đó.
Nghĩ đến đây, An Tịnh Tuyết liền thấy tim mình đầy tràn mật ngọt. Cô vô thức nở một nụ cười đầy hạnh phúc, đáp:
“Không, em không đơn độc. Bên cạnh em từ lâu đã có thêm một người nữa rồi.”