Tuy nhiên, người dẫn đầu lớp của An Tịnh Tuyết không phải Lương Đống mà là Thịnh Diệp Kiêu. Thịnh Diệp Kiêu vẫn giữ phong thái dịu dàng gần gũi như trước, khuôn mặt vốn đẹp trai tuấn tú nay còn chứa đựng nét vui vẻ càng thêm chói mắt. Suốt quãng đường đi, các học sinh nữ hầu như đều không hề rời mắt khỏi hắn ta, thậm chí còn luôn miệng ríu rít hỏi chuyện. Trên xe ồn ào đến mức An Tịnh Tuyết phải nhét giấy ăn vào tai thì mới có được chút sự bình yên.
“Tịnh Tuyết, trò nghĩ sao về chuyến dã ngoại này?”
Thịnh Diệp Kiêu không biết từ lúc nào đã đến gần chỗ An Tịnh Tuyết, chính xác là chỉ cách cô có hai chiếc ghế.
An Tịnh Tuyết lúc này mới rời mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô trao cho hắn ta một nụ cười vô cùng rạng rỡ, giọng phấn khích đáp lại:
“Em cảm thấy rất thú vị.”
Đúng vậy, làm sao có thể không thú vị được đây? Cô đã nắm chắc 100% Thịnh Diệp Kiêu sẽ ra tay trong chuyến đi này, hơn nữa có vẻ con mồi hắn nhắm đến còn không chỉ có một. Người ngoài nhìn vào thì đều nghĩ rằng Thịnh Diệp Kiêu là con trai thị trưởng nhưng vô dục vô cầu, chỉ yêu thích nghề giáo viên cỏn con, nhưng cô lại biết hắn ta tuyệt đối không phải loại người như vậy. Nghề giáo viên chẳng qua chỉ là cây cầu giúp hắn tiếp cận con mồi dễ dàng hơn mà thôi. Nữ sinh ngập tràn hương vị thiếu nữ tươi mát ấy mà, đúng là một con mồi quá hoàn hảo cả về chất lượng lẫn số lượng, không phải sao?
Thịnh Diệp Kiêu thấy nụ cười tựa như thiên sứ của An Tịnh Tuyết thì không khỏi ngây ra. Lồng ngực hắn nóng lên, trái tim đập liên hồi vì phấn khích, mạch máu trong cơ thể đều đồng loạt sôi sục. Trước đây, hắn đã từng gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng không có người nào khơi dậy được cảm giác khát máu của hắn đến mức này. Có lẽ…hắn đã tìm được rồi…vật tế cuối cùng của hắn!
An Tịnh Tuyết nhìn ra Thịnh Diệp Kiêu bắt đầu mất khống chế thì không khỏi cảm thấy vui vẻ. Aizz, sức quyến rũ của cô quả nhiên rất cao a, ngay cả sát nhân cuồng cũng thu hút được. Xem xem, sự thèm muốn giết chóc của hắn thậm chí đã hiện lên ánh mắt rồi kìa.
“Thầy ơi, chút nữa thầy có thể chỉ tụi em cách dựng lều không ạ?”
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, thành công cắt ngang dòng suy nghĩ của Thịnh Diệp Kiêu và An Tịnh Tuyết,
Thịnh Diệp Kiêu vội vàng thu lại sự luống cuống của mình, sau đó liền quay sang nói với La Bích Như:
“Đương nhiên rồi. Chuyện dựng lều sao có thể để các nữ sinh như các em tự làm được chứ. Thầy và những bạn nam khác sẽ giúp đỡ các em, các em cứ yên tâm đi.”
La Bích Như thấy Thịnh Diệp Kiêu lập tức bỏ qua An Tịnh Tuyết mà trả lời câu hỏi của mình thì liền cực kì vui vẻ và kiêu ngạo. Dạo gần đây, cô ta luôn cảm thấy sức hút và địa vị của mình ở trường học đang càng ngày càng giảm đi. Cái tên An Tịnh Tuyết dường như đã lấy hết hào quang của cô ta, khiến cô ta dần dần trở nên phai nhạt trong mắt mọi người. Bây giờ, học sinh trong trường có thể không biết cô ta là ai, nhưng lại không thể không biết An Tịnh Tuyết, thiên tài đạt điểm tối đa bài kiểm tra thực lực và xinh đẹp như thiên sứ. Mỗi lần nghe được mọi người ngưỡng mộ An Tịnh Tuyết như thế nào, si mê An Tịnh Tuyết như thế nào, cô ta đều muốn phát điên.
Suốt thời gian qua, La Bích Như không ngừng giả tưởng về việc An Tịnh Tuyết biến mất khỏi học viện Thanh Nhật, thậm chí là biến mất khỏi thế giới này. Cô ta cảm thấy, chuyện này vô cùng tốt. Nếu không có sự xuất hiện của An Tịnh Tuyết, cô ta vẫn sẽ là nữ thần trong mắt tất cả mọi người, ngôi vị thiếu phu nhân Bạc gia cũng sẽ là của cô ta. Vì thế, ngay trong tối ngày hôm qua, cô ta đã dựng lên một kế hoạch vô cùng hoàn hảo để biến giả tưởng kia thành sự thật. La Bích Như rất có lòng tin, sau chuyến dã ngoại lần này, cái tên An Tịnh Tuyết kia nhất định sẽ hoàn toàn bốc hơi. Còn cô ta, chắc chắn sẽ lại trở về đỉnh cao vinh quang như lúc trước.
Đối với ánh mắt ẩn giấu sát khí của La Bích Như, An Tịnh Tuyết đều làm như không thấy. Chim sẻ bắt sâu, diều hâu ở phía sau, chỉ sợ La Bích Như chưa kịp giải quyết cô thì đã trở thành con mồi của người khác rồi, cần gì phải lo lắng chứ.
Sau hơn bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng đoàn xe của An Tịnh Tuyết cũng đã đến chân núi Bàn Long. Thịnh Diệp Kiêu cho mọi người ba mươi phút để nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu tập hợp hàng ngũ, nhắc nhở tất cả kiểm tra lại hành trang rồi xuất phát. Ngoài An Tịnh Tuyết ra, tất cả nữ sinh còn lại đều mặc đồ rất kín, ngay cả bọn con trai cũng không ngừng than vãn vì ánh nắng gay gắt. Đối với cảnh tượng này, An Tịnh Tuyết chỉ âm thầm lắc đầu. Cô không ngờ lũ thiên kim thiếu gia lại yếu đuối đến mức độ này, thật là…mở mang tầm mắt mà.
Tuy nhiên, chưa đầy hai tiếng đồng hồ sau, An Tịnh Tuyết đã phải “mở mang tầm mắt” một lần nữa. Tất cả các học sinh lúc này đều đang ngồi bệt dưới tán cây ăn vạ, tiếng kêu than phàn nàn khắp trời, nhất quyết không chịu đi tiếp nữa. An Tịnh Tuyết không khỏi phiền não một chút, địa điểm cắm trại của bọn họ là đỉnh núi, nhưng cứ như thế này thì khi nào mới có thể tới đích được đây? Nếu không phải do Thịnh Diệp Kiêu luôn không cho phép học sinh tách riêng thì cô đã xách ba lô đi tiếp rồi, làm sao còn phải chờ đợi mất kiên nhẫn như thế này chứ?
Vẻ mặt của Thịnh Diệp Kiêu cũng không tốt hơn chút nào. Bọn họ đi còn chưa được một phần tư đoạn đường đâu, theo tiến độ này thì e rằng đến tối ngày mai cũng chưa tới đỉnh được, hắn làm sao mà giao phó với người của học viện đang chờ sẵn trên đó đây? Nghĩ nghĩ, cuối cùng Thịnh Diệp Kiêu đành phải ra quyết định:
“Trò An Tịnh Tuyết, trò Trần Phùng, hai trò thể lực tốt nhất, hãy đi lên đỉnh trước để thông báo cho người của học viện. Thầy sẽ dẫn các bạn còn lại lên sau. Các em có la bàn chứ, cứ đi theo hướng bắc là được rồi.”
Thịnh Diệp Kiêu tuy không muốn để An Tịnh Tuyết rời khỏi tầm quan sát của mình, nhưng trong tất cả ba mươi học sinh này chỉ có cô là đến tận bây giờ vẫn rất khỏe mạnh, hơn nữa còn khá thông thạo với núi rừng, phong thái vững vàng. Ngoài An Tịnh Tuyết, Thịnh Diệp Kiêu thật sự không còn ai để tin tưởng nữa, ngay cả việc lựa chọn thêm Trần Phùng cũng chỉ phục vụ cho sự bảo vệ an toàn của An Tịnh Tuyết mà thôi. Lúc này, Thịnh Diệp Kiêu đang vô cùng hối hận, đáng lẽ ra hắn nên để Lương Đống đi cùng mới đúng. Nếu vậy, không phải bây giờ hắn đã có thể tay trong tay cùng với An Tịnh Tuyết rời đi rồi sao?
Trong khi Thịnh Diệp Kiêu hối hận não nề, Trần Phùng lại vô cùng vui sướng. Cuối cùng, cơ hội mà cậu ta mong chờ từ lâu đã đến rồi. Cô nam quả nữ ở chung trong một thời gian dài, không sinh tình cũng sinh cảm, cậu ta mới không tin mình không thể lay động được trái tim An Tịnh Tuyết. Nghĩ đến đây, Trần Phùng không khỏi háo hức hơn, mệt nhọc cũng biến mất hết sạch.
An Tịnh Tuyết không hề quan tâm đến ánh mắt nóng rực của Trần Phùng, chỉ thở dài nhẹ nhõm rồi thong dong đi tiếp. May quá, may mà Thịnh Diệp Kiêu cho cô đi trước, nếu không cô nhất định sẽ không kiềm được mà dạy cho lũ thiên kim thiếu gia yếu đuối này một trận. Đi dã ngoại cùng với mấy kẻ này, e là thiên đường cũng biến thành địa ngục mất thôi.
La Bích Như nhìn Trần Phùng và An Tịnh Tuyết rời đi, ánh mắt không khỏi lóe lên tia âm độc cùng đắc ý. An Tịnh Tuyết, mày cứ đi đi. Rất nhanh thôi, mày sẽ nhận được món quà mà tao dành sẵn cho mày, không cần cảm ơn tao đâu, cứ từ từ hưởng thụ thôi.