Ngày đầu tiên đi thực tập, Nguyễn Miên cực kì bận rộn, vừa có thêm một nhóm bệnh nhân nhập viện, cần đám thực tập sinh bọn họ hỗ trở xử lý vết thương. Dạo gần đây thủ lĩnh mới của đám hải tặc rất hung hăng ngang ngược, thường xuyên cho người đánh lén các binh sĩ đi lẻ, khiến cho lòng người hoang mang rối loạn. Bệnh viện cũng trở nên bận rộn hơn bình thường, cần phải gia tăng khẩn cấp số lượng nhân viên, đây cũng chính là lý do các bác sĩ ở bệnh viện này cảm động như vậy khi họ quyết định đến đây thực tập.
Không ai biết về sau có thể xảy ra chiến tranh hay không, nếu như chiến sự bắt đầu thì sẽ càng có thêm nhiều bệnh nhân nhập viện. Đây chính là một chuyện rất cực nhọc, mọi người cần phải có tinh thần trách nhiệm và sự nỗ lực.
Nguyễn Miên bận rộn cả một ngày, đến giữa trưa được nghỉ tay mới thở ra một hơi.
Cậu mặc một chiếc áo choàng trắng, bút máy bỏ trong túi áo, có chút mệt mỏi đi đến trước máy bán nước tự động, mua một lon cà phê.
Cậu là Omega, thể lực vốn kém hơn Beta và Alpha, nhưng cậu không muốn kéo chân mọi người nên chỉ đành tự mình gắng gượng.
Bởi vì nguyên hình của cậu là thỏ nên áp lực trong lòng còn lớn hơn so với những người bình thường khác. Con thỏ bẩm sinh đã nhát gan, mỗi lần trước khi đứng bàn mổ, cậu đều phải làm đủ các loại chuẩn bị tâm lý. Mặc dù mấy năm nay cậu đã cố gắng làm quen, nhưng dù sao thì thao tác thực tế ở bệnh viện vẫn sẽ khác với những lý thuyết kiến thức mà cậu học trên giảng đường.
Bận rộn cả ngày như vậy khiến cả thể xác và tinh thần cậu đều mỏi mệt. Mặc dù cậu vẫn vui mừng vì có thể chữa trị cho bệnh nhân, nhưng sự khó chịu của cơ thể vẫn cần có thời gian để thích ứng.
Cậu nhẹ nhàng day mi tâm, kéo bước chân nặng nề đi tới một góc khuất không người, mở lon cà phê ra.
Cậu vừa đặt lon cà phê bên môi, còn chưa kịp uống ngụm nào đã bị người khác đột nhiên cướp mất.
"Thỏ con, không thể uống cà phê." Tiếng nói trầm trầm của Lư Dương truyền tới tai cậu.
Nguyễn Miên ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đẹp trai anh tuấn của Lư Dương, không khỏi cong mắt tươi cười, vui vẻ hỏi anh: "Lư cục cưng, cậu tới khi nào vậy?"
"Vừa tới." Lư Dương cầm lon cà phê trong tay, ngửa đầu uống một ngụm, nhìn Nguyễn Miên rồi nhíu mày: "Khi nào thì bắt đầu uống cà phê vậy?"
Nguyễn Miên tựa vào tướng, giải thích với anh: "Có những lúc công việc bận bịu, mệt hoặc buồn ngủ quá thì sẽ uống mấy ngụm. Hiện giờ tớ có thể uống cà phê rồi, sẽ không sao đâu."
Lư Dương vẫn nhíu mày: "Vậy cũng không được. Nguyên hình của cậu là thỏ, lỡ trúng độc thì sao. Cậu phải sửa lại thói quen này đi, nếu như cậu muốn tỉnh táo thì còn có những cách khác nữa."
"Ừ, được rồi." Nguyễn Miên biết Lư Dương vì muốn tốt cho mình nên chỉ cười ngọt ngào rồi đồng ý, không chút do dự quyết định sẽ từ bỏ thói quen uống cà phê.
"Công việc hôm nay có mệt hay không?" Lư Dương hài lòng ném lon cà phê vào thùng rác, không biết biến từ đâu ra một hộp sữa đưa cho Nguyễn Miên.
Anh nhìn áo choàng trắng Nguyễn Miên khoác trên người, vẻ mặt trở nên sâu lắng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Nguyễn Miên trở thành bác sĩ, anh được nhìn thấy cậu khoác trên người bộ quần áo này.
Dáng Nguyễn Miên thon thả, mặc áo choàng trắng càng hiện rõ vòng eo nhỏ nhắn, tỉ lệ hoàn mỹ của cậu. Nước da cậu trắng nõn, bờ môi hồng hào, cực kì hợp với quần áo màu trắng. Cái đầu nho nhỏ với sợi tóc đen nhánh mềm mại rũ xuống trước trán, trông thanh tú mà sạch sẽ, pha lẫn sự kiên cường đặc trưng của người thiếu niên, duyên dáng như một cây trúc.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Nguyễn Miên, Lư Dương lo cậu chưa quen nên tranh thủ nghỉ trưa chạy sang đây xem xét. Lúc này, anh thấy Nguyễn Miên mặc bộ quần áo bác sĩ mới hoảng hốt cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thỏ con của anh đã trổ mã xinh đẹp xuất sắc đến như vậy rồi.
Nguyễn Miên nhận lấy hộp sữa, sờ tới sờ lui trên vỏ hộp còn cảm nhận được hơi ấm. Cậu chọc cái nắp, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không mệt."
Lư Dương nhẹ nhàng nắn gò má hơi tái nhợt của cậu, không vui nói: "Thỏ con là đứa bé dối trá."
Đầu mày đuôi mắt đều hiện rõ sự mỏi mệt, Nguyễn Miên mặt ủ mày chau, Lư Dương hiểu cậu nhất trên đời, sao lại không nhìn ra rằng cậu đang rất mệt.
Nguyễn Miên vốn không giỏi nói dối, hiện giờ lời nói dối bị vạch trần, cậu đành phải thành thật thừa nhận.
Cậu thuận theo tựa đầu lên vai Lư Dương, không chút sức lực nói: "Ừm, cục cưng à, tớ mệt quá đi mất. Bây giờ chân tớ đau lắm, không muốn đứng nữa đâu, không muốn đi đường luôn, còn đói bụng nữa, cậu cho tớ dựa một chút đi."
Lư Dương nghe Nguyễn Miên mềm mại phàn nàn với anh, tâm trạng cực kì tốt, anh không kìm được đưa tay nhẹ nhàng xoa gáy cậu.
Đợi đến khi Nguyễn Miên vừa tựa đầu vào vai anh vừa hút hết sữa, Lư Dương ném cái hộp đi rồi xoay người ngồi xuống, đẩy Nguyễn Miên lên lưng mình, giọng điệu có chút ngây thơ hiếm thấy: "Bây giờ Lư cục cưng mang thỏ con đi ăn cà rốt nhé!"
Nguyễn Miên hơi sửng sốt, ở trên lưng Lư Dương giãy dụa đòi xuống đất, lo lắng nói: "Lư cục cưng, không cần đâu, tớ tự đi được mà, bây giờ tớ rất nặng."
Bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, nặng hơn so với hồi còn bé rất nhiều. Hàng ngày Lư Dương đã phải luyện tập khổ cực như vậy rồi, cậu không muốn để Lư Dương phải cõng mình, như thế anh sẽ càng mệt hơn.
"Đừng nhúc nhích, tớ cõng được mà." Lư Dương nói với giọng nhàn hạ, còn xốc cậu lên mấy lần, động tác nhẹ nhàng như không, hoàn toàn không mất nhiều công sức.
Thỏ nhỏ vẫn rất nhẹ, người cõng lên mà chẳng có cảm giác gì cả. Lư Dương cảm thấy sau này nhất định phải bắt thỏ nhỏ ăn nhiều cơm hơn mới được.
Đi ngang qua mấy bác sĩ và y tá, bọn họ đều không nhịn được mà nhìn lại. Bọn họ cùng một khoa với Nguyễn Miên nên tất cả đều biết cậu, thấy cậu đột nhiên được cõng lên, không khỏi hơi kinh ngạc, tò mò không biết cái người có động tác thân mật như vậy với cậu là ai. Tất cả đều đang âm thầm đánh giá Lư Dương.
Nguyễn Miên chú ý tới ánh mắt của bọn họ, vội vàng giấu mặt vào lưng Lư Dương. Vì sợ sẽ khiến cho nhiều người chú ý hơn, cậu đành phải ngoan ngoãn không giãy dụa nữa.
Mặc dù Lư Dương rất muốn khoe khoang, nhưng anh biết thỏ nhỏ nhà mình da mặt mỏng, cứ bị mọi người nhìn tiếp như này thì chắc chắn sẽ đỏ mặt. Cho nên anh tăng tốc bước chân, vội vàng đi về phía trước, rời xa khỏi ánh mắt của đám y tá bác sĩ kia.
Nguyễn Miên giấu mặt vào lưng Lư Dương, hai tay ôm cổ anh. Lưng Lư Dương so với ngày trước vững chãi hơn rất nhiều, Nguyễn Miên dán mặt vào tấm lưng ấm áp, cảm thấy rất an toàn. Cậu cảm giác như chỉ cần Lư Dương cứ cõng mình như vậy, cậu sẽ không cần lo lắng, cũng không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì.
Nguyễn Miên cảm nhận mùi vị trên người Lư Dương, không khỏi cười cười. Ông nội Lư và Ninh Mật Hương luôn nói là cậu quá chiều Lư Dương, nhưng thật ra lòng cậu hiểu rõ, Lư Dương mới là người cực kì nuông chiều cậu.
Khi còn bé, vì cậu là thỏ con nên thể chất vốn yếu ớt, lúc ba mẹ qua đời, cậu còn ốm nặng một trận. Sau này, khi nhà Nguyễn Đông Lâm chuyển tới ở, một ly sữa nhỏ Ngô Vĩnh Quyên cũng không chịu cho cậu uống nên khi còn bé cậu cực kì ốm yếu.
Mỗi lần tan học về nhà, cậu đeo cặp sách đi một đoạn đường đã mệt tới nỗi không đi được nữa, luôn phải đứng lại nghỉ ngơi. Lúc đó mặc dù vẫn là Omega, nhưng Lư Dương lại có thể lực tốt hơn cậu nhiều, bởi vì là một chú sói con nên ngày nào cũng tràn trề sức sống, nhảy nhót không yên.
Lúc cậu ngồi nghỉ ở ven đường, Lư Dương cũng sẽ ngồi xổm ở bên cạnh nhìn cậu. Những lúc ấy, Lư Dương luôn lo lắng con thỏ nhỏ yếu như vậy, nếu như bé lơ là sẽ bị người khác bắt cóc mất, nên lúc nào cũng ở cạnh chơi với Nguyễn Miên.
Thật ra khi ấy Lư Dương cũng chỉ là một đứa nhỏ, nếu như có người xấu tới, bé cũng không thể bảo vệ được Nguyễn Miên.
Sau này, khi lớn hơn một chút, Lư Dương bắt đầu cõng cậu về nhà, mỗi ngày còn mang cho cậu một túi sữa với hai viên kẹo.
Vậy nên, Nguyễn Miên thường cho rằng, cậu là được Lư Dương nuôi lớn.
Cậu nhớ rõ có một lần trời mưa rất to, nhà họ Nguyễn kể từ khi cậu lên tiểu học, cho dù có bão tuyết mưa rơi cũng sẽ không có ai đến đón cậu lúc tan học.
Cậu cố gắng đứng nép dưới mái hiên của trường, hạt mưa lốp đốp rơi xuống chiếc dù, gió lạnh vùn vụt đập vào cơ thể bé nhỏ của cậu.
Cậu lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, suýt chút nữa không giữ nổi chiếc ô. Là Lư Dương chạy tới trước mặt cậu cản gió, cõng cậu, từng bước một cõng cậu ra đến cổng trường. Ngày hôm đó, nhà họ Lư cho xe tới đón Lư Dương, Lư Dương cõng cậu lên xe, đưa cậu về tận nhà.
Nguyễn Miên nhớ rất kĩ, trong gió táp mưa sa, từng bước chân của Lư Dương đều vững vàng, dùng hết sức mình gồng cơ thể gầy nhỏ chắn gió đội mưa mà cõng cậu, giống như bây giờ.
Nguyễn Miên thường nghĩ, nếu như cuộc đời cậu không gặp được Lư Dương, cậu không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì.
Omega so với người bình thường, chẳng những có thể sinh đẻ tốt, mà thường có ngoại hình khá xinh đẹp, thông minh tinh tế, cũng rất hiếm có. Nhưng để có được những ưu thế đó, Omega cũng có nhược điểm to lớn đó là từ khi sinh ra đã rất mong manh yếu đuối, cần phải được che chở rất nhiều mới có thể lớn lên.
Vì thế mà luật pháp của đế quốc để bảo vệ Omega rất nghiêm ngặt, đây cũng chính là lí do khiến Nguyễn Miên gặp khó khăn trong việc thoát khỏi nhà họ Nguyễn.
Mặc dù khi còn bé Lư Dương cũng là Omega, nhưng ở sâu trong cơ thể anh vẫn luôn tồn tại gen Alpha. Cho nên anh có được sự xinh đẹp của Omega, cũng có được sự mạnh mẽ của Alpha, anh có được sự dũng cảm để bảo vệ tất cả những gì mình yêu quý.
Điều may mắn nhất trong cuộc đời Nguyễn Miên, đó chính là gặp được Lư Dương.
Nguyễn Miên nhớ lại những chuyện ngày bé, hai tay vô thức ôm chặt cổ Lư Dương, cười hì hì nói: "Lư cục cưng, tớ thừa kế tài sản mẹ để lại cho tớ rồi, bây giờ tớ là người có tiền."
Tớ đã có thể đối xử tốt với cậu, có thể mua cho cậu rất nhiều thứ mà cậu thích. Sau này, tớ cũng sẽ cố gắng làm việc, giúp đỡ cậu hết mình.
"Biết rồi, cậu chủ Nguyễn." Lư Dương cõng cậu vào thang máy, vừa bấm số tầng vừa hỏi cậu: "Không biết khi nào thì tôi được gả vào nhà giàu đây ạ?"
Nguyễn Miên nghe anh nói vậy, không khỏi nhếch miệng khẽ cười, cố ý nói: "Nhà giàu có rất nhiều luật lệ."
"Luật lệ gì?"
Nguyễn Miên đảo mắt, giơ ngón tay trắng nõn lên đếm: "Nếu như muốn gả vào nhà giàu thì điều đầu tiên là phải chú ý an toàn, giữ gìn sức khỏe, phải để tớ khám định kì cho. Nếu như người xinh đẹp thì càng tốt, ưu tiên cho những người lớn lên cùng với tớ. Nếu như là quân nhân cũng không tệ, quân nhân rất đẹp trai, tớ rất thích quân nhân. Ngoài ra thì, tốt nhất là mỗi ngày người đó đều mua kẹo cho tớ ăn... Đương nhiên là, không mua cũng được."
Lư Dương lẳng lặng nghe những quy củ vạch ra dựa trên mình, khóe miệng không thể kìm được nhếch lên, giọng nói so với bình thường càng thêm dịu dàng: "Thỏ con, có phải cậu quên điều quan trọng nhất rồi không?"
"Tớ quên cái gì rồi?" Nguyễn Miên sững sờ chớp chớp mắt.
Cậu cúi đầu suy nghĩ. Cậu đã dặn Lư Dương phải chú ý an toàn, giữ gìn thân thể, còn lén lút thêm vào điều kiện muốn ăn kẹo, hẳn là không quên gì đâu.
Lư Dương mỉm cười: "Người đó phải yêu thỏ con mới có thể trở thành bạn đời của thỏ con chứ."
Hai gò má của Nguyễn Miên đỏ lên, gương mặt dán vào tấm lưng nóng hầm hập của Lư Dương, đôi môi hơi nhúc nhích, cuối cùng thỏ thẻ: "Yêu một chút xíu là được rồi."
Trái tim Lư Dương tan chảy, thỏ con của anh tốt như vậy, đương nhiên là xứng đáng với tình yêu tốt nhất trên thế gian này.
_____________
Ngọt đến chảy cả nước mắt. Điều may mắn nhất của Miên Miên là gặp được Lư Dương, cũng như điều hạnh phúc nhất của Lư Dương là gặp được Miên Miên
Thật sự thì đọc truyện thấy ngọt ngào như vậy cảm giác được an ủi nhiều lắm.
Mong rằng mọi người sẽ sớm tìm được nửa kia để trân trọng cũng như để họ trân trọng mình.
Mình tin là những người có tình rồi sẽ tìm được nhau