Sau khi ăn sáng xong, Lư Dương tự mình đưa Nguyễn Miên tới bệnh viện. Hôm nay Nguyễn Miên làm đến trưa thì bác sĩ Vương nói hôm qua mọi người quá vất vả rồi nên hôm nay có thể nghỉ ngơi, để cho mọi người tan làm sớm.
Hai giờ chiều Nguyễn Miên đã ra khỏi bệnh viện. Cậu rảnh rỗi không có việc gì làm bèn đi dạo quanh đó, vừa hay nhìn thấy có tiệm bán kem ly, cậu mua lấy hai hộp kem rồi chạy đến quân đội, muốn đón Lư Dương tan làm.
Hiện giờ mọi người trong quân khu đều biết cậu, dù sao thì cậu cũng là Omega của thiếu tướng trẻ nhất quân đội chưa lập gia đình, muốn người khác không chú ý cũng khó, cho nên lúc cậu đi vào trong quân khu, không có ai ngăn cản cậu. Trước đây Lư Dương cũng đã dặn dò bọn họ, lúc Nguyễn Miên đến thì cứ trực tiếp cho cậu vào là được, nên Nguyễn Miên đi thẳng một đường vào trong.
Trong quân khu, khắp nơi đều là tiếng huấn luyện, tiếng chạy bộ, hai bên đường là cây cối xanh um tươi tốt, khá giống với khu biệt thự Đông Thành. Nguyễn Miên nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.
Cậu đi vào văn phòng của Lư Dương, thư kí lại nói Lư Dương đang họp, Nguyễn Miên lại đi lên phòng họp trên lầu, định đứng ở cửa ra vào đợi anh. Kết quả là lúc cậu đến thì phát hiện ra tất cả đã giải tán, mọi người đang lục tục ra ngoài.
Nguyễn Miên không khỏi cười cười, cầm kem đi tới. Trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Chiến và Lư Dương, Lý Chiến đang đứng trước mặt Lư Dương nói gì đó, Lư Dương một tay chống cằm, đang cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, Nguyễn Miên không thấy được nét mặt của anh.
"Khi còn bé anh đính hôn với cậu ta là bởi vì lúc đó hai người còn nhỏ. Em đã tìm hiểu rồi, hai người là bạn thanh mai trúc mã, là bạn thân nhất của nhau, cậu ta bị người nhà đối xử không tốt nên anh muốn giúp cậu ta rời khỏi nơi đó, vì thế mà anh đồng ý đính hôn với cậu ta."
Tiếng của Lý Chiến có chút kích động truyền ra ngoài, bước chân Nguyễn Miên khựng lại, lúng túng né sang bên cạnh. Cậu không cần hỏi cũng biết người mà Lý Chiến đang nói tới là mình. Là đối tượng bị nhắc đến, cậu cảm thấy mình tạm thời không nên xuất hiện thì tốt hơn.
"Hiện giờ cậu ta đã kế thừa gia tài của mẹ mình, anh không cần phải lo cho cậu ta nữa. Hai người không cần phải tiếp tục giả vờ nữa, chi bằng bây giờ hủy hôn ước đi. Như thế thì hai người mới có thể bắt đầu lại từ đầu, tiếp tục làm bạn tốt của nhau như trước đây, như thế không phải là tốt hơn sao?"
Lý Chiến nói xong thì ngừng một chút. Lúc trước anh ta đã định từ bỏ Lư Dương, nhưng hôm qua lại vô tình nghe được nguyên nhân khiến cho Lư Dương đính hôn với Nguyễn Miên, nên mới không nhịn được mà ngả bài với Lư Dương.
Hóa ra hai người bọn họ không phải là tự nguyện đính hôn, mà là có mục đích khác nên mới đính hôn. Vì thế, anh ta cảm thấy lúc ấy có lẽ là Lư Dương chỉ muốn giúp đỡ bạn mình, cho nên mới đính hôn với Nguyễn Miên. Dù sao thì lúc ấy hai người bọn họ nhỏ như vậy, sao biết được cái gì là tình yêu?
Hôn ước giả mà thôi, hủy cái là được.
Nguyễn Miên nghe Lý Chiến nói vậy, lông mày không khỏi nhíu lại. Lý Chiến nói không sai, đúng là Lư Dương vì muốn giúp cậu thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Nguyễn nên lúc trước mới đồng ý đính hôn với cậu. Nhưng mấy năm qua, tất cả mọi người đều không nhắc tới chuyện này, nên chính cậu cũng đã dần quên mất.
Hiện giờ cậu không còn chịu sự khống chế của nhà họ Nguyễn, theo như Lý Chiến nói, hôn ước của bọn họ cũng không cần thiết phải tồn tại nữa. Nếu thế thì cậu và Lư Dương có nên tiếp tục hay không? Quan hệ của bọn họ hiện giờ, rốt cuộc là bạn bè hay là người yêu?
Nguyễn Miên cúi đầu nhìn cốc kem đã bị chảy nước trong tay, trong chốc lát lại không thể tìm thấy câu trả lời cho mình. Kem chảy ra, hòa lẫn vào nhau dinh dính như hồ dán, giống như mối quan hệ giữa cậu và Lư Dương, mơ hồ không rõ, dường như không có ranh giới.
Lý Chiến nhìn Lư Dương, tiếp tục nói: "Nếu như anh không nỡ nói ra thì để em nói giúp anh. Anh giúp Nguyễn Miên là vì lòng tốt, cậu ta không thể dùng lý do này để cứ một mực bám lấy anh không buông, em tin là cậu ta sẽ đồng ý hủy hôn ước thôi. Đương nhiên, biết đâu trong lòng Nguyễn Miên cũng đã để ý ai khác rồi, chẳng qua là không tiện nói với anh thôi."
Nếu như Lư Dương và Nguyễn Miên thật sự yêu nhau, anh ta sẽ tình nguyện buông tay và chúc phúc cho bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ ở bên nhau chỉ vì một cái hôn ước bất đắc dĩ thì anh ta cảm thấy bọn họ không nhất thiết phải như vậy.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của một mình Lý Chiến không ngừng vang lên. Lý Chiến im lặng một lát, không nhịn được hỏi: "Lư Dương, tại sao nãy giờ anh không nói gì, anh không dám trả lời sao? Hay là anh chấp nhận?"
Lông mi Nguyễn Miên rũ xuống, nghe đến câu hỏi của Lý Chiến, cậu bỗng quay người bước nhanh ra ngoài. Trong lòng cậu có chút hỗn loạn, cậu thấy sợ phải nghe câu trả lời của Lư Dương.
Lư Dương ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Lý Chiến: "Cậu nói xong rồi?"
Lý Chiến khoanh tay trước ngực, có chút buồn bực nói: "Xong rồi."
Lư Dương gật đầu: "Lần này tôi nghe cậu nói là vì nể tình anh em mấy năm qua, cho cậu cơ hội nói hết những gì muốn nói."
"Vậy suy nghĩ của anh là gì?" Lý Chiến hỏi anh.
Ngón tay Lư Dương đặt huyệt thái dương, không chút để ý mỉm cười nói: "Cậu nói nhiều như vậy, tôi chỉ để ý đúng một điều, chính là lúc cậu nói Miên Miên có thể đã thích người khác, tôi cảm thấy rất buồn."
Lý Chiến bị thái độ thờ ơ của anh khiến cho giận dữ không chỗ xả, bực bội nói: "Vậy rốt cuộc anh nghĩ thế nào?"
Nụ cười của Lư Dương vụt tắt, anh ngước lên, ánh mắt nặng nề nhìn Lý Chiến, lạnh lùng nói: "Vừa rồi cậu đặt giả thuyết khiến cho tôi rất tức giận. Tôi không chấp nhận được chuyện có người vượt qua vị trí của tôi trong lòng Nguyễn Miên. Cậu hiểu không?"
Lý Chiến thật sự không thể tin nổi: "Trọng điểm những gì em nói không phải là cái này."
"Thế nhưng trọng điểm của tôi chính là cái đó. Cho dù có là bạn bè hay là người yêu, tôi muốn mình mãi mãi là người quan trọng nhất của Miên Miên. Cho nên giả thuyết vừa rồi của cậu sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, hai người chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời. Thân phận Alpha hay là thân phận vị hôn phu, chỉ là thứ danh phận giúp chúng tôi dễ dàng ở bên nhau hơn thôi."
Lý Chiến lập tức sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Anh thật sự thích cậu ta? Anh có thể xác định được đó là tình yêu chứ không phải là thương hại hay tình bạn tình thân sao?"
Lư Dương sờ cằm ngẫm nghĩ: "Tình cảm tôi dành cho Miên Miên không chỉ là thích, so với tình bạn thì nhiều thêm cả tình yêu, so với tình yêu thì thêm cả tình thân, chính tôi cũng không thể nói rõ tình cảm này là loại gì. Tôi chỉ biết rằng, Miên Miên là người quan trọng nhất của tôi, hai chúng tôi từ nhỏ đã ở bên nhau, sau này cũng sẽ ở bên nhau, vậy là đủ rồi."
Con mắt Lý Chiến trợn to. Lư Dương nói tới nói lui, ý tứ chốt lại vẫn là tình cảm giữa bọn họ thậm chí còn sâu đậm hơn tình yêu ư?
Anh ta mấp máy môi, không cam lòng hỏi: "Anh thích cậu ta ở điểm gì chứ? Vì cậu ta trắng hơn em? Em trông đen như vậy nhưng thật ra là do cháy nắng. Nếu như em chăm sóc da một chút có khi còn trắng hơn cậu ta. Hay là anh thích sự đáng yêu của cậu ta? Em cũng có thể trở nên rất đáng yêu, nếu như anh muốn em chu mỏ bĩu môi, em cũng có thể cố gắng làm vì anh."
Nói xong anh ta liền cố gắng bĩu môi một cái.
Lư Dương nhìn thấy mà đau đầu, lập tức nói: "Cậu bình thường một chút đi, hỏng mắt tôi rồi, không nỡ nhìn thẳng luôn."
Lý Chiến: "..."
"Người khác chu môi thì đáng yêu, cậu chu môi thì như thể miệng bị chuột rút vậy."
Lý Chiến: "..."
Lư Dương nhìn cái mặt đen thui của Lý Chiến, trầm giọng nói: "Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, tôi thích Miên Miên, vì em ấy là Miên Miên của tôi."
Lý Chiến không phục: "Em cũng có thể là Lý Chiến của anh."
Lư Dương không nhịn được ngẩng lên: "Ý của tôi dịch ra, đơn giản chính là tôi thích Miên Miên, không cần lý do."
Lý Chiến tức giận bất bình: "... Anh thật vô lý"
"Thích một người còn cần phải có lý do?" Lư Dương hỏi lại: "Giống như việc tôi vừa gặp cậu đã thấy cậu sẽ là anh em tốt của tôi, làm gì cần lý do."
Lý Chiến cảm thấy mình bị giáng cho một đòn.
Lư Dương ném tài liệu trong tay lên bàn, nhìn anh ta rồi nói: "Tôi biết cậu muốn tìm một người mạnh hơn mình làm bạn đời, nhưng đế quốc lớn như vậy, người đông như vậy, trừ tôi ra, sao cậu biết được là sẽ không có người đàn ông hoặc phụ nữ nào mạnh hơn tôi? Cậu cứ từ từ tìm là sẽ thấy, tại sao cứ phải nắm lấy tôi không buông?"
Lý Chiến bĩu môi: "Nhiều năm như vậy rồi, tôi* vẫn chưa gặp Alpha nào mạnh hơn anh, trong quân doanh càng không có."
*đoạn này Lý Chiến đã rõ mình không có hi vọng với Lư Dương rồi nên Ry sẽ đổi xưng hô của anh này với Lư Dương từ "em" sang "tôi". Kiểu như hết giả nai rồi ấy =))
Lư Dương suy nghĩ: "Cậu kết hôn là để đánh nhau à? Tại sao cứ phải tìm một người mạnh hơn mình mới chịu?"
Lý Chiến lơ đễnh trả lời: "Không mạnh bằng tôi tôi không phục. Hai người ở bên nhau sống hết một đời, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thì người đó cũng có thể giúp tôi luyện võ."
Lư Dương ghét bỏ nhìn anh ta: "Cậu cưới luôn cái bao cát đi cho rồi."
Lý Chiến tức đến nổ phổi: "Tóm lại là tôi với anh sẽ không có hi vọng?"
Anh ta đã chờ nhiều năm như vậy rồi, khó khăn lắm mới gặp được một người có thể đánh bại mình, thật sự không muốn buông ra dễ dàng như vậy.
Lư Dương thu lại bộ dáng bất cần đời, nghiêm túc nói với anh ta: "Anh em hoặc đồng nghiệp, cho cậu chọn một."
Lý Chiến nhíu mày, dưới ánh mắt uy hiếp của Lư Dương, hết cách đành phải chọn một cái: "Vẫn là anh em đi."
Lư Dương gật đầu: "Được, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Về sau cậu thấy Miên Miên thì phải ngoan ngoãn gọi chị dâu cho tôi. Những chuyện như hôm nay đừng để cho tôi nghe lại lần thứ hai, càng không được để cho Miên Miên nghe thấy. Nếu không thì từ nay về sau cậu không phải anh em sống chết có nhau với tôi nữa, chỉ là đồng nghiệp của tôi thôi, rõ chưa?"
Lý Chiến không tình nguyện, nhưng cũng không thể làm gì: "Rõ... Anh cả."
Lư Dương nhìn anh ta, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thật ra thì tại sao cậu cứ phải tìm một bạn đời mạnh hơn mình chứ? Sao cậu không nghĩ tới chuyện tìm một Omega để cậu chăm sóc, bảo vệ? Dù sao thì cậu lợi hại như vậy, cũng chẳng cần bạn đời bảo vệ mình, còn không bằng cậu đi bảo vệ người ta."
"Omega?" Trước kia Lý Chiến chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nhắc đến, anh không khỏi lẩm bẩm: "Giống như chị dâu sao?"
Những năm qua anh ta vẫn luôn ở trong quân đội, rất ít khi gặp Omega, mà trong đám Omega từng gặp, chỉ có Nguyễn Miên trông tương đối được, nếu như tìm một người bạn đời giống như cậu cũng không tệ.
Lư Dương nhìn con mắt càng ngày càng sáng của Lý Chiến, vội vàng trầm giọng ngăn cản dòng suy nghĩ vẩn vơ của anh ta: "Cậu vẫn nên tìm Alpha đi, Alpha thích hợp với cậu hơn. Lúc nhàn rỗi không có chuyện gì thì hai người mỗi người một đấm một đá, đánh nhau mặt mũi bầm dập, ở bên nhau cực kì xứng đôi. Tốt nhất là tìm một người có thể chơi mắt đối mắt với cậu, đây cũng là một trò chơi tình thú đấy."
Lý Chiến nhíu mày: "Anh chắc chứ?"
Lư Dương lập tức gật đầu: "Tôi chắc chắn! Cậu không nên tìm Omega, Omega cực kì không thích hợp với cậu. Cậu xứng đáng với Alpha mạnh mẽ nhất trên thế giới này!"
Lý Chiến xoắn xuýt trong chốc lát rồi cũng tạm thời từ bỏ ý nghĩ tìm bạn đời Omega: "... Vậy cũng được."
Lư Dương vẫn còn hơi sợ hãi lau mồ hôi lạnh trên chán: "..." Suýt chút nữa là có thêm một tên tình địch rồi.
_______________
Đấy đã bảo rồi nam phụ nào cũng sẽ dính thính của Miên Miên thôi =))))))))))))) cưng quá mà =)))))))
Thật ra thì ông Lý Chiến này còn trẻ con, chưa suy nghĩ nhiều, ruột ngựa cái gì cũng nói thẳng nên không đáng ghét lắm =))))