“Đối tượng gây án lần này là ba người đàn ông. Theo lời những người chứng kiến gần đó thì có hai người đàn ông trung niên, trên dưới 40 tuổi, người còn lại nhuộm Tóc Vàng, nhìn khá trẻ, khoảng chừng 20 tuổi.” Sau khi xem xong báo cáo, Lâm Nghị quay qua nói với hai người còn lại: “Hơn nữa cả ba đối tượng đều mang theo súng, tình huống hiện tại rất nguy hiểm.”
Nếu không thì cũng không phát báo động khẩn cấp — Côn Minh khẽ thở dài: “Tên Tóc Vàng đã nổ súng, nhưng cửa tiệm cơm đóng và khóa trái, tình huống thương vong cụ thể chưa nắm được.”
Anh ta liếc về Cố Kỳ Châu, trong mắt có chút lo lắng. “Hiện trường phát sinh vụ án là tiệm cơm đối diện trường Trung học cơ sở 2, thành phố Đông Phụ. Thực khách đang dùng bữa và nhân viên trong tiệm lúc đó đều bị ba tên côn đồ khống chế, hầu hết bọn họ đều là học sinh và giáo viên của trường Trung học cơ sở 2.”
Hơn nữa cũng không thể xác nhận được cô giáo Trần và Đông tử có ở bên trong hay không.
Cố Kỳ Châu cũng không chắc chắn được chuyện đó, khi Đông Tử xuống xe anh đã quay đầu đi, cho nên anh không biết được sau khi xuống xe cậu có đi vào tiệm cơm hay không. Thế nhưng anh có thể chắc lúc anh đi, Trần Nhiễm Âm vẫn còn ở trong tiệm.
Lâm Nghị nhìn Cố Kỳ Châu vẫn đang suy nghĩ, hỏi thử: “Cậu làm được không? Nếu không vụ này để tôi chỉ đạo.” Anh ta không phải tranh công, cũng không phải đang coi thường Cố Kỳ Châu. Đây là quy định làm việc yêu cầu: Nếu bên trong vụ án có liên quan đến người thân, đội viên đó phải cố gắng tránh tham dự vào vụ án. Vì điều này có thể làm ảnh hưởng đến sự phán đoán vụ việc, đặc biệt nhất là người tham gia vào vị trí chỉ huy.
Cố Kỳ Châu quyết đoán: “Có thể.” Nếu như hai người bọn họ thật sự ở đang ở bên trong, anh phải tự mình giải cứu bọn họ an toàn. Nếu việc này còn làm không được thì anh làm công việc này còn có ý nghĩa gì nữa, ngay cả cháu trai và người yêu của mình đều không bảo vệ được, thì anh còn làm cảnh sát đặc nhiệm làm gì? Còn có thể giải cứu được ai khác nữa đây?
Lo lắng là điều không thể tránh được, nhưng đầu óc anh vẫn sáng suốt, bình tĩnh phân tích vụ án: “Cảnh sát giao thông đã theo dõi và đã tìm ra được chủ nhân của chiếc xe thông qua giấy phép lái xe.”
Bây giờ các con đường lớn nhỏ đều là có camera, đặc biệt ở các cổng trường đều có, nâng cao được hiệu quá phá án của ngành cảnh sát, “Chiếc xe là của một tên trong bọn cướp, năm nay 43 tuổi, tên là Vương Vĩ Sơn, ngoài sáng làm chủ của một công trình, nhưng trong tối lại mở rất nhiều sòng bạc ngầm, đội cảnh sát hình sự bên kia đã theo dõi rất lâu. Nửa năm trước ông ta có đầu tư vào một công ty tài chính tên Thuỵ Sự Bảo, dựa vào việc theo dõi bên đó, Vương Vĩ Sơn là đại cổ đông của Thuỵ Sự Bảo, ông ta đã đầu tư vào gần 800 vạn.”
Lâm Nghị có vẻ vừa nhớ ra được chuyện gì đó, hơi nhíu mày, chen lời Cố Kỳ Châu: “Là công ty Thụy Sự Bảo nửa tháng trước vừa bị lập án điều tra sao?”
Cố Kỳ Châu gật đầu: “Đúng rồi, bên đó bị nghi ngờ liên quan đến P2P lừa đảo, dùng chiêu bài “đầu tư vốn thấp, ăn lợi nhuận cao”, lừa gạt được kha khá tiền của người khác.”
“Điển hình là Bàng thị bị mắc mưu, nạn nhân thường là những người không có ý thức đề phòng, chẳng hạn những người trẻ tuổi hoặc những người già.” Côn Minh bổ sung, “Sau khi điều tra, Thuỵ Sự Bảo đã bị niêm phong tài sản. Sau khi bị niêm phong, bọn họ cũng không ngừng gây rối, ngày nào cũng kéo một nhóm người đi gây sự, biểu tình bảo chính phủ cố ý xâm phạm tài sản của người dân, bên truyền thông vẫn liên tục bám theo đưa tin, bây giờ bên Lưu đội ai cũng đau đầu.”
Lâm Nghị thở dài: “Đây chắc chắn là một âm mưu. Có người đứng sau giật dây, điều khiển người vô tội như công cụ tạo áp lực, giúp bọn họ có thể tái hoạt động công ty.”
Côn Minh: “Kẻ đứng đầu Thuỵ Sự Bảo chắc chắn không đơn giản, khó có thể điều tra ra hắn ta.” Nhưng cũng may, “Hên mà không để hắn ta chạy trốn, nếu không thì thành chuyện lớn rồi.”
Cố Kỳ Châu tiếp tục phân tích vụ án: “Khơi thông vốn không thể làm nhanh như vậy, Vương Vĩ Sơn đầu tư vào đó 800 vạn, có thể đây là toàn bộ tài sản của ông ta. Sau khi Thuỵ Sự Bảo bị niêm phong, ngoại trừ ông chủ đứng sau, chắc chắn ông ta chính là người nóng lòng nhất, nên tôi nghi ngờ ông ta muốn thông qua việc bắt cóc con tin để có thể tạo áp lực cho chính phủ, ép bên điều tra phải khơi thông vốn.”
Côn Minh phân tích thêm: “Tôi đoán là ông ta và những người gây rối biểu tình kia đều cùng một giuộc, đều do giám đốc Thuỵ Sự Bảo châm ngòi, kéo thù hận của xã hội đổ lên đầu của chính phủ.” Anh ta thở dài, “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Chưa kể loại người dám lách luật mở sòng bạc ngầm, chắc chắn tiền là mạng sống của ông ta, ai dám động vào tiền mình, ông ta sẽ liều mạng với người đó.”
Cố Kỳ Châu thấp giọng nói: “Vậy nên bọn hắn có khả năng sẽ nổ súng.”
Lâm Nghị và Côn Minh cũng nhận ra được chuyện này, bầu không khí trong xe ngay lập tức trở nên nặng nề hơn.
Côn Minh lại nhớ ra thêm được chuyện gì đó: “Hai ngày trước bên đội cảnh sát hình sự đã điều tra ra được một mạng lưới buôn bán vũ khí trên internet, liệu bọn này có liên quan đến bọn chúng không?”
Cố Kỳ Châu: “Không thể chắc chắn được.” Anh nói thêm, “Điều tra vụ án buôn bán vũ khí là chuyện của đội cảnh sát hình sự, nhiệm vụ của chúng ta là giải cứu con tin.” Anh kiên định, lại vô cùng đáng tin, “Bất kể như thế nào, hôm nay phải giải cứu và bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người, không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào!”
Tiệm cơm Hoa Minh.
Để tiện cho việc khống chế con tin, Vương Vĩ Sơn cầm đầu bọn bắt cóc dùng súng khống chế khách hàng và nhân viên của tiệm cơm, coi bọn họ giống một đám dê con mà lùa vào một góc của tiệm cơm, yêu cầu mọi người ngồi xổm xuống ôm đầu.
Tất cả mọi người đều thấp thỏm lo sợ, hoảng hốt ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, không dám hít thở mạnh. Vài học sinh nhát gan đã bị dọa khóc, nhưng cũng không dám khóc quá lớn, sợ chọc giận bọn bắt cóc, cố gắng nè nén nỗi sợ trong lòng xuống, chôn đầu vào đầu gối nhỏ giọng khóc nức nở.
Trần Nhiễm Âm cũng ngồi lẫn bên trong nhóm con tin, xung quanh cô đều là đồng phục màu xanh biển của học sinh. Cô cũng nhìn thấy được vài người đồng nghiệp quen thuộc, nhưng bọn họ cũng không dám đáp lại ánh mắt của cô.
Nhìn sơ qua toàn bộ con tin ở bên trong tiệm cơm cũng chẳng có mấy người trưởng thành trạc cô, cô cũng thấp thỏm, cực kỳ sợ hãi, các cơ trên người đều căng chặt, đầu cảm thấy choáng váng, thậm chí hít thở cũng khó khăn. Nhất là khi tên Tóc Vàng điên loạn kéo hai miếng màn che lại cửa sổ lớn. Cửa tiệm cơm tuy được làm từ thủy tinh, nhưng bây giờ đang là mùa đông lạnh buốt, trước cửa có gắn thêm hai cái rèm vải dày màu xanh lục để giữ ấm, thế nên cửa sổ lớn sát đường bây giờ là nơi duy nhất có thể nhìn có thể nhìn thấy bên trong lẫn bên ngoài.
Mành trúc vừa được thả xuống thì đã hoàn toàn cản trở tầm nhìn của người bên trong với người bên ngoài. Bây giờ cho dù cảnh sát có đến cũng không thể quan sát được tình huống bên trong tiệm cơm.
Căn phòng ngay lập tức trở nên tối tăm.
Bầu không khí càng tăng thêm vài phần nặng nề.
Cảm giác khó thở càng ngày càng tăng hơn, hai gò má của Trần Nhiễm Âm dần dần đỏ lên. Cô cúi thấp, ôm chặt đầu, nhắm chặt hai mắt… Lần này không phải diễn tập nữa mà là thật sự bị bắt cóc, thứ trong tay bọn cướp cầm là súng thật, bóp cò sẽ thật sự giết người.
Cô nhớ lại chuyện của tám năm trước, giống như đã quay trở lại phân xưởng bị bỏ hoang, cảm giác tuyệt vọng, bất lực, kinh sợ ập đến.
Đột nhiên, cô nghe được tiếng khóc nức nở của một cô gái.
Cô mở mắt ra, cẩn thận nhìn qua phía đó, thấy được rất nhiều học sinh của lớp mình – Hàn Kiều, Nhậm Nguyệt, Hứa Từ Thoại, Triệu Tử Khải, Ngô Nguyên, Cố Biệt Đông,…
Hàn Kiều đang khóc, Nhậm Nguyệt cũng đang ngồi khóc, nhưng không dám lớn tiếng, vừa tuyệt vọng lại vừa bất lực.
Hai cô gái này ngày thường nhìn qua như không sợ trời không sợ đất, lại được nuông chiều nên lúc nào cũng tùy hứng, nhưng do được cha mẹ cưng chiều và nâng niu trong tay, hơn nữa cũng còn nhỏ tuổi, cho nên cô có thể hiểu được sự nỗi sợ của các em ấy, khóc là chuyện bình thường, sợ hãi cũng là chuyện bình thường.
Phản ứng của Hứa Từ Thoại lại nằm ngoài tưởng tượng của cô, cô bé này ngày thường nhìn rất mềm mại dịu dàng, thế nhưng khi gặp phải tình huống như thế này lại bình tĩnh, không những không khóc lóc, ngược lại còn dùng ánh mắt để an ủi những người đang ngồi bên cạnh.
Trùng hợp là ba cậu thiếu niên phòng 309 lại ở chung một chỗ với nhau, Ngô Nguyên đang vô cùng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, Triệu Béo và Cố Biệt Đông vô tình mà cố ý đẩy thằng bé ra sau lưng để che chắn. Triệu Béo nhìn sơ qua cũng đang rất sợ hãi, nhưng đứa nhỏ này giống như là nhân chứng sống cho câu “Người rộng, tâm cũng rộng”, so với Ngô Nguyên thì bình tĩnh hơn nhiều, đảo mắt xung quanh, quan sát tình hình hiện tại của những người xung quanh.
Cố Biệt Đông lại vô cùng yên tĩnh, cúi thấp đầu, không biết đang ngồi suy nghĩ chuyện gì.
Khi nhìn thấy những học sinh của mình, Trần Nhiễm Âm đột nhiên bình tĩnh hơn nhiều, có thể nói, cô đang cố gắng nỗ lực duy trì bình tĩnh.
Cô là một giáo viên, cô cần phải giữ được bình tĩnh, cần phải nghĩ ra cách bảo vệ cho học sinh của mình.
Cô đã là một người trưởng thành 27 tuổi, không thể giống bản thân khi 17 tuổi yếu đuối không làm được gì!
Cô bắt đầu hít thở sâu, đúng lúc này, tên Tóc Vàng bỗng nhiên bước về phía này, thích thú chĩa súng nhắm vào nhóm con tin, nghiến răng nói: “Để tao nghe thử là đứa nào đang khóc?”
Hắn ta hung hăng nói: “Mẹ nó, đứa nào dám khóc một tiếng, tao sẽ ngay lập tức bắn chết đứa đó!”
Mọi người đã đang hoảng sợ, sau khi nghe xong lại càng trở nên hoảng loạn hơn. Bọn họ vốn muốn cố gắng đè nén nỗi sợ, nhưng giờ lại phản tác dụng, âm thanh thút thít nức nở lại ngày càng trở nên to hơn.
Hàn Kiều hoàn toàn bị dọa hết hồn vía, cô ta co quắp lại quỳ gối trên mặt đất, khóc đến mức toàn thân run rẩy. Thật sự cô ta đã cố gắng giảm nhỏ tiếng khóc, nhưng do quá sợ hãi nên cô ta không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân nữa.
Tên Tóc Vàng cười lạnh một tiếng, chĩa họng súng nhắm vào người Hàn Kiều: “À ha, có trò chơi rồi.”
Mọi người bắt đầu hoảng sợ, nhóm học sinh bắt đầu run bần bật lên, càng lúc càng thể hiện sự sợ hãi rõ ràng hơn.
Cả người Trần Nhiễm Âm cứng đờ, đồng tử co lại – không được, không được, không thể để hắn ta nổ súng, không thể để hắn ta nổ súng giết chết học sinh.
Cô bé chỉ mới 14 tuổi.
Trần Nhiễm Âm lấy hết dũng khí, chắn trước người Hàn Kiều, khẩn trương nhưng không sợ hãi nhìn chằm chằm vào tên Tóc Vàng, giọng run run: “Bố, bố tôi là giám đốc công an tỉnh, mẹ tôi là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, để lại một mình tôi là đủ rồi. Các người yêu cầu gì cũng được, bố mẹ tôi vì cứu mạng tôi chắc chắn sẽ sử dụng tất cả các mối quan hệ xung quanh để đồng ý tất cả mọi yêu cầu của các người!” Vào chín năm trước, khi cô nói ra thân phận của bố mẹ là để tự bảo vệ cho bản thân cô. Còn lúc này nói ra những lời này, là vì bảo vệ cho chính những học sinh của mình, “Hãy thả tất cả những người khác đi, để lại một mình tôi làm con tin.”
Tất cả mọi người đều bị hành động và sự xuất hiện bất ngờ của cô làm cho khiếp sợ, bao gồm cả ba tên cướp kia.
Hàn Kiều sợ hãi tuyệt vọng, khóc đến thảm thương, theo bản năng ôm chặt lấy Trần Nhiễm Âm. Trần Nhiễm Âm kéo cô bé ôm vào lồng ngực, vừa dùng tay vỗ vào lưng cô bé để an ủi và trấn an, vừa nhìn chằm chằm vào tên Tóc Vàng, nhìn thẳng vào hắn ta với ánh mắt không chịu yếu thế.
Cả hai cùng giằng co.
Tên Tóc Vàng ban đầu bất ngờ, sau đó lại cười khúc khích, nhìn qua hướng hai tên đồng bọn còn lại: “Ha ha, bọn mày nghe thử xem, thật là may, vậy mà có thể bắt được một con cá to, quan nhị đại kiêm cả phú nhị đại!”
Vương Vĩ Sơn không nói gì, nhìn chằm chằm vào Trần Nhiễm Âm, trong lòng nảy lên một chút do dự.
Đúng vậy, hắn ta đã bị lời nói của cô làm cho dao động.
Một quan nhị đại có thể có tác dụng hơn, so với việc gom những người khác vào chung một chỗ thì tốt hơn rất nhiều.
Gã đàn ông cao lớn còn lại tên Vương Trường Hà, là em họ của Vương Vĩ Sơn. Hắn ta không có ý kiến, chỉ nghe theo sự sắp xếp của Vương Sĩ Sơn, cho nên cũng không tỏ thái độ gì, thăm dò nhìn ánh mắt của Vương Vĩ Sơn vài lần.
Trần Nhiễm Âm đã phát hiện ra, tên Tóc Vàng tuy là kẻ điên, nhưng không phải là tên cầm đầu, cái tên trung niên ngồi ở kia mới là tên cầm đầu. Vì vậy cô quay về phía hắn, lại nói thêm: “Bây giờ con tin ở đây quá đông, ba người các người không thể nào khống chế hết được, khó tránh khỏi sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, không bằng để lại một mình tôi, thế này còn có thể khống chế tốt nhất.”
Tên Tóc Vàng cười, chĩa súng vào đầu của cô, vẻ mặt vô cùng hứng thú lại điên cuồng, quay sang hai tên đồng bọn còn lại nói: “Nhìn không ra nha, ở đây có một con đàn bà xinh đẹp mà còn rất là dũng cảm nữa.” Nói xong hắn ta lại thở dài, “Nhưng mà cũng phải nói lại, đàn bà quá xinh đẹp đều là hồng nhan hoạ thuỷ, nhân lúc còn sớm nên xử lý trước.” Sau khi nói xong, hắn ta chuẩn bị bóp cò.
Trần Nhiễm Âm hoảng sợ, tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại; cùng lúc đó, Vương Vĩ Sơn quát to ngăn tên Tóc Vàng lại: “Giữ cô ta lại!”
Trong lòng tên Tóc Vàng không đồng tình, nhưng vẫn bất đắc dĩ dừng tay, hung tợn liếc Trần Nhiễm Âm, hạ súng xuống. Hắn ta quay đầu nhìn Vương Vĩ Sơn lạnh lùng nói một câu: “Tổng giám đốc Triệu đã kêu tôi nói lại với anh, tiền của anh có lấy về được hay không đều phụ thuộc vào việc này.”
Tổng giám đốc Triệu là tổng giám đốc của công ty Thuỵ Sự Bảo, tên Tóc Vàng là thuộc hạ của ông ta, được sai đến để giúp cho Vương Vĩ Sơn làm việc. Hắn ta đang có mâu thuẫn với Vương Trường Hà, cũng không chịu nghe theo lệnh của Vương Vĩ Sơn: “Nếu không nhẫn tâm thì anh đừng có mơ đến chuyện lấy lại được tiền.”
Vương Vĩ Sơn biết hắn không nghe theo lệnh của ông ta, ông ta cũng biết tên Tóc Vàng là một tên điên, coi mạng người như cỏ rác. Ông ta thì ngược lại, tuy rằng ông ta liều mạng để lấy tiền về, thế nhưng đầu tiên vẫn phải giữ được tính mạng, nếu không dù có tìm được tiền thì có lợi ích gì? Để cho ai hưởng chứ?
Vì muốn tên Tóc Vàng câm miệng, ông ta lại bồi thêm một câu: “Cảnh sát còn chưa tới nơi mà mày đã nổ súng giết người, một chút thành ý cũng không có, mày cảm thấy đám cảnh sát có chịu nghe theo yêu cầu của chúng ta không?”
Tên Tóc Vàng không thể cãi lại được, xấu hổ im miệng.
Vương Vĩ Sơn nhìn về phía Trần Nhiễm Âm thêm một lần nữa, suy nghĩ lại về lời nói của cô vừa nãy.
Trần Nhiễm Âm biết ông ta đã dao động, vì muốn để cho ông ta có thể thả mọi người ra, cô lại nói về thân thế bản thân, tăng thêm lợi thế về phía mình: “Một lúc nữa đội cảnh sát đặc nhiệm tới, người chỉ huy đội đó là chồng sắp cưới của tôi, bắt cóc một mình tôi là có thể làm tăng thêm áp lực cho anh ấy.”
Toàn thân Cố Biệt Đông trở nên cứng đờ. Cậu bỗng nhiên giơ hai tay lên đầu, ngớ người nhìn về phía Trần Nhiễm Âm.
Nãy giờ cậu vẫn luôn rối rắm, có nên nói với bọn cướp là cậu là cháu trai của đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, sau đó bảo bọn bắt cóc giữ lại cậu và thả những người khác ra. Bố mẹ của cậu đều là liệt sĩ, cả nhà cậu đều là người trung thành với tổ quốc, cậu không muốn bố mẹ cậu mất mặt, cậu cũng không thể trở thành một kẻ hèn nhát, cậu cần phải trở thành một người dũng cảm không sợ gì giống ba mẹ mình.
Chỉ là cậu không thể ngờ rằng, cô giáo của cậu lại nhanh hơn cậu một bước, bảo vệ mọi người.
Có lẽ cậu cũng có thể không sợ hãi đứng ra.
Cậu cũng muốn được giống với ông bà và ba mẹ cậu.
Nhưng mà, khi cậu chuẩn bị đứng lên thì có một người chỉ tay về phía cậu: “Còn có cậu ta nữa, Cố Biệt Đông, cậu ta là cháu trai của đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, các người giữ lại cậu ta là đã đủ rồi, thả chúng tôi ra đi!”
Không khí trong phòng lại đông thêm một tầng, tất cả mọi người đều run sợ nhìn về phía người vừa chỉ về phía Cố Biệt Đông – đó là Triệu Húc Bằng.
Cố Biệt Đông ngây người như phỗng.
Tự bản thân mình đứng ra và bị người khác bán đứng là hai cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau.
Người tự đứng ra chứng minh bản thân là một người dũng cảm, còn người không kịp phòng bị mà bị người khác bán đứng sẽ hoàn toàn kinh ngạc. Cậu luôn nghĩ rằng bản thân và Triệu Húc Bằng chỉ đơn giản là không vừa mắt nhau, nhưng không thể ngờ rằng Triệu Húc Bằng thật sự muốn cậu chết!
Trần Nhiễm Âm ngạc nhiên, không kìm được tức giận nhìn chằm chằm về phía Triệu Húc Bằng. Sắc mặt cô xanh mét, hai mắt đỏ rực, cũng bởi vì tức giận mà cả người không kiềm được run lên.
Triệu Húc Bằng không hề có một chút gì gọi là áy náy hay tự trách, sắc mặt cậu ta vẫn không thay đổi, nhìn về phía bọn cướp, cố gắng bình tĩnh nói tiếp: “Các người bắt cóc con tin là muốn gây áp lực cho cảnh sát, vậy cứ giữ lại những con tin có ích là được, không cần thiết phải làm liên luỵ đến nhiều người. Giữ lại Trần Nhiễm Âm và Cố Biệt Đông là đã đủ rồi, thả chúng tôi và những người khác ra đi.”
Mọi người đã bị dao động.
Trần Nhiễm Âm có thể cảm nhận được phần lớn mọi người ở đây đã đồng tình với Triệu Húc Bằng, nhưng bọn họ không quyết đoán được như Triệu Húc Bằng, cũng không có can đảm quang minh chính đại đứng ra bán đứng bạn của mình.
Có lẽ tất cả bọn họ đều cho rằng phương pháp giải quyết tốt nhất để là để hai người bọn họ lại. Có thể giảm thiểu tối đa số người phải hy sinh là điều có lợi nhất, vì để bảo toàn được nhiều mạng người ở đây thì phải có vật hi sinh bị ném xuống vực thẳm để chịu chết.
Cả ba tên cướp nãy giờ đều không nói bất cứ lời nào, đặc biệt là tên Tóc Vàng, hắn ta giơ súng lên, có chút hứng thú mà cười nhạo chế giễu: “Hừ, tất cả đều là một đám người học có học thức đó, rất có “văn hoá”, đúng là giết người không thấy máu.”
Dần dần đã bắt đầu có người nhỏ giọng hùa theo lời của Triều Húc Bằng.
Không ai muốn chọn cái chết, bọn họ muốn tìm đường sống cũng không có gì là sai.
Nhưng không ai lại vô duyên vô cớ muốn đứng ra chịu chết? Ai lại đồng ý bị bạn bè bán đứng, phản bội chứ?
Đôi mắt Trần Nhiễm Âm hơi xốn xang, cô hít sâu một hơi rồi lại nhìn về phía Vương Vĩ Sơn một lần nữa, giọng nói chắc như đinh đóng cột: “Để lại một mình tôi là đủ rồi, nếu giữ nhiều thêm một người, tội của các người sẽ tăng lên thêm một bậc, hơn nữa tất cả bọn chúng đều là trẻ vị thành niên, nếu các người có bất kỳ sơ xuất gì thì đừng nghĩ đến chuyện có thể sống được, nhưng tôi thì ngược lại, tôi đã là người trưởng thành rồi, sẽ không giống với bọn chúng.”
Không đợi Vương Vĩ Sơn mở miệng, tên Tóc Vàng lần thứ hai chĩa súng về phía Trần Nhiễm Âm: “Không nghĩ mày lại to gan như vậy, cho dù có thêm tên nhãi ranh kia cũng không đủ, bọn tao có ba người, mấy người chúng mày cần phải ở lại ba người mới đủ. Nếu không ngay cả một đứa cũng đừng nghĩ tới chuyện sẽ thoát được khỏi đây.”
Vương Vĩ Sơn thật ra không phản đối lại lời của tên Tóc Vàng, rõ ràng là ông ta có cùng chung suy nghĩ: Con tin quá nhiều chắc chắn không thể khống chế tốt được, có thể thả ra vài người vô dụng, nhưng ít nhất phải là một mạng đổi một mạng.
Lồng ngực của Trần Nhiễm Âm bỗng thình thịch một cái. Cô không tìm ra được phương án khác, nhưng lại không cam tâm, muốn tiếp tục thuyết phục ba người bọn hắn. Đúng lúc đó, bên trong đám người bỗng nhiên vang lên một giọng nói của một cô gái, âm thanh trầm ổn, bình tĩnh không một chút lo sợ: “Tôi sẽ ở lại. Bố tôi là một trong những đội trưởng trong đội cảnh sát đặc nhiệm, là người có quyền lực nhất, tôi so với những người còn lại đều có ích hơn.”
Không khí lại đóng băng, mọi người trong nháy mắt lại tập trung lên người cô gái vừa nói chuyện.
Người đó là Hứa Từ Thoại.
Trần Nhiễm Âm và Cố Biệt Đông đều đơ người, những người khác cũng giống như thế, tất cả bọn họ đã bị sợ hãi đến cực điểm rồi.
Tên Tóc Vàng lại cười: “Ha ha, thật là lợi hại, không hổ danh là Trung học Cơ sở 2 trong truyền thuyết, tùy tiện vơ đại cũng có thể bắt được ba con cá lớn, cả ba đều là quan nhị đại.” Hắn ta lắc đầu thở dài, “Chậc chậc chậc chậc, thực sự là thú vị nha.”
Vương Trường Hà nhìn về phía anh họ, dùng ánh mắt thăm dò ý kiến của ông ta.
Vương Vĩ Sơn suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra quyết định: “Giữ lại ba người bọn họ là đủ rồi, thả tất cả những người còn lại ra hết.”
Tên Tóc Vàng cũng không có ý kiến gì, thậm chí hắn còn có chút hưng phấn: Bắt cóc quan nhị đại, dùng quan nhị đại cưỡng ép cảnh sát, kích thích quá, thật sự rất kích thích, rất thú vị!
Hắn ta chĩa súng vào người Trần Nhiễm Âm, ra lệnh cho cô bước ra khỏi hàng.
Trần Nhiễm Âm nhỏ giọng an ủi trấn an Hàn Kiều còn đang khóc: “Không sao rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Sau đó cô buông Hàn Kiều ra, đứng dậy xuyên qua đám người ngồi trên mặt đất, đi tới bên cạnh tên Tóc Vàng.
Tên Tóc Vàng dùng một tay túm chặt cổ cô, kề súng vào sau lưng cô, quay qua phía Triệu Húc Bằng nói: “Tên nhóc kia, mày đi ra cuối cùng, sau khi đi ra rồi thì khoá cửa lại, nếu không tao sẽ bắn bỏ một tay của cô giáo mày.”
Vương Trường Giang và Vương Vĩ Sơn cùng lúc đó cũng khống chế Cố Biệt Đông và Hứa Từ Thoại.
Chìa khoá cửa để trên quầy thu ngân.
Bọn cướp vừa ra lệnh, một vài người trong nhóm con tin bán tín bán nghi lồm cồm bò dậy, nhìn đám cướp cũng không giống như đang nói đùa với bọn họ, lập tức co hai chân chạy thục mạng về phía cửa lớn. Triệu Béo và Ngô Nguyên quay đầu lại liếc nhìn về chỗ của Cố Biệt Đông một cái, trong lòng vừa khẩn trương lại cộng thêm lo sợ, nhưng không tìm ra được phương án khác.
Cánh cửa vừa được mở ra, nhóm con tin trực tiếp nối đuôi nhau chạy ra ngoài, lúc vừa nhìn thấy được ánh mặt trời cũng là lúc thấy được đội cảnh sát đặc nhiệm, nhóm học sinh khi vừa thoát được ra ngoài đã mừng đến bật khóc. Đây cũng được coi như vừa thoát được một đại nạn nên âm thanh khóc rống càng trở nên to hơn.
Triệu Húc Bằng làm theo yêu cầu của bọn cướp, là người cuối chạy thoát ra bên ngoài, nhưng khi chuẩn bị khoá cửa lại, cậu ta bắt đầu do dự, cũng lại băn khoăn. Cậu ta ném chìa khoá trong tay xuống, giống như những người khác mà chạy hộc tốc về phía xe cảnh sát.
Hàn Kiều mở to mắt há hốc miệng, khóc to hỏi cậu ta: “Tại sao cậu lại không khoá cửa lại? Tại sao cậu lại không khoá cửa lại?”
Những người khác trong cơn hỗn loạn cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía cậu ta.
Triệu Húc Bằng đỏ mắt, to giọng gào khóc: “Tôi khoá cửa lại thì làm sao cảnh sát có thể phá của đi vào được? Làm sao có thể cứu sống bọn họ?”
Bên trong tiệm cơm, tên Tóc Vàng cười lạnh, hướng súng về vai phải của Trần Nhiễm Âm: “Xem ra tên học sinh này quyết tâm muốn cô phải chết.”
Trần Nhiễm Âm thêm lo sợ, cả cơ thể không khống chế được bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh như cũ: “Mấy người có nghe tiếng còi xe cảnh sát không, đội cảnh sát đặc nhiệm đã tới, chồng sắp cưới của tôi cũng đã tới, các người mà dám đụng vào một sợi tóc của tôi, anh ấy sẽ truy đuổi các người đến chân trời góc bể, không tha bất kỳ kẻ nào.”
Tên Tóc Vàng là người đầu tiên sửng sốt, sau đó cười to: “Con đàn bà này thật thú vị.” Hắn ta đột nhiên buông khẩu súng trong tay xuống, dùng sức nắm đầu Trần Nhiễm Âm, tay còn lại móc một cái còng từ trong túi ra, “răng rắc” khoá tay cô vào tay hắn ta, u ám nhìn cô rồi cười: “Tốt nhất là người yêu của mày đừng chọc tao giận, nếu không, bùm… một cái, tao sẽ kéo theo mày chết cùng tao.”