• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Kỳ Châu không biết vừa rồi tại sao lại thốt ra câu nói đó, nhưng bây giờ anh lại hối hận.

Sau khi Trần Nhiễm Âm rời đi, anh thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại không hề có cảm giác thoải mái, ngược lại trong lòng càng phiền muộn hơn. Giống như bị móng vuốt của một con mèo nhỏ cào cào, còn là cái kiểu cào cấu không có mục đích, gãi chỗ này, sờ chỗ kia, bắt cũng không bắt được, lại càng không thể bỏ qua, khiến anh vừa hụt hẫng vừa bối rối.

Hoặc có thể nói cô là yêu tinh có đạo hạnh cao thâm, chỉ cần thả lỏng một chút sẽ bị cô thừa dịp lợi dụng.

Cố Biệt Đông chống cây lau nhà nghiêng người, đôi mắt nhỏ tinh nghịch nhìn ông cậu nhà mình vừa có chút tò mò vừa hóng chuyện: “Cậu và cô giáo chủ nhiệm lớp bọn cháu là bạn học cấp ba?”

Cố Kỳ Châu hỏi ngược lại: “Làm sao cháu biết được?”

Cố Biệt Đông: “Giáo viên chủ nhiệm của bọn cháu nói đấy.” Cậu giải thích: “Lúc ở trong phòng làm việc cô ấy đã nói như thế. Cô ấy cũng nói trước đây đã từng nhìn thấy cháu, ở cổng trường của hai người.”

Cố Kỳ Châu cũng không phủ nhận, thở dài: “Ừm, lúc đó cháu mới được năm tuổi.”

Một độ tuổi đặc biệt đáng xấu hổ, nhưng làm thế nào mà một đứa trẻ có thể biết điều gì là xấu hổ hay không?  Chuyện mất mặt đều là người lớn.

Ngày hôm đó, anh thực sự rất xấu hổ.

Đó là một ngày thứ Sáu, trường học tan học lúc 6 giờ chiều, những học sinh đã sinh hoạt trong trường suốt cả một tuần cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ra khỏi cửa.

Dù nhà trường đã quy định học sinh không được đi xe máy đến trường, nhưng vẫn luôn có những kẻ cứng đầu cứng cổ thích vi phạm nội quy, không sợ chết, ngang ngạnh dám khiêu khích quyền uy, Trần Nhiễm Âm là một trong số đó.

Phần lớn nhóm người ngang ngạnh này đều đi xe mô tô điện đến trường, chỉ có mình cô đi mô tô chạy bằng dầu, cũng là do người thân trong nhà đã quá nuông chiều cô, chiếc mô tô cô đi là loại xe được nhập khẩu, dù chưa tính chi phí lắp ráp sữa chữa thì chiếc xe này ít nhất cũng ba mươi ngàn, hơn nữa cô còn rất hào phóng, ai đến tìm cô mượn xe cô cũng đồng ý.

Là một chiếc mô tô màu xanh đen, thoạt nhìn cực ngầu, đừng nói là con trai, ngay cả con gái nhìn thấy cũng rung ring.

Sau khi tan học ngày hôm đó, vừa bước ra khỏi cổng trường anh đã nhìn thấy chị gái mình. Chị gái anh lái xe đến đón anh tan học, đứng bên cạnh còn có một cậu bé mặc áo khoác đen. Cậu bé này chính là Cố Biệt Đông lúc năm tuổi. Đúng rồi, lúc đó thằng bé còn chưa được gọi là Cố Biệt Đông, mà là Triệu Hòa Lâm. Bởi vì ba thằng bé họ Triệu, còn mẹ nó họ Lâm. Đó là lý do tại sao thằng bé lại có một cái tên tùy tiện như vậy, nhưng ba mẹ thằng bé lại cho rằng cái tên này rất thân thương. Sau này mới đổi lại là Cố Biệt Đông, cái tên đó là bà ngoại làm bác sĩ pháp y của thằng bé đặt lại một lần nữa, có nghĩa là tạm biệt mùa đông lạnh giá.

Cậu nhóc Triệu Hòa Lâm còn cầm trên tay một món đồ chơi Ultraman, đó là Ultraman Tiga yêu thích của nó. Ngay khi nhìn thấy cậu mình, cậu nhóc liền bạch bạch chạy tới chỗ anh, rồi tạo tư thế Ultraman kinh điển về phía anh — cánh tay trái để ngang ngực, cánh tay phải chống lên, đôi chân ngắn ngủi một trước một sau bước tới lui.

“Biu ~ Biu ~ Biu ~” tiến đến cho ông cậu nhà mình ba đòn “tấn công ánh sáng”.

Ông cậu này đương nhiên cũng không khách khí, trực tiếp cướp lấy Ultraman mà cậu nhóc đang cầm trên tay phải, sau đó vắt ngang tấm thân ngọc ngà của Ultraman, hướng về phía đầu nó bắn một phát: “Diga đã bị ta bắn chết.”

Cậu nhóc Triệu Hòa Lâm tức giận đến nỗi khóc lóc chạy đi tìm mẹ tố cáo. Nó mặc kệ, Diga sẽ không chết, thế giới này phải có ánh sáng!

Chị gái anh là Lâm Giai Tống vừa cúi người lau nước mắt cho con trai, vừa trừng mắt nhìn thằng em trai nhà mình: “Em nói xem em lớn như vậy rồi, còn bắt nạt thằng bé làm gì chứ?”

Anh còn rất hợp tình hợp lý: “Là nó “biu” em trước.” Lại ôm ngực nói,“Em bị ánh sáng làm bị thương.”

Chị gái trợn tròn mắt nhìn anh, sau khi dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho con trai một cách thô lỗ, chị ấy đứng thẳng người: “Trông thằng bé một chút, chị đi siêu thị mua vài thứ.” Nói xong, chị ấy sải bước về phía một siêu thị nhỏ trước cổng trường.

Sau khi mẹ đi, Triệu Hòa Lâm cũng ngừng khóc, nhưng vẫn mang thù, quyết định không thèm để ý ông cậu nhà mình nữa, thỉnh thoảng dùng đôi mắt nhỏ đầy phẫn nộ liếc mắt nhìn anh.

Anh đang cảm thấy buồn cười, vừa định dỗ cháu trai thì giọng nói của Trần Nhiễm Âm đột nhiên vang lên từ phía sau: “Lâm Vũ Đường!”

Còn không chờ anh xoay người, cả người cả xe đã dừng trước mặt anh.

Không một cậu bé nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của những chiếc mô tô, ánh mắt Triệu Hòa Lâm ngay lập tức sáng lên, Ultraman cùng ánh sáng công lý gì gì đó lập tức trở thành dĩ vãng, giây phút này, trong ánh mắt đen nhánh linh hoạt của cậu nhóc chỉ còn lại chiếc hình ảnh mô tô cực ngầu, còn nhịn không được thốt lên một tiếng thán phục: “Oa!Chiếc xe này đẹp quá!”

“……”    

Lúc đó anh vẫn chưa ý thức được, đây chỉ là sự khởi đầu của sự xấu hổ đó.

Trần Nhiễm Âm bị chọc cười, đôi chân thon thả đặt trên mặt đất, cô cởi mũ bảo hiểm, một tay ôm mũ vào trong ngực, nhìn anh hỏi: “Em trai của cậu?”

“Cháu trai.” Anh cố hết sức trả lời ngắn gọn nhất có thể, đồng thời cố ý tránh ánh mắt của cô, bởi vì mới một tuần trước, anh đã được toàn trường công nhận là “người của chị Trần”, mặc dù giữa hai người bọn họ thực sự không có gì cả.

Những ngày này, anh luôn cố gắng vạch rõ giới hạn với cô, nhưng cô vẫn luôn cố gắng phá hoại những nỗ lực đó của anh.

“Nó bao nhiêu tuổi?” Cô lại hỏi.

Còn không đợi anh mở miệng, Triệu Hòa Lâm đã giành trước trả lời: “Năm tuổi ạ.” Cậu nhóc còn vươn tay phải ra, mở ra năm ngón tay ngắn ngủn, trắng trẻo, mập mạp.

Lúc đó anh còn đặc biệt vui mừng nghĩ: May mà thằng nhóc trả lời nhanh, làm anh đỡ phải nói với cô thêm một câu. Nhưng ai ngờ, câu nói tiếp theo của thằng nhóc chết tiệt này lại là: “Chị gái xinh đẹp ơi, em có thể thử ngồi lên xe của chị được không?”

Trong nháy mắt anh lập tức choáng váng, giống như bị đánh một phát không kịp trở tay.

Trần Nhiễm Âm cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Cô nhanh chóng xuống xe, dưới ánh mắt bất lực của anh, cô cúi xuống ôm Triệu Hòa Lâm lên xe.

Triệu Hòa Lâm vô cùng vui vẻ, thằng bé vui đến nỗi không nhận ra Ultraman của nó đã rơi xuống đất.

Anh thở dài một tiếng, nhặt “ Sứ giả ánh sáng” lạnh lẽo nằm trên mặt đất lên.

Trần Nhiễm Âm nở nụ cười dịu dàng nhìn thằng bé: “Thích chiếc xe này sao?”

Triệu Hòa Lâm gật đầu lia lịa: “Thích lắm ạ.”

Anh cảnh giác liếc nhìn Trần Nhiễm Âm một cái, luôn cảm thấy cô có ý đồ gì đó.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo chính là: “Hai chúng ta trao đổi làm ăn đi, nếu em tặng cậu của em cho chị, chị sẽ tặng cho em chiếc mô tô này.”

Triệu Hòa Lâm trợn to hai mắt, kích động không thể tin được: “Thật sao?”

Anh: “……”

Ông đây ở trong lòng cháu không bằng chiếc xe máy chạy bằng dầu sao?

Trần Nhiễm Âm không nhịn được cười, gật đầu: “Thật chứ! Chỉ là em có đồng ý hay không thôi.”

“Em đồng ý! Em đồng ý!” Cái đầu nhỏ của Triệu Hòa Lâm gần như biến thành gà mổ thóc.

Anh: “……”

Con mẹ nó!

Trần Nhiễm Âm đắc ý liếc mắt nhìn anh, giống như cô đã tính được trước mọi chuyện.

Anh thở hổn hển, trực tiếp ôm Triệu Hòa Lâm đang ngồi trên xe mô tô xuống, còn hùng hùng hổ hổ nói: “Một chút tiền đồ cũng không có! Không phải chỉ là một chiếc xe bị hỏng thôi sao?”

Xe bị hỏng?

Trần Nhiễm Âm bất mãn liếc anh một cái, dường như muốn nói: Rõ ràng là mới, lần đầu tiên có người nói xe của tôi bị hỏng.

Triệu Hòa Lâm không nghe, vùng vẫy muốn leo lên, anh chỉ có thể nắm chặt cổ áo sau lưng của nó, tức giận nói với Trần Nhiễm Âm: “Cậu nhanh đi đi!”

Trần Nhiễm Âm cắn chặt môi dưới, tỏ vẻ không phục, nhưng vẫn một lần nữa lên xe. Sau khi đội mũ bảo hiểm, cô cúi đầu, tiếc nuối nói với Triệu Hòa Lâm: “Aizzz… Cậu của em không đồng ý chị đưa xe cho em, như vậy giao dịch này chỉ có thể bị hủy bỏ.” Sau đó vặn tay lái, vô trách nhiệm nghênh ngang rời đi.

Triệu Hòa Lâm nhìn bóng dáng chiếc xe mô tô càng lúc càng xa, đau lòng gào khóc thật lớn, dỗ thế nào cũng không được, học sinh và phụ huynh đi ngang qua cổng trường đều liếc mắt nhìn qua, thật là xấu hổ muốn chết.

Một lúc sau, chị gái anh xách túi đồ trở lại, Triệu Hòa Lâm vừa khóc lóc vừa chạy về phía mẹ, giống như chịu rất nhiều ủy khuất kêu lên một tiếng tủi thân: “Mẹ ơi!”

Vẻ mặt chị gái bất lực nhìn anh: “Sao em lại chọc cho nó khóc nữa vậy?”

Anh cũng không biết nói gì: “Chị tự hỏi nó đi.”

Chị gái đưa túi đồ cho anh, bế thằng con trai nhà mình đứng trên mặt đất lên, không thể không ghét bỏ nói: “Sao con không mạnh mẽ chút nào hết vậy? Động một chút là khóc!”

Triệu Hòa Lâm thật sự rất đau lòng, vừa khóc vừa ủ rũ nói: “Vừa rồi, vừa rồi có một chị gái xinh đẹp nói, nói nếu con đem cậu tặng cho chị ấy, chị ấy liền, liền đem xe mô tô tặng cho con…”

Chị gái anh lập tức thích thú, ánh mắt dò xét nhìn anh: “Chị gái xinh đẹp nào? Chị gái xinh đẹp ở đâu ra? Là bạn cùng lớp với em à?”

Anh không nói gì.

Triệu Hòa Lâm còn nói: “Nhưng mà, nhưng mà cậu không đồng ý…… huhuhu……” Nói đến chỗ đau lòng, nó càng khóc lớn hơn: “Xe của con mất rồi….. huhuhuhuhu……”

Anh không thể chịu đựng được nữa: “Triệu Hòa Lâm, cháu định bán cậu của mình chỉ để lấy một chiếc mô tô thôi à?”

Triệu Hòa Lâm vẫn cứ khóc lóc: “Cháu muốn xe mô tô!”

Chị gái anh lau nước mắt cho thằng con trai nhà mình, vui sướng khi người gặp họa nói với anh: “Thật là, Lâm Lâm nhà chúng ta chỉ là muốn một chiếc xe mô tô thôi mà, em là cậu nó hy sinh một chút thì có làm sao?” Sau đó lại hỏi con trai nhà mình: “Chị gái đó trông rất xinh đẹp sao?”

Anh: “…..”

Triệu Hòa Lâm gật gật đầu, mặc dù nhóc đang khóc, nhưng vẫn khen: “Đẹp, cực kỳ đẹp.” Còn bổ sung thêm một câu: “Cậu rất hung dữ với chị ấy, cậu quá đáng ghét.”

Chị gái liếc anh một cái, bĩu môi: “Xí, không biết tốt xấu.”

Anh: “…..”

Nhớ đến đây, Cố Kỳ Châu thở dài một hơi, càng nhìn Cố Biệt Đông càng tức giận, giơ chân đạp vào mông cậu một cái.

Anh khống chế sức lực của mình, đá không hề mạnh, nhưng Cố Biệt Đông vẫn ôm lấy mông, trợn to hai mắt nhìn ông cậu nhà mình: “Sao cậu lại đá cháu?”

“Vì cháu ở trường làm ra những chuyện ngu xuẩn!” Thực ra là tính sổ chuyện mùa thu năm đó, nhưng sau khi nhắc tới chuyện ở trường, nợ mới nợ cũ cũng tính luôn, trên đỉnh đầu Cố Kỳ Châu có hai cái tội thật lớn: “Cho dù đánh nhau cũng không sao, nhưng cháu mới mấy tuổi mà đã đòi yêu sớm?”

Cố Biệt Đông kiên quyết không thừa nhận: “Cháu không có! Tuyệt đối không có!”

Nghiêm túc mà nói, thực sự là không có, hiện tại cậu cùng Hàn Kiều đang ở trong giai đoạn mập mờ, bọn họ còn chưa chính thức ở bên nhau đấy, chỉ thiếu một lời tỏ tình mà thôi.

Cố Kỳ Châu không hề bị lay chuyển: “Giáo viên chủ nhiệm của cháu nói cháu yêu sớm.”

Cố Biệt Đông: “Không phải cô ấy nói cô ấy chỉ là nghi ngờ cháu yêu sớm sao? Nghi ngờ thì không phải sự thật đâu!”

Cố Kỳ Châu sửng sốt: “Thằng nhóc này, cháu nghe lén sao?”

Cố Biệt Đông kích động giải thích: “Cháu, cháu, cháu không có, lúc đi ngang qua cửa phòng sách cháu chỉ tình cờ nghe thấy thôi.”

Cố Kỳ Châu lười đôi co với cậu, nghiêm mặt cảnh cáo: “Nếu như cháu dám yêu sớm, cậu sẽ đánh gãy chân của cháu!”

Cố Biệt Đông không dám nói lời nào, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: Đã là thời đại nào rồi, yêu sớm một chút thì có làm sao? Ở nước ngoài không phải đều như vậy sao?

Cố Kỳ Châu thở dài, đi tới trước cửa phòng ngủ, nhưng đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Cố Biệt Đông: “Đúng rồi, có chuyện này.”

Cố Biệt Đông: “Có chuyện gì ạ?”

Cố Kỳ Châu: “Vừa rồi giáo viên chủ nhiệm của cháu hỏi cháu cái gì?”

Cố Biệt Đông: “Không có gì đâu, chỉ hỏi thăm tình hình ở nhà thôi.”

Cố Kỳ Châu: “Còn hỏi gì nữa không?”

Cố Biệt Đông: “Ví dụ như?”

Cố Kỳ Châu dùng đầu lưỡi chọc vào má: “Ví dụ như, cậu còn độc thân không?”

Cố Biệt Đông: “……”

Cậu thực sự không biết nên bày ra biểu cảm gì: “Không phải cậu thực sự nghĩ rằng giáo viên chủ nhiệm của bọn cháu có tình ý với cậu đấy chứ?”

Cố Kỳ Châu: “Không phải thì tốt.”

Cố Biệt Đông”……”

Cố Kỳ Châu: “Còn có một chuyện nữa.”

Cố Biệt Đông: “Vậy cậu nói đi.” Cậu cảm thấy ông cậu nhà mình hôm nay đặc biệt kỳ quái, nói năng đứt quãng còn lí nha lí nhí, không giống phong cách mạnh mẽ vang dội thường ngày.

Không phải là bị người đẹp Trần mê hoặc rồi chứ?

Nhưng mà, mối quan hệ giữa hai người bọn họ có vẻ thực sự có chút gì đó…không được trong sáng.

Còn có, tại sao người đẹp Trần vừa lên đã nói “xin lỗi” với ông cậu nhà mình nhỉ?

Cố Kỳ Châu suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Nếu cô ấy hỏi cháu, cậu có bao nhiêu bạn gái thì cháu cứ nói là ba.” Nói xong, lại cảm thấy ba có vẻ hơi ít, liền sửa lại: “Nói năm, à không, mười.”

Cố Biệt Đông: “……”

Con mẹ nó đang đùa cái quái gì vậy?

Cậu im lặng một lúc, nhịn không được nói: “Cậu chơi hơi lố rồi phải không?” Từ không biến thành có thì còn có thể lý giải được, nhưng từ chưa có mà biến thành thành mười là có ý gì?

Vẻ mặt Cố Kỳ Châu không chút thay đổi, dứt khoát nói: “Cứ nói là mười.”

Đông Đông không nói nên lời: “Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy người đẹp Trần sẽ hỏi một vấn đề nhàm chán như vậy?”

Cố Kỳ Châu: “Không hỏi thì thôi, mà có hỏi thì cứ nói mười là được.”

Cố Biệt Đông: “……”

Mắt tôi bỗng tối đen như mực, có phải tôi bị mù rồi không?

Không, không phải, một con bò đực khổng lồ bị thổi bay lên bầu trời, chặn mất tia nắng mặt trời.

Sau khi Cố Kỳ Châu trở lại phòng ngủ, trước tiên là anh kéo rèm cửa ra, đang định lấy quần áo bẩn nhét dưới ván giường ra thì đột nhiên tầm mắt nhìn xuống dưới lầu.

Đây là một tiểu khu lâu đời, trong này hầu như là các gia đình cảnh sát sinh sống, các ngõ trong sân khá hẹp, chỗ để xe cũng chật chội.

Gia đình bọn họ sống trên tầng 2, có một lối đi dưới cửa sổ đối diện với phòng ngủ, đúng lúc này, một chiếc Sedan Mercedes-Benz màu trắng đang bị kẹt giữa một chiếc Buick SUV màu đen và một chiếc Sedan Santana màu đen, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Trần Nhiễm Âm đứng sang một bên, liên tục sử dụng hai cánh tay để ra hiệu khoảng cách giữa phía trước của Mercedes-Benz và phía sau của Buick, và khoảng cách giữa phía sau của Mercedes-Benz và phía trước của Santana, như thể chỉ cần khoa tay múa chân là có thể điều khiển được khoảng cách giữa Mercedes- Benz và phía trước của Santana vậy.

Cố Kỳ Châu nhìn chằm chằm xuống lầu một hồi, thấy cô đang tiến thoái lưỡng nan không thể dời xe, thậm chí còn có chút lo lắng cho cô, do dự không biết có nên xuống lầu giúp cô không?

Nhưng lại suy nghĩ: Không liên quan đến mình!

Chuyện không liên quan đến mình thì sao phải lo lắng, coi như anh không nhìn thấy. Anh lấy quần áo bẩn từ gầm giường ra, sau khi trở lại phòng khách, anh tình cờ thấy Cố Biệt Đông đang thay giày, có vẻ như sắp đi ra ngoài.

“Cháu đi đâu vậy?” Cố Kỳ Châu ném lại quần áo trên ghế sô pha.

Cố Biệt Đông: “Đi xuống lầu lấy đồ ăn gọi tới.”

Cố Kỳ Châu mím môi, đột nhiên ngăn cản Cố Biệt Đông đang chuẩn bị đi ra ngoài: “Cháu tiếp tục lau sàn đi, cậu xuống lấy cho.”

Cố Biệt Đông sửng sốt: “Nhưng cháu lau xong rồi.”

Cố Kỳ Châu: “Lau lại lần nữa đi.” Còn cực kỳ nghiêm túc nói: “Về sau nhớ chú ý giữ gìn vệ sinh trong nhà một chút.”

Cố Biệt Đông: “……”

Cậu của cháu, cậu trở nên sạch sẽ từ lúc nào vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK