Anh rất ít khi thân mật như vậy, đặc biệt là ở trước mặt người khác, Nguyễn Du Du lập tức ngây ngẩn cả người, lông mi dài mờ mịt khẽ chớp vài cái.
Mặc dù Tống Cẩm Minh không biết vì sao thái độ của Thẩm Mộc Bạch lại thay đổi nhanh như vậy, từ lúc vào cửa như tiếng sấm rền vang, chớp mắt lại biến thành mưa phùn gió xuân, nhưng hắn biết mình vừa tránh được một kiếp, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dựa lưng vào sô pha, lúc này mới cảm thấy phía sau lưng có chút cứng ngắc, đau nhức.
Thẩm Mộc Bạch khẽ cười một tiếng, "Du Du, đói bụng chưa, muốn ăn gì?"
Ánh mắt anh chuyên chú, âm thanh dịu dàng, Nguyễn Du Du bất giác đã bị mê hoặc, "Em muốn ăn bánh kem nhỏ."
"Bánh kem nhỏ chocolate lava hay bánh kem ngàn tầng? Hay là, mỗi loại gọi một cái?" Bộ dáng dịu dàng kia của Thẩm Mộc Bạch trực tiếp làm ba anh em xem đến choáng váng, ba người liếc nhau, không hẹn mà cùng mà chà xát cánh tay đang nổi da gà.
Nguyễn Du Du lại cảm thấy rất thoải mái, cô nhẹ nhàng dựa vào vai Thẩm Mộc Bạch, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, "Em muốn ăn cái loại có trái cây ý, cái mà có cherry đặt ở bên tr3n."
"Du Du, em là muốn ăn bánh kem hay là muốn ăn trái cây vậy?" Triệu Húc Phong hỏi.
"Chủ yếu là muốn ăn trái cây, em muốn ăn cherry." Nguyễn Du Du hỏi: "Có cái bánh kem nào có quả cherry bên tr3n không?"
Thẩm Mộc Bạch đưa mắt ra hiệu, Triệu Húc Phong vỗ vỗ ng.ực, "Có, chắc chắn có!"
Không lâu sau, cơm trưa được đưa tới, ngoài những món ăn bọn họ gọi, còn có một chiếc bánh kem, lớp kem trắng tinh không có trang trí, bởi vì tr3n bề mặt đã bị cherry chiếm đầy, dường như lo lắng chỗ cherry này không đủ, còn mang lên thêm một đĩa cherry lớn.
"Oaaa ——" Nguyễn Du Du vui đến mức hai mắt cong thành trăng non, "Em còn đang lo vào mùa đông hội sở sẽ không còn cherry nữa!"
Thẩm Mộc Bạch cười, lấy một quả cherry đưa đến bên môi cô, "Chỉ cần Du Du muốn ăn, lúc nào cũng có."
Nguyễn Du Du ngượng ngùng liếc nhìn ba người kia, mím môi cười, há miệng cắn một cái, cắn xuống lớp thịt quả thơm ngọt, cô không khỏi thở dài: "Rất ngọt."
Ba người còn lại nhìn nhau, Ngô Trung Trạch bĩu môi, kiến nghị: "Không thì, ba chúng ta đổi phòng bao khác?" Còn xem nữa thì cũng ăn cẩu lương no rồi.
Thẩm Mộc Bạch hừ một tiếng, "Ngồi đây! Lâu rồi không không gặp nhau, hôm nay thư giãn một chút đi."
Nguyễn Du Du vừa muốn cười lại vừa thẹn thùng, cô biết ba người này cố tình làm như vậy, thân nhỏ khẽ xê dịch, cách xa Thẩm Mộc Bạch một chút.
Thẩm Mộc Bạch duỗi cánh tay dài, lại ôm cô trở về, ánh mắt đen sì liếc cô một cái, "Muốn trốn đi đâu?"
"Cắt, cắt bánh kem." Nguyễn Du Du chỉ vào bánh kem, cái này không phải bánh kem nhỏ như ngày thường, có kích thước khoảng tám inch, một người chắc chắn không ăn hết.
Một tay Thẩm Mộc Bạch ôm Nguyễn Du Du, một tay cầm lấy dao cắt bánh kem, dùng dao cắt vài cái.
Triệu Húc Phong rất tinh tế lấy miếng lớn nhất cho vào một cái đĩa nhỏ, đưa cho Nguyễn Du Du.
......
Ăn xong bữa trưa, mấy người cùng nhau rời đi, Thẩm Mộc Bạch khoác áo lông vũ cho Nguyễn Du Du, đeo ba lô lên lưng, đôi tay đặt tr3n vai cô, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Lát nữa Du Du đi đâu?"
"Ừm...... Về nhà." Nguyễn Du Du không có việc gì khác, cô cũng không thích đi dạo phố một mình, hơn nữa cô cũng không muốn mua gì, đồ Tết cũng không cần cô chuẩn bị.
"Du Du nếu không có chuyện khác, đến công ty cùng anh đi, hửm?" Thẩm Mộc Bạch nhéo nhéo bả vai cô.
Giọng nói anh trầm thấp, âm cuối hơi cao lên, dễ nghe lại mang theo tia gợi cảm, Nguyễn Du Du không tự chủ được gật đầu, "Được."
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, nắm tay cô đi ra ngoài, Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch, Tống Cẩm Minh liếc nhau, đi theo phía sau bọn họ.
Mấy người tới bãi đỗ xe, Nguyễn Du Du vẫy tay với ba người kia, "Tạm biệt."
Cửa xe bên cạnh mở ra, một người đột nhiên nhảy ra khỏi xe, Nguyễn Du Du hoảng sợ, Thẩm Mộc Bạch theo bản năng mà che ở trước mặt cô, ba người kia cũng nhanh chóng xúm lại đây, Nguyễn Du Du từ phía sau bọn họ ló ra cái đầu nhỏ, tập trung nhìn kĩ, mới nhận ra là Trần Mai.
Trần Mai mấy ngày nay hiển nhiên sống không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, người cũng gầy đi một vòng.
Cô ta nhìn Nguyễn Du Du được bốn nam nhân anh tuấn cao lớn che ở phía sau, trong lòng vừa chua xót vừa đố kị, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc tùy hứng, cô ta đành phải kìm nén tính khí xuống, cụp mi rũ mắt nói: "Nguyễn Du Du, tôi xin lỗi cô."
Thẩm Mộc Bạch thấy không có gì nguy hiểm, kéo Nguyễn Du Du từ sau lưng ra, ôm lấy bả vai cô.
Lông mi dài của Nguyễn Du Du chớp chớp hai cái, "Cho dù cô xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ không rút đơn kiện, mặc kệ cô có dùng cách nào để xin lỗi, cũng sẽ không thay đổi được sự thật này. Trần Mai, cô vẫn muốn xin lỗi sao?"
"Cô ——" Chủ ý của Trần Mân vốn là như vậy, xin lỗi Nguyễn Du Du ở nói đông người, trước mắt bao người, nếu cô chấp nhận lời xin lỗi của mình, cô ta liền có thể tiếp tục buộc Nguyễn Du Du rút đơn kiện, không ngờ cô ngay từ đầu liền trực tiếp nói rõ rằng sẽ không rút đơn kiện.
Một người khác từ cửa xe bước xuống, cũng là người quen thuộc với mọi người, Chu Dung Dung.
Chu Dung Dung kéo lấy cánh tay Trần Mai, nhẹ nhàng nhéo nhéo cô ta.
Trần Mai biết cô ta đang nhắc nhở mình, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Nguyễn Du Du, chuyện tr3n diễn đàn trường là tôi sai, tôi chính thức xin lỗi cô, thực xin lỗi."
"Ồ." Nguyễn Du Du thản nhiên đáp, "Cô có quyền xin lỗi, tôi cũng có quyền không chấp nhận, Trần Mai, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô, vậy thôi."
"Cô ——" Trần Mai suýt chút nữa thì bùng nổ vì tức, bố cô ta vốn định tìm Thẩm Vĩnh Hưng, không nghĩ tới Thẩm Vĩnh Hưng căn bản không thể khiến cho Nguyễn Du Du rút đơn kiện, hiện tại bố cô ta cũng không còn cách nào, gia đình đã sớm phá sản, cũng không thể có tiền và các mối quan hệ cho cô ta đi cửa sau, thậm chí ngay cả một luật sư tên tuổi cũng không kham nổi, hy vọng duy nhất của cô ta bây giờ là nhận sai để có thể khiến Nguyễn Du Du tha thứ cho mình, không ngờ Nguyễn Du Du căn bản chính là dầu muối không ăn*.
*油盐不进 /yóu yán bù jìn/: Dầu muối không ăn, ý chỉ người cứng đầu
"Nguyễn Du Du, chúng ta đều là bạn học, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sao không chừa cho người ta một con đường?" Chu Dung Dung khoác một chiếc áo dạ màu be, dịu dàng cười với Tống Cẩm Minh: "Cẩm Minh, anh nói xem, đúng không?"
Đầu ngón tay trắng nõn của Tống Cẩm Minh đẩy gọng kính vàng, "Theo tôi thì, cũng chưa chắc, đợi Trần Mai vào tù, hoặc là bị trường đuổi học, Du Du và cô ấy cũng không còn là bạn học nữa rồi, cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng không thấy, không cần hạ thủ lưu tình với những người lòng mang ý xấu."
- -----oOo------