Beta: Hương
Chu Dung Dung đóng cửa phòng bao lại, nở nụ cười dịu dàng, "Triệu Húc Phong, đừng sợ, là em, em là Chu Dung Dung, lần trước chúng ta đã gặp nhau, chắc anh vẫn còn nhớ em, có đúng không?"
Giọng điệu của cô ta giống như đang dỗ trẻ con, Triệu Húc Phong có hơi ngạc nhiên, sau đó anh mới nhận ra, trong mắt của Chu Dung Dung, anh vẫn là một kẻ ngốc.
Bởi vì Nguyễn Du Du không muốn người khác biết đến khả năng vẽ bùa của mình, nên Triệu Húc Phong dù đã được chữa khỏi bệnh nhưng chuyện này vẫn được giữ kín, làm như vậy để tránh người khác nghi ngờ Nguyễn Du Du, đặc biệt là Chu Dung Dung, cô ta chính là kẻ tố cáo nói Nguyễn Du Du đã cho anh uống thuốc, hơn nữa cô ta còn đưa bằng chứng Nguyễn Du Du đưa chai rượu cho anh, bên trong có chứa tro của lá bùa sau khi bị đốt.
Nếu đột nhiên anh khỏe lại, sẽ khiến Chu Dung Dung nghi ngờ Nguyễn Du Du, ba mẹ đã nghĩ ra kế sách, để mọi người nghĩ anh "từ từ bình phục", thậm chí còn định cho anh đi ra nước ngoài giả bộ đi chữa bệnh.
Cho nên, ngoại trừ những người thân cận ra, người khác đều nghĩ anh chưa khỏi bệnh.
Triệu Húc Phong cố ý nghiêm mặt lại, "Tôi đương nhiên biết cô, bởi vì cô đối xử không tốt với anh Thẩm!"
Chu Dung Dung trong lòng rất đau xót, cô ta cũng rất hối hận, nếu biết sẽ có ngày hôm nay, cô ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với Thẩm Mộc Bạch.
Cố gắng nặn ra nụ cười, Chu Dung Dung dịu dàng nói: "Đúng là lỗi của em, về sau em sẽ cố gắng bù đắp."
Đợi sau khi Nguyễn Du Du xảy ra chuyện, có lẽ cô ta sẽ có cơ hội quay lại với Thẩm Mộc Bạch, đến lúc đó, cô ta đối xử dịu dàng với Thẩm Mộc Bạch, kể cả những người bạn thân thiết của anh, cho dù là tên ngốc trước mặt.
Triệu Húc Phong cười thầm trong lòng, anh không biết Chu Dung Dung định làm gì, nhưng rõ ràng cô ta đến đây có mục đích, muốn lấy thứ gì đó từ tay của anh.
Chu Dung Dung nắm tay anh, dẫn anh đi đến chỗ sofa và ngồi xuống, "Triệu Húc Phong, anh có muốn chơi trò chơi với em không?"
"Trò chơi?" Triệu Húc Phong nhíu mày lại, làm ra dáng vẻ phấn kích, "Trò chơi gì? Có thú vị không?"
Chu Dung Dung bật cười nói: "Đó là một trò chơi anh chưa từng chơi thử, em hứa với anh trò chơi rất thú vị, nhất định anh sẽ thích"
Ánh mắt của Triệu Húc Phong phát sáng lên, "Trò chơi mà tôi chưa từng chơi thử, đó là trò gì vậy?"
"Đến lúc đó rồi anh sẽ biết, nhưng trước đó, chúng ta cần phải chuẩn bị trước."
Triệu Húc Phong nghĩ thầm, quả nhiên cô ta có mục đích, anh "háo hức" nhìn Chu Dung Dung, "Cần chuẩn bị những gì?"
Chu Dung Dung phấn khích nhảy dựng lên, muốn bắt cóc Nguyễn Du Du chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô ta, không ngờ mọi thứ diễn ra thuận lợi như vậy, nhìn dáng vẻ của Triệu Húc Phong, nhất định anh dẫn Nguyễn Du Du đi theo.
"Trò chơi này nhất định phải có một cô gái xinh đẹp mới tham gia được, anh có quen cô gái xinh đẹp nào không?"
Triệu Húc Phong lạnh lùng, một cô gái sở hữu ngoại hình đẹp, là Nguyễn Du Du sao? Chẳng lẽ mục tiêu của Chu Dung Dung chính là Nguyễn Du Du?
Anh lặng lẽ nắm chặt tay lại, các đốt ngón tay bởi vì dùng quá nhiều sức trở nên trắng bạch, sau đó nhanh chóng thả tay ra giống như không có chuyện gì xảy, giả bộ suy nghĩ, "A, tôi biết rồi, không phải em cũng là một cô gái xinh đẹp sao?"
Mặc dù chỉ là kẻ ngốc khen mình đẹp nhưng Chu Dung Dung rất vui, trong lòng có chút tiếc nuối, thật đáng tiếc, nếu Triệu Húc Phong khen cô ta sớm hơn, hoặc trước khi Chu gia phá sản, cô ta nhất định sẽ tìm cách gả cho anh, cho dù anh chỉ là một tên ngốc, nhưng Triệu gia rất giàu có, Triệu Húc Phong nhìn cũng rất đẹp trai, lông mày kiếm, cặp mắt sáng như sao.
Cô ta tiếp tục chìm đắm trong ảo tưởng, Triệu Húc Phong là kẻ rất dễ dỗ, nếu cô ta gả cho anh, sau này khẳng định anh rất nghe lời của mình. Triệu Húc Phong là con trai duy nhất của Triệu gia, tương lai của Triệu gia sẽ do cô ta định đoạt.
Tuy nhiên, Chu Dung Dung chỉ bị cám dỗ trong nháy mắt, sau đó liền bị cô ta bỏ qua.
Nếu so sánh với Thẩm Mộc Bạch có Dược Hoa trong tay, Triệu Húc Phong cũng rất tốt, Tống Cẩm Minh cũng vậy, nhưng không thể khiến cho cô ta thỏa mãn.
Suy nghĩ trong nháy mắt của cô ta, hay là sự tính toán trong đôi mắt, đều không qua được mắt của Triệu Húc Phong.
Anh nhắm mặt lại, che đi mỉa mai trong ánh mắt, người phụ nữ này rốt cuộc tính toán điều gì?
Anh không quan tâm đến Chu gia, nhưng anh rất đề phòng cảnh giác Chu Dung Dung, người phụ nữ này rất độc ác tàn nhẫn, không có đạo đức
Lần trước cô ta đã hạ dược Tổng Cẩm Minh. Sau này, Tống Cẩm Minh mới kể lại cho bọn họ nghe, nếu không phải Nguyễn Du Du đưa bùa giải độc đến, khiến anh ấy nảy sinh cảnh giác thì có thể anh ấy đã bị kỹ năng diễn xuất của Chu Dung Dung lừa, nếu anh ấy uống ly trà bị bỏ thuốc kia, tám đến chín phần, cha mẹ anh ấy sẽ ép anh ấy cưới Chu Dung Dung.
Chưa kể, Chu gia vì muốn từ chối hôn sự với Thẩm gia, còn không biết xấu hổ tạo ra câu chuyện "ôm nhầm con", chỉ cần người có đầu óc sẽ dễ dàng nhìn ra được sự thật, Chu gia quá mặt dày, hoặc họ không để tâm tới những điều người ta nói sau lưng họ.
Đúng là người một nhà, đều trơ trẽn vô liêm sỉ. Chu Dung Dung hạ dược ở trong hội sở, ngay cả phòng bao bên cạnh, dù bị vạch trần vẫn mặt dày đi đến nơi đây, thực sự anh rất khâm phục khả năng chịu đựng của Chu Dung Dung.
Chu Dung Dung nở nụ cười rạng rỡ, thậm chỉ còn giơ tay lên xoa đầu Triệu Húc Phong, "Anh cảm thấy em rất đẹp sao?"
Triệu Húc Phong chán ghét đến mức suýt nữa thì đẩy cô ta ra, nếu không phải vì anh muốn biết cô ta định làm gì Nguyễn Du Du, anh nổi giận đuổi cô ta đi.
"Chỉ một mình em là chưa đủ, cần thêm một cô gái xinh đẹp khác, đúng rồi, phải là sinh viên. " Chu Dung Dung ngọt ngào như mật ong, khiến Triệu Húc Phong nổi hết da gà.
Anh nghiến răng nghiến lợi, giả bộ đột nhiên nhớ ra, "A, tôi biết rồi. Nguyễn Du Du cũng rất xinh đẹp, cô ấy vẫn còn là sinh viên!"
"Được rồi, vậy chúng ta chọn Nguyễn Du Du đi!" Chu Dung Dung vui vẻ vỗ tay, "Buổi tối ngày mai lúc sáu giờ, anh đưa Nguyễn Du Du đến trước cửa công viên Kỷ Huyễn. Lúc đó, anh sẽ biết trò chơi diễn ra như thế nào, em hứa sẽ không làm anh thất vọng."
"Công viên Kỷ Huyễn?" Triệu Húc Phong đã đoán được Chu Dung Dung định làm gì, anh ta đương biết công viên đó, hồi còn nhỏ anh ta từng đi đến đây chơi, là một công việc giải trí, nhưng bây giờ đã bị bỏ hoang, và được Chu gia mua lại, đã bị san bằng, ở gần đó không có ai sinh sống, nơi đó rất hoang vắng.
Chu Dung Dung nở nụ cười thân thiện, "Ừ, công viên Kỷ Huyễn, nằm ở phía tây ngoại thành, anh có biết nơi đó không?" Chỗ đó bây giờ không còn thuộc về Chu gia nữa, nhưng cô ta đã từng đi đến đó, mặc dù đã chuyển nhượng cho người khác, tuy nhiên hiện tại vẫn chưa được khởi công, nên nơi đó bây giờ rất hoang vu, rất thích hợp để diễn ra vụ bắt cóc.
"Tôi biết chứ! Hồi còn nhỏ tôi từng đi đến đây chơi, nên bây giờ vẫn còn nhớ!" Triệu Húc Phong hào hứng nói.
"Đúng rồi, trò chơi của chúng ta sẽ diễn ra ở đó. " Chu Dung Dung phấn kích nhảy dựng lên, cố gắng kìm chế niềm vui xuống, kiên nhẫn giải thích với Triệu Húc Phong: "Anh phải nhớ kỹ, 6h tối ngày mai đem Nguyễn Du Du đi đến chỗ đó, không được đến muộn, đừng đi đến quá sớm"
Bây giờ đang làm mùa đông, thời tiết rất lạnh. 5h chiều, bầu trời đã tốt. Sau 6h, chắc chắn sẽ không có ai đi đến nơi khỉ ho cò gáy đó.
"Được, vậy để tôi gọi thêm người đến. Gọi anh Thẩm đi chung!"
"Không được!" Chu Dung Dung hét toáng lên, nhận ra mình đã quá kích động, nhanh chóng trấn tĩnh lại, "Trò chơi này rất đặc biệt, chỉ có ba người chúng ta biết. Anh, em, Nguyễn Du Du. Không được nói cho người khác, đặc biệt là Thẩm Mộc Bạch. "
"Tại sao, không phải lúc chơi trò chơi phải nhiều người chơi mới vui sao?" Triệu Húc Phong "ngây thơ" hỏi Chu Dung Dung.
Chu Dung Dung tức giận, hít thở sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn tức giận, "Không phải em vừa mới nói rồi sao? Đây là một trò chơi đặc biệt, anh không được nói cho bất kỳ ai biết. Nếu không làm theo sẽ không phép chơi trò chơi. Ngay cả lái xe cũng không phép nói, bây giờ anh có biết tự lái xe không?"
Triệu Húc Phong buồn bã gật đầu, "Biết. "
Chu Dung Dung bật cười nói: "Rất tốt, vậy ngày mai anh lái xe đưa Nguyễn Du Du đến đó. Nếu anh có thể hoàn thành tốt, em sẽ thưởng cho anh..." Cô ta đột nhiên không nhớ ra là Triệu Húc Phong thích thứ gì, hình như là thuốc lá hay là rượu? Trước đó cô ta đã từng nghe nói qua, nhưng không để trong lòng, nên bây giờ đã quên.
"Thưởng cho tôi chai rượu Louis XIII! Tôi muốn chai rượu!" Triệu Húc Phong phấn kích nói.
Chu Dung Dung gật đầu nói, " Được, thỏa thuận xong! Nhớ kỹ, không được nói cho ai biết, cho dù Thẩm Mộc Bạch hay là cha mẹ anh, ngay cả lái xe cũng không nói, nếu không, trò chơi không thể diễn ra, rượu Louis XIII cũng biến mất!"
Sau khi cẩn thận căn dặn Triệu Húc Phong, Chu Dung Dung rời đi. Thời gian quá gấp gáp, cô ta vẫn chưa chọn kẻ bắt cóc, trước đó cô đi hỏi dò một vài người, họ đều đồng ý, nhưng cô ta muốn chọn người có bản lĩnh và tàn nhẫn nhất.
Triệu Húc Phong dựa lưng vào ghế sofa, khoanh tay, ngồi suy nghĩ, đứng dậy từ từ rời khỏi hội sở.
...
Buổi tối, ngày hôm sau.
Sáu giờ tối, bầu trời đã nhá nhem tối, bầu trời lác đác những bông tuyết nhỏ, có cơn gió thổi qua cuốn bay những bông tuyết.
Chiếc xe Lamborghini bật đèn pha lên, chậm chậm rẽ vào đường tắt đi đến phía tây ngoại thành, nơi đây rất hoang vắng, hai bên đường không một bóng người, tr3n tường có 2 chữ màu đỏ "Phá rờ", mọi thứ ở đây đều bị san bằng, các tòa nhà đã biến mất.
Khung cảnh xung quanh có vẻ không ăn nhập với chiếc xe Lamborghini, dừng lại ở trước cửa công việc, đương nhiên nơi này đã bị bỏ hoang từ lầu phía tr3n cánh cổng vẫn còn được treo biển "Công viên Kỷ Huyễn", lung lay, dường như sắp rơi xuống.
Xe dừng lại, cánh cửa xe được mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy tài xế là một người đàn ông cao to, có lẽ bởi vì quá lạnh nên người đó hơi coi người lại, kéo dây áo khoác lên và đội mũ lên đầu, thắt dây đai áo lại, lúc này mới bước xuống xe.
Ở ghế phụ, có một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi, cô ấy mặc chiếc áo dạ ngắn, đeo khăn quàng cổ, tr3n đầu còn đội mũ lông màu trắng. Nếu Chu Dung Dung ở đây, nhất định sẽ nhận ra, cái áo khoác này cùng khăn quàng cổ và mũi len là những thứ mà Nguyễn Du Du từng mặc.
Tuy nhiên, Chu Dung Dung không có ở đây.
Đương nhiên, cô ta không thể xuất hiện ở hiện trường vụ án, bây giờ cô ta đang ở trong phòng của mình, lo lắng, đứng ngồi không yên.
Cô ta không muốn dính líu đến vụ bắt cóc, nên chỉ có thể ngồi ở nhà chờ tin.
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Nguyễn Du Du không thể chạy thoát được, cô ta bây giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Người cô ta chọn chính là đội trưởng đội bảo vệ lúc trước của Chu gia, tên là Phí lão tam, rất giỏi võ công và hung dữ. Chu Dung Dung không dám gọi điện cho ông ta, vì sợ lưu lại bằng chứng, nên đã tự đi đến tìm ông ta.
Phí lão tam dường như đã bị vướng nợ nần, cần tiền gấp, từ sau khi Chu gia phá sản, ông ta cũng bị mất việc, Chu Dung Dung thử thăm dò ông ta, ông ta vui vẻ đồng ý.
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm với Triệu Húc Phong, Chu Dung Dung lại đi đến tìm Phí lão tam, thương lương chi tiết với ông ta.
Cả hai lần, cô ta đều đeo khẩu trang và đổ mũ, không bị lộ mắt, không dùng điện thoại liên hệ với ông ta, đương nhiên không để lại bất kỳ bằng chứng gì, mà lúc vụ án diễn ra cô ta không có mặt ở hiện trường.
Còn Triệu Húc Phong, một kẻ thần kinh có vấn đề không thể đứng ra làm chứng. Với lại, với lại Triệu Húc Phong cũng có liên quan đến vụ án lúc đó chắc cũng đang ráo riết đi tìm kẻ thế mạng, chẳng có thời gian để ý cô ta.
Chu Dung Dung đã dặn dò Phí lão tam, không được gọi điện thoại cho cô ta, cứ thoải mái giao dịch với Thẩm Mộc Bạch không cần thương lượng với cô ta, hai người từ nay về sau không còn liên lạc, sẽ chẳng ai nghĩ cô ta có liên quan đến vụ bắt cóc này.
Đương nhiên, bằng cách này, cô ta không nắm rõ tiến triển sự việc, nhưng không sao, chỉ cần Nguyễn Du Du bị bắt cóc thành công, cô ta sẽ dùng cách khác biết được tình hình.
Triệu Húc Phong đứng chờ ở trước cửa công viên Kỷ Huyễn, cúi đầu xuống nói chuyện với cô gái, cô gái ngẩng đầu lên nhìn thử xung quanh một lượt, nhờ ánh đèn pha, Phí lão tam có thể nhìn rõ khuôn mặt cô gái.
Chiếc mũ đã che phần trán, khăn quàng cổ che từ phần mũi đổ xuống, nhưng đôi mắt cùng cặp lông mày đó, chắc chắn là Nguyễn Du Du.
Phí lão tam đã từng làm đội trưởng đội bảo vệ, ông ta rất tự tin khả năng nhận biết mặt mũi của mình, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia, giống hệt cô gái trong bức hình Chu Dung Dung đã đưa cho ông ta xem!
Về phần của Triệu Húc Phong, trước đó đã từng gặp người này, chắc chắn không sai!
Hai người đứng nói chuyện một lúc, Triệu Húc Phong quay trở lại xe, tắt đèn pha đi.
Phí lão tam vui mừng khôn xiết, không có ánh đèn pha, nơi này tối đen như mực, rất tiện để ra tay. Ông ta nhanh chóng di chuyển, trốn sang thành xe, chờ Triệu Húc Phong đi ra, liền giơ gậy lên đánh vào đầu anh.
Triệu Húc Phong không r3n rỉ một tiếng, thân hình cao lớn dựa vào cửa sổ xe đang mở, từ từ trượt xuống.
Cô gái lúc này mới để ý có điều gì không ổn, vừa định hét lên, đã bị Phí lão tam ôm chặt từ phía sau, dùng khăn tay che miệng cô gái lại, cô gái cố gắng dãy dụa, hôn mê bất tỉnh.
Phí lão tam thở phào nhẹ nhõm.
Cái khăn mà ông dùng đã được tẩm thuốc mê, chỉ cần 10 giây đã chìm vào hôn mê, nhưng ông ta không dám thử tr3n người Triệu Húc Phong.
Theo như ông ta được biết, Triệu Húc Phòng cùng mấy người Thẩm Mộc Bạch từ nhỏ đã tập võ, khả năng chiến đầu rất khác, ông ta không dám chắc mình dùng khăn bị mũi của Triệu Húc Phong, liệu anh trốn thoát được hay không, bên cạnh còn có một cô gái, nếu cô gái hét lên, sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Vì vậy, ông ta chỉ còn cách dùng gậy đập lên đầu Triệu Húc Phong, khiến anh mất đi năng lực tự vệ.
Nhìn thấy Triệu Húc Phong vẫn nằm yên bất động, Phí lão tam cảm thấy có hơi tiếc nuối, ông ta ra tay khá mạnh, cú đánh đó khiến cho Triệu Húc Phong bị ngất đi nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Nếu có thể mang Triệu Húc Phong đi theo, ông ta chắc chắn nhận được một khoảng tiền lớn từ Triệu gia, phải biết rằng Triệu Húc Phong là con trai duy nhất của Triệu gia.
Tuy nhiên... cuối cùng Phí lão tam đành phải từ bỏ ý định này, thôi quên đi, Triệu Húc Phong vừa sở hữu ngoại hình cao lớn vừa biết võ công, chờ sau khi anh tỉnh lại chắc chắn sẽ rất khó đối phó, nếu ông ta mang theo cả hai người này đi, rất dễ xảy chuyện, có khi còn bị mất trắng. Vẫn nên mang cô gái xinh đẹp này đi, dù sao cô cũng là phu nhân của Dược Hoa, anh ta muốn bao nhiêu tiền chả được?
Phí lão tam bế cô gái dưới đất lên, vội vàng chạy đến ngõ nhỏ gần đó, có chiếc xe hơi màu đen được giấu trong ngủ. Phí lão tam mở cốp xe ra, dùng dây thừng trói cô gái lại, dùng băng dính dán lên miệng cô, sợ lúc cô tỉnh lại sẽ làm loạn nên để vào trong cốt xe, lái xe rời khỏi hiện trường.
Nghe tiếng động cơ xe rời đi, một lúc sau, không còn nghe thấy động tĩnh khác, Triệu Húc Phong từ từ "tỉnh" lại.
Anh sờ sau gáy, nghĩ thầm: May là đã lót bông trong mũ, nếu không lần này lại bị đập cho u đầu.
Anh quay lại xe ngồi, ngồi chờ gần một tiếng đồng hồ, mới lái xe đi về nhà.
Ba Triệu lo lắng chạy đến hỏi, "Thế nào rồi, con có bị thương ở đâu không?"
Triệu Húc Phong cùng Thẩm Mộc Bạch nghĩ đây là một cơ hội tốt, để có tống kẻ xấu xa độc ác kia vào tù, về sau diệt trừ hiểm họa cho Nguyễn Du Du, cho nên họ đã lập một kế hoạch. Lúc đó, định cho vệ sĩ cải trang thành con trai đi đến điểm giao dịch, nhưng con trai nói Phí lão tam có thể biết mặt của anh, vì tránh để Phí lão tam nghi ngờ, nên anh tự mình ra trận.
Mặc dù mọi thứ đều đã được chuẩn bị, bên cạnh công viên cũng có người bên mình mai phúc, chỉ cần thấy tình huống không ổn sẽ nhảy ra cứu. Nhưng ba Triệu vẫn rất lo lắng, vết thương tr3n đầu con trai mãi mới chữa khỏi.
Triệu Húc Phong khẽ lắc đầu, "Không sao đâu, bên phía anh Thẩm đã nhận được tin tức chưa?"
Ba Triệu nói: "Có, cậu ấy đã nhận được điện thoại tống tiền Phí Lão tam, đã báo cảnh sát, cảnh sát chắc sắp đi đến đây. "
Vừa dứt lời, đã nghe tiếng tiếng còi báo động từ phía xa vọng lại, hai người quay sang nhìn nhau, Triệu Húc Phong bỏ lớp bông trong mũ ra, cùng áo chống đạn bên trong áo khoác ra, mặc áo vào, nằm tr3n ghế sofa.
Một lúc sau, xe cảnh sát dừng ở trước cửa Triệu gia, có mấy người mặc quân phục vội vàng đi đến.
Ba Triệu chạy ra tiếp đón, "Cảnh sát, mấy anh đến tập đúng lúc, con trai tôi bị tấn công, tôi đang định gọi điện thoại báo cảnh sát!"
Người dẫn đầu, là vị cảnh sát tầm khoảng 40 tuổi, mắt to lông mày rậm, dáng vẻ rất nghiêm túc, ông ấy nhìn Triệu Húc Phong đang nằm tr3n ghế sofa, "Xin hỏi, cậu có phải là Triệu Húc Phong không?"
Triệu Húc Phong vội ngồi dậy, xoa đầu nói, " Đúng, là tôi. "
"Vậy mời cậu hãy thuật lại vụ việc xảy ra vào lúc 6h tối. "
Triệu Húc Phong cau mày, cẩn thận hồi tưởng lại: "Tôi đã hẹn với một người, 6h tối sẽ dẫn Du Du đi đến công viên Kỷ Huyễn."
Ba Triệu nói xen vào: "Du Du là vợ bạn thân của thằng bé, mấy người bọn họ chơi với nhau rất thân. "
Vị cảnh sát khẽ gật đầu, Triệu Húc Phong nói tiếp, "Du Du kêu lạnh, cô ấy từ chối không muốn đi đến một nơi xa như vậy. Thế nhưng tôi đã hứa với người kia phải dẫn một cô gái xinh đẹp đi theo, nên đã đến tìm Vương Quyên. "
Ba Triệu lại giải thích: "Vương Quyên cũng là bạn tốt của thằng bé." Thực ra, Vương Quyên được bọn họ mời tới, từ nhỏ tập võ, bản lĩnh rất khá, đặc biệt cặp mắt sau khi trang điểm nhìn rất giống Nguyễn Du Du.
"Tôi cùng Vương Quyên đi đến công viên Kỷ Huyễn, khoảng tầm 5 phút sau, tôi bị ai đó đánh vào đầu, sau đó..." Triệu Húc Phong vò đầu bứt tai, "Sau đó, tôi bị ngất xỉu. Chờ khi tôi tỉnh lại, đi khắp nơi tìm nhưng không thấy Vương Quyên đâu, tôi đành phải đi về đây trước."
Mấy vị cảnh sát quay sang nhìn nhau, mọi thứ đều trùng hợp với tình huống mà họ nhận được từ cuộc điện thoại báo án của Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch đã gọi điện thoại báo cho cảnh sát: Anh ấy nhận được cuộc gọi tống tiền, nói vợ anh ta đã bị đối phương bắt cóc, yêu cầu anh ta chuẩn bị 50 triệu NDT.
Nhưng vợ anh ta vẫn còn đang ở nhà, không hề bị bắt cóc. Đầu dây bên kia có vẻ sợ bị theo dõi, nên chỉ nói mấy câu liền cúp máy.
Thẩm Mộc Bạch giải thích với cảnh sát: Lúc đầu anh ta tưởng trò đùa, nhưng khi biết lúc đầu vợ mình định đi cùng với Triệu Húc Phong đến công viên Kỷ Huyễn.
Vì vậy, Thẩm Mộc Bạch không dám coi thường, vội gọi điện thoại đến Triệu gia, phát hiện Triệu Húc Phong cùng với một cô gái khác đi đến công viên Kỷ Huyễn.
Thẩm Mộc Bạch "lo" người kia đã bắt cóc Triệu Húc Phong cùng cô gái, nhầm tưởng đó là vợ của anh ta, nên vội vàng gọi điện báo cảnh sát.
Có người bắt cóc vợ của ông chủ Dược Hoa, lại còn đòi 50 triệu tiền chuộc, đây là một vụ án lớn, cảnh sát ngay lập tức phái quân đến.
Những điều Triệu Húc Phong nói trùng khớp với những gì Thẩm Mộc Bạch nói trong điện thoại, cảnh sát hỏi: "Ai đã hẹn cậu đi đến công viên Kỷ Huyễn?"
Triệu Húc Phong tức giận nói: "Là Chu Dung Dung!"
Ba Triệu đứng bên cạnh bổ sung: "Chu Dung Dung là con gái của Chu Quốc Vượng, trước đó cũng chơi thân với bọn họ."
Triệu Húc Phong hừ một tiếng, "Từ nay tôi không chơi với cô ấy nữa! Cô ấy hẹn tôi ra đó, nhưng cuối cùng lại không xuất hiện, hại tôi nằm bất tỉnh dưới đất, lại còn để lạc mất Vương Quyên!"
Vị cảnh sát nhỏ tuổi dường như có chút ấn tượng về công ty Kỷ Huyễn, "Ở quanh khu vực công viên Kỷ Huyễn đều đang bị phá dỡ, hiện tại chỗ đó không còn ai sinh sống."
Ba Triệu gật đầu, "Ồ, đúng rồi, ngài vừa nhắc tôi mới nhớ. Quanh khu vực công viên Kỷ Huyền đều đã bị Chu gia thu mua, nơi đó đã bị san bằng, sau khi Chu gia bị phá sản, không biết mảnh đất đó đã bị ai mua chưa?"
Vị cảnh sát đứng đầu khẽ nhíu mày, chỉ hai người phía sau, "Hai cậu mau lập tức đi đến tìm Chu Dung Dung."
Triệu Húc Phong vui mừng khôn xiết, Chu Dung Dung bây giờ vẫn đang ở nhà, bọn họ đã phát người đi đến theo dõi cô ta, cảnh sát chắc chắn sẽ bắt được cô ta. Chính vì họ biết rằng, Chu Dung Dung sẽ không đích thân đi đến hiện trường vụ bắt cóc, cho nên mới dám để Vương Quyên đóng giả Nguyễn Du Du, dù sao thì Phí lão tam chưa từng gặp qua Nguyễn Du Du, hơn nữa bây giờ trời đã tốt, chỉ nhìn qua ảnh chụp, ông ta sẽ không nhận ra được Vương Quyên cải trang.
Còn về phía của Phí lão tam, vệ sĩ của bọn họ âm thầm lặng lẽ theo dõi ông ta, dù sao cũng không thể để Vương Quyên gặp nguy hiểm. Nếu Phí lão tam có ý định giết người diệt khẩu, cho dù kế hoạch có thất bại, cũng phải giải cứu Vương Quyên ra trước.
Vị cảnh sát hỏi: "Cậu có biết số điện thoại của Vương Quyên không?"
Triệu Húc Phong: "Ông muốn hỏi số nào? Cô ấy có hai số điện thoại."
Anh lấy điện thoại của mình ra, mở danh bạ, đưa cho cảnh sát xem, "Vương Quyên luôn mang theo bên mình hai chiếc điện thoại, một cái điện thoại chuyên dùng để liên lạc với bố mẹ. "
Cảnh sát cầm lên nhìn, một trong hai số điện thoại đã được bọn bắt cóc dùng để liên lạc với Thẩm Mộc Bạch, chắc chắn, một trong số điện thoại của Vương Quyên đã rơi vào tay bọn bắt cóc.
Triệu Húc Phong hỏi: "Có muốn tôi gọi điện thoại cho Vương Quyên không?"
Cảnh sát khẽ lắc đầu, nếu như bọn bắt cóc biết con tin có 2 điện thoại di động... rất có thể bọn chúng cướp nốt điện thoại còn lại, vì để con giữ điện thoại trong tay rất bất lợi với bọn chúng, nếu bây giờ bọn họ gọi điện thoại đến, tiếng chuông vang lên, nhất định sẽ bị bọn cướp phát hiện.
Cảnh sát chỉ để lại hai người ở Triệu gia, những người còn lại đi đến công viên Kỷ Huyễn, nhân tiện xem lại các camera giám sát gần công viên, để xem có chiếc xe nào khả nghi không.
Bọn họ vừa định rời đi, tiếng chuông điện thoại của Triệu Húc Phong vang lên.
Triệu Húc Phong cầm lên nhìn, không dám nhận, hét lớn: "Vương Quyên gọi điện thoại đến!"
- -----oOo------