Đường Gia Bảo mấy ngày nay cứ luôn cảm thấy căng thẳng khi liên tục gặp phải mấy vị có thân phận không tầm thường của Du gia, vì vậy lúc có mặt của Du lão hay chủ tịch Du và Du phu nhân thì cậu hay tìm cớ trốn ra ngoài.
Vừa rồi lúc trở về nhà nấu chút cháo cho Đường Gia Huy trở lại, Đường Gia Bảo còn nhìn thấy Du lão gia nên chỉ đành đi lòng vòng bên ngoài chút nữa, lần thứ hai trở về xác định trong phòng chỉ còn anh trai mình và Du Định Thiên mới dám vào.
Thấy em trai thụt thò ngoài cửa nhìn tới nhìn lui mới dám đi vào, Đường Gia Huy cười hỏi: “Em mới ra ngoài sao?”
“Em về nhà nấu cho anh chút cháo, tự mình nấu cảm thấy vẫn tốt hơn là mua ở bên ngoài.”
“Sao không để dì Vương nấu mà cần em phải tự mình chạy về nhà vậy?”
“Em muốn làm được chút gì đó cho anh mà.” Đường Gia Bảo cố ý nhấn mạnh nói: “Lần này em luyện đi luyện lại rất nhiều lần rồi, dì Vương cũng nói không có vấn đề gì.”
Đường Gia Huy dịu dàng xoa đầu em trai: “Anh không lo lắng chuyện đó, em muốn nấu cháo cho anh đương nhiên anh cảm thấy vui rồi, chỉ sợ phiền em chạy tới chạy lui.”
“Đưa cho tôi đi.”
Nghe Du Định Thiên nói, Đường Gia Bảo ngoan ngoãn đưa hộp giữ ấm đựng cháo trong tay mình cho hắn, lại nhìn thấy một vị tổng tài mặt lạnh lùng đi lấy chén đổ cháo. Đường Gia Bảo ghé đầu lại gần anh mình nói nhỏ: “Anh rể thật sự rất tốt với anh đó nha, trước kia mỗi lần vô tình nhìn thấy ở công ty, em cũng không dám nghĩ tới tổng giám đốc của mình còn có một mặt ân cần và dịu dàng như vậy.”
“Chưa gì mà đã nhận anh rể rồi sao?”
“Người nhà họ cũng đến gặp anh rồi, em nhìn thấy Du lão gia hình như rất quan tâm anh. Phải rồi, chủ tịch Du có chút đáng sợ, lúc em từ nhà đến còn vô tình nhìn thấy ông ấy đánh Du tổng đấy.” Đường Gia Bảo cảm thấy lo lắng, suy nghĩ kỹ chút lại bắt đầu nóng vội: “Có khi nào là bởi vì ông ấy không thích anh hay không? Nếu họ không chịu nhận thì cháu của em biết làm sao bây giờ?”
“Suy nghĩ lung tung cái gì vậy?” Đường Gia Huy búng trán Đường Gia Bảo một cái để ngăn em trai mình suy nghĩ rối ren lên, sau đó lại trầm mặt nhìn Du Định Thiên. Ra vết thương trên mặt hắn là do bị chủ tịch Du đánh, Đường Gia Huy đoán có lẽ là bởi vì chuyện mình mang thai.
“Anh…” Đường Gia Bảo không kiềm nén được tò mò hỏi lại: “Anh thật sự mang thai sao?”
Đường Gia Huy nhìn Đường Gia Bảo, nghĩ dù sao cũng đã vậy rồi, cậu không cần thiết che giấu nữa mới lên tiếng hỏi: “Chuyện này ba mẹ đã biết hay chưa?”
Đường Gia Bảo gật đầu: “Lúc biết tin vụ tai nạn bác vương đã gọi cho ba mẹ, họ đã đặt vé máy bay rồi, chắc chỉ hai hoặc ba ngày nữa là về đến thôi. Không phải em không ngăn cản, chẳng qua là vì chuyện này rất nghiêm trọng, em nghe mọi người nói là có người cố ý hại anh.”
Nhìn em trai mình nghiến răng nghiến lợi nói mà Đường Gia Huy chỉ có thể xoa đầu an ủi, chuyện đã lớn thành như vậy chắc không lâu nữa cũng bị lộ tin ra ngoài mà thôi.
Du Định Thiên muốn tự mình đút cháo cho Đường Gia Huy nhưng lại nhận được điện thoại đến, thấy là Tống Triều Xuyên nên hắn chỉ đánh đưa chén cháo trên tay cho Đường Gia Bảo. Nói trước một tiếng rồi mới ra khỏi cửa phòng để nghe điện thoại.
“Cậu điều tra thế nào rồi?”
“Xem như tôi nể mặt Đường Gia Huy, còn giúp cậu đến mức bận rộn từ đêm qua đến giờ để điều tra.” Giọng Tống Triều Xuyên có mấy phần đắc ý nói: “Chiếc xe kia được tìm thấy bên dưới đáy hồ, tôi điều tra được chiếc xe đã được mua đi bán lại qua tay hai lần sau đó còn được biết là mua hộ một người quen trên mạng, vậy nên thông tin trở nên không xác thật. Mọi chứng cứ tìm thấy trên chiếc xe đó đều không giúp ích được gì, tôi đoán kẻ kia thật sự đã có kế hoạch giết người từ trước.”
Tống Triều Xuyên cười nói: “Người yêu xinh đẹp của cậu thật sự đã đắc tội với ai rồi? Đến ngay cả dưới sự bảo vệ của cậu mà cũng có thể ra tay được, đúng là đáng nể mà.”
“Tôi chỉ muốn cậu cho tôi một cái tên chính xác, cậu nói nhiều như vậy làm gì?”
“Du tổng à, ngài cũng nên có lý một chút. Chỉ cho tôi một tấm hình chụp chiếc xe kia, giúp cậu tìm được còn điều tra ra mấy người mua qua bán lại đã là tài giỏi rồi, cậu nghĩ từ tối qua đến giờ qua được bao nhiêu tiếng đồng hồ?”
Du Định Thiên suy nghĩ lại nói: “Có một người mơ hồ nhìn thấy bóng kẻ đã lái chiếc xe đó, tôi đưa cậu số điện thoại của cậu ta. Còn nữa, cậu có thể thử điều tra Hạ Thư Minh.”
“Hạ Thư Minh? Không phải chính là thiếu niên nhỏ nhắn đi cùng Hòa Trí Dương tối hôm đó hay sao? Nghĩ lại mới nhờ, cậu trai nhỏ ấy có chút khả nghi thật, giao lại chuyện này cho tôi đi.”
***
Sau khi xử lý hết tất cả dấu vết có liên quan đến mình trên chiếc xe kia, khuya hôm đó Hạ Thư Minh để nó không có người lái lao thẳng xuống hồ, cậu nghĩ thời gian đầu chắc sẽ không có người lập tức tìm thấy, cho dù có tìm được cũng không còn liên quan gì đến cậu.
Hạ Thư Minh nói với Trường Thế Vinh mình bị ốm nên ở nhà hai ngày, hai ngày sau lại tỏ ra không có việc gì đến công ty như bình thường. Cậu có xem tin tức đưa tin về vụ tai nạn kia, biết rằng Đường Gia Huy bị thương nặng, ngoài ra còn có cả thư ký của Du Định Thiên là Lâm Thanh Hùng.
Việc xe của Lâm Thanh Hùng đột nhiên chắn ở phía trước là điều Hạ Thư Minh không hề ngờ tới, cậu cũng vì chuyện này mà hoảng sợ hết một ngày, nhưng sau đó thấy không có việc gì nên bình tĩnh trở lại.
Vừa mở cửa vào đã thấy không khí trong phòng u ám hơn thường ngày, bên trong chỉ có Lôi Văn và Hà Hào Phi, cũng không nhìn thấy Tưởng Khải Lâm. Hạ Thư Minh làm như mình chuyện gì cũng không biết, tự nhiên lên tiếng chào hỏi: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“Thư Minh, đến rồi sao?”
“Anh Thư Minh đến rồi.” Tâm trạng Hà Hào Phi không mấy tốt, nhưng vì tính của cậu nhóc tốt bụng nên vẫn miễn cưỡng cười hỏi Hạ Thư Minh: “Nghe nói anh bị ốm, làm em và anh Lôi Văn cũng lo lắng lắm. Anh khỏe hơn rồi chứ?”
“Anh khỏe hơn rồi.” Hạ Thư Minh trả lời Hà Hào Phi xong lại hỏi: “Không phải bây giờ đã đến giờ luyện tập rồi sao? Sao chỉ có hai người, Đường Gia Huy và Tưởng Khải Lâm đâu?”
Hà Hào Phi nghe thấy thì nụ cười gượng cũng không giữ được, cả giọng nói của cậu nghe ra cũng âu sầu: “Ba ngày trước anh không có đến, hôm đó anh Gia Huy xảy ra tai nạn, bây giờ vẫn còn nằm viện.”
“Sao lại như vậy?” Hạ Thư Minh kinh ngạc: “Cậu ấy bây giờ không sao chứ? Mọi người đã đến bệnh viện xem thử chưa?”
“Em thử đến rồi nhưng không gặp được.”
“Sao lại không gặp được? Không phải nói nhóm trưởng nằm viện hay sao?”
“Bởi vì người của Du…”
“Bác sĩ nói Gia Huy cần nghỉ ngơi.” Lôi Văn nắm lấy tay Hà Hào Phi, lại mỉm cười an ủi cậu nhóc rồi nói với Hạ Thư Minh: “Anh đã thử nói chuyện với anh Xuyên, anh ấy nói tình hình của Gia Huy bây giờ không thể để mọi người đến thăm được, hình như em ấy bây giờ không tốt lắm. Hiện tại cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ thêm vài ngày mới biết được.”
“Vậy sao?” Tay Hạ Thư Minh hơi run lên lập tức giấu ra phía sau, cậu định thông qua Lôi Văn và Hà Hào Phi để tìm hiểu tình hình của Đường Gia Huy bây giờ. Tuy biết có thể Đường Gia Huy sẽ không có vấn đề gì lớn, dù sao xe của Lâm Thanh Hùng cũng đã chắn hết lực va chạm khi đó. Nhưng còn cái thai của Đường Gia Huy thì thế nào, mọi người đều bị ngăn cản không cho đến thăm cậu ta, có khi nào cái thai kia cũng đã…?
Mục đích thật sự của Hạ Thư Minh cũng chỉ có như vậy, cậu không thật sự muốn lấy mạng Đường Gia Huy, điều mà cậu muốn chỉ là khiến cho đứa bé trong bụng cậu ta biến mất.
Nếu còn cách nào khác thì Hạ Thư Minh cũng không muốn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ còn chưa ra đời, thế nhưng đứa trẻ kia lại là con của Du Định Thiên cùng Đường Gia Huy. Đời trước, cũng chỉ vì Đường Gia Huy mang thai mà cậu mất hết tất cả. Nếu để đến khi người Du gia biết được chuyện này thì tất cả mọi chuyện đời trước sẽ lập lại một lần nữa, cậu nhất định không thể để chuyện này xảy ra.
Lôi Văn chú ý đến lời nói và ánh mắt của Hạ Thư Minh, lại nhận ra một tia vui sướng trong mặt cậu ta khi hắn nói tình hình của Đường Gia Huy không mấy tốt. Chân mày Lôi Văn hơi nhíu lại một chút nhưng cũng không thể hiện quá rõ ràng, có vẻ như nghi ngờ mà Tưởng Khải Lâm nói với hắn cũng rất có thể là sự thật.
Danh Sách Chương: