Rất nhiều năm trước khi Đường Gia Bảo còn nhỏ, bởi vì ba mẹ bận rộn công việc nên cả Đường Gia Bảo và Đường Gia Huy thường xuyên chỉ có một mình chơi đùa. Có một lần khi Đường Gia Huy bị bệnh mà không tiện để người giúp việc chăm sóc, ba mẹ hai đứa trẻ quyết định gửi Đường Gia Huy về nhà bà ngoại hết một mùa hè.
Mùa hè năm đó Đường Gia Bảo chỉ mới có năm tuổi, ba mẹ vẫn đi làm mà giao cậu cho người giúp việc và Vương quản gia, anh trai vẫn thường hay bên cạnh cũng không thấy. Đường Gia Bảo không thích chơi với người lớn như người giúp việc hay Vương quản gia, vì vậy tìm tới phòng của Hòa Trí Dương, một người anh trai khác của cậu chỉ vừa mới đến gần đây.
Hòa Trí Dương lớn hơn Đường Gia Huy và Đường Gia Bảo sáu tuổi, bình thường Đường Gia Bảo cũng không quen hay nói chuyện với hắn, nhưng hôm nay chỉ còn lại một mình, cậu thế mà lại chạy đến yêu cầu Hòa Trí Dương phải chơi cùng mình.
Lúc đó Hòa Trí Dương chỉ muốn im lặng học bài nhưng lại cứ bị Đường Gia Bảo la hét bên tai đòi hắn phải chơi cùng, vì vậy Hòa Trí Dương đề nghị sẽ chơi trốn tìm với cậu nhóc, hắn nói Đường Gia Bảo đi trốn, còn hắn sẽ là người đi tìm.
Sẽ không có việc gì nếu chỉ là một trò chơi trốn tìm của trẻ con, nhưng Hòa Trí Dương sợ Đường Gia Bảo chẳng bao lâu lại đến làm phiền mình, thế nên hắn đã nói: “Em phải trốn cho thật kỹ, bởi vì trò chơi này không chỉ có hai chúng ta cùng chơi.”
Đường Gia Bảo ngây ngô không hiểu chuyện gì nên đã hỏi lại: “Không phải chỉ có em trốn và anh đi tìm thôi hay sao?”
“Không phải.” Hòa Trí Dương làm mặt lạnh nói: “Không chỉ có anh đi tìm, mà sẽ còn có một người khác nữa, em không nhìn thấy hắn. Sau khi em trốn rồi thì không được đi ra, cũng không được để hắn tìm thấy trước. Nếu anh tìm được em thì không sao, nhưng nếu hắn tìm được… hắn sẽ dùng dao khoét mắt, đâm vào rồi mổ bụng của em ra.”
Đường Gia Bảo bị dọa sợ đến mức không dám la hét nữa, cậu không muốn chơi trốn tìm nữa nhưng lại cứ bị Hòa Trí Dương thúc dục đi trốn, nếu không rất nhanh người kia sẽ đi tìm.
Đứa nhỏ mới năm tuổi thật sự tin vào lời nói của Hòa Trí Dương mà vội chạy ra ngoài, lúc chạy còn bị vấp té mấy lần đến đầu gối cũng chảy máu mà không dám khóc một tiếng vì sợ bị người kia nghe thấy. Đường Gia Bảo trốn xuống cái hầm gỗ ở dưới cầu thang, ngồi ở đó không dám nhúc nhích một chút, chỉ mong Hòa Trí Dương có thể nhanh chóng tìm thấy mình. Nhưng cũng sợ nếu trốn không kỹ, vậy lỡ như bị người kia tìm thấy trước thì sao?
Hòa Trí Dương lúc này mới có được sự yên tĩnh của hắn, lại bắt đầu ngồi vào bàn học bài, lúc người giúp việc ra về có ở ngoài cửa hỏi thì hắn lại chỉ nói Đường Gia Bảo đang ở cùng mình.
Ban đầu chỉ là không muốn bị làm phiền thế nhưng Hòa Trí Dương lại quên mất Đường Gia Bảo, đến khi trời đã tối hắn mới đứng lên mở đèn rồi lại tiếp tục học. Đối với hắn thì việc được gia đình giàu có nhận nuôi vẫn không là gì cả, hắn phải tự mình phấn đấu, đứng lên và tạo dựng tương lai của chính mình. Muốn đạt được điều đó, hắn chỉ có thể học càng giỏi hơn mà thôi.
Đến lúc đồng hồ vang lên báo đã là 8 giờ 30, còn nửa tiếng thì vợ chồng Đường Gia sẽ về nhà, Hòa Trí Dương lúc này mới thật sự ngừng lại việc học của mình. Hắn thế mà mãi sau khi dọn dẹp lại bàn của mình ngăn nắp, lúc này mới nhớ đến trò chơi trốn tìm kia với Đường Gia Bảo.
Hòa Trí Dương giật mình hoảng sợ, vội vã đi tìm Đường Gia Bảo khắp nơi. Hắn có thể nói cho Vương quản gia, nhưng hắn không dám. Là bởi vì Hòa Trí Dương là người bày ra trò chơi này, còn nói dối Đường Gia Bảo đang ngủ trong phòng mình.
Vương quản gia rất yêu thương đôi thiếu gia song sinh này, ông ấy nhất định sẽ tức giận rồi nói lại với ông bà chủ đã nhận nuôi hắn, tới lúc đó hắn sẽ bị trả về cô nhi viện. Nếu là như vậy… ngay cả việc được tiếp tục đi học hắn cũng không có được nữa.
Hòa Trí Dương vừa phải giả vờ như không có gì, vừa phải nhanh chóng tìm được Đường Gia Bảo trước khi hai ông bà chủ trở về. Hắn tìm hơn mười lăm phút mới nhớ ra Đường Gia Bảo hay chơi cùng với anh mình trong hầm gỗ dưới cầu thang, quả nhiên lúc này cũng tìm được cậu nhóc đang co người ôm gối nằm trên nền đất.
Chân Đường Gia Bảo không biết vì sao lại bị thương chảy máu, tinh thần của cậu nhóc lúc này cũng không ổn định, từ khi hắn tìm được thì cứ ôm cứng lấy hắn, cả người run lên cầm cập, khóc cũng không dám khóc.
Hòa Trí Dương sợ hãi nếu để mọi người phát hiện ra tình trạng này của Đường Gia Bảo, hắn vội vàng ôm cậu nhóc trong lòng, dịu dàng dỗ ngọt để cậu bình tĩnh lại: “Không sao rồi, có anh ở đây. Gia Bảo, đừng sợ… có anh ở đây với em.”
Đường Gia Bảo lúc này mới hơi có phản ứng, nước mắt ứ động chảy ra đầy gương mặt nhỏ mà vẫn không dám khóc ra tiếng: “Anh… anh Dương… tìm thấy em rồi?”
“Ừ.” Hòa Trí Dương lại vỗ về cậu nhóc: “Anh tìm thấy em rồi, cũng sẽ bảo vệ em. Không cần phải sợ, có anh ở đây rồi thì không có ai làm hại được em nữa.”
“Thật… thật sao?”
“Đúng vậy, đừng khóc, ngoan. Nếu em còn khóc, hay là nói ra chuyện hôm nay chúng ta chơi trốn tìm, vậy thì… anh lúc đó sẽ bị ông bà chủ đưa đi mất. Lúc đó sẽ không còn ai bảo vệ em nữa, khi không có anh… người kia chắc chắn sẽ đến tìm em.”
“Không…” Đường Gia Bảo lúc này sợ đến hét ra tiếng thì lại bị Hòa Trí Dương bịt chặt miệng lại, cậu nhóc mặt cũng trở nên xanh mét, tay bám cứng lấy Hòa Trí Dương cứ như sợ hắn thật sự đi mất.
“Đừng lo, chỉ cần em không khóc. Chỉ cần em không nói chuyện này với bất cứ ai, vậy thì anh sẽ không đi. Anh sẽ không bỏ em một mình… Gia Bảo, em không muốn anh bị đưa đi mà đúng không? Em không thể sống mà không có anh mà đúng không?”
Hòa Trì Dương liên tục lập đi lập lại những lời này với Đường Gia Bảo, vừa nhẹ nhàng ôm cậu, lại liên tục khiến cho cậu phải tưởng tượng tới một người không có thật kia, khiến cho cậu nghĩ rằng nếu không có hắn thì cậu sẽ sống không được.
Đến lúc vợ chồng Đường gia trở về thì chỉ nghe nói con trai nhỏ của mình cũng phát sốt rồi, trong lúc bệnh còn liên tục gọi tên của Hòa Trí Dương, nhất định không để hắn đi đâu. Vợ chồng Đường gia chỉ đành bất đắc dĩ để Hòa Trí Dương ngủ lại với Đường Gia Bảo một đêm, chỉ như vậy con trai nhỏ của họ mới không khóc lớn.
Điều khiến cho Hòa Trí Dương bất ngờ và vui mừng nhất là sau đêm hôm phát sốt đó, Đường Gia Bảo vậy mà lại thật sự không còn nhớ gì về chuyện trò chơi trốn tìm nữa. Nhưng kể từ ngày hôm đó Đường Gia Bảo vẫn chỉ bám sát theo bên cạnh hắn, nếu không nhìn thấy hắn quá lâu thì lại bắt đầu sợ hãi vô cớ mà không rõ lý do.
Có lẽ chuyện này muốn biết nguyên do thì chỉ có một mình Hòa Trí Dương hắn rõ ràng nhất, trừ khi Đường Gia Bảo có thể nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ngày hôm đó, nếu không sẽ chẳng ai biết được cả. Mà Hòa Trí Dương cũng vì một chút cảm giác tội lỗi mà bắt đầu quan tâm chăm sóc Đường Gia Bảo nhiều hơn, cũng nuông chiều cậu đến mức thật sự không thể không có hắn.
Đường Gia Huy thân là người xuyên qua, cũng không thật sự biết được nguyên do khiến Đường Gia Bảo phải quá mức ỷ lại vào Hòa Trí Dương như vậy. Càng không thể buông bỏ được hắn mà chỉ biết dồn hận thù lên người Hạ Thư Minh, là bởi vì chính cậu cũng chưa từng xem hết câu chuyện này.
Danh Sách Chương: