"Ông đã đưa ra lựa chọn rồi mà."
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Hai giờ sáng, cả thành phố đã yên giấc. Tại một biệt thự phía nam thủ đô, một cuộc tranh cãi gay gắt đang xảy ra.
"Ông vì cậu ấy mà can thiệp vào việc tuyển diễn viên của tôi, muốn tôi cho cậu ấy tư cách thử vai."
"Đó là bởi rõ ràng ông có hiểu nhầm với cậu ấy, tôi giúp cậu ấy chỉ vì không muốn hai người bỏ lỡ nhau thôi."
"Đừng có nói mập mờ thế, nghe cứ như Kỷ Trùng Trùng và tôi có quan hệ gì đó không được để ai biết vậy."
"..."
Hàn Lược sờ cánh tay, cả người nổi hết cả da gà, hắn hắng giọng, tiếp tục lý luận cho Thịnh Hoài về "một, hai, ba, bốn điều mà ông phân biệt đối xử với cậu ấy hơn người khác".
"Ông ôm cậu ấy ở bệnh viện."
"Đó là cậu ấy an ủi tôi. Chuyện của đạo diễn Lý rất giống bố mẹ tôi năm xưa, lúc đó hơi bị ảnh hưởng một chút."
Hàn Lược liếc anh, muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại không hé răng, nhỡ lại khiến người ta nhớ đến chuyện thương tâm, dù sao hắn vẫn còn chứng cứ.
"Đêm hôm khuya khoắt ông đưa con nhà người ta lên đỉnh núi, đó là nơi ông định đưa bạn trai của mình đi cùng."
"Tôi chỉ muốn dẫn theo một người đến xem, không có nghĩa không thể chia sẻ với người khác."
"Ông giám sát một ngày ba bữa rồi cả công việc lẫn chuyện nghỉ ngơi của cậu ấy."
"Chuyện này có gì sai sao?"
Hàn Lược mỉm cười, "Người như ông có bao giờ can thiệp vào cuộc sống của người khác đâu, cho dù với quan hệ giữa tôi và ông thì ông cùng lắm cũng chỉ khuyên một câu, chứ đâu có cương quyết ép nhau nhất định phải chấp hành."
"Đó là bởi chuyện của ông nhìn kiểu gì cũng là chuyện nhỏ, còn bệnh dạ dày của cậu ấy nghiêm trọng lắm. Bản thân cậu ấy lại không tự giác, là một người bạn, đương nhiên tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chà đạp chính mình." Thịnh Hoài phản bác.
"Thế nửa đêm ông dỗ người ta ngủ thì giải thích sao đây?"
"Thì ai cũng nói là bạn bè phải..."
Anh còn chưa nói hết câu đã bị Hàn Lược cắt ngang, "Bạn bè cơ, thế thì tôi cũng không ngủ được, ông dỗ tôi đi?"
"Bạn bè cũng chia ra nhiều loại..."
"Chuẩn đấy, bạn trai và bạn bè bình thường." Hàn Lược nhỏ giọng thầm thì.
"..." Thịnh Hoài day ấn đường, khắc chế cơn kích động muốn đá Hàn Lược ra ngoài, "Với kiểu người như ông thì là kết bạn ngang hàng, giống như anh em, có việc thì giúp nhau, không có việc gì gây tổn hại cho nhau cả. Nhưng Kỷ Tòng Kiêu không giống, cậu ấy còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, đôi khi còn giống một đứa trẻ con, cho nên tôi mới vô thức quan tâm hơn một chút, ông hiểu không?"
"Ồ." Hàn Lược lạnh lùng trả lời. Hắn mới phát hiện thế mà thằng bạn mình miệng lưỡi lại có thể trơn tru như thế. Nhưng có lẽ Thịnh Hoài không cảm nhận được rằng, nếu trong thâm tâm anh thật sự không bận tâm thì với những câu thăm dò này, có lẽ anh sẽ không có hứng thú đáp từng câu một. Thái độ đó thể hiện dù cho bị người ta hiểu lầm cũng không quan trọng, sự thật và thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nhưng bây giờ, với thái độ lần này của Thịnh Hoài đã chứng tỏ Kỷ Tòng Kiêu trong lòng anh khác hẳn với tất cả mọi người.
"Được thôi, ông đã nói như vậy, coi như là tôi hiểu lầm đi." Hàn Lược mở miệng.
Thịnh Hoài tự dưng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa khoan khoái nổi một phút, bên cạnh lại vang lên câu hỏi——
"Một vấn đề cuối cùng."
"Nếu như sau này ông tìm người yêu mới, người yêu ông không hài lòng với sự chăm sóc của ông dành cho Kỷ Tòng Kiêu, yêu cầu ông giữ khoảng cách với cậu ấy, ông sẽ lựa chọn thế nào?"
Thịnh Hoài nghe hắn nói xong, giữa hàng lông mày cau lại, phản bác ngay mà không chút nghĩ ngợi, "Sao tôi lại phải tìm kiểu người yêu bất mãn với cách đối xử của tôi với bạn bè chứ?"
Hàn Lược bật cười thành tiếng, lắc đầu với Thịnh Hoài.
Thịnh Hoài nghi hoặc nhìn hắn.
"Muốn trở thành người yêu của ông thì không được phép dị nghị gì về cách quan hệ với bạn bè của ông, nói cách khác, nhất định phải chấp nhận sự chăm sóc của ông dành cho Kỷ Tòng Kiêu."
"Chính ông không tự nhận ra sao? Ông đã đưa ra lựa chọn rồi mà."
Thịnh Hoài ngơ ngác tại chỗ.
"Tự ông suy nghĩ cẩn thận đi."
Hàn Lược đứng dậy, vỗ vỗ vai anh, còn chu đáo nhấn tạm dừng bản tin trên ti vi, cầm lon bia về phòng.
Hai, ba giờ sáng là khoảng thời gian tối tăm nhất của màn đêm, trong phòng khách không bật đèn, không gian tối om. Thịnh Hoài ngồi trên ghế sô pha, ánh sáng yếu ớt từ màn hình bao phủ lên anh, không rõ vẻ mặt anh thế nào.
Tất cả mọi thứ trong đầu được dọn dẹp sạch sẽ trong nháy mắt, chỉ còn lại câu nói kia của Hàn Lược——"Ông đã đưa ra lựa chọn rồi mà."
Thêm vào tình huống vừa nhắc đến ban nãy, nếu như có người thật sự đề nghị anh và bạn nhỏ giữ khoảng cách, thế thì phản ứng đầu tiên của anh là...
Bàn tay ấn lên ngực, cảm xúc hỗn loạn trào dâng, quá nhiều thứ không nói rõ thành lời được, nhưng chỉ vài điểm thôi đã dễ dàng nhận ra được, trong phút chốc chúng hòa theo dòng máu lan tràn khắp cơ thể.
Bất mãn, bất ngờ, thậm chí... nổi giận.
Không phải cảm thấy mình bị xúc phạm, mà cơn giận nhen nhóm bởi người có ý đồ muốn tiếp cận với quan hệ của hai người họ.
Quan hệ giữa hai người không thể bị kiểm soát bởi sự chen ngang từ một người khác, cho dù bọn họ muốn tách nhau ra, muốn giữ khoảng cách, vậy thì nó vốn là chuyện giữa hai người, giống như gần đây vậy.
"Đây là thích sao?" Anh nói nhỏ trong bóng tối.
"Tại sao anh lại từ bỏ người yêu tương lai vì cậu ấy?"
"Bởi vì tôi muốn cậu ấy vui vẻ, muốn cậu ấy cười. Tôi không thể chịu được mỗi khi cậu ấy nói định mệnh của mình sẽ luôn phải cô đơn. Cậu ấy ít bạn bè có thể tâm sự được, nếu như ngay cả tôi cũng từ bỏ cậu ấy, không biết cậu ấy sẽ thế nào nữa."
"Vậy anh đã từng nghĩ tới việc, định mệnh của anh cũng sẽ có người yêu mới, gia đình mới, cuộc sống mới. Anh vốn dĩ không thể bên cậu ấy cả đời, còn cậu ấy vẫn sẽ ở lại vực sâu địa ngục."
"Tôi không nỡ."
"Phải làm sao đây?"
"Thế thì... tôi không cần gì cả."
"Cho nên?"
"Tôi thích cậu ấy."
"Đúng, anh thích cậu ấy."
"Nhưng đã như vậy, vì sao bản thân tôi không ý thức được? Tôi cũng không phải kẻ trì trệ tình cảm, thậm chí ở phương diện này tôi cũng khá nhạy bén. Vì sao cậu ấy là ngoại lệ?"
"Bởi vì anh——"
Màn hình ti vi tự động vào trạng thái ngủ, bóng tối đột ngột xuất hiện khiến Thịnh Hoài giật mình thức tỉnh. Hồi tưởng lại một tràng tự hỏi tự trả lời ban nãy của mình, anh ngẩn ngơ tại chỗ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng.
...
Bang New York Hoa Kỳ, tại một căn phòng ở căn biệt thự nhỏ hai tầng tại Manhattan.
"Hoài, cuộc gọi này của cậu cực kỳ không đúng lúc, tôi đang thết đãi đàn em của tôi." Allen - chủ nhân biệt thự làm động tác chờ một lát với người ngồi bên kia bàn, nhận điện thoại nói.
"Rất xin lỗi đã làm phiền anh, vậy hôm nào chúng ta hẹn nhau sau."
Giọng nói bên kia điện thoại vẫn ổn định, là giọng mà Allen đã quen thuộc. Hắn gật đầu, nhìn đồng hồ treo tường, đang định hẹn thời gian khác thì ánh mắt chạm vào đồng hồ chợt trở nên nghiêm nghị.
"Bên chỗ cậu đã ba giờ sáng rồi, cậu xuất hiện tình trạng gì?"
Allen là bác sĩ chủ trị của Thịnh Hoài, đã từng có một khoảng thời gian rất dài tiếp xúc với anh. Hắn nắm rất rõ quy tắc làm việc và nghỉ ngơi của đối phương, ba giờ sáng, tuyệt đối không còn trong phạm vi tỉnh táo, cho dù tỉnh táo cũng sẽ không gọi điện cho người khác vào thời gian này. Vẻ nhàn hạ thích chí khi tiếp đón bạn bè không còn thấy đâu nữa, hắn nghiêm túc phân phó qua điện thoại, "Bây giờ tôi cần tận mắt chứng kiến trạng thái của cậu, cậu chuyển sang gọi video đi."
Hắn nói xong khiến người đàn ông phương Đông ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn.
"Xin lỗi, chỉ sợ bây giờ không tiếp đón em được. Có thể đợi tôi một lúc không? Tôi cần ít thời gian." Allen vẫy tay với y. Đối phương cũng là nhân tài kiệt xuất trong ngành, đương nhiên hiểu rõ chuyện này. Vì thế y rất ngoan ngoãn ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa lại cho hắn.
"Chào buổi tối."
Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, video được kết nối. Người đàn ông ôn hòa xuất hiện trên màn hình máy tính chào hỏi.
"Trông tinh thần cậu cũng không tệ lắm." Allen đánh giá một câu, trái tim vừa bị treo lên đã hạ xuống một nửa.
"Cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, chỉ có chút tình trạng bất thường xuất hiện thoáng qua thôi." Thịnh Hoài ngồi dựa vào đầu giường, mỉm cười nói với bác sĩ chủ trị. Ban đầu khi vừa mới phản ứng lại, quả thật anh đã bị dọa sợ, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì anh đã tỉnh táo hơn. Không chỉ di chuyển từ phòng khách vào phòng ngủ, thậm chí anh còn tắm rửa sạch sẽ cho tỉnh rồi mới gọi cú điện thoại này.
"Tình hình cơ bản là vậy, tôi vì chuyện này mà tra hỏi nội tâm, rồi vô tình biến thành một cuộc tự hỏi tự trả lời. Anh đã nói có bất kỳ tình huống nào cũng phải báo cho anh." Thịnh Hoài trình bày.
Nghe anh nói xong, trái tim treo lơ lửng của Allen đã hoàn toàn hạ xuống.
"Cậu là bệnh nhân nghe lời bác sĩ nhất mà tôi từng gặp." Cả người hắn thả lỏng, dựa lưng lên ghế ngồi. Hắn gỡ mắt kính xuống, nhàn nhã chỉ vào màn hình, "Đúng là vấn đề không lớn, đây là chuyện rất bình thường, không thể nói tự hỏi tự trả lời là có hai ý thức được. Nhưng đối với cậu mà nói, tốt nhất vẫn nên tránh khỏi tình huống như thế, đặc biệt là tình huống không thể đảm bảo được ý thức của mình đủ tỉnh táo và kiên định."
Thịnh Hoài đáp lại.
"Còn một chuyện nữa."
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn lướt qua màn hình, dừng lại ở ánh nắng rực rỡ phía sau đối phương. Anh không khỏi nhớ đến khi rời khỏi đoàn làm phim "Thay mận đổi đào", Kỷ Tòng Kiêu tiễn anh ra sân bay, khi hai người ôm nhau dưới khung cửa sổ lớn, ánh mặt trời kéo cái bóng cả hai thật dài, chồng lên nhau, trông cứ như là một người. Một câu nhớ nhung và lời tạm biệt trong quá khứ như vượt thời gian và không gian, những tưởng chúng chỉ là cảnh tượng mơ hồ, nhưng rồi lại nhận ra rằng chúng đã thực sự in sâu trong ký ức của mình. Anh còn nhớ rõ mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói từ tốn nhẹ nhàng, dáng vẻ bình thản và ngoan ngoãn, hoàn toàn khác hẳn một Kỷ Tòng Kiêu trên bản tin, trong mắt người khác. Đó là dáng vẻ chỉ mình anh được thấy.
Cũng là dáng vẻ duy nhất thuộc về Thịnh Hoài.
Nếu cẩn thận phân tích lại quá khứ, anh có thể dễ dàng tìm thấy dấu vết của sự quyến luyến không giấu được trong từng hành động cử chỉ của người kia. Đến tận bây giờ anh mới phát hiện, làn gió nam ấm áp bao phủ khắp tim phổi lẫn dòng máu, khóe môi vô thức cong lên, đôi mắt đong đầy ý cười.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến chúng vào lúc này, sự vui mừng và thích chí dần phai nhạt, thay vào đó là sự cẩn thận và nghiêm túc.
"Tôi muốn biết tại sao tôi không nhận ra tình cảm của mình dành cho ai đó, chướng ngại này sẽ kéo dài bao lâu? Trong tình huống tôi đã hiểu rõ tâm ý, liệu nó có gây ra ảnh hưởng gì với cuộc sống tương lai của tôi không?"
Cũng giống như sự bối rối khi tự hỏi tự trả lời chính mình, anh không hiểu tại sao bản thân lại chưa từng nhận thức được tình cảm của mình, ngay cả khi đối phương tỏ tình với anh, anh cũng chỉ cảm thấy phiền muộn. Mãi đến tối nay, anh mới có thể khai quật được phần tình cảm chôn sâu trong nội tâm mình.
Thích em ấy, muốn ở bên em ấy.
Nhưng trước đó, anh nhất định phải giải quyết tất cả vấn đề còn sót lại. Anh không thể mang theo nhân tố chưa xác định đến với Kỷ Tòng Kiêu được.
"Tự nhận thức được tình cảm... Xin lỗi, Hoài. Cậu biết đấy, tôi không am hiểu mảng này lắm, không thể cung cấp những kiến nghị tốt nhất cho cậu."
Allen tỏ ra khó xử với anh, hơi ngừng lại một lát, hắn như nghĩ ra điều gì, ánh mắt sáng ngời, đề xuất, "Học trò của tôi vừa khéo biết mảng này. Tôi nhớ cậu ấy đã từng nghiên cứu qua chuyên đề tương tự, nếu như cậu đồng ý, tôi có thể giới thiệu cậu ấy với cậu."
Đương nhiên Thịnh Hoài không từ chối.
Chờ không đến năm phút, có người đẩy cửa vào.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng kéo ghế dựa, người đàn ông mặc áo len đen ngồi xuống trước máy quay, một gương mặt có độ nhận diện cực cao xuất hiện.
"Xin chào, tôi là Thích Thời."
_______________________
Editor có lời muốn nói:
Đầu truyện tác giả có viết bác sĩ chủ trị bệnh tâm lý cho Thịnh Hoài là Aron, đến chương này lại thành Allen. Không biết có phải bug không nữa T.T