"Nếu như Thịnh Hoài khỏe lại, cậu sẽ làm theo mong muốn của anh, cúi đầu chịu thua."
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày hai người chia tay nhau ở tỉnh Y. Cuộc thi tuyển chọn tài năng mà Kỷ Tòng Kiêu tham gia đã đi được một nửa chặng đường, còn bên Thịnh Hoài thì cũng đã khai máy "Thợ thủ công".
"Căng thẳng không?" Kỷ Tòng Kiêu hỏi ba người học trò của mình.
Hôm nay là buổi ghi hình cuộc thi tài năng, ba người họ phải ra chiến trường ganh đua với hai nhóm còn lại, tranh giành cơ hội được ở lại sân khấu.
Ba bạn trẻ nghiêm túc gật đầu, không hề sợ hãi chút nào, "Căng thẳng chứ, nhưng bọn em không sợ! Thầy hướng dẫn bọn em tuyệt vời lắm ạ, với cả chúng ta còn có vũ khí bí mật nữa."
Làm việc chung bao lâu với nhau, bọn họ đã hiểu rõ con người Kỷ Tòng Kiêu, tuy đúng là tính cách cậu không phải quá tốt, nhưng cũng không hề tệ đến mức dùng địa vị trong giới để chèn ép người khác như bên ngoài lan truyền. Chọc giận cậu thì cùng lắm bị cậu lờ đi không để ý tới nữa thôi. Vì vậy bọn họ cũng thả lỏng và thoải mái hơn nhiều khi ở trước mặt Kỷ Tòng Kiêu, thi thoảng còn có thể nói đùa được.
Nhưng vũ khí bí mật thì thật sự không phải chuyện đùa.
Nhóm bạn trẻ tin tưởng rằng, không một nhóm nào khác có thể tìm được diễn viên của bản gốc đích thân đến chỉ điểm, trừ khi bọn họ chọn tác phẩm của chính cố vấn nhóm mình. Nhưng bọn họ thì khác, bởi vì có Kỷ Tòng Kiêu là cố vấn. Nể mặt Kỷ Tòng Kiêu, Hàn Lược, thậm chí cả Thịnh Hoài đều tiến hành hướng dẫn cho bọn họ biểu diễn từ xa, thậm chí còn lý giải cặn kẽ từng tâm trạng và suy nghĩ của nhân vật. Nếu đến mức này rồi mà còn thua được, bọn họ thật sự hổ thẹn trước Hàn Lược và Thịnh Hoài - những người đã tranh thủ chút thời gian để chỉ dẫn cho họ, lại càng không dám nhìn mặt Kỷ Tòng Kiêu - vị cố vấn đã tạo điều kiện hết mức cho bọn họ.
Buổi ghi hình sắp bắt đầu, Kỷ Tòng Kiêu đang định rời khỏi phòng luyện tập cùng học trò thì điện thoại trong túi rung bần bật. Cậu không định nghe, dù sao chương trình sắp vào giai đoạn quan trọng, phải lên sân khấu. Nhưng vừa lấy điện thoại ra, đang định nhấn tắt thì cậu nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại——Đó là người mà Tiết Hằng cử đi theo dõi Thịnh Hoài.
Mặc dù cậu ta chưa từng liên lạc nhưng vẫn để lại số điện thoại. Bên kia luôn nghe theo yêu cầu của Kỷ Tòng Kiêu nên cũng gần như không bao giờ chủ động liên lạc với cậu. Bây giờ cậu ta lại sốt sắng phá lệ gọi liên tiếp đến thế này, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kỷ Tòng Kiêu dừng bước, nhanh chóng lấy điện thoại ra, còn chưa mở lời, bên kia đã nói nhanh một câu——"Thịnh Hoài xảy ra chuyện rồi, rơi xuống từ dây cáp, ngã đập người xuống vách núi, đã được đưa đi bệnh viện, tình huống cụ thể tôi chưa rõ."
Kỷ Tòng Kiêu run tay, suýt nữa không cầm nổi điện thoại. Trong phút chốc, đầu óc cậu trống rỗng, sau đó bị những chữ Thịnh Hoài gặp chuyện không may lấp kín. Sắc mặt cậu thoắt cái tái nhợt. Cậu run rẩy nhấn gọi vào số của Thịnh Hoài, của cả trợ lý của anh nhưng đều không có ai nghe máy.
"Anh Kỷ, sao thế? Sắp bắt đầu ghi hình rồi." Cố Ương Ương lúc nào cũng chú ý đến tình hình bên cậu, thấy cậu bất thường như thế bèn huých một cái vào cánh tay cậu, hỏi thăm.
"Anh ấy xảy ra chuyện rồi." Kỷ Tòng Kiêu khàn giọng nói.
Chữ anh ấy này, đương nhiên Cố Ương Ương biết đang chỉ ai, cô im lặng.
Kỷ Tòng Kiêu hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại. Cậu bước nhanh tới chỗ người phụ trách.
"Sắp bắt đầu ghi hình rồi mà bây giờ cậu còn xin nghỉ với tôi?" Người phụ trách nổi trận lôi đình, đến cả mấy câu xu nịnh giả tạo trước đây anh ta cũng không buồn nói nữa.
"Bạn thân tôi xảy ra chuyện, bây giờ tôi nhất định phải đến đó!" Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh ta, cau mày. Chuyện đột ngột xảy ra, phải có lý do chính đáng thì mới được đi. Người yêu và người nhà không thể nào phù hợp hơn được nữa, nhưng cậu lại không thể nói thẳng, chỉ đành chấp nhận nói thêm một chữ "thân" phía sau chữ "bạn" để nhấn mạnh sự quan trọng.
"Thầy Kỷ, địa vị trong giới của cậu dù có lớn thì cũng không thể tùy hứng làm bậy thế này được! Cậu phải có đạo đức nghề nghiệp chứ! Bạn cậu gặp nguy hiểm hay tính mạng của họ đang ngàn cân treo sợi tóc đợi gặp cậu lần cuối? Ai mà chẳng có bạn? Hôm nay bạn cậu gặp chuyện không may, sáng mai bạn cậu lại gặp chuyện không may, thế có phải chương trình không cần ghi hình nữa không? Cả ê-kíp chương trình đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đó, hai vị cố vấn khác lẫn học trò đều đã có mặt, cả trăm khán giả của tối nay cũng đã ngồi vào vị trí! Cậu mà đi như thế, tôi phải làm sao đây? Tôi bàn giao thế nào? Những tổn thất này ai chịu được?"
Nét mặt vốn còn tỏ ra áy náy của Kỷ Tòng Kiêu chợt trở nên lạnh lùng, "Bàn giao thế nào thì tùy anh, tổn thất để tôi chịu."
Rõ ràng người phụ trách không đồng ý, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Kỷ Tòng Kiêu lại không có tâm tư cãi cọ với anh ta, cầm quần áo lên định xoay người rời đi.
"Bây giờ cậu mà đi thì tôi sẽ coi như cậu vi phạm hợp đồng! Bắt cậu phải bồi thường!" Người phụ trách ngoan cố gào họng lên.
Kỷ Tòng Kiêu như không nghe thấy câu nói này, bước chân vẫn không dừng lại, cậu đẩy cửa vội vàng rời đi, đến cả một ánh mắt cũng không để lại cho anh ta.
Cố Ương Ương vẫn luôn theo sau cậu, nhưng giờ phút này cô không rời khỏi đây cùng cậu. Cô biết rõ mức độ quan tâm Thịnh Hoài của Kỷ Tòng Kiêu, đương nhiên cũng biết bản thân không thể cản cậu lại được, huống chi cô cũng không định cản. Một năm gần đây, quan hệ giữa cô và Kỷ Tòng Kiêu đã thân thiết hơn hẳn, dần dần cô cũng tiếp xúc được bản chất ẩn sâu trong con người đối phương. Khó khăn lắm cậu mới để ý được một người, khó khăn lắm trông cậu mới có chút sức sống, dĩ nhiên Cố Ương Ương hi vọng cậu hạnh phúc.
Tình yêu có thể mưu cầu, nhưng sự nghiệp cũng không thể đánh mất. Cô nhất định phải ở lại đây xử lý, tiếp đó còn phải ứng phó với sự truy hỏi của Diệp Trác.
...
Kỷ Tòng Kiêu mua vé chuyến bay sớm nhất bay thẳng đến Xương Nam, ngay cả điện thoại cũng không buồn mở, gọi xe đi thẳng tới bệnh viện mà cậu chàng gà mờ kia đã gửi địa chỉ từ trước.
Trong mấy tiếng đồng hồ cậu bay tới, tin tức Thịnh Hoài bị thương đã nhanh chóng lan truyền, lan nhanh đến mức sôi sùng sục, nhiều phóng viên đã lấp kín cửa bệnh viện, chẳng qua đều bị đoàn làm phim và nhân viên bệnh viện cản lại bên ngoài.
Kỷ Tòng Kiêu đến rất vội, trong tim trong mắt cậu chỉ có Thịnh Hoài, hoàn toàn không hề cải trang, cứ như vậy lao thẳng vào bệnh viện. Cậu quá vô tư, đến mức đám phóng viên xung quanh không dám thừa nhận, chỉ cảm thấy chắc là người qua đường có dung mạo giống cậu, dù sao mới có mấy tiếng trôi qua, sao Kỷ Tòng Kiêu lại có khả năng xuất hiện ở Xương Nam được?
Mãi đến khi tin tức từ thủ đô truyền tới, Kỷ Tòng Kiêu cho cuộc thi tuyển chọn tài năng leo cây ngay tại trường quay, đám phóng viên mới nhận ra, hóa ra người ban nãy là thật! Nhất thời tin đồn nổi lên khắp nơi.
Kỷ Tòng Kiêu qua quầy y tá hỏi số phòng bệnh của Thịnh Hoài, đến cả thang máy cũng không kịp chờ, cậu chạy thẳng lên bằng thang bộ ở lối thoát hiểm.
Độ cao sáu tầng, bình thường chỉ mất một phút là chạy lên tới nơi, nhưng bây giờ dù cậu đã ba chân bốn cẳng chạy thì vẫn cảm thấy đoạn đường này quá dài, làm tốn quá nhiều thời gian của cậu.
Cậu chạy hùng hục trên cầu thang trống, nội tâm mất kiểm soát nghĩ ngợi, những suy nghĩ khủng hoảng trào dâng. Cậu từng diễn rất nhiều phân cảnh, mặc dù nhân vật khác nhau nhưng điểm chung là lúc nào lời thoại hoặc suy nghĩ của họ cũng luôn có một câu thế này——Nếu như đối phương thật sự xảy ra chuyện gì, nếu như đối phương thật sự biến mất, họ phải làm thế nào đây...
Mãi đến bây giờ, cậu mới hiểu ra tất cả chỉ là nói lung tung. Vào giờ phút này, nào ai còn tâm trí nghĩ đến những thứ đó? Cậu hoàn toàn không dám tưởng tượng, thậm chí không dám tiếp xúc với những dòng chữ ấy, cậu chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, hướng về thần linh mà cậu chưa bao giờ tin tưởng. Cầu nguyện Thịnh Hoài bình an vô sự, cầu nguyện anh hữu kinh vô hiểm(*), thậm chí cậu còn nghĩ, nếu như Thịnh Hoài khỏe lại, cậu sẽ làm theo mong muốn của anh, cúi đầu chịu thua.
(*) Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Kỷ Tòng Kiêu đẩy mạnh cửa phòng bệnh, ánh mặt trời rọi xuống tức thì.
Thịnh Hoài dựa lên giường bệnh ngạc nhiên ngẩng đầu, trông tinh thần anh vẫn ổn.
Trái tim vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng hạ cánh, Kỷ Tòng Kiêu thở hổn hển đứng lại ở cửa một lát, sau đó bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không hề quan tâm trong phòng bệnh còn có Lý Đoan. Cậu ôm chặt lấy Thịnh Hoài.
"Mẹ kiếp, anh làm em sợ muốn chết!"
Giọng cậu khàn đặc, hơi thở dồn dập, trái tim vẫn còn đập thình thịch do sự vận động dữ dội.
Cậu ôm Thịnh Hoài, ôm rất mạnh, dường như muốn dùng cái ôm này để phát tiết sự khủng hoảng trong nội tâm.
Thịnh Hoài bị cậu siết đến khó thở, anh không nói gì, chỉ vươn tay ra ôm cậu, đón nhận toàn bộ trọng lượng và sức mạnh của cậu, cũng đón nhận nỗi sợ hãi và hoang mang liên tục kéo tới từ cậu.
Bàn tay anh men theo sống lưng cậu rồi vỗ nhẹ, Thịnh Hoài nhẹ giọng an ủi, "Là anh không tốt."
Cánh tay đang vòng ôm lấy anh siết chặt thêm, gia tăng sức mạnh, dường như muốn khảm anh vào trong cơ thể cậu. Thịnh Hoài im lặng, trái tim tê rần, giọng càng dịu dàng hơn.
"Không sao, không có chuyện gì lớn, em đừng sợ."
Anh nhỏ giọng dỗ dành, còn đặt chiếc điện thoại đang định gọi cho Kỷ Tòng Kiêu sang bên cạnh. Những lo lắng ban đầu nảy sinh do không thể liên lạc với cậu đều tan biến vào giờ khắc này.
Rớt khỏi dây cáp, nện người xuống vách núi, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Đến khi tỉnh lại, anh đã muốn liên lạc ngay cho Kỷ Tòng Kiêu, sợ cậu bạn nhỏ đọc được tin tức, không biết được tình hình cụ thể sẽ lo lắng sợ hãi. Nhưng không ngờ rút điện thoại ra gọi thì bên kia vẫn luôn tắt máy, không biết tại sao không thể liên lạc được.
Mãi đến khi đối phương bất thình lình xuất hiện trước mặt anh.
Chỉ là nghĩ lại thấy cũng đúng, anh xảy ra chuyện như vậy, cậu thám tử gà mờ mà cậu gài bên cạnh anh kiểu gì cũng sẽ gọi cho cậu đầu tiên.
Nhưng chắc đối phương không biết rõ tình hình, nếu không đã không khiến cậu bạn nhỏ nhà anh bị dọa sợ đến mức này. Nghĩ đến chuyện khiến đối phương vô duyên vô cớ lo lắng hốt hoảng lâu đến thế, anh lại cảm thấy khắc khoải.
"Anh không sao thật mà." Thịnh Hoài hôn lên lông mày cậu, hôn đi hôn lại rất nhiều lần, bấy giờ mới vỗ về được người đang run rẩy trong lòng mình.
Kỷ Tòng Kiêu ôm gáy Thịnh Hoài, vùi mặt vào cổ anh, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ ổn định bên dưới máu thịt, lúc này sự lo lắng lẫn sợ hãi tích tụ suốt chặng đường mới miễn cưỡng tiêu tan.
"Anh thật sự dọa em rồi đấy." Giọng cậu khàn khàn lặp lại, cậu áp lên trán Thịnh Hoài, giọng nói vẫn ngập tràn vẻ ấm ức và kinh hoàng mà bản thân chưa hề ý thức được.
Thịnh Hoài vuốt khóe mắt ửng hồng của cậu, lại đưa tay ôm cậu vào lòng, "Sẽ không có lần sau nữa đâu, anh hứa."
Khác hẳn cái ôm đầy sự khủng hoảng và lo sợ ban nãy, cái ôm này tựa như đắm mình giữa làn gió xuân êm dịu, vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, thổi bay hết nỗi hoảng sợ cuối cùng trong lòng Kỷ Tòng Kiêu.
Cậu quyến luyến chiếm trọn lấy cái ôm này, sa vào sự gần gũi vô tận cùng Thịnh Hoài.
"Lúc em đến, em đã tự nói với bản thân rằng, nếu như..."
"Cốc cốc cốc——"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang lời mà Kỷ Tòng Kiêu vất vả lắm mới quyết định nói ra khỏi miệng. Hai người nhanh chóng tách nhau ra, nhìn về phía cửa.
Bấy giờ họ mới phát hiện ra không biết Lý Đoan đã ra ngoài từ bao giờ.
Cửa phòng bệnh bị mở ra, nhưng không phải Lý Đoan như họ nghĩ. Mà là một người có mối quan hệ chặt chẽ với cả hai——
Đỗ Minh Cảnh.
"Tôi đến đây mua gốm sứ cùng một người bạn thì nghe được tin tức nên tới đây. Thịnh Hoài cậu không sao chứ? Cả Tòng Kiêu cũng ở đây sao?" Đỗ Minh Cảnh cười hỏi thăm, còn xách theo cả hoa và giỏ hoa quả. Ngôn từ của hắn vẫn giữ được khoảng cách đúng mực.
Gã vươn tay ra, nở nụ cười tươi rói, mặc dù cả hai người kia đều có ấn tượng chẳng ra sao với gã.
Thịnh Hoài khách sáo đáp lại đôi câu cho xong, Đỗ Minh Cảnh cũng biết điều, không ở lại lâu mà tạm biệt đi thẳng.
Đỗ Minh Cảnh phong độ rời đi với nụ cười tươi trên môi, nhưng khi cánh cửa phòng bệnh vừa khép lại, ý cười ấm áp tựa gió xuân vụt tắt trong nháy mắt. Gã bấm điện thoại gọi cho trợ lý riêng, giọng lạnh như băng, "Điều tra cho tôi quan hệ giữa Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài! Từ đầu tới cuối, tất cả mọi thứ!"