Lăng Nhiễm không ngờ người mình va phải lại là Thiên Kì Nhan.
Cô ấy đang trốn fan cuồng rượt đuổi, nghĩ cũng lạ một diễn viên hạng A như vậy ra ngoài lại không đem theo vệ sĩ hay trợ lý gì.
Nhưng dù sao cũng không thể không cảnh giác với thứ gọi là fan cuồng, họ có thể làm ra những chuyện mà ít ai có thể tưởng tượng được.
Lăng Nhiễm nhanh chóng kéo Thiên Kì Nhan vào một nhà hàng gần đó gọi phòng riêng rồi để Tiểu Lý, Tiểu Long canh gác bên ngoài.
"Cô không sao chứ?"
"Không sao"
"Sao cô ra ngoài lại không có ai đi cùng?"
"Tôi đi cùng trợ lý, tách ra để đánh lạc hướng fan" Thiên Kì Nhan tháo khẩu trang nhẹ nhàng giải thích, cô bây giờ cũng không còn nhiều thành kiến về Lăng Nhiễm nữa.
Bích Lạc Doanh im lặng nãy giờ đánh giá tình hình, không phải hai người họ nên đối nghịch nhau sao nhưng nhìn biểu hiện thì không đúng cho lắm.
"Hoắc phu nhân, tôi có chút chuyện cần nhờ cô giúp" Vốn định tìm cách liên hệ với Lăng Nhiễm may mắn thay vì gặp cô ở đây.
"Cái đó hai người nói chuyện đi em có hẹn với bạn, chị Nhiễm nhớ cẩn thận một chút!" Bích Lạc Doanh biết ý mà lui.
"Ừm, để Tiểu Lý đi cùng em đi" Lăng Nhiễm gật đầu.
"Vâng" Bích Lạc Doanh rời đi cùng Tiểu Lý.
---
Bên kia đám người Hoắc Mạc Đình vừa đáp sân bay, anh nhạy bén phát hiện chiếc xe đón mình có chỗ lạ thường nằm ở tài xế, liên tục đập đập ngón tay anh ta rõ ràng đang căng thẳng.
"Đổi xe" Hoắc Mạc Đình lạnh lùng nói rồi leo lên chiếc xe khác phía sau.
"Sao thế? Sao lại đổi xe" Triệu Khải thắc mắc, chiếc xe kia là xe hộp phiên bản giới hạn của hãng Audi thì không đi leo lên Roll-Royce làm gì? Đi mãi một loại không chán à người anh em?
"Cậu nên học cách nắm bắt tình hình tốt hơn đi, rõ ràng kia không phải là người của chúng ta hơn nữa có ai ngồi trong xe mà đội mũ chưa? Thủ đoạn ngu xuẩn như vậy chẳng biết là thằng ngu nào làm!" Vương Thiếu Tuyền cũng ngồi lên xe sau đó từ tốn giải thích cho người nào đấy còn lơ ngơ.
"Có gì lạ đâu nhỉ?" Triệu Khải lầm bầm rồi vẫn leo lên xe.
Đi tới đoạn đường vắng hơn Triệu Khải mới thực sự khâm phục hai người anh em của mình, liếc mắt một cái liền biết đâu là giả đâu là thật, bởi vì chiếc xe phía trước đột nhiên nổ tung bành, đó là chiếc Audi bọn họ định lên hồi nãy.
Trước khi xe nổ tài xế đã mở cửa lao ra ngoài lăn xuống vệ đường.
"Bắt lấy hắn!" Hoắc Mạc Đình ra lệnh qua thiết bị liên lạc kết nối với thuộc hạ của anh được gắn lên tai.
Vừa dứt lời phía sau vang lên tiếng súng ống.
Đáy mắt ba người đàn ông lộ ra tia sát khí, mỗi người rút một khẩu súng trong người ra, Triệu Khải một tay cầm súng một tay điều chỉnh vô lăng quay ngang xe lại.
"Mẹ kiếp! Bị mai phục!"
"Pằng! Pằng!" Hàng loạt tiếng súng vang lên, người của hai bên lập tức rơi vào cuộc đấu súng tàn nhẫn.
Hoắc Mạc Đình đạp cửa xuống xe cùng Vương Thiếu Tuyền và Triệu Khải nhanh chóng lui xuống phía xa.
Ngay khi một đoàn người bao vây quanh chiếc xe Vương Thiếu Tuyền nhấn vào cúc áo tay phải.
"Đùng!" Chiếc Roll-Royce sang trọng nổ tung, ngần ấy người bao quanh đều thiệt mạng.
"Non!" Vương Thiếu Tuyền nhếch mép cười rút súng bắn về phía trước.
Hoắc Mạc Đình len lén đi vòng qua vệ đường phía xa quả nhiên có một đoàn xe đang đậu ở đó là người của Hắc Ảnh.
Lời Lăng Nhiễm nói quả thực không sai...
Triệu Khải mặc dù nhìn nhận vấn đề hơi kém nhưng khả năng chiến đấu vô cùng tốt.
Liên tục nổ súng về phía trước.
Hai bên tranh đấu kịch liệt, đám Hoắc Mạc Đình không đem theo nhiều người hiển nhiên trong trường hợp này sẽ bị yếu thế, đúng lúc này trên trời vang lên tiếng Phạch Phạch của trực thăng.
Rất tiếc lại không phải tiếp viện của bọn họ.
Hoắc Mạc Đình nhận thấy không ổn liền rút về hạ lệnh rút quân, nhưng bọn họ đã sớm bị bao vây, chẳng mấy chốc bọn họ chỉ còn hơn chục người, số còn lại đều thiệt mạng.
"Đoàng! Đoàng!" Tiếng súng nổ không ngừng vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.
Chớp mắt chiếc xe bọn họ núp đã bị thủng nhiều chỗ.
Một viên đạn soẹt qua đỉnh đầu Hoắc Mạc Đình.
"Cẩn thận, có bắn tỉa!"
"Mạc Đình! Nằm xuống!" Vương Thiếu Tuyền nói lớn đồng thời lao người về phía anh trước ánh mắt kinh ngạc của Triệu Khải.
Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên, tiếng viên đạn xuyên qua cơ thể ai đó...
"Cậu bị ngu à!" Hoắc Mạc Đình rống lên, nếu Vương Thiếu Tuyền không lao tới anh cũng có thể né khỏi chỗ hiểm không để đạn ghim vào cơ thể lại vì anh ta lao tới quá nhanh nhưng cũng không thể nhanh bằng tốc độ của súng được.
Vương Thiếu Tuyền im lặng nhìn máu ứa ra từ cánh tay, chỉ vào một vệt xước hơi sâu...còn người trúng đạn...vẫn là Hoắc Mạc Đình...anh lao tới mà không kịp, viên đạn ghim thẳng vào vai Hoắc Mạc Đình.
"Hoắc Mạc Đình! Cậu bị thương rồi!" Thần sắc Triệu Khải rơi vào nghiêm trọng.
"Không sao! Chỉ trúng bả vai!" Hoắc Mạc Đình cắn răng che miệng vết thương biểu cảm không lộ ra chút đau đớn nào, Triệu Khải lập tức xé áo lấy vải bịt miệng vết thương lại.
"Hắc Ảnh! Ông đây liều mạng với chúng mày!" Vương Thiếu Tuyền tức giận đoạt khẩu súng trong tay Hoắc Mạc Đình xông ra hai tay hai súng liên tục bóp cò.
Kĩ năng xạ thủ của Vương Thiếu Tuyền rất tốt rất nhiều mạng người đã nằm xuống dướt họng súng của anh..
Danh Sách Chương: