• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tỉnh Y Hồng quay người lại nhíu mày nhìn ba mình: "Hôn sự?"
"Con gái lớn rồi cũng phải gả đi, không thể lang thang mãi bên ngoài như vậy"
"Ông có tư cách gì quản lý cuộc đời tôi! Từ lâu tôi đã không coi ông là ba rồi!" Tỉnh Y Hồng nổi đoá, dựa vào cái gì chứ! Đuổi cô ra khỏi nhà sau đó gọi cô về là muốn gả cô đi sao? Đâu có dễ dàng được như vậy!
Tỉnh lão gia không trả lời mà hướng về phía trước gọi lớn: "Dịch Quý! Vào đây thôi!"
Tỉnh Y Hồng hướng mắt ra đằng sau thì thấy một thanh niên cao ráo điển trai, thoạt nhìn có vẻ rất lịch lãm cả người toát lên vẻ chính nhân quân tử.

Nhưng cái nhan sắc ấy vẫn thua cả Hoắc tổng, không! Đến cả trợ lý Cẩn còn đẹp trai hơn anh ta.

"Làm quen đi! Đây sẽ là đối tượng kết hôn của con-Dịch Quý.

Đây là con gái chú tiểu Hồng"
"Chào Tỉnh tiểu thư!" Dịch Quý đưa một tay ra ngỏ ý bắt tay.

Tỉnh Y Hồng chẳng thèm điếm xỉa gì tới cái bắt tay ấy mà lạnh giọng hỏi: "Anh muốn kết hôn với tôi?"
"Đúng vậy" Không được bắt tay nhưng nét mặt Dịch Quý không một chút ngại ngùng quẫn bách nào cả vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười như ban đầu.

"Được thôi! Đánh thắng tôi, tôi kết hôn với anh! Sao nào?"
Dịch Quý bất ngờ vì lời nói này của Tỉnh Y Hồng anh ngây người chốc lát rồi nhìn Tỉnh lão gia.

"Sao? Không dám sao?"

"Được thôi" Dịch Quý thoải mái gật đầu.

"Tỉnh tiểu thư là con gái mời đánh trước!"
Tỉnh Y Hồng nhếch khóe miệng lên thành một đường cong tuyệt vời rồi lao về phía Dịch Quý.

"Uỳnh!" Cơ thể Dịch Quý đổ rạp xuống đất.

Tỉnh Y Hồng: "! "
Tỉnh lão gia: "! " Giả quá ông cháu ơi!
"Tôi thua rồi!" Dịch Quý ngồi bất động trên sàn.

Tỉnh Y Hồng giật giật khoé miệng nhìn Dịch Quý dưới đất rồi lại liếc nhìn ba mình đang lảng tránh ánh mắt của cô.

Xin đi được không? Mình vừa mới chạm nhẹ vào ngực anh ta thì anh ta đã ngã lăn quay ra đất rồi, thắng cái mợ gì?
"Muốn tôi ở lại thì nói một câu khó thế à? Còn bày mấy trò trẻ con ấu trĩ này!" Tỉnh Y Hồng khó chịu nói nhưng không quay đi mà đi thẳng lên phòng mình.

Tỉnh lão gia thấy thế liền vui mừng khôn xiết chuẩn bị lên tâm sự với con gái thì thấy Dịch Quý vẫn ngồi im đó bèn nói: "Được rồi, cảm ơn cháu, lần sau nhớ diễn thật một chút!"
Dịch Quý: "! " Anh ta bị ép! ToT
------
Chỗ Lăng Nhiễm đã xắp xếp ổn thoả, không lâu sau Bích Lạc Doanh và Triệu Khải cũng cùng nhau tới đây.


"Anh Đình! Anh tìm đâu ra chỗ này vậy? Đẹp quá!"
"Tình cờ phát hiện ra" Hoắc Mạc Đình nhàn nhạt trả lời.

"Ái chà chà! Không tồi nhỉ!" Triệu Khải chống nạch ngắm nhìn xung quanh.

"Hai người tới rồi!" Lăng Nhiễm đi từ trên lầu xuống.

"Chị Nhiễm! Nơi này tuyệt quá!" Bích Lạc Doanh ném hành lý cho vệ sĩ rồi chạy lại chỗ Lăng Nhiễm.

"Ừ, lên trên ngắm cảnh còn tuyệt hơn!" Lăng Nhiễm kéo Bích Lạc Doanh đi lên lầu.

"Này! Công việc ở bên kia A Tuyền đã làm xong rồi, có cần cho người tới đón không hay để cậu ta tự tới?"
"Không cần đón"
"Vậy là tự tới hả, liệu cậu ta có biết đường không?"
"Cậu ta không tới đây"
"Không tới á? Sao thế?"
"Trụ sở chính tạm giao cho cậu ta"
"! " Ác thật đấy!
"Mấy dụng cụ tôi cần đã cho người chuyển tới chưa?" Triệu Khải nói là nói tới mấy dụng cụ y tế ở biệt thự của anh.

"Rồi! Sân sau có khu thí nghiệm riêng cho cậu"
"Aaa! Đình Đình thật là tốt quá đi!" Triệu Khải lao lên muốn ôm anh lại bị anh hắt hủi đá đi.

"Cút xa ra! Còn nữa cấm gọi tôi bằng cái tên gớm ghiếc kia nếu không tịch thu toàn bộ!"
Triệu Khải nước mắt lưng tròng gật đầu lia lịa, không nên chọc vào tên này huhu!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK