"LỄ TẾ CÔ NHI??"
Trương tỷ lo lắng kêu lên "Sao hai người lại nói to như vậy chứ hả?"
"Xin lỗi Trương tỷ bọn ta quên mất!"_Lục Thừa Phong đặt tay lên sau gáy gãi nhẹ rồi nói.
Bạch Ngân Hoa biểu cảm như nhớ ra gì đó liền hỏi "Vậy tại sao những đứa trẻ đó lại múa hát có vẻ vui mừng như vậy? đã vậy khuôn mặt ai nấy còn rất vui vẻ nữa"
"Mặt nạ thôi!"_Trương tỷ nói xong trong lòng trở nên chua xót mà lên tiếng nói thêm "Ai mà biết được đằng sau lớp mặt nạ đó là những biểu cảm tội nghiệp gì chứ, bọn chúng còn rất nhỏ vậy mà… Ta luôn thắc mắc tại sao không nhờ những người từ nơi khác đến để tiêu diệt con quái thú ác ôn đó? Tại sao lại để cho tụi nhỏ phải hy sinh vô bổ như vậy? Bọn chúng vốn sinh ra đã không được công bằng rồi mà..."
Nói đến đây tim bà như thắt lại, giọng nói nghẹn ngào không phát lên thành tiếng, những giọt lệ đau xót trên mí mắt kia không còn trụ vững mà từ từ lăn xuống hai bên gò má.
Bạch Ngân Hoa nhìn bà rơi nước mắt trong lòng cũng thấy nóng ran, giọng nói nhỏ nhẹ chầm chậm thốt lên "Vậy nghi thức đó diễn ra như thế nào..?"
Trương tỷ kia lau đi nước mắt, cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh nói "Tối mai những đứa trẻ đó sẽ lại nhảy múa như hôm nay, sau đó khi gió nổi to lên những đứa trẻ đó phải dừng lại sau đó lần lượt nằm ra mặt nước chờ...!chết!"
"Không ngờ chuyện như thế này còn có thể xảy ra.
Suốt năm năm trời, năm mươi đứa trẻ phải chết một cách tức tưởi như vậy.
Ta thật sự không thể tin được."_Bạch Ngân Hoa rùng mình nói, ánh mắt nhìn trong vô thức, trong đầu đột nhiên hiện lên khung cảnh ghê tợn đó.
Nghĩ đến cảnh tượng máu me nhuộm đỏ cả hồ nước lớn.
Tiếng khóc, tiếng hét trong đau đớn của bọn trẻ từ mãnh liệt đến yếu dần rồi ngưng hẳn đi.
Sau khi làm bữa cơm ngon lành cho con quái thú ác ôn đó, tất cả chỉ còn lại xương tủy và những mảnh thi thể không lành lặn.
Thật đáng sợ! Nhưng thứ đáng sợ thật sự ở đây thực chất không phải là khung cảnh kinh dị trên hay con quái thú đó thật đáng sợ, mà sự đáng sợ ở đây chính là sự vô cảm của những con người đứng bên ngoài, chính xác là sự thờ ơ và không biết cầu tiến của những con người sắt đá kia.
Một sự nhẫn tâm đến tàn độc!
Lúc này Trương tỷ đột ngột quỳ xuống trước mặt hai người khóc lóc "Ta cầu xin hai người, nếu đã là người tu tiên ở Thành Dương phái, nếu đã là đệ tử của môn phái bậc nhất thiên hạ, thì xin hãy cứu bọn trẻ, xin hãy cứu Nam Thị này!"
"Này Trương tỷ! Tỷ đừng có làm như vậy mà.
Trời ơi!"_Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa mau chóng đỡ bà đứng dậy.
Lúc này một ánh sáng nhỏ bay đến chỗ ba người họ.
Lục Thừa Phong mau chóng bắt lấy nó, từ trong đó giọng nói của Trần Khải Ngôn phát lên.
*Ta tìm được nhà trọ rồi, các đệ đi theo hướng đông nếu nhìn thấy bảng lớn ghi chữ "Nam Thị Quán" thì vào đó nhé!*
Bạch Ngân Hoa biết Thừa Phong nhận thư liền mau chóng vô nhẹ vào vai y "Là sư huynh sao?"
Lục Thừa Phong quay ra "Ừm" một tiếng rồi nhìn Trương tỷ sau đó căn dặn "Trương tỷ, bây giờ tỷ tìm cho ta một bộ y phục nữ i hệt y phục của những đứa trẻ sắp bị hiến tế rồi ngày mai đem đến Nam Thị Quán cho bọn ta nhé?"
Trương tỷ nghe xong liền xác định được cứu giúp liền mừng rỡ trả lời "Được! Được! Ta nhất định đem đến cho công tử."
Bạch Ngân Hoa trầm trồ kêu lên "Phong ca ca, nhanh như vậy mà huynh đã nghĩ ra cách rồi sao?"
Lục Thừa Phong thấy nàng ra vẻ bất ngờ như vậy liền mau chóng ra vẻ khoác lác "Muội nghĩ Phong ca ca của muội là ai chứ? Bổn công tử ta từ bé đã rất thông minh, tất nhiên mấy chuyện này không làm khó ta được rồi."
Bạch Ngân Hoa nghe xong liền dùng ánh mắt hình viên đạn rồi lườm y một một phát, sau đó liền mau chóng quay qua Trương tỷ kia "Trương tỷ, tỷ yên tâm.
Bọn ta hứa với tỷ sẽ cố gắng hết sức tiêu diệt ác thú kia tránh cho nó làm hại đến những đứa trẻ và người dân ở đây."
Nghe xong nữ nhân họ Trương kia liền vui mừng kêu lên "Thật sao? Nếu vậy ta sẽ không lo lắng nữa rồi.
Thật sự đa tạ các vị! Đa tạ!"
Bạch Ngân Hoa vui vẻ đáp lại "Trương tỷ không cần phải làm như vậy! Bọn ta mang tiếng là người tu tiên, trừ yêu diệt quái vốn là bổn phận của bọn ta mà!"
Trương tỷ nghe thấy liền cười với nàng rồi nói thêm "À, nếu như các vị cần gì thì cứ bảo ta, ta nhất định sẽ cố gắng tận lực mà làm theo!"
Lục Thừa Phong mỉm cười đáp "Tạm thời thì cần bấy nhiêu đó trước, nếu sau này có cần gì thì nhờ vào Trương đại tỷ tỷ hết đó nha!"
"Không cần khách sáo! Cứ thoải mái nha!"
Bạch Ngân Hoa đưa mắt nhìn lên trời, nhận thấy cũng không còn sớm nữa liền nhìn Trương tỷ kia nói "Bọn ta bây giờ phải về gặp mặt sư huynh để bàn chuyện rồi.
Tạm biệt tỷ tỷ nha!"
"Ừm! Tạm biệt hai vị!"
Sau đó Ngân Hoa mau chóng kéo tay Thừa Phong đi.
Hai người họ từng bước đi qua đám đông, vừa tìm đường lại vừa nói chuyện, một lúc sau không hợp ý lại cãi nhau một phen.
Ấy thế mà quan hệ của cả hai không rạn nứt đi dù chỉ là một chút mà càng ngày càng thân thiết hơn.
Tuyến tình cảm tốt đẹp này là được duy trì từ bé, liệu sau này giữa bọn họ có còn được như vậy nữa hay không?.
Danh Sách Chương: