• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Hả??? Người nói cái gì vậy sư phụ? Định đoạt hôn sự? Con...!với sư huynh?"
Lục Tư Đường thấy nàng cư xử như vậy liền không ưng ý mà hơi nhíu mày "Đúng rồi! Con thái độ như vậy là sao đây? Không phải vừa mới nói rất thích sư huynh sao?"
Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa lắc đầu lia lịa đáp "Người hiểu lầm rồi sư phụ! Con đúng là nói thích sư huynh, nhưng...!nhưng mà không phải thích theo kiểu đó.

Con..."
Chưa kịp nói dứt câu, Lục Tư Đường đã vội lên tiếng cắt ngang lời nàng "Cái gì mà không phải thích theo kiểu đó? Con không cần phải ngại đến bối rối như vậy đâu.

Cứ bình tĩnh, dù sao cũng là sau dịp Tết Nguyên đán hôn lễ mới được tiến hành.

Dù sao ta cũng quyết định như vậy rồi, không nói thêm gì nữa nhé!"
"Sư phụ, con..."_Bạch Ngân Hoa nói rồi ánh mắt hướng về Trần Khải Ngôn bên cạnh cầu cứu nhưng hắn ta dường như chẳng có chút động tĩnh gì, từ đầu đến cuối hắn chỉ đứng đó, biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi.


Nàng lúc này bất lực, thấy sư phụ nàng nói chuyện có vẻ kiên định như vậy liền nhận ra bây giờ bản thân có nói gì cũng trở nên vô ích, đôi ngài đen khẽ nhíu lại, mắt đỏ hoe như sắp khóc mà lên tiếng "Tóm lại là con không đồng ý hôn sự này đâu!"
"Con cũng chưa có dự định gì khác thì cứ từ từ mà suy nghĩ đi ha! Bây giờ hai đứa về trước đi, ta còn có việc nữa!"_Lục Tư Đường nói rồi đưa tay ra phất nhẹ tay áo rồi quay về chỗ ngồi.
"Vậy con xin cáo lui trước ạ!"_Trần Khải Ngôn nói rồi hai tay nắm lại đưa ra trước, lưng hơi cúi xuống hành lễ rồi rời đi.
Bạch Ngân Hoa nhìn theo bóng lưng ung dung đó của hắn mà không khỏi thắc mắc với khó chịu nhưng chuyện trước mắt là tìm cách từ chối cái hôn sự trớ trêu này.

Nàng ngước nhìn người sư phụ đang dửng dưng đọc sách ở đó, giọng điệu năn nỉ mà cất tiếng "Sư phụ à!!!!"
Lục Tư Đường dửng dưng ngước mắt lên nhìn nàng đáp lại "Lại còn có chuyện gì à?"
Bạch Ngân Hoa vội vã đáp "Sư phụ à...!Con thật sự không thể thành thân với sư huynh được đâu."
"Tại sao?"
Nàng dè chừng một lúc, xem xét kĩ lưỡng cũng không thể nào nói ra tình cảm mà nàng dành cho Thừa Phong bèn nghĩ ra một cái cớ mà đáp lại "Người xem sư huynh đi! Huynh ấy văn võ song toàn, tính tình lại còn chu đáo ôn nhu.

Còn con thì trái ngược lại với huynh ấy, tính tình thì lại ương bướng, xốc nổi.

Người nghĩ kĩ lại đi, nếu như con gả cho huynh ấy rồi thì nửa đời còn lại huynh ấy sẽ không sống nổi đâu."
"Con nói nghe có vẻ cũng rất hợp lí đó! Nhưng không sao, từ đây đến khi thành thân con sửa đổi một chút là được rồi! Bây giờ cũng khá trễ rồi đó, con mau về phòng nghỉ ngơi đi ha!"_Lục Tư Đường nhìn nàng nói xong thì vội quay mặt vào sách mà đọc tiếp.
Bạch Ngân Hoa bất lực chẳng biết làm gì, nhìn sự thờ ơ của sư phụ nàng lại chán nản hơn.

Nàng đi đến trước mặt ông, đưa tay lên hành lễ rồi rời đi.
Vừa rời khỏi thư phòng được vài bước, Ngân Hoa đã bắt gặp Thừa Phong cũng đang đi về hướng này.

Thấy vậy, nàng cũng vội chạy đến mà hỏi thăm "Huynh định đi đây vậy?"
"Ta đi tìm cha có việc!"

"Có quan trọng lắm không?"
Lục Thừa Phong thấy nàng hỏi như vậy cũng có chút khó hiểu mà hỏi lại "Muội có việc gì cần đến ta sao?"
"À...!không, không có!"_Bạch Ngân Hoa lắp bắp trả lời.
"Vậy...!ta đi trước nhé?"_Lục Thừa Phong nói vậy nhưng vẫn đứng lại đó vài giây xem phản ứng của nàng.
Bạch Ngân Hoa mở to đôi mắt nhìn y "Vâng!"
Thừa Phong trông thái độ của nàng hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều mà từng bước đi về hướng thư phòng của cha mình.

Y vừa đi được vài ba bước thì bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ tay rồi kéo đi cùng lúc đó giọng nói trong trẻo quen thuộc của Ngân Hoa vang lên "Huynh đi theo ta một lát!"
"Này! Muội..?"_Lục Thừa Phong giật mình, hoảng loạn kêu lên.
Ngân Hoa vì sợ sư phụ mình bên trong nghe thấy liền vội vàng quay mặt lại nhìn y "Hét cái gì? Ta mà huynh cũng sợ sao?"
Nghe nàng nói như vậy, y cũng tự trấn an rồi đi theo nàng.

Cả hai dắt tay nhau đi trong đêm tối một lúc thì dừng chân tại hồ nước bên cạnh vườn hoa nội phái.
Bây giờ cũng đã trễ, đèn cũng chỉ còn vài cái rực sáng.

Xung quanh không một bóng người bởi quy định của Thành Dương phái này là đến giờ Tuất, tất cả mọi người phải đi ngủ, ai có việc gì thì tranh thủ làm ngay sau đó phải về phòng.

Đến nơi, Bạch Ngân Hoa liền bẽn lẽn nhìn xung quanh xem xung quanh còn có người thứ ba nào khác hay không.

Sau khi xác định an toàn, nàng liền vội trấn an bản thân sau đó nhìn thẳng vào mắt nam nhân trước mặt.
Thừa Phong nhìn biểu cảm, hành động của nàng nhận thấy cứ kì kì quái quái mà lên tiếng "Muội...!ổn chứ?"
Ngân Hoa cũng không muốn dài dòng, lập tức thẳng thắn nói "Có chuyện lớn rồi! Huynh mau tìm cách khuyên sư phụ giúp ta đi.

Ông ấy muốn ta và sư huynh thành thân đó."
Lục Thừa Phong nghe thấy vẫn chưa kịp nhận thức được câu nói ấy, đôi chân mày nhíu lại, tâm trạng bàng hoàng mà chậm rãi nói "C-cái...!gì? Muội với...!sư huynh? Là vị nào cơ? Cái gì mà thành thân? Ta nghe chưa hiểu lắm."
Nàng nhìn dáng vẻ ấy của y, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đối phương, không chịu được mà nhấn mạnh từng câu từng chữ một cách rõ ràng "Là Khải Ngôn sư huynh! Sư phụ nói sẽ nhận ta làm nghĩa nữ sau đó thì cho ta và sư huynh lấy nhau.

Phong ca ca huynh đã nghe rõ chưa?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK