Biểu cảm rất nhỏ này được Thi Mị giấu kín.
Dù Bạch Nguyệt Khiết đang nhìn chằm chằm vào cô, cũng chỉ cảm thấy nghi ngờ khi thấy cô ngu ngốc mù mờ.
Thấy vậy, nụ cười của Bạch Nguyệt Khiết đổi thành dịu dàng, nói khẽ: "Nói cách khác, nếu không phải là chính Thi Mị tặng quà cho bà nội, như vậy bà nội sẽ càng ghét em.
"Quả nhiên, Thi Mị bày ra vẻ mặt vừa sợ hãi vừa bối rối, "Đừng ghét Thi Mị, Thi Mị rất nghe lời mà!""Vậy thì đồng ý với chị, không được nói chuyện này ra ngoài, được không nào?"Thị Mị quyết đoán gật gật đầu.
Bạch Nguyệt Khiết cười dịu dàng, "Vậy em thử nói xem, em đồng ý với chị chuyện gì hả?"Thi Mị lập tức lắp bắp lặp lại: "Không được nói cho người khác biết chuyện bắt chước Đường Vũ.
""Bất kỳ ai cũng không được", Bạch Nguyệt Khiết nhấn mạnh, "Nhớ kỹ đó.
"Thi Mị gật đầu thật mạnh.
Bạch Nguyệt Khiết thỏa mãn sờ lên đầu cô, "Thật nghe lời, chị Bạch dẫn em đi ăn đồ ngọt, được không?"Rốt cuộc trong mắt Thi Mị cũng hiện lên tia sáng, con ngươi đen như mặc, sáng đến chói mắt, "Vâng, vâng!"Bạch Nguyệt Khiết thấy dáng vẻ hoạt bát này của cô, đáy mắt u ám không rõ, ngữ điệu vui vẻ nói: "Thật hoạt bát mà.
"Ăn xong đồ ngọt, Bạch Nguyệt Khiết cảm giác được con ngốc này lại càng thân thiết hơn với mình một chút.
Nụ cười trên khóe môi Bạch Nguyệt Khiết không thể che dấu được.
Trực tiếp dẫn Thi Mị đến phòng sản xuất nhạc của mình, Bạch Nguyệt Khiết lấy ra một chiếc tỳ bà, hỏi cô: "Đàn được cái này không?"Thi Mị hào hứng hớn hở gẩy một cái, phát ra một tiếng "Ting".
Nghe thấy vậy, Thi Mị lập tức nói: "Biết!"Bạch Nguyệt Khiết kinh ngạc, "Thật sự?"Thi Mị gật gật đầu.
Bạch Nguyệt Khiết bắt đầu hoài nghi quyết định này của mình rốt cuộc có đúng hay không.
Lúc trước, khi Thi Mị chưa gặp tai nạn xe cũng là một sinh viên của trường nghệ thuật.
Nếu không may, thật sự biết đàn thì sao?Vậy kế hoạch kia của cô ta không phải sẽ đi tong sao?Trong lòng Bạch Nguyệt Khiết ngạc nhiên nghi ngờ, vừa đưa tới vừa nói: "Đường Vũ am hiểu nhất chính là tỳ bà, cô ta đánh bài "Thập diện mai phục" là hay nhất.
"Sai rồi.
Cô am hiểu nhất là piano.
Về phần vì sao lại am hiểu tỳ bà sao! Từ nhỏ đã bị bà nội ép buộc mỗi ngày phải luyện 10 danh khúc, sẽ không am hiểu được sao?Thi Mị giả vờ nghe không hiểu cô ta đang nói gì, trực tiếp nhận lấy tỳ bà, gẩy loạn những dây cung kia.
Ma âm rót vào tai!Bạch Nguyệt Khiết bị dọa sợ, lập tức đè tay cô lại, vẻ mặt run rẩy, "Đây chính là cái mà em nói là biết đàn?"Thi Mị ôm chặt đàn, chu môi nói: "Biết!""Em không biết đàn, chúng ta học mấy động tác đơn giản trước nha.
"Bạch Nguyệt Khiết rốt cuộc hiểu rõ.
Hóa ra trong suy nghĩ của cô, có thể đàn ra âm thanh là biết đàn rồi?"Em biết đàn mà!"Để chứng minh cho bản thân, Thi Mị lại kéo đàn lần nữa.
Bạch Nguyệt Khiết bị âm thanh chướng tai này dọa sợ rồi, trực tiếp giật lấy tỳ bà, cắn răng nói: "Em không biết đánh cái này, Piano tương đối dễ đánh, chúng ta đi đánh đàn dương cầm được không?"Lúc này, Thi Mị mới không tình nguyện buông tay ra.
Bạch Nguyệt Khiết thở phào nhẹ nhõm, đi tới cây dương cầm tam giác đắt đỏ, nhấc nắp đàn lên.
"Oa!" Vẻ mặt Thi Mị vô cùng vui vẻ, trực tiếp vọt lên, bắt đầu nhấn phím đàn cành cạch.
Bạch Nguyệt Khiết không thể nhịn được nữa, đè tay cô lại, nói: "Đủ rồi!"Thi Mị giống như bị dọa sợ, lập tức rút tay về, nhút nhát, ngại ngùng nhìn cô ta.
Bạch Nguyệt Khiết hít sâu một hơi, áp xuống bực bội trong lòng.
Bày ra nụ cười dịu dàng, Bạch Nguyệt Khiết tiếp tục nói: "Chị sẽ bảo người khác đến dạy em, hôm nay trước hết không đánh nữa.
"Thi Mị bày ra dáng vẻ miễn cưỡng, "Vậy được rồi, thật ra em đều biết đàn mà!"Chính là không muốn cho cô biết mà thôi.
Bạch Nguyệt Khiết : Ha ha.
Về sau, Thi Mị khiến cho ba thầy piano bỏ chạy.
Lúc Bạch Nguyệt Khiết hỏi nguyên nhân, các thầy đều bày ra vẻ mặt sợ hãi: Không thể động vào, không thể động vào, đây là vị đại lão đó!……!.
Danh Sách Chương: