Thi Mị bóp chặt tay của cô, quát lớn: "Chờ một chút!"Động tác của Diệp Điệu dừng lại.Thi Mị đè mặt nạ xuống, cô bĩnh tĩnh nhìn chằm chằm cô ấy, gằn từng chữ: "Mặt nạ có thể tháo ra, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện."Trong mắt của Diệp Điệu toả sáng rực rỡ, hỏi theo bản năng: "Cái gì?""Tôi bị hủy dung, thân thế của tôi rất đáng thương, cô chưa từng thấy tôi như thế nào, còn nữa, tôi không phải Đường Vũ."Diệp Điệu ︰".
.
.
.
.
."Câu nói cuối cùng có chút ý tứ sâu xa."Thế nào?" Thi Mị truy hỏi.Diệp Điệu ︰".
.
.
.
.
.
Ừ."Thi Mị đẩy tay của cô ấy ra, tự mình tháo mặt nạ xuống.Dưới lớp mặt lạ đen kịt là một làn da xinh đẹp.Chỉ nhìn một chút, mắt của Diệp Diệu liền lộ vẻ kinh ngạc!Làn da vừa căng vừa mềm, trắng hồng, khuôn mặt trẻ con thanh tú, thoạt nhìn có vẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi.Mái tóc đen dài buộc thành một bím tóc đuôi ngựa, kết hợp với quần áo trắng đen trên người, khiến mọi người nghĩ đến tình yêu chớm nở.Đặc biệt là một đôi mắt vừa to vừa tròn, đen nhánh mọng nước, lúc nhìn cô ấy vừa trong suốt lại sáng sủa, giống như biết nói.Nói thật, Diệp Điệu bị cô nhìn đến mức trái tim đều mềm nhũn.Mẹ kiếp, quá dễ nhìn?Mẹ kiếp, đây gọi là bị hủy dung sao?Mẹ kiếp, đây gọi là rất xấu sao?Nhưng, trong lòng Diệp Điệu cũng mất mát không kém.Cô không phải Đường Vũ.Làm sao có thể!Cô ấy hiểu rất rõ Đường Vũ, làm sao người này có thể không phải Đường Vũ chứ?Trên thế giới này, ai cũng là độc nhất vô nhị, Đường Vũ không phải là dáng vẻ này?Nhưng gương mặt mềm mại đáng yêu trước mắt lại không giống người cô ấy biết —— đây không phải Đường Vũ.Trên khuôn mặt của cô gái này, ngay cả nốt ruồi lệ của Đường Vũ cũng không có.Hơn nữa, Đường Vũ có đôi mắt anh đào câu hồn người, không phải đôi mắt trong suốt mọng nước trước mắt này.Cô gái này nhìn quá ngon.So với Đường Vũ hoàn toàn là hai phong cách khác nhau.Một quyến rũ, một trong sáng như em gái nhà bên.Càng đáng sợ hơn chính là người có con mắt độc như Diệp Điệu cũng không thể nhìn ra một chút dấu vết sửa mặt trên khuôn mặt của em gái này.Tinh khiết tự nhiên, đẹp tự nhiên!Thi Mị đeo mặt nạ lên một lần nữa, cô không ngó ngàng tới Diệp Điệu đang hồn bay phách lạc, tiếp tục bày tỏ yêu cầu của mình: "Đường Vũ nói cô sẽ chăm sóc tôi, nếu như cô ấy biết cô buộc tôi tháo mặt nạ, sợ là cô ấy sẽ tức giận.""Tức giận thì tức giận!" Diệp Điệu bỗng nhiên lùi lại, khóe môi cười lớn, nhưng một giây sau, nước mắt lại lăn xuống: "Bà đây không muốn hầu hạ, cậu ấy có ý gì chứ, cho bà đây biết cậu ấy còn sống, lại không tự mình ra ngoài đến gặp bà, cậu ấy muốn làm gì hả"Diệp Điệu gào to, cô ấy thuận tay kéo gạt tàn trên bàn, ném một cái.‘Rầm ’ Cánh cửa gỗ rắn chắc bị một cái gạt tàn thủy tinh đâm vào lõm một chỗ trũng.Thi Mị im lặng một lát, cô đứng lên, lạnh giọng nói: "Cô phát điên cái gì vậy?"Diệp Điệu ngẩn ra."Cô chưa từng nghĩ tới sao, vì sao cô ấy còn sống lại không đến tìm cô, vì sao ba năm trôi qua, chờ đến bây giờ cô ấy mới liên lạc với cô?" Giọng nói của Thi Mị càng nói càng trầm: "Tỉnh táo một chút đi, Diệp Điệu, nếu không phải tôi, ba năm trước cô ấy đã lạnh ngắt rồi."Nếu như không phải Thi Mị, Đường Vũ sẽ không thể đứng trước mặt Diệp Điệu một lần nữa.Mặc dù thân phận đã thay đổi, nhưng ít ra Đường Vũ vẫn còn sống.Diệp Điệu khó có thể tin tưởng người trước mắt này không phải Đường Vũ.Cái giọng điệu lúc cô nói chuyện giống Đường Vũ y như đúc.Nhưng không ai có thể rõ ràng hơn cô ấy.Cô không phải.………...
Danh Sách Chương: