Hiện tại chính là thời điểm mặt trời lên cao nhất, chiếu rọi ánh nắng nhẹ nhàng đến muôn loài.
Một thiếu niên leo từ dưới núi lên, đến một nơi nhỏ bé mang tên Vạn Hoa cốc.
Vì ngự trên núi Vạn Hoa, cho nên cốc này mới gọi là Vạn Hoa cốc, có thể thấy vị cốc chủ là người có suy đơn giản, tuy nhiên lại không một chút qua loa.
Trước cửa cốc Vạn Hoa có một cái chuông, Sở Hoành Dương đi ba vòng quanh gốc cây cổ thụ lớn, dẫm mạnh một chân xuống đất liền có bảy viên đá bay lên.
Hắn dùng nội lực khiến mấy viên đá bay thẳng vào chiếc chuông đồng, khiến nó rung đến sắp rơi xuống đất.
Kết ấn mở ra, hắn liền thong thả mà bước vào bên trong.
Đó là một sơn cốc rộng lớn với vô số môn đệ, kẻ thì giã thuốc, người thì luyện đan.
Từ trong gian phòng tuy nhỏ nhưng vô cùng đẹp đẽ xuất hiện một lão tiền bối.
Ngay khi thấy người này, Sở Hoành Dương lập tức ôm quyền hành lễ.
Nét mặt của hắn mang vài phần nghiêm túc, lưỡng lự, còn lẫn lộn một chút suy tư.
Tam thúc.
Người ấy là cốc chủ Vạn Hoa cốc, tên là Dư Thừa Phong.
Tiểu tử thối, ngươi vậy mà cũng biết đường về đến tận đây.
Thế nào rồi, có tìm được Tiểu Mãn hay không?
Nét mặt hắn tái nhợt đi không ít, dù đây lại chẳng phải lần đầu nói dối.
Tuy lưu loát là vậy, nhưng nội tâm kia lại run rẩy chẳng ngừng.
Người chỉ cho ta biết Tiểu Mãn nhập vào xác của đại tiểu thư Mặc gia, mà người này vừa thất lạc trở về, quá nổi tiếng rồi.
Ta đã gặp nàng ở học viện Vu Âm, phát hiện nàng đang trúng cổ trùng.
Dư Thừa Phong nghe xong cũng sững sờ không ít.
Mặc dù tìm thấy cháu gái của mình không khó, nhưng cũng đã lâu không gặp lại rồi, vậy mà lần đầu nghe đến đã phải trúng loại độc hiểm ác thế kia...
Chờ ta một chút, ta đi lấy hoán cốt đan.
Cũng xem như Dư Thừa Phong đã hết lòng với đứa cháu gái này.
Hoán cốt đan thượng phẩm có tác dụng kinh người cũng là mang đi giải cổ trùng, đáng tiếc a.
Chính vì sự hết lòng hết dạ này của Dư Thừa Phong chính là điều khiến Sở Hoành Dương lo lắng.
Liệu sau khi ông ấy biết được viên thuốc ấy không phải trao cho cháu gái mình, mà là cứu mạng Mặc Ngân Tầm thì sẽ phát điên đến thế nào đây?
Trước khi lên núi, hắn vốn còn nghĩ rằng cứu mạng Mặc Ngân Tầm xong rồi sẽ có thể lấy hạ phẩm hoán cốt đan của hắn đưa cho Mặc Thù Thù.
Nhưng khoảng cách giữa đan dược thượng phẩm và hạ phẩm cách nhau quá lớn, hắn không thể che đi sơ hở của mình.
Biết phải làm sao trước sinh mạng đang dần cạn kiệt đây? Nếu hắn không cứu nàng, nàng sẽ chết.
Nếu hắn cứu nàng, sẽ để lại sơ hở.
Nhưng dù thế nào, hắn cũng chết không được, vì vậy mới đánh liều lên đến đây.
...----------------...
Phong Mãn Lâu
Qua lời nói của Thượng Quan Vô Nguyệt, Mặc Ngân Tầm cuối cùng cũng có thể tìm được mối liên kết với chợ đen ở Lạc Dương.
Thật không ngờ nơi nhiều kỵ binh nhất cũng chính là nơi cư sĩ giang hồ hoành hành nhiều nhất, chợ đen ở Lạc Dương lớn gấp nhiều lần ở Dung thành.
Nơi này rộng ngang với một hoàng cung, đồ vật kì dị nhiều vô số kể.
Ngoài bán chó mèo, dê, khỉ thì còn bán cả người.
Con người sinh ra đã là nô lệ, trên trán có một ấn ký rõ ràng.
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí |||||
Một khi có ấn khí này trên người, dù đi xa đến đâu cũng chỉ có thể làm nô lệ.
Biết rằng việc này quá bất bình, Mặc Ngân Tầm cũng không cách nào cứu vãn tất cả.
Nàng cùng Thượng Quan Vô Nguyệt đến đây tìm thuộc hạ, không phải mua nô lệ hay phá đám chuyện bán người.
Nếu là Mặc Ngân Tầm của trước đây, nhất định sẽ không để yên mà phá nát cái lồ ng sắt nhốt hàng chục người vô tội ấy.
Khách quan, mời.
Mặc Ngân Tầm vốn còn định nghe ngóng chuyện thị phi thì đã bị Thượng Quan Vô Nguyệt kéo tay vào bên trong võ đài.
Đó chính là nơi đấu giá nô lệ, đều là những người có thiên phú và tài năng khác nhau.
Mặc Ngân Tầm sau khi yên vị, mới liếc sang nét nghiêm túc của Thượng Quan Vô Nguyệt, hắn thực sự là con người đa nhân cách.
Trên võ đài, mấy tên tử sĩ cao to vạm vỡ đấu đá nhau đến sứt đầu mẻ trán, cũng bởi chúng muốn mạng sống và tự do.
Trong bản khế ước, nếu nô lệ giế t chết chủ tử mới, chợ đen sẽ đền bù một nửa số tiền và tên nô lệ đó được tự do.
Còn nếu như nô lệ bỏ trốn trước khi giao dịch thì chợ đen chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Ngược lại, nếu nô lệ bỏ trốn sau khi giao dịch thì khách nhân vẫn phải hoàn ngân lượng bình thường.
Và hầu như, tất cả những tên nô lệ ở đây đều có mong ước được bỏ trốn, vì mạng sống của bản thân mà quyết không thủ hạ lưu tình.
Mặc Ngân Tầm nhìn bọn họ đánh nhau đến máu me be bét, thế nhưng đến một người cũng vẫn không vừa mắt.
Tên này quá béo, tên kia lại quá ốm.
Người kia ta nhìn cũng tạm lại đánh thua mất rồi.
Nàng có là lâu chủ hay cái gì đi chăng nữa, suy cho cùng vẫn là nữ nhân.
Đã là nữ nhân, tất nhiên sẽ ưu tiên cái đẹp lên đầu.
Nếu đã không đẹp thì nhất định phải xấu xí một cách thật đặc biệt..
Danh Sách Chương: