Chỉ một tấc nữa thôi, cả người và ngựa sẽ cùng nhau lao xuống vực thẳm.
Hắn đã biết, vậy mà không hề nhắc nhở nàng, nếu không trút chiếc xe ngựa to lớn kia xuống vực, nàng đã mất mạng từ nửa khắc trước rồi.
Bất quá, dù sao hắn cũng là mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ, nàng không thể cứ vậy bỏ mặc hắn đi.
Thành thân hay bái đường gì đó đều chưa có làm, hắn chết rồi, nhiệm vụ của nàng coi như xong.
Càng nghĩ, Mặc Ngân Tầm càng thúc ngựa phi nhanh hơn, hắn chơi xỏ nàng, nhưng bản thân nàng vẫn phải quay lại cứu hắn! Cảm giác khó chịu đó có lẽ chỉ những người làm thích khách mới hiểu được.
Quay lại đúng cái nơi mà hắn vụt đi, Mặc Ngân Tầm kéo chặt dây cương, khiến hắc mã phải đưa hai chân lên trời và hí lên vang vọng.
Động lực tay mạnh như vậy, hẳn là nàng phải vô cùng ngỡ ngàng.
Ngươi...!ngươi!
Trước mắt nàng, tên nam nhân ốm yếu hãy còn ở trên xe ngựa, vừa xuống khỏi thì tay đã nhuốm đầy máu tanh.
Khoảnh khắc nàng chứng kiến hắn chỉ dùng một chiêu liền đem toàn bộ mấy tên hắc y nhân giế t chết, cũng là lúc Mặc Ngân Tầm phát hiện ra, hắn là Hắc Tự mà giang hồ vẫn hay đồn đại.
Thân cao tám thước, tử mâu lãnh diễm, tóc dài qua lưng, bờ môi mảnh khảnh, tay cầm vô ảnh phiến.
Quả nhiên là ngươi, tên bạch diện thư sinh giết người không chớp mắt: Hắc Tự!
Mặc Ngân Tầm nghĩ ra hàng vạn tình huống gặp hắn trên chiến trường, dù có tốn ba tháng trời cũng không nghĩ đến hắn sẽ tìm nàng để ủy thác.
Là thuật vấn tóc của hắn cao thâm khiến nàng lầm tưởng hắn là tên trẻ con chưa mọc tóc.
Bất quá, đôi tử mâu ở nơi này cũng quá đại trà đi? Còn nhớ ngày ấy nàng để ý, Sở Hoành Dương cũng có một đôi y hệt.
Đến Túc Trạch Lăng cùng tên thích khách cuỗm mất phỉ thúy ngọc dịch ở Lạc Gia Trang cũng có.
Nếu như không có lần xuất thân lộ liễu này, e rằng Mặc Ngân Tầm cả đời cũng chẳng thế phát giác ra.
Cả hai giây trước còn cạnh bên nói chuyện, giây sau đã trở mặt thành thù.
Gương mặt Hắc Tự đen kịt lại, hắn nhìn nàng với ánh mắt sắc lạnh tỏa ra sát khí ngập trời.
Nếu đã biết được thân thế của ta, như vậy liền không thể giữ ngươi lại được.
Thật đáng tiếc, Bạch Chỉ ngươi phải kết thúc phần đời còn lại ở Loạn Tán cương này thôi.
Mặc Ngân Tầm cười nhạt, trước khi vạch trần hắn, nàng đã phải chuẩn bị trước tất thảy rồi.
Nếu ngược lại vờ như không biết, hắn chắc chắn nảy sinh nghi ngờ, chọn ngày đẹp trời hạ độc nàng cũng nên.
Như vậy chi bằng vạch trần tại đây, quyết đấu một trận hên xui may rủi.
Số nàng hai lần mèo mù vớ cá rán, một lần chó ngáp phải ruồi.
Nếu tính về vận may, Mặc Ngân Tầm không tin bản thân sẽ thua hắn.
Muốn giết người giệt khẩu? Ngươi cũng quá tự tin rồi.
Hắn và nàng võ lực chưa giao đấu, thiên phú linh lực gì đó cũng chưa thử qua.
Thế nhưng trong Loạn Tán Cương không có một mụn linh khí, dù là tu sĩ kim đan cũng phải bước xuống làm người bình thường.
Nói về võ đạo, Mặc Ngân Tầm cư nhiên không biết sợ là gì.
Nếu như đánh không lại hắn, có thể dùng 108 loại ám khí cùng độc thủ của Thượng Quan Vô Nguyệt, người phải chết hôm nay chưa chắc đã là nàng.
Mặc Ngân Tầm đưa tay cởi chiếc mũ cùng màn che mặt, giả làm tiên nữ cả một đoạn đường cũng quá mệt mỏi rồi.
Khi tấm màn được tháo ra, lớp trang điểm rực sáng tới nỗi tên Hắc Tự ban đêm đứng xa cũng thấy.
Cái mũi được đắp một lớp phấn dày cộp, có lẽ vì che khuyết điểm nên mới tô ít son đỏ vào.
Cái mũi vừa ngắn, vừa to lại vừa đỏ ấy chẳng may gặp phải đôi bờ môi dày không kém, chen chúc nhau trên gương mặt.
Đã như vậy, nàng còn đặc biệt gắn hai chiếc răng cửa giả vừa to vừa khểnh, khiến bản thân không sao khép miệng.
Và cuối cùng chính là lớp phấn trắng tinh được đắp lên hàng bảng, làm mặt nàng chẳng khác gì người giấy bản lỗi.
Da trắng như giấy, phong cách trang điểm này lấy ý tưởng từ cái tên của nàng.
Cái nhan sắc kinh diễm kia, đến mấy trăm ngàn xác chết dưới chân Loạn Tán Cương cũng phải bật mồ sống dậy, trố mắt nhìn.
Ta cũng lộ ra nhan sắc rồi, chúng ta xem như không ai nợ ai.
Mặc Ngân Tầm như có như không mà đáp lại hắn, dù biết trước cái tên độc địa ấy không có dễ lừa như vậy đâu.
Nhưng nàng mới không thèm động ngôn lừa hắn, đơn giản chỉ là muốn khích đểu cho hắn động thủ nhanh một chút mà thôi.
Ai mà biết được, Bạch Chỉ ngươi có sử dụng dịch dung thuật không? Chi bằng để tại hạ mượn đầu của các hạ một chút, đem về kiểm nghiệm rồi ngày mai lại đem chôn xuống Loạn Tán Cương để hoàn trả.
Hắn vừa nói, bản thân liền nhanh nhẹn lao tới, một chút nữa đã chạm phải tà váy của nàng.
Mặc Ngân Tầm cũng thành công né một đòn của hắn, không kém cạnh mà vung ra một cước.
Những sự việc vừa rồi bất quá cũng chỉ nảy sinh trong chớp mắt..
Danh Sách Chương: