48: Em Nói Em Không Thể Tiếp Tục
"Em biết mình đang nói gì không?" Giọng Bùi Yến bình tĩnh hỏi cậu, Trịnh Lam biết đây là dáng vẻ khi anh tức giận.
Nhưng cậu mím môi, không trả lời.
Một lúc lâu sau, Bùi Yến vén chăn lên xoay người lại, trong lòng tràn đầy lửa giận, như thể trong anh đang có từng trận gió lạnh rít gào.
"Trước hết, em suy nghĩ lại xem mình đã nói cái gì đi."
Trịnh Lam ngây người một lúc, còn Bùi Yến thì đóng sập cửa bỏ đi.
Cậu thẫn thờ nhìn vào bức tường trong căn phòng tối, tự hỏi Bùi Yến đã đi đâu?
Anh ấy có cái chăn bông dày nào không? Nửa đêm có bị lạnh hay không? Nhỡ đâu anh ấy sẽ bị cảm hay sốt thì phải làm sao?
Dù thế nào thì cũng đều là lỗi của Trịnh Lam.
Nằm thật lâu cũng không ngủ được, cậu mở điện thoại lên nhìn, mới phát hiện ra bây giờ còn chưa qua mười hai giờ đêm.
Thực sự cậu đã tặng Bùi Yến một món quà lớn.
Sinh nhật năm nay, có lẽ Bùi Yến sẽ không thể nào quên.
Sáng hôm sau, Trịnh Lam và Bùi Yến lại cãi nhau một trận.
Lý do là vì Trịnh Lam không muốn ăn đồ ăn sáng mà Bùi Yến mua về.
Anh đã mua cháo bí đỏ và bánh cuộn*, đều là những món thanh đạm.
*小花卷
Trịnh Lam chớp mắt chuyển động chậm rãi, giống như một cái đồng hồ cũ.
Thấy cậu ngủ không ngon giấc, không hiểu sao tâm trạng của Bùi Yến lại thả lỏng hơn một chút.
Anh ngồi xuống, giục Trịnh Lam ăn một chút.
Cánh tay của Trịnh Lam không có lực, cả người cậu cứng đờ lại.
Bùi Yến nhìn không nổi, lấy lại thìa từ trong tay Trịnh Lam rồi anh xúc một thìa cháo đưa tới bên môi cậu.
Nếu như bình thường thì Trịnh Lam sẽ vui vẻ ăn hết, có lẽ sẽ tiến đến hôn lên môi anh và đưa trả lại cháo vào trong miệng của anh.
Bùi Yến sẽ cau mày một chút, nhưng có thể anh sẽ cảm thấy cậu giống như một đứa nhóc thích so đo, rất đáng yêu.
Nhưng Trịnh Lam chỉ cụp mắt xuống, nghiêng đầu né tránh và nói: "Em không muốn ăn."
Tay của Bùi Yến dừng lại giữa không trung thật lâu, lưng Trịnh Lam cong lại, hình như bụng của cậu đang rất khó chịu, cơn đau khiến cậu phải tựa lưng vào ghế.
Bùi Yến nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cậu, anh không muốn đối mặt nên để lại chiếc thìa vào trong bát cháo.
"Em không thể ăn dù chỉ một chút hay sao."
Trịnh Lam thấy có lỗi với anh, nói: "Em xin lỗi."
Nhưng Bùi Yến không muốn nghe lời xin lỗi này của cậu.
Câu xin lỗi này không những không thể giải quyết chuyện gì, còn khiến hai người bỗng xa cách hơn.
Vì thế nên Bùi Yến hỏi cậu: "Tối qua em còn chưa hết giận nên sáng sớm muốn cãi nhau với anh tiếp sao?"
Trịnh Lam không nhìn anh, đôi mắt hướng xuống nhìn chằm chằm ngón tay của mình.
Cậu nhỏ giọng nói: "Em chỉ không muốn ăn mà thôi."
Bùi Yến lùi lại một bước, cái ghế trên sàn nhà phát ra một tiếng chói tai khó nghe, anh muốn đi nhưng nghe thấy tiếng Trịnh Lam gọi anh lại.
"Chúng ta tạm thời tách ra một khoảng thời gian được không anh?"
Bùi Yến không thể tin được mà quay người lại hỏi: "Em nói cái gì cơ?"
Trịnh Lam không thể lặp lại câu nói này một lần nữa, cậu cầm thìa nhét từng thìa từng thìa cháo thật lớn vào trong miệng của mình.
Cậu chưa thay quần áo khi thức dậy vào buổi sáng, và cậu đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton của Bùi Yến.
Bùi Yến mặc rất vừa người, còn cậu mặc thì lại bị rộng và trống trải.
Mỗi lần Bùi Yến thấy thế đều tiến tới ôm lấy cậu, vì nhìn cậu từ những góc độ khác nhau đều khiến anh cảm thấy tội nghiệp một cách khó hiểu.
"Đây là kết quả cả buổi tối suy nghĩ của em à?" Bùi Yến hỏi cậu.
Bát cháo bí đỏ này đắng quá, đắng từ cổ họng đến đầu lưỡi, Trịnh Lam "Vâng" một tiếng.
"Trịnh Lam." Bùi Yến bỗng nhiên bật cười: "Có phải em đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu rồi phải không? Em có biết dáng vẻ của em bây giờ khiến anh nghĩ tới điều gì không?"
Bùi Yến nói ở sau lưng của cậu, hai tay Trịnh Lam bụm mặt, cảm giác nước mắt cậu đang trào dâng trong hốc mắt.
Cậu muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không nhịn được mà hít hít mũi.
Bùi Yến biết chắc chắn cậu đang khóc.
"Ngay từ đầu là anh theo đuổi em, nghĩ ra trăm phương ngàn kế, hỏi em có muốn ở bên anh hay không, có lẽ anh giống như đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn vậy.
Cho nên có phải em chưa từng nghĩ kỹ rằng cảm giác của em đối với anh là gì? Có phải em đến với anh vì lúc ấy em đang thiếu thốn tình cảm hay không?"
Nói xong, Bùi Yến bỏ đi, đẩy cửa ra và rời khỏi nhà.
Trịnh Lam ngồi im trên ghế như bị điểm huyệt, một lúc sau cậu đột nhiên đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, nôn sạch cháo mà cậu vừa ăn.
Lúc đứng ở bồn rửa mặt để rửa sạch, Trịnh Lam ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt cậu còn tệ hơn so với bệnh nhân nữa.
Trịnh Lam và Bùi Yến xảy ra vấn đề, đến khi thực hiện các hoạt động tình nguyện thì Bách Hạo mới biết được.
Có một hội cần tuyển tình nguyện viên, Bách Hạo trăm cay nghìn đắng mới dành được hai suất tham gia từ thầy của hắn.
Bách Hạo gọi điện hỏi Trịnh Lam có muốn đi hay không, còn cảm thán một câu: "Tao phải thức đêm giúp thầy viết bao nhiêu bản báo cáo thì thầy mới bằng lòng cho tao hai suất đi đó.
Nhưng thực ra lúc đầu tao không biết, sau này tao nhìn thấy người thuyết trình, đó không phải là Bùi Yến nhà mày à.
Thế mà tao còn mất công bận rộn làm ở đây để giúp mày nữa chứ."
Trịnh Lam nghe xong rồi nhưng không nói chuyện ngay lập tức.
Việc cậu im lặng rất khả nghi, Bách Hạo lắm miệng hỏi một câu: "Có chuyện gì à?"
Trịnh Lam nói với hắn: "Tao với Bùi Yến...!Gần đây có hơi, không tốt cho lắm."
Bách Hạo "A" một tiếng trong vô thức nhưng lập tức ý thức được như thế là hơi bất lịch sự, đang định nói gì đó để cứu vãn thì Trịnh Lam nói tiếp: "Không có chuyện gì đâu.
Cảm ơn mày nhé, tao cần suất này lắm."
Hoạt động tình nguyện này có yêu cầu rất cao, Bách Hạo và Trịnh Lam đi cùng nhau, tổng cộng phải tham gia năm lần huấn luyện, trong đó có ba lần diễn ra khi tối muộn, có một lần gặp được Bùi Yến.
Khi đó cậu và Bùi Yến đã không gặp nhau hơn một tháng, cũng không liên lạc với nhau, đây là lần lâu nhất, còn lâu hơn lần giận nhau lúc kỳ nghỉ tết vừa rồi.
Ngày hôm ấy nhiệt độ xuống thấp, ban đêm rất lạnh, thông báo huấn luyện đột ngột, Trịnh Lam mới vừa từ phòng thí nghiệm đi ra, ngay cả áo khoác còn không kịp cầm đi một cái.
Bách Hạo đứng ở nơi huấn luyện đợi cậu, vừa thấy hắn đã hỏi luôn: "Mày không lạnh à?"
Lạnh, nhưng Trịnh Lam lại lắc đầu, cậu cảm thấy mình vẫn có thể chịu được.
Họp đến hơn mười giờ được giải lao, Trịnh Lam đi vào phòng vệ sinh, lúc rửa tay cậu mới phát hiện ra mình bị lạnh đến mức mất cảm giác luôn.
May là ở chỗ hong khô có thổi một ít hơi nóng, trên đường chạy về phòng họp thì cậu phải đi qua một phòng họp khác, đúng lúc đó có một đoàn người bước ra, người đi đầu là Bùi Yến.
Hai người chạm mặt trên hành lang, một người đứng gần tường, người kia đang đứng ở giữa đường, xung quanh có rất nhiều người.
Trịnh Lam tưởng Bùi Yến sẽ đi luôn vì trông có vẻ anh vô cùng bận rộn, nhưng Bùi Yến lại đi đến trước mặt cậu, nắm lấy bàn tay đang núp dưới ống tay áo rộng lớn của cậu như mọi khi, anh nhíu chặt lông mày.
"Lạnh như vậy, sao em lại mặc ít thế này? Em không thấy lạnh à?"
Rõ ràng là Trịnh Lam đang lạnh đến mức phát run.
Bùi Yến cởi áo jacket anh đang mặc ra rồi khoác lên người cậu, chiếc áo mang theo nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh bao phủ lấy cậu.
Một giây này, Bùi Yến như chạm vào vào chốt mở thần kỳ trên người Trịnh Lam, khiến tất cả mọi khó chịu của cậu đều biến mất.
Hai người đứng sát gần nhau, Trịnh Lam cũng biết đang có rất nhiều người đang nhìn hai người họ, cậu cúi đầu, nghe thấy Bùi Yến nhỏ giọng nói: "Áo này trả anh sau cũng được."
Sau đó anh lùi lại, rời đi với nhóm người đứng sau anh, trên hành lang chỉ còn một mình Trịnh Lam.
Cậu mặc áo khoác của Bùi Yến trở về, Bách Hạo vẫn ngồi ở vị trí cũ, thấy trên người cậu có thêm một chiếc áo khoác thì hỏi: "Mày đi mua áo ở đâu thế?"
Hắn nhìn kỹ lại, đường vai áo trượt xuống dưới rất nhiều, tay áo cũng dài, e rằng chiếc áo này không phải của Trịnh Lam.
Đầu óc của Bách Hạo nhanh chóng nhảy số, một tay bụm miệng, hỏi cậu: "Mày gặp được Bùi Yến rồi à?"
Đôi khi Trịnh Lam cảm thấy bất đắc dĩ vì sự thông minh của Bách Hạo, cậu ngồi xuống, thừa nhận.
Bách Hạo hưng phấn chọc vào cánh tay của cậu, nói: "Phải không phải không, vợ chồng nào mà không cãi nhau bao giờ? Sớm có thể làm lành thôi, dù sao tình cảm của hai người cũng tốt như vậy mà."
Lúc sau, áo khoác của Bùi Yến khiến cả người cậu đều nóng, thậm chí còn toát mồ hôi.
Nhưng Trịnh Lam hoàn toàn không để ý, cậu đang nghĩ về lời Bách Hạo nói vừa rồi.
Cậu và Bùi Yến dường như chưa bao giờ cãi nhau, có đôi khi chỉ vì một chuyện vặt vãnh mà một người khó chịu trong lòng thì chắc chắn người kia sẽ cảm nhận được ngay, và không hề ngại ngần dỗ dành.
Nhưng hình như cậu đã đánh mất nó, cậu không xứng với những điều này.
Từ khi bắt đầu ở bên Bùi Yến, thực ra Trịnh Lam luôn tránh hỏi bản thân tại sao.
Càng hỏi càng chột dạ, càng hỏi càng hoài nghi.
Cậu muốn hỏi Bùi Yến vì sao anh lại thích cậu, vì sao mà mới gặp cậu lần đầu đã muốn ở bên cậu, sao anh có thể tự tin nói rằng sẽ ở bên cậu suốt cuộc đời.
Vì sao cậu hiểu rõ bản thân rất yêu anh nhưng lại không thể nào cam đoan cả một đời.
Khoảnh khắc bà ngoại ngã xuống, Trịnh Lam mới thực sự ý thức được, cái cậu gọi là phản kháng, gọi là tình yêu, chẳng qua chỉ là những rung động có thể dùng một đòn phá vỡ.
Từ hôm đó về sau, Trịnh Lam không gặp lại Bùi Yến, vì vậy cậu chỉ có thể mang áo khoác của anh về nhà.
Nhiều lần sau đó cậu đều không ngại phiền phức cầm theo một chiếc túi rất lớn dùng để đựng áo khoác của Bùi Yến, nhưng cậu không tình cờ gặp được anh nữa.
Vào ngày sự kiện chính thức được tổ chức, Trịnh Lam mặc quần áo đồng phục.
Cậu phụ trách trật tự trong sự kiện, công việc bề bộn nhiều việc, so với tưởng tượng của cậu càng có tính khiêu chiến hơn.
Có những người từ khắp nơi trên thế giới đến dự hội nghị, họ không có cùng tiếng mẹ đẻ nên nói chuyện bằng tiếng anh theo những cách khác nhau.
Trịnh Lam nghe mà hoa mắt chóng mặt, lúc nào cũng phải duy trì mỉm cười tiêu chuẩn và nhẫn nại.
Điều an ủi duy nhất của cậu, với tư cách là nhân viên công tác trong sự kiện này, là đã được nghe toàn bộ bài diễn thuyết của Bùi Yến.
Mặc bộ âu phục mà Trịnh Lam quen thuộc, anh bước lên bục vinh quang.
Khi tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Trịnh Lam mới hiểu được, có rất nhiều người đến đây chỉ để nghe bài phát biểu này của Bùi Yến.
Vì Bùi Yến mà tới.
Mắt anh nhìn thẳng vô cùng tự tin nhưng lại không có tiêu điểm.
Trịnh Lam và mọi người giống nhau, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Sau khi Bùi Yến diễn thuyết xong, có một người con trai bước tới tặng hoa cho anh.
Trịnh Lam nhìn bóng lưng của người đó thì thấy hơi quen mắt, đến khi hắn quay người lại để chụp ảnh chung với Bùi Yến thì cậu mới nhận ra đó là Giản Ký.
Hóa ra người đó là Giản Ký.
Thợ chụp ảnh bảo bọn họ đứng gần nhau một chút, Trịnh Lam nghe thấy, tự ngược chính mà mình nhìn Giản Ký từng bước đến gần Bùi Yến hơn, bả vai và cánh tay của hai người thân mật sát cạnh nhau.
Một bong bóng lớn bật ra khỏi lồ ng ngực, bay ra ngoài và nổ tung giữa không trung.
Trong lòng chua xót, bỗng có một tình nguyện viên khác lay cánh tay của Trịnh Lam, nhìn thấy cậu đang thất thần thì hỏi: "Cậu cũng bị vẻ đẹp trai của Bùi Yến cướp mất hồn hả?"
Trịnh Lam không trả lời, tình nguyện viên kia lại đụng cậu một chút, thúc giục: "Tôi biết là rất đẹp trai nhưng đến lúc làm việc rồi, nếu không thì lát nữa kết thúc cậu nhờ đội trưởng hỏi phương thức liên lạc của anh ấy hộ cậu nhé?"
Trịnh Lam lắc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ.
Cậu lại ngẩng đầu lên nhưng không biết Bùi Yến đã đi nơi nào rồi, Trịnh Lam lại cắm đầu vào công việc bận rộn.
Rất không may bên ngoài trời đột nhiên mưa to.
Trong ấn tượng của Trịnh Lam, chỉ có học kỳ trước khi ký túc xá bị ngập lụt mới có trận mưa dữ dội như vậy, có lẽ mùa hè đến rồi.
Tuy nhiên, điều mà Trịnh Lam nghĩ lúc này không phải là mùa hè sắp đến mà là những vị khách đang mắc kẹt ở đây cần được giúp đỡ kịp thời.
Cậu và những tình nguyện viên khác chỉ có thể thay nhau đi lấy ô, cũng không kịp để ý nước dưới chân rất sâu.
Chờ đến khi những vị khách rời đi thì cả người Trịnh Lam đều ướt đến mức nước cũng có thể chảy tong tong.
Người phụ trách đội tình nguyện lấy một đống khăn mặt từ trên tầng của khách sạn xuống để bọn họ lau qua.
Trịnh Lam không đi cùng mọi người vào trong phòng chung mà đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi xử lý đơn giản và bước ra ngoài, cậu mới có thời gian nhìn điện thoại một chút.
Bùi Yến nhắn tin cho cậu, hỏi bây giờ cậu đang ở đâu, đã làm việc xong chưa, cuối cùng thì anh gửi cậu số phòng của mình.
Mặc dù bây giờ dáng vẻ cậu không thích hợp để gặp người cho lắm, nhưng Trịnh Lam muốn trả lại áo cho Bùi Yến càng sớm càng tốt, vì vậy cậu đem đồ lên tầng luôn.
Lúc Bùi Yến mở cửa và nhìn thấy Trịnh Lam, ánh mắt của anh giống y hệt như những gì cậu đã tưởng tượng khi đứng trong thang máy.
Anh nắm lấy cánh tay của Trịnh Lam rồi kéo cậu vào trong phòng, một tay lấy túi của cậu đi, quần áo của Trịnh Lam lần lượt bị lột [email protected], cuối cùng chỉ còn một lớp áo dính sát vào người.
"Em đi tắm trước đi." Bùi Yến trực tiếp đẩy người vào phòng tắm, đóng cửa lại cho cậu rồi đi gọi điện thoại.
Trịnh Lam đoán có lẽ anh gọi đi mua quần áo.
Nước ấm cuốn trôi đi sự lạnh lẽo, Trịnh Lam không thể tránh khỏi cảm giác mỏi mệt cả người.
Đến khi cậu bước ra từ phòng tắm, quả nhiên thấy một bộ quần áo hoàn toàn mới.
Chỉ là hình như hơi dày quá, có lẽ là quần áo mùa đông nên Trịnh Lam chỉ chọn quần và áo len để mặc.
Bùi Yến đang sử dụng máy tính xách tay, tiếng đánh chữ rất lớn.
Trịnh Lam lau tóc đi ngang qua, mở ngăn kéo ở bên cạnh anh để lấy máy sấy.
Cắm điện xong, Trịnh Lam đang định dùng thì Bùi Yến chợt khép máy tính lại, kéo cậu ngồi xuống bên giường.
Trịnh Lam không nói gì, đưa máy sấy vào tay anh, tiếng gió vang lên ù ù, ngón tay Bùi Yến luồn vào trong mái tóc của Trịnh Lam, động tác mềm mại như hòa vào với nhiệt độ của gió.
Trịnh Lam xém chút nữa nhắm mắt ngủ gật, tay của cậu chống trên mép giường, đầu ngón tay co lại túm lấy ga giường.
Tóc ngắn, vốn khi sấy tóc sẽ không mất nhiều thời gian, tiếng máy rất nhanh chóng dừng lại, Trịnh Lam còn chưa kịp mở mắt ra.
Bùi Yến khẽ cười, xoa xoa vành tai của cậu, hỏi: "Em buồn ngủ rồi à?"
Trịnh Lam gật gật đầu rồi nghiêng người ôm lấy eo của anh.
Mấy phút tiếp theo không có ai nhúc nhích, Bùi Yến là người phá vỡ sự im lặng trước, anh nói: "Gần đây có một hạng mục ở trong nước, bọn họ muốn mời anh về làm, em thấy anh có nên đi không?"
Trịnh Lam buông tay ra, lùi lại cách một khoảng với anh, cậu hé môi nhưng lại bị ngón trỏ của Bùi Yến chặn lại.
"Hết học kỳ này anh sẽ tốt nghiệp, nếu như bây giờ anh về nước, sau khi trở về đây sẽ chỉ để xử lý chuyện tốt nghiệp mà thôi."
Trịnh Lam kéo tay của Bùi Yến ra, hai chân co lại, giống như sợ lạnh mà cọ xát vào ga giường.
"Em biết." Cậu nói: "Anh nên đi."
Có lẽ Bùi Yến đã đoán được kết quả như vậy, anh sa sút tinh thần nằm xuống, nhìn lên trần nhà, cánh tay anh chạm vào đôi chân đang co lại của Trịnh Lam.
"Anh biết em sẽ nói như vậy mà."
Họ lặng lẽ trò chuyện như hai người bạn cũ.
"Nhiều khi anh cảm thấy em không quá cần anh.
Như thể có hay không có anh, em vẫn là Trịnh Lam như thế."
Cuối cùng Trịnh Lam cũng nhìn anh.
Cậu đang run rẩy, giường mềm như vậy, hẳn Bùi Yến đã cảm nhận được.
"Nhìn anh và Giản Ký chụp ảnh chung, em có cảm giác gì?" Bùi Yến hỏi cậu tiếp.
Trịnh Lam chớp mắt, im lặng một lúc rồi mới nói: "Em không có cảm giác gì cả."
"Em không ghen sao? Vì sao lại không tức giận với anh?" Bùi Yến đẩy đẩy bắp chân của cậu, anh nghe thấy Trịnh Lam nói: "Tức giận thì có tác dụng gì ạ? Cãi nhau về việc anh ta thích anh sao? Có nhiều người thích anh như vậy, chẳng nhẽ em đều phải đi làm ầm ĩ với từng người?"
Giọng của Trịnh Lam càng ngày càng nghẹn ngào, cuối cùng không nói được nữa, cậu hít sâu một hơi mới kìm lại được nước mắt, nói: "Như vậy thì em thành cái gì..."
Bùi Yến không nói chuyện, nhưng cảm xúc của Trịnh Lam như nước được đun trên ngọn lửa, càng ngày càng sôi trào.
"Nếu anh muốn từ chối thì anh đã có thể đẩy anh ta ra.
Anh không muốn có người chạm vào mình thì ai có thể đụng?"
Tay của Bùi Yến vốn đang sờ vào bắp chân của Trịnh Lam, anh nghe xong những lời này thì xoay người ngồi dậy luôn.
"Vì thế nên em không tin anh à."
Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
"Vốn dĩ em không tin anh, vậy anh giải thích với em thì có tác dụng không?"
Trịnh Lam rất mệt, sau khi tắm xong còn thấy mỏi hơn, tiếp khách khó khăn, khẩu âm nghe không hiểu, từ ngữ không rõ ràng, từng chuyện từng chuyện khiến người ta bực bội dồn nén vào, chúng xâm chiếm đầu óc của cậu.
Kích động dâng trào, Trịnh Lam hiếm khi cãi lại: "Anh đã giải thích với em sao?"
Bùi Yến bỗng nhiên không nói lời nào, anh đứng dậy, ánh mắt của Trịnh Lam khẽ lay động một cái.
Cả căn phòng chìm vào im lặng, tiếng đồng hồ tích tắc trên tường đặc biệt rõ ràng.
Sau một vài phút, Bùi Yến lại ngồi xuống cạnh mép giường và hỏi: "Em còn muốn cãi nhau với anh nữa không?"
Giây phút này, Trịnh Lam biết Bùi Yến cũng ý thức được.
Bọn họ sẽ chia tay, không phải tách ra một khoảng thời gian mà là thực sự chia tay.
Họ hầu như không cãi nhau nên những cuộc cãi vã như vậy cũng đủ làm nhau tổn thương.
Toàn bộ quá trình giống như một cơn đau kéo dài.
"Lúc đầu cảm thấy rất đột ngột, nhưng thật ra, hình như anh không nghĩ tới, em luôn đẩy anh ra.
Anh từng cho rằng một mình anh có thể chạy về phía em, cũng có lẽ do em đã gặp phải chuyện gì đó..."
Trịnh Lam ôm eo của anh, đánh gãy lời Bùi Yến đang nói.
Rã rời cuồn cuộn ập tới, cậu cũng không hiểu vì sao trước khi chia tay cậu chỉ muốn ôm anh vào lòng.
"Bùi Yến, em mệt mỏi.
Em thực sự rất mệt, anh à."
"Em nghĩ em có yêu anh hay không? Nghĩ anh có yêu em chăng? Rồi lại nghĩ chúng ta có thể đi được bao xa, tương lai còn dài như vậy, em cảm thấy chúng ta không thể cùng nhau đi đến cuối cùng."
Bình tĩnh nghe hết xong, Bùi Yến xoa mái tóc của cậu.
"Em từ bỏ anh, cho dù về sau có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn nhớ kỹ chuyện này.
Nhưng thực ra anh không hề cam tâm." Bùi Yến chân thành nói: "Kết thúc không phải chỉ bằng một câu nói như vậy, sao có thể đơn giản như thế chứ.
Nhưng nếu em nói muốn kết thúc, em nói em không thể tiếp tục, vậy chúng ta tách ra đi."
Cuối cùng, anh vẫn không nỡ nói từ chia tay.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau trở về hiện tại..
- Hiện tại -
Bùi Yến dẫn Trịnh Lam đi trung tâm thương mại mua một bộ quần áo khác.
Vốn bộ ban đầu cũng có thể mặc được, nhưng nếu mặc đến nhà Vạn Hàn, cô nhìn một chút là có thể biết hai người đã làm cái gì.
Sau khi đến trung tâm thương mại chọn quần áo, Bùi Yến lại không hài lòng. Đã gần đến giờ ăn trưa nên Trịnh Lam chỉ muốn thay quần áo rồi đi đến chỗ Vạn Hàn. Cậu đành tuỳ tiện tìm một cửa hàng quần áo nam, nhờ nhân viên bán hàng chọn giúp vài món đồ để cậu đi thử.
Từ phòng thử áo đi ra, Bùi Yến liền bắt đầu cau mày, nói cái này không đẹp, em đừng mặc.
Nói đến mức nhân viên cửa hàng đều lộ ra ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ.
Nhưng Bùi Yến lại không quan tâm những cái này, vốn anh chỉ làm theo ý mình, tự tay chọn cho Trịnh Lam, chọn xong lại để cho cậu đi thử, thử nhiều lần vẫn còn chưa hài lòng.
Cuối cùng, Trịnh Lam không muốn thử nữa, Bùi Yến nói không sao, anh thích cái này.
Trịnh Lam bị anh làm cho không thể phát cáu được.
Ở cửa hàng hoa trước nhà Vạn Hàn, Trịnh Lam bảo Bùi Yến dừng lại, cậu đi xuống chọn một bó hoa.
Hoa được chọn là hoa hướng dương, màu sắc rất rực rỡ.
Cậu bước lên xe với một bó hoa, Bùi Yến đang mở cửa sổ hút thuốc, anh chưa hút xong nên cậu ngồi xuống, chờ cho hết khói.
Trên tay Bùi Yến rảnh rỗi, gẩy gẩy cánh hoa, lòng bàn tay dính một mảnh nước, nói: "Rất đẹp."
Trịnh Lam suýt thì đánh chết anh, cánh hoa đều bị anh nghịch muốn rơi hết, giống như là cố ý.
Nhưng Bùi Yến chẳng quan tâm chút nào, cũng không nghịch hoa nữa, nhìn dòng xe qua lại ngoài cửa sổ, đợi điếu thuốc cháy hết rồi mới ấn vào gạt tàn.
Hai người họ phải tốn rất nhiều công sức mới vào được tiểu khu, an ninh rất nghiêm ngặt, dù họ nói số nhà và tên của chủ hộ, bảo vệ cũng cố chấp muốn gọi cho Vạn Hàn.
Điện thoại được kết nối, Vạn Hàn phải giải thích với bảo vệ một hồi, cuối cùng bảo vệ cũng đồng ý cho họ vào, thái độ cả người cũng thay đổi.
Vạn Hàn đón bọn họ ở bên ngoài gian phòng, cửa thang máy vừa mở ra, Trịnh Lam đã nhìn thấy cô qua bó hoa.
Cô chỉ tuỳ tiện mặc một bộ quần áo, dựa ở cạnh cửa, vừa nhìn thấy Trịnh Lam liền ngạc nhiên đi tới ôm lấy bó hoa hướng dương.
"Cảm ơn cậu." Vạn Hàn cúi đầu ngửi một cái: "Thơm quá."
Các cô gái bình thường hẳn là đều sẽ thích hoa, lúc mua Trịnh Lam đã nghĩ như vậy.
"Bọn tôi tới đều không mang cái gì." Trịnh Lam áy náy nói.
Vạn Hàn nghe vậy thì sửng sốt một chút nhưng một lát sau liền cười nhìn Trịnh Lam cùng Bùi Yến, lôi kéo Trịnh Lam đi vào trong, nói: "Không sao đâu, mang đồ làm gì? Đừng kiểu cách như vậy, mau vào đi."
Trong phòng đột nhiên có người gọi vợ ơi, Trịnh Lam nghe ra là giọng của Hướng Tùng Dương, Vạn Hàn đỏ mặt, chỉ cho bọn họ vị trí dép lê rồi vội vàng chạy vào.
Trịnh Lam khom người xuống đổi giày, nghĩ đến dáng vẻ Vạn Hàn đỏ mặt, đột nhiên cũng hiểu được trước đó Vạn Hàn dừng lại là có ý gì.
Cậu nói là "bọn tôi", không phải chỉ có "tôi".
Trịnh Lam không khỏi nhìn Bùi Yến, chẳng biết từ lúc nào mà anh đã thay xong giày, cũng đã cởi áo khoác. Đối với cái nhìn của Trịnh Lam, anh tưởng là cậu cần hỗ trợ liền vươn tay, hỏi: "Em muốn cởi áo khoác không?"
Trịnh Lam cởi áo khoác ra, nhìn Bùi Yến treo nó lên giá rồi mới cùng anh đi vào.
Phòng không tính là rất rộng nhưng được Vạn Hàn sắp xếp rất ấm áp. Chỉnh thể màu sắc là màu hồng và màu vàng, Vạn Hàn ôm bình hoa đã được cắm hoa hướng dương đặt lên trên bàn trà, cả phòng giống như càng sáng thêm.
Từ trong phòng bếp, từng đợt hương thơm xào rau bay ra, Vạn Hàn và bọn họ ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách, Trịnh Lam nhịn không được hỏi: "Hướng Tùng Dương đang làm đồ ăn à?"
Vạn Hàn cười, an ủi cậu: "Ăn không chết người đâu, tôi đã dạy anh ấy một thời gian rồi, bây giờ hương vị đồ ăn anh ấy làm cũng tạm được."
Trịnh Lam hơi xấu hổ, thật ra cậu cũng không có ý đó.
Không khí của cả bữa ăn rất dễ chịu, Trịnh Lam thoáng chốc quên đi câu hỏi mà Bùi Yến bắt cậu phải trả lời.
Cuối cùng, Vạn Hàn hỏi Trịnh Lam đang ở đâu, Trịnh Lam cũng không thấy xấu hổ, nói mình đang tạm thời ở chỗ Bách Hạo.
Nghe xong, Bùi Yến đặt đũa lên bát.
Trịnh Lam nói tiếp: "Tuy nhiên tôi đã có dự định mua nhà rồi."
Cậu nghĩ, mãi mà không thuê được nhà không bằng mua luôn đi, dù sao cũng muốn mua.
Công việc bây giờ ổn định, cũng dễ quyết định mua nhà chỗ nào.
Vạn Hàn nhìn Bùi Yến, từ lúc Trịnh Lam nói cậu ở chỗ Bách Hạo, biểu cảm của Bùi Yến liền không hề tốt nữa.
"Đúng vậy, hồi còn học đại học..." Vừa mở miệng, Hướng Tùng Dương liền tự nhận ra mình nói sai, Vạn Hàn hung hăng đá hắn một cái ở dưới gầm bàn, nhưng lời nói ra như nước tát ra ngoài, ở trong lòng ai cũng nhớ rõ.
Vạn Hàn không thể làm gì khác đành giơ ly rượu lên, nói mọi người uống tiếp. Trịnh Lam cười cười, chuyện này cứ như vậy cho qua.
Buổi chiều, bốn người chơi mạt chược ở trong nhà, Trịnh Lam không biết chơi nên Vạn Hàn dạy cậu mất một lúc, trong khi đó Bùi Yến và Hướng Tùng Dương đứng trên ban công nói chuyện phiếm.
Họ quay lưng về phía bàn mạt chược, hai tay tựa vào lan can ban công, người này còn cao hơn người kia.
Trịnh Lam phân tâm ngắm nhìn bóng lưng Bùi Yến, cảm thấy anh của bây giờ và anh của năm đó vẫn làm cậu rung động giống nhau y hệt.
Nhưng trở ngại cũng giống như vậy.
Sau đó cuối cùng Trịnh Lam cũng học xong, bốn người liền bắt đầu chơi. Bùi Yến rất biết chơi, anh luôn luôn hững hờ, đánh cũng không nhanh, không phải luôn là người đầu tiên ù nhưng lại thắng được rất nhiều.
Trịnh Lam có thêm thành tựu người mới, vận khí đặc biệt tốt, luôn luôn là người đi đầu tiên.
Cuối cùng, Trịnh Lam xem như thắng, Bùi Yến thắng được nhiều nhất, Vạn Hàn và Hướng Tùng Dương thua rất thảm.
Hướng Tùng Dương thở dài ném một miếng mạt chược, nói rằng không nên chơi với anh, Bùi Yến là người đánh bạc từ nhỏ đến lớn.
Bùi Yến nghe xong thì cười, mắng hắn: "Tài nghệ không bằng người ta thì đừng nói nhiều."
Hướng Tùng Dương làm ra vẻ mặt cầu xin, thốt ra: "Cậu quản anh ta đi Trịnh Lam."
Vạn Hàn thực sự muốn bóp ch3t Hướng Tùng Dương.
Bùi Yến cười nhạt không nói lời nào, Trịnh Lam chỉ gật đầu qua loa.
Bữa tối, lúc Hướng Tùng Dương và Bùi Yến đều ở trong phòng bếp, Vạn Hàn nói chuyện với Trịnh Lam.
Nói một hồi, Vạn Hàn mới hỏi cậu: "Tối hôm qua cậu... khụ khụ..."
Trịnh Lan sửng sốt trong chốc lát, trên mặt đỏ rực.
Thời gian đã thỏa thuận bị hoãn sang ngày hôm sau, nửa đêm Bùi Yến gọi điện cho Vạn Hàn, nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu rõ là đã làm gì.
Lúc này Trịnh Lam mới bất chợt thấy xấu hổ.
Nhưng Vạn Hàn không nói gì thêm mà hỏi: "Hai người quyết định quay lại với nhau à?"
"Không." Trịnh Lam lắc đầu.
Vạn Hàn giật mình, muốn làm bạn giường à. Sợ lâu không gặp khiến Bùi Yến trở thành tên cặn bã, cô tranh thủ thời gian hỏi: "Vậy bây giờ là sao?"
"Thì là... Còn có chút vấn đề chưa giải quyết." Trịnh Lam nói.
Lần này Vạn Hàn hiểu, lúc trước bọn họ chia tay chắc chắn là có nguyên nhân, nếu vấn đề không xử được lý tốt thì bây giờ quay lại thực sự không đơn giản như vậy.
Nói chi đã hai năm.
"Tự các cậu tự biết là được, nhưng mặc kệ các cậu quyết định gì, về sau đều phải sống thật tốt, đừng có hành hạ nhau nữa." Vạn Hàn nói.
Trịnh Lam gật nhẹ đầu.
Sau bữa tối không lâu, Trịnh Lam và Bùi Yến muốn đi, đôi tình nhân nhỏ còn cần chút thời gian riêng tư, Trịnh Lam hiểu chuyện này nên dừng lại.
Vạn Hàn mời cậu lần sau thường xuyên đến chơi, Trịnh Lam cũng đồng ý.
Hai người cùng nhau vào thang máy, Trịnh Lam đứng ở phía trước, Bùi Yến đứng ở phía sau, hai người cách nhau một bả vai.
Cửa thang máy là kim loại phản chiếu, có thể soi được hình người rõ ràng.
Mới đầu Trịnh Lam chỉ len lén dò xét Bùi Yến, về sau phát hiện anh đang nhìn điện thoại nên ánh mắt cậu cũng không kiêng nể chút nào.
Không thể nhìn người hoàn toàn rõ, Bùi Yến dựa vào thành thang máy, một tay đút quần, tay kia cầm điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu vào sống mũi.
Thang máy kêu "tinh" một tiếng đã đến ga ra tầng ngầm.
Cậu có ảo giác Bùi Yến cười khẽ, bị anh ôm eo đi ra ngoài.
Nhưng đó không phải là chỗ đậu xe, Trịnh Lam vừa muốn hỏi Bùi Yến có nhớ nhầm không, nhưng trong lúc hoảng hốt, tay Bùi Yến đã chuyển từ thắt lưng xuống cổ tay cậu, gần như là dắt theo cậu đi vào tầng hầm.
Nhà để xe trong tầng hầm đen đến doạ người, Trịnh Lam bị đẩy một cái lên tường, Bùi Yến cúi đầu xuống cổ cậu, hơi thở ấm áp.
Lúc nãy nhìn anh làm gì?
Trịnh Lan không biết nên giải thích như thế nào, rụt cổ, quay mặt sang một bên nói: "Nhìn anh còn phải đưa tiền à?"
Không cần trả tiền, nhưng anh muốn thu phí.
Trịnh Lam tưởng rằng anh sẽ hôn xuống nhưng Bùi Yến không làm vậy.
Dừng lại ở một khoảng cách ngắn, khoảng hai hoặc ba giây.
Không khí lạnh dần tràn vào, Bùi Yến hỏi cậu: "Có phải em nghĩ anh sẽ hôn em không?"
Trịnh Lam bị nói trúng, mắt chớp chớp mấy cái trong bóng tối.
"Dễ dàng như vậy sao?" Bùi Yến sờ sờ mặt cậu, hỏi cậu: "Em cho rằng muốn lấy lại những gì đã mất dễ dàng như vậy à?"
Trịnh Lam nắm chặt vạt áo, mà Bùi Yến rứt lại ra rồi đi.
Tiếng bước chân rất trống trải, Trịnh Lam giống như vừa mới lên khỏi mặt nước, cậu nghiêng đầu nhìn về hướng anh rời đi, dựa vào trên tường thở hồng hộc.
Ra khỏi tiểu khu, Trịnh Lam nói địa chỉ nhà Bách Hạo cho Bùi Yến, Bùi Yến cũng chưa quen thuộc đường nên phải mở bản đồ hướng dẫn.
Chỉ còn lại giọng nữ máy móc lạnh như băng vang lên trong không gian thu hẹp.
Đến cửa nhà của Bách Hạo, Trịnh Lam chuẩn bị xuống xe, cậu kéo dây an toàn rồi nhưng Bùi Yến vẫn bất động, thậm chí không có ý nói lời từ biệt.
Trịnh Lam khó chịu trong lòng, những khi Bùi Yến hờ hững, lúc nào cũng có thể làm cậu bị thương.
Cậu cắn môi, mãi mới hỏi: "Anh chưa trở về trường học xử lý việc tốt nghiệp à?"
Cuối cùng Bùi Yến cũng có một chút phản ứng, anh nói: "Về rồi."
Giọng điệu Trịnh Lam chua xót nói: "Đã về thật rồi sao? Sao em không thấy anh?"
Lần này Bùi Yến nhìn qua cậu: "Nhìn thấy anh làm gì?"
Trịnh Lam bị anh nhìn chằm chằm đến chột dạ, lông mi cậu rũ xuống, thổ lộ: "Em tưởng anh quay về xử lý việc tốt nghiệp, ngày đó em ở văn phòng giúp giảng viên đóng dấu."
Bùi Yến sửng sốt một lúc "À" một tiếng, nhớ lại: "Hôm đó máy bay đến muộn, anh đến thì đã là lúc tan tầm, giảng viên gọi điện thoại tới, người đến là một giảng viên khác làm cho anh."
Trịnh Lam không nghĩ tới là như thế, mắt nhìn đăm chiêu một lát rồi mới dựa vào lưng ghế.
Khi Bùi Yến tốt nghiệp, trời đã là mùa hè, cây cối xanh um tươi tốt, thời tiết có hơi nóng nhưng cũng không đến mức phải bật điều hòa.
Buổi trưa mặt chiếu vào văn phòng, người đến rất nhiều, chật kín gian phòng nhỏ.
Trịnh Lam mồ hôi nhễ nhại ngồi trên chiếc bàn nhỏ, lúc mọi người đưa tài liệu cho cậu, cậu sẽ ngẩng đầu nhìn mặt người đó.
Chóng mặt, đau cổ cả buổi chiều mà Trịnh Lam vẫn chưa đợi được người mình muốn đợi.
Mặc dù vẫn còn nhiều hiểu lầm nhưng Trịnh Lam lại nghĩ rằng Bùi Yến không muốn nhìn thấy cậu.
Cậu đã nói rất tàn nhẫn khi ở sân bay vì cậu không thể nào giữ anh lại, cũng không thể nào nói cho anh sự thật là bọn họ nhất định phải xa cách.
Dù thế nào đi nữa, Trịnh Lam sẽ không để Bùi Yến gánh chịu gia đình của cậu.
Tất cả đều rất rõ ràng nhưng đến ngày đó, Trịnh Lam vẫn vô cùng khó chịu.
Trên thực tế, cậu cải trang tốt hơn bao giờ hết, vẻ mặt lùng, lời nói bình thản không có chút dao động nào, giống như cậu thực sự không quan tâm.
Nhưng khi Bùi Yến xoay người, cậu lại khóc đến long trời lở đất, giống như thế giới bị huỷ diệt.
Nhớ nhung cũng không phải một thứ hữu hình mà nó dần tích góp từng chút từng chút một.
Trịnh Lam cảm nhận được nó, cố gắng hết sức coi nhẹ nó nhưng lại hoàn toàn phản tác dụng.
Mỗi ngày ra khỏi thư viện, cậu luôn cảm thấy có bóng dáng quen thuộc dưới tán cây trước cửa, khi tỉnh dậy, dường như người bên cạnh vừa mới rời đi, lúc ăn cơm luôn muốn gọi những món ăn yêu thích của anh, mỗi lần đều gọi nhiều hơn bình thường.
Thế nhưng là rõ ràng đã không còn một người khác nữa.
Lúc Bùi Yến nói về sự bỏ lỡ của bọn họ, Trịnh Lam mới nhớ lại quãng thời gian kia một cách ngắn ngủi.
Hai người im lặng một lúc, ngầm để dành cho đối phương khoảng thời gian không bị quấy rầy, Trịnh Lam cảm thấy đủ rồi nên xuống xe, cúi đầu nói lời chúc ngủ ngon với Bùi Yến.
Không phải hẹn gặp lại, mà là ngủ ngon.
Sau khi nghe các cô gái trong khoa nói rằng chúc ngủ ngon có nghĩa là bày tỏ tình yêu, Trịnh Lam luôn nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ có thể nói với Bùi Yến.
Hóa ra trước đây cậu đã nói quá ít.
Trịnh Lam dùng giọng nhẹ nhàng nói với anh, còn nhắc lại việc trước kia với vẻ đáng thương. Hết lần này tới lần khác Bùi Yến đều dính chiêu này, anh không còn để ý đến chuyện buổi sáng nữa, chỉ coi như đã quên khi đó Trịnh Lam khàn cả giọng.
Ôm cũng ôm, hôn cũng hôn, làm cũng đã làm rồi.
Đều là không tự chủ được, không thể nào khống chế, cái nợ này đành chịu thiệt thòi thôi.
Quên đi, tại sao cứ phải ép buộc cậu, nếu trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nghĩ rõ ràng được thì làm sao lại xa cách hơn hai năm.
Nhưng Bùi Yến vẫn còn tỏ vẻ, cao quý lạnh nhạt đáp "Ừ" một tiếng. Trịnh Lam tay đút trong túi áo, nắm chặt tay ở nơi không ai thấy.
Cậu đi vòng qua bên cạnh xe, Bùi Yến nghĩ rằng cậu có điều gì chưa nói xong nên ấn cửa sổ xe bên này xuống.
Trịnh Lan nghiêng người, lông mi lúc cụp mắt xuống trông đặc biệt cong, Bùi Yến kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt cậu. Ngay sau đó, môi của anh đã bị một luồng ấm áp mổ lên.
"Ngủ ngon ạ." Trịnh Lam nói tiếp.
Lúc Trịnh Lam lên lầu, Bách Hạo đang cuộn mình chơi game trên ghế sô pha, âm thanh từ điện thoại phát ra rất ồn ào.
Nhưng khi nhìn thấy Trịnh Lam trở về, hắn lập tức tắt game, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, nâng cằm nói: "Ngồi đi."
Trịnh Lam bất lực mỉm cười, cậu biết rằng sẽ không thể tránh khỏi một trận tra hỏi.
Vì vậy cậu kể bỏ qua những điều không cần thiết, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhảy qua phần quan trọng, Bách Hạo sắc bén hỏi: "Cho nên hai người làm rồi?"
Trịnh Lam dừng lại "A" một cái, lại bắt đầu ngẫm nghĩ về việc sao mình toàn kết bạn với loại bạn như vậy.
Bách Hạo lại hiểu rõ nói: "Tao biết thừa, hai người sớm muộn cũng lăn cùng một chỗ."
Trịnh Lam không muốn nghe hắn nói hươu nói vượn nữa nên chuyển chủ đề, nói: "Tao dự định mua phòng."
Bách Hạo lắp bắp kinh hãi, quả nhiên quên đi những gì đang suy nghĩ trước đó: "Cuối cùng mày cũng muốn mua phòng!"
Bách Hạo bắt đầu giúp cậu tìm hiểu xem nhà nơi nào đáng mua nhất bây giờ, nơi nào gần chỗ cậu làm việc hơn, nơi nào giao thông đi lại thuận tiện. Trịnh Lam để hắn tự tìm hiểu, đứng dậy đi rửa mặt.
Hôm nay là một ngày vội vàng mà bất ngờ, Trịnh Lam nằm ở trên giường nghĩ suy nghĩ lung tung hồi lâu, nhưng không đến một lúc liền ngủ thiếp đi.
Chỉ là cậu ngủ không ngon lắm, lúc thì cậu mơ thấy bà ngoại lúc thì mơ thấy Bùi Yến, thân thể hết nóng lại lạnh.
Cậu cứ nghĩ lại ngày bà ngoại mất, bà cụ ngã xuống trong đám đông, lúc đó bà đã nhắm mắt xuôi tay, cậu không thể thấy được nét mặt cuối cùng của bà.
Có phải là rất thất vọng, rất bất ngờ, rất tức giận, rất khó chịu hay không.
Lại mơ tới ngày Bùi Yến ngày ấy, anh cứ liên tục đi về phía trước, Trịnh Lam hối hận rồi nhưng gọi thế nào anh cũng không quay đầu lại.
Nó giống như là một bóng lưng vĩnh cửu.
Trịnh Lam đuổi không kịp, ngực đau nhói, ngồi xổm xuống nắm lấy mảnh quần áo thở gấp nhưng dường như không khí trong lành không vào được.
Cậu có cảm giác mình sắp chết, nước mắt ứa ra, trong thoáng chốc đưa tay sờ thì thấy một mảnh nước mắt ấm áp.
Trịnh Lam tỉnh lại, nhìn lên trần nhà trống không thì còn khóc to hơn.
Cậu làm mất thật nhiều thứ bây giờ đến cả sợi dây đỏ cũng không thấy.
Lại nghĩ tới cái ôm của Bùi Yến đêm qua, đó là buổi tối Trịnh Lam ngủ ngon nhất từ sau khi bà ngoại qua đời.
Cậu cắn răng, nắm lấy góc chăn, trong đầu tràn đấy câu em rất nhớ anh, sau đó là vô số câu nói em xin lỗi.