"Trong nhà làm, mang qua cho cậu." Bùi Yến đưa bánh gato tới.
Trịnh Lam nhận lấy, là hai phần bánh ngọt hình dáng tinh xảo, lúc trước cậu chưa từng thấy bao giờ.
"Mẹ cậu mới làm à?" Trịnh Lam hỏi.
Thấy cậu cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện, Bùi Yến cũng nhẹ nhàng thở ra nói: "Đúng vậy."
Anh tiện tay lấy ra một phần, còn giúp Trịnh Lam lột màng giấy bên ngoài ra.
Trên giấy có chút dầu, Bùi Yến trực tiếp đưa bánh gato lên miệng cậu, giơ tay lên nói: "Cứ để vậy mà ăn đi."
Trịnh Lam nhìn qua ngón tay kia, vô ý nghiêng đầu né tránh.
Lúc này Bùi Yến không chịu nổi nữa, ngón tay lắc một cái hỏi cậu: "Tại sao lại không muốn?"
Ánh đèn đường mờ mờ, Bùi Yến cúi thấp đầu, hơn nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Trong cặp mắt kia cũng không còn ánh sáng, chỉ là cố chấp nhìn Trịnh Lam.
Giọng điệu sa sút thêm một chút, Bùi Yến lại hỏi: "Tại sao lại không muốn?"
Trịnh Lam chỉ ngẩng đầu nhìn anh hai ba giây đã thua trận, cậu nắm tay Bùi Yến kéo đến trước mắt mình, lúc này mới từng miếng từng miếng cắn bánh gato.
Bánh gato thơm ngọt, trong miệng Trịnh Lam lại vô cùng đắng chát.
Bánh gato không lớn nhưng Trịnh Lam cắn đến mấy lần mới hết. Miếng sau cắn chậm hơn miếng trước, mỗi một miếng đều không thể nhai, chỉ có thể khó khăn nuốt xuống.
Cổ họng ngứa, hốc mắt cũng ngứa, giống như những miếng kem rớt vào mắt khiến cậu muốn khóc.
Bùi Yến cũng phát hiện ra sự kỳ lạ của cậu là không nhìn vào anh. Anh lấy miếng bánh gato ra, nâng mặt Trịnh Lam lên, đôi mắt dưới ánh đèn liên tục rơi lệ.
Bùi Yến ngơ ngẩn, bánh gato rớt từ tay anh xuống, tay anh vội vàng vuốt ve gương mặt, nói tới nói lui mỗi một câu: "Làm sao vậy? Sao lại khóc rồi?"
Hỏi xong còn cảm thấy là lỗi của mình: "Về sau tớ không trêu cậu nữa."
Trịnh Lam để tay sau lưng anh: "Sao cậu lại ghẹo tớ, cậu cũng không hiểu gì mà đã đi xin lỗi..."
Bờ môi kia đỏ mọng giống như cánh hoa thạch, khi nói chuyện khép mở mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ một lúc đã khiến Bùi Yến mất hồn.
"Tớ không khóc..." Cậu mạnh miệng nói.
Bùi Yến đưa tay nhấn đỉnh đầu của cậu, dùng sức xoa xoa: "Còn nói không nữa, từ nhỏ đã nghĩ một đằng nói một nẻo."
Một cái nhấn tay này đã phá hỏng phòng bị trong lòng Trịnh Lam, cậu thường xuyên nắm bàn tay đó, thỉnh thoảng sẽ giúp cậu cầm đồ, sẽ đưa đồ cậu thích tới miệng cậu.
Thế nhưng cậu không dám, trong lòng cậu loạn lên hết, cậu chính là nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy.
Mà giờ phút này trong lòng cậu lại dâng lên một nỗi xúc động, Trịnh Lam nhìn miếng bánh gato rớt ở dưới chân mình.
Bùi Yến vẫn nhìn cậu, khoảng cách hai người rất gần, đã sớm vượt qua giới hạn bạn bè.
Không hiểu vì sao tim Bùi Yến bắt đầu đập nhanh.
Trịnh Lam dựa vào, ánh mắt nhìn qua anh.
Lúc mới mấy tuổi đầu Bùi Yến đã gặp qua cặp mắt này. Lúc đó Trịnh Lam cũng khóc, khóc nhưng mà rất kiên cường, cả người toàn là bùn. Lúc Bùi Yến dắt cậu đi, anh còn nhớ cậu đã nói cảm ơn.
Về sau Bùi Yến đã không thể thoát khỏi cặp mắt ấy nữa.
Cặp mắt ấy chứa anh năm tám tuổi, năm mười lăm tuổi, năm mười tám tuổi...
Anh mặc áo bóng rổ, anh mặc áo thun, anh mặc áo sơ mi trắng, anh mặc âu phục...
Trịnh Lam kiễng chân nhưng lại vô tình trúng cằm của Bùi Yến.
Cả hai người đều ngây ngốc, Bùi Yến ngu ngơ hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Trịnh Lam dỗi anh không hiểu phong tình gì cả, vuốt vuốt trán mình, ánh mắt nhìn môi anh sau đó hôn lên.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nhưng lại khiến trong lòng Bùi Yến chấn động. Anh đang suy nghĩ tính xem bây giờ nói gì thì cái người làm loạn kia lại nhanh chóng chạy mất.
Trong bóng tối chỉ thấy một đôi giày màu trắng đang chạy dần xa, tiếng giày dẫm xuống đường của Trịnh Lam vang vọng trong khu dân cư.
Bùi Yến sờ sờ môi mình, lông mày nhăn lại, không tự chủ mấp máy môi, ngón tay vân vê chà xát.
Đến lúc này, trong đầu anh vẫn còn đang nghĩ: Bánh Trịnh Lam vừa ăn là vị phô mai à?
Một buổi tối hai người đều ngủ không ngon, Bùi Yến trằn trọc, mở điện thoại cũng không dám gọi hỏi Trịnh Lam đây là ý gì, chỉ nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cậu.
Trịnh Lam thích Doraemon, ảnh đại diện vẫn luôn là mèo xanh mập đó, hung dữ nhấc nắm đấm nhỏ lên, đáng yêu muốn chết.
Anh nhìn con mèo mập này, mãi đến khi trời gần sáng mới ngủ.
Ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức vang lên Bùi Yến dậy không nổi, cả người nằm lì trên giường đầy sự buồn ngủ.
Cuối cùng là bởi vì nghĩ đến Trịnh Lam, bình thường hai người sẽ cùng đi học, vậy hôm nay thì sao?
Sau khi tỉnh táo lại, Bùi Yến bỗng nhiên bật dậy từ trên giường ngồi dậy, đánh răng rửa mặt một lượt. Thấy thời gian đã muộn, anh còn chưa kịp ăn bữa sáng mà mẹ Bùi đã làm từ sớm, liền chạy ra ngoài.
Nhìn một vòng chỗ cửa tiểu khu, nơi Trịnh Lam hay đợi mà không có ai, Bùi Yến nhắn tin hỏi, Trịnh Lam chỉ nói là cậu đã đến trường rồi.
Lần này anh càng mơ hồ hơn, đến cuối cùng là có ý gì?
Bùi Yến suy nghĩ cả đoạn đường, mơ mơ màng màng đến trường mới nhận ra mình chẳng hiểu gì cả...
Trong đầu đều là mùi vị của nụ hôn kia.
Anh và Trịnh Lam không học chung lớp, vốn dĩ Bùi Yến đến muộn, sau khi nộp bài tập xong thì đến lớp đọc sáng, anh cũng không thể nhìn thấy Trịnh Lam ngay.
Thay vào đó, một vài bạn học chơi bóng đã đến và hỏi anh mấy câu.
Giáo viên dạy hết buổi sáng, mãi đến trưa Bùi Yến mới có cơ hội đi tìm Trịnh Lam.
Cơm anh cũng không ăn, đứng chờ ở bên ngoài phòng Trịnh Lam nghỉ trưa, người kia thấy anh thì dừng chân, còn quay người chạy biến.
Bùi Yến đuổi theo, nắm cổ tay kéo vào cậu trong lòng, hỏi: "Cậu không chịu trách nhiệm với tớ sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều im lặng.
Bùi Yến cắn môi, anh muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, ai ngờ vừa mở miệng đã thành như thế này.
Anh cũng hối hận nên chậm rãi buông Trịnh Lam ra, muốn trao đổi với cậu: "Tớ thả cậu ra, nhưng cậu đừng có chạy, có chuyện gì tụi mình cùng nhau giải quyết."
Trịnh Lam đứng ngay tại chỗ, đưa lưng về phía Bùi Yến trong chốc lát mới xoay người lại chút một.
Ánh mắt đó áy náy nhưng lại lạnh lùng.
"Cậu không ghét tớ à?"
"Cái gì?" Bùi Yến không hiểu hỏi lại.
"Ý của tớ là, tớ thích con trai."
Bùi Yến "À" lên một tiếng, dáng vẻ giống như không nghe giảng bị giáo viên hỏi đến.
"Hôm qua tớ... tớ đã biết."
Anh lúng túng sờ tóc.
"Ừm." Trịnh Lam cúi đầu xuống rời đi.
Bỗng nhiên mấy giây sau Bùi Yến mới đuổi theo, hỏi: "Tớ nói tớ biết rồi... Nhưng sao cậu lại đi?"
"Không phải cậu phản cảm sao?" Trịnh Lam tránh khỏi tay anh: "Chỉ bởi vì từ nhỏ chúng ta đã là bạn, nhưng mà không liên quan, về sau cậu muốn hai đứa mình giữ khoảng cách thì tớ cũng có thể làm được."
Bùi Yến chau mày, nói: "Cậu đang suy nghĩ cái gì linh tinh vậy?"
Anh chỉ vào mặt mình: "Nhìn quầng thâm mắt của tớ, hôm qua cả đêm không ngủ đây."
Lúc này Trịnh Lam mới ngẩng đầu lên, dáng vẻ muốn nhìn lại không dám.
"Đang suy nghĩ cậu có ý gì, kết quả hôm nay cậu nói chúng ta xong rồi."
"Dựa vào đâu mà cậu quyết định hết hả Trịnh Lam?" Bùi Yến nắm tay cậu không buông: "Cậu cũng không hỏi ý kiến của tớ mà?"
Trịnh Lam nuốt nước miếng, tay kia mềm mềm buông thõng, muốn nói như không nói nên lời.
"Cái đó..."
"Vậy thì tụi mình ở cùng một chỗ đi." Bùi Yến cười nói, nắm lấy tay cậu: "Yêu sớm yêu sớm, yêu sớm với tớ nhé."
Danh Sách Chương: