• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

48: Triệu Ngọc Nghiên Gây Chuyện


Tóm lại, buổi ăn này đôi lúc cảm thấy Hàn Trạch nói chuyện hàm ý thâm sâu ra thì cô đều cảm thấy ổn.

Lại có thêm suy nghĩ về hai anh em nhà họ Hàn này, rõ ràng anh trai Hàn Thần mang tiếng thâm sâu khó lường, nhưng tại sao cô cứ thấy Hàn Trạch mới là đối tượng khó nhằn hơn?
Hay là do cô tiếp xúc với họ chưa đủ nhiều, cũng chưa nhìn tổng quát các bộ mặt của anh em nhà họ nên mới có cái nhìn phiến diện như thế? Nhưng phải thừa nhận, cô luôn có cảm giác Hàn Trạch đối với cô như thể muốn kéo gần khoảng cách.

Không phải theo kiểu tình nhân, mà cảm giác rất lạ, giống như bạn bè thân thiết, lại giống như tri kỷ… tạm thời cô chưa cắt nghĩa được nó là gì.
Tất nhiên, cô đối với anh vừa là sự kính nể, vừa như đáp lại thái độ chân thành của anh bằng việc coi anh như một người bạn.
Bàn bên cách không xa, cô gái ăn mặc phong cách s3xy quyến rũ nhìn chằm chằm vào Hứa Đào Nhi.

Hứa Đào Nhi hơi lạ lùng, rốt cuộc thấy đối phương có chút quen mắt, lại không nhớ ra cô ta là ai, và tại sao nhìn mình như thể muốn ăn tươi nuốt sống đến thế.
Cô mặc kệ, nói với Hàn Trạch cô vào nhà vệ sinh.

Khi cô vừa đi, người con gái đó lập tức tiến tới nói chuyện với anh.

Hứa Đào Nhi vô tình quay đầu nhìn lại, bắt gặp cảnh hai người thì thầm to nhỏ.

Hàn Trạch đưa mắt qua chỗ cô…
Hứa Đào Nhi hơi sững lại, cảnh tượng quen mắt đó khiến cô mới sực nhớ ra người con gái kia chính là người đã từng đến xin liên hệ của Hàn Thần hôm trước.
Hàn Trạch nghe đối phương tố giác Hứa Đào Nhi là người lăng nhăng, đã có chồng rồi còn đi cặp kè với anh.

Anh chỉ biết cười trừ, chẳng rõ có nhiều phụ nữ sao lại suy nghĩ lạ thế, hai người đơn giản đi ăn cùng nhau đã nghĩ tình nhân, ngoại tình này nọ, cũng chẳng rõ hôm trước ông anh trai yêu quý kia của anh nói gì khiến người ta hiểu nhầm họ là vợ chồng?
Hàn Thần à… anh đúng là con cáo già.


Thật đáng tiếc cho anh khi đã bị em phát hiện.
Hàn Trạch bụng dạ xấu xa, nói với cô gái kia:
“Cô ấy chỉ có một người chồng là tôi, người đàn ông trước đó cô gặp là tình nhân của cô ấy đấy, cô ấy cũng có vài tình nhân nữa cơ.

Tôi đều biết cả.”
Người phụ nữ đó ngỡ như không tin vào tai mình, sau thấy ánh mắt Hàn Trạch quá đứng đắn thì lập tức tỏ ra bó tay:
“Anh sống thoáng thật đấy, trên đầu bị cắm không biết bao nhiêu cái sừng rồi mà vẫn có thể chịu đựng được.”
Nói rồi, đối phương nhìn Hàn Trạch bằng con mắt thương hại xong thì bỏ đi.
Hàn Trạch không biết nghĩ gì, cười nửa miệng.
Không rõ mình có bị nói xấu gì không, chỉ thấy Hàn Trạch nhún vai với cô rồi ra hiệu cô cứ đi đi.

Hứa Đào Nhi vào nhà vệ sinh, giống như thường lệ chải chuốt lại bản thân.

Nhân tiện lúc cất thỏi son vào túi xách, ánh mắt dừng ở chiếc điện thoại cất gọn làm cô nhớ tới Tần Dịch Phong…
Nghe chị Tâm nói hôm đó chị ấy ra tay không nặng, sau đấy mẹ và chị gái anh ta phi vào phòng, cả ba người họ cùng chung vào đánh nhau với chị Tâm.

Kết quả bị chị ấy hành cho một trận lên bờ xuống ruộng, nếu không phải lúc sau đám bảo vệ chạy lên, bọn họ ỷ đông hiếp yếu thì chị Tâm đã cho ba người kia ra bã rồi.
Chủ yếu, Tần Dịch Phong nhập viện là lẩn tránh ông nội và cha cô thôi.

Cô nghĩ như thế, tay liền soạn tin nhắn hẹn gặp đến Tần Dịch Phong.

Nhưng còn chưa kịp gửi đi, đột nhiên phía sau chợt có người xô mạnh tới.
Hứa Đào Nhi bị đối phương đập mạnh vào người từ phía sau, cô mất thăng bằng, cả người ngã dúi về phía trước, phần bụng đập mạnh vào thành bồn rửa tay.


Chiếc điện thoại thuận thế rơi xuống mép thành rồi lộn nhào xuống đất, màn hình vì vậy vỡ tan tành.
Chưa đợi cô kịp đứng vững, tiếp tục một người khác ‘theo đà ngã’ mà đổ nhào về phía cô, không những thế đối phương còn cầm ly rượu vang hướng về phía cô mà ‘ngã’.

Mang tiếng ngã, nhưng bọn họ là đứng rất vững, chỉ để lại hậu quả Hứa Đào Nhi bị vỡ điện thoại, phần bụng và eo truyền tới cơn đau còn hứng thêm ly rượu vang đỏ vào mặt, vào váy.
Cô thực sự không hiểu chuyện gì, vừa khi nhìn rõ mọi thứ, thấy người trước mặt quen đến mức có ấn tượng xấu thì lờ mờ đoán ra đối phương cố ý.

Người kia chẳng phải lần trước là người dở hơi tự dưng kiếm chuyện với cô đó sao?
“A… xin lỗi.”
Xin lỗi?
Hứa Đào Nhi nhìn người phụ nữ là bạn của Triệu Ngọc Nghiên vừa cất tiếng xin lỗi nhưng thái độ xấc xược vênh váo khiến cho cô suy nghĩ rằng họ đến để gây chuyện chứ không phải vô tình.

Và câu xin lỗi kia không hề cảm thấy có lỗi mà chả khác gì câu chửi vào mặt cô.
Cô không nói nửa lời, ánh mắt chuyển lạnh.
Nhìn mình trong gương, mái tóc dài buông xõa giờ bị rượu tạt đến bết dính, chiếc váy tông màu sáng cũng nhuốm màu đỏ sóng sánh của rượu.

Cô bình tĩnh vuốt mái tóc ra sau tai, bàn tay vô thức căng cơ.
Thích gây chuyện à…
Thấy cô không nói nửa lời, Triệu Ngọc Nghiên cười khẩy một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho ‘tay sai’ thân cận Diệp Dĩnh Yên tiếp tục trò mèo của mình.

Diệp Dĩnh Yên ánh mắt xảo quyệt chồm tới người Hứa Đào Nhi, tay phủi phủi rượu trên váy cô, nhưng lại cố ý đổ nốt số rượu còn lại trong ly lên váy.
“Ôi váy bẩn hết rồi này, để tôi giúp cô.”

“Cô làm cái gì vậy hả?”
Hứa Đào Nhi tự dưng bị động chạm, hành động giữ tay Diệp Dĩnh Yên lại một cách mạnh bạo.

Đừng nói cô đã lâu không tập lại võ, nhưng vẫn còn rất ‘cứng’ đấy.
“A… buông tay ra…”
Diệp Dĩnh Yên bị đau, giằng mạnh tay ra khỏi Hứa Đào Nhi.

Nhìn cổ tay bị cô nắm đến đỏ ửng một mảng thì tức giận về phía cô:
“Này, tôi có ý tốt giúp cô, vậy mà cô lại hung hăng như thế hả?”
Hứa Đào Nhi buông tay cô ta ra, sắc mặt cô cũng căng thẳng.
“Giúp tôi sao?”
Hứa Đào Nhi nhìn vết loang lổ do Diệp Dĩnh Yên cố gắng ‘đổ’ thêm trên váy của mình.

Cô hất cằm về phía cô ta, lạnh giọng thách thức:
“Có cần tôi cho cô hiểu cô đã giúp tôi thế nào không?”
Diệp Dĩnh Yên há hốc mồm không nói được gì, cô ta vốn tưởng Hứa Đào Nhi kiểm soát cảm xúc giỏi lắm, còn nghĩ cô dễ bắt nạt.

Ai ngờ… thái độ của cô hiện tại, thực sự sẵn sàng đánh nhau nếu xảy ra căng thẳng hơn.

Ngày xưa tin tức cô đánh nhau với Vedette đến loạn trên trường quốc tế, giờ làm mẹ rồi vẫn không bỏ được tật hung hăng thích đánh người.
“Nói hay lắm!”
Triệu Ngọc Nghiên bên cạnh xem thái độ cô, lúc bấy giờ mới khoa trương vỗ tay lớn tiếng nói.
Hứa Đào Nhi nhướn mày khi nghe giọng điệu cho mình là bố mẹ thiên hạ của Triệu Ngọc Nghiên, lần trước cô nhịn vì cho rằng có nhiều người cuộc sống khắc nghiệt tránh không được tính tình cộc cằn không tốt, thì tại đây cô đã biết đối phương cố ý tới gây chuyện với mình cả lần trước và lần này.
Rốt cuộc cô vẫn chưa nghĩ ra mình từng dây dưa gì với hai người này:
“Thế nào? Các người muốn gây chuyện có phải không?”
Diệp Dĩnh Yên thấy có người khác vào, lập tức to miệng nói lớn:
“Chị xem nãy giờ chúng tôi có ý gì là gây chuyện chưa, chúng tôi vô tình ngã vào chị, đã rất có thành ý xin lỗi chị, nhưng xem thái độ của chị đi, còn định ra tay với tôi…”

Nhà vệ sinh không có camera, bọn họ cũng thật biết cách chọn chỗ gây rối.
Hứa Đào Nhi cũng nhìn ra nếu làm lớn chuyện thì mình càng không có lợi, cho nên cô đã điều chỉnh tông giọng, vừa phải mà nghe thật uy tín, đặc trưng của cán bộ nhà nước:
“Ồ, hóa ra đây là thái độ xin lỗi của các cô, thôi được rồi, một ly rượu vang cùng cái đẩy ngã này có là gì đâu.

Các cô có thành ý chứ không phải ác ý muốn làm xấu mặt tôi, như vậy thì tốt rồi.

Tôi cũng chẳng phải người nhỏ nhen gì cả, quan trọng sống trên đời phải có liêm sỉ và có tình người.”
Nói rồi, Hứa Đào Nhi bắt đầu di chuyển, muốn ngang qua họ, đi về phía cửa ra vào nhà vệ sinh để rời khỏi đây.
Lời nói ám chỉ hai người họ không có liêm sỉ như vậy khiến cả hai người họ đỏ mắt khó chịu.

Mắt thấy người qua đường đã quay đi không chú tâm, Diệp Dĩnh Yên nháy mắt với Triệu Ngọc Nghiên.

Nhận được cái gật đầu của cô ta, Diệp Dĩnh Yên nhân lúc cô ngang qua, cố tình đưa chân ra gạt mạnh một cái.
“A…”
Hứa Đào Nhi bị gạt chân bất ngờ, không khác gì bị đánh lén, cô loạng choạng ngã nhào vào chậu sứ đựng cây cảnh kê gần đó.

Bình sứ vỡ tan tành, còn cô bám trụ lại được thành kệ.

Mấy người qua đường đều giật mình quay lại nhìn, vừa hay bắt gặp cảnh Hứa Đào Nhi vịn tay thành kệ đứng lên, ánh mắt cùng thái độ hung hăng muốn lao tới dạy dỗ Diệp Dĩnh Yên.
Triệu Ngọc Nghiên đã chuẩn bị sẵn, lập tức nâng máy điện thoại quay video:
“Nhìn đi nhìn đi, Phó Giám đốc Sở Nội vụ ra tay đánh người trong nhà vệ sinh này… Chức vụ lớn như vậy mà sao việc kiểm soát cảm xúc tiêu cực của mình lại kém thế…?”
Mấy người qua đường vừa nghe đến chức vụ của cô lập tức thì thầm to nhỏ với nhau:
“Ồ, đó là Phó Giám đốc Sở Nội vụ sao? Nhìn trẻ như vậy à? Thật khó tin.”
“Xem đời tư cá nhân như này, đúng là không gương mẫu chút nào… Vậy cũng lên được chức này ư? Có chắc là tự đi lên bằng năng lực của mình hay không vậy?”
“Nói nhỏ thôi, chẳng phải công ty chồng chị đang cần phê duyệt giấy tờ à, chị mà để người ta nghe thấy, người ta lấy việc công trả thù tư đấy.”
“Ôi ôi, chị biết rồi, quên béng mất chuyện giấy tờ đó…”.

49: Làm Gì Để Leo Lên Chức Vị Phó Giám Đốc Sở Nội Vụ?


Hứa Đào Nhi cũng nghe được những lời bàn tán đó, cô khựng lại hành động muốn dạy dỗ Diệp Dĩnh Yên của mình. Ánh mắt cũng nhân tiện ‘đảo qua’ mấy người qua đường kia, tất nhiên, đừng để cô biết đám người đó cần duyệt giấy tờ gì.

Ánh nhìn đó rất nhanh thôi, sau đấy quay lại với hai người tự dưng kiếm chuyện này:

“Các cô…”

Hôm nay Hứa Đào Nhi cô không chuẩn bị gì, bỗng nhiên bị đánh lén, xem như cô thua.

Cô nói:

“Muốn chọc thì chọc trước mặt, tại sao phải cắn trộm như thế nhỉ? Như vậy rất hèn hạ…”

“Ấy, chị nói gì? Do chị có mắt như mù không nhìn trước nhìn sau lại quay sang đổ lỗi cho tôi? Lạ lùng thế, người gì đâu mà vô lý.”

Diệp Dĩnh Yên cười hả hê khi thấy cô có thái độ sợ máy quay:

“Sao nào, ban nãy còn hung hăng tính đánh tôi cơ mà, sao lại ngừng lại. Chị sợ chuyện xấu mình làm bị phô cho cả thiên hạ biết, để cả thiên hạ lại một lần nữa đào bới chị lên à?”

Thấy đám người đang hóng chuyện, Diệp Dĩnh Yên lập tức nói với họ:

“Mọi người không biết sao? Đây chính là siêu mẫu nổi tiếng một thời từng bị báo chí chụp lại được đúng lúc lên giường với đàn ông đấy. Đời sống lăng loàn như vậy mà giờ cũng leo lên được chức vụ Phó Giám đốc Sở Nội vụ…”

Chuyện chính trị, sạch thì ít, bẩn thì nhiều. Nhiều người vốn dĩ đã xem thường những người hằng đêm thức trắng vì nước nhà. Hứa Đào Nhi thấy sắc mặt họ đều nhìn về phía cô đầy khinh bỉ, thoáng chốc đầu cô hiện lên cảnh tượng ngày ấy hàng chục máy ảnh chiếu về phía cô. Rốt cuộc sự trong sạch của cô bị hủy hoại chỉ trong vài phút đồng hồ như thế.

Ngay lúc cô tưởng mình sẽ bị mất kiểm soát, thì phía sau đột nhiên có một giọng nói truyền tới:

“Nói đủ chưa?”

Giọng nói đàn ông trầm khàn nhưng giống như một lá chắn bảo vệ, bao trùm lấy cô ngay lúc này.

Hàn Trạch không quan tâm đây là nhà vệ sinh nữ, anh đi tới. Lo lắng cô đi đã lâu không quay lại, quả nhiên là có chuyện.

Bỗng dưng có một người đàn ông tuấn tú xuất hiện, trông mọi thứ uy tín hẳn. Anh hướng về phía mấy người qua đường kia, bỏ qua thái độ không hay ho của họ, anh lịch sự gật đầu một cái:

“Phiền các chị rồi.”

Mấy người qua đường đó lập tức cười xua tay khách sáo khác hẳn với thái độ khinh bỉ Hứa Đào Nhi lúc nãy, bọn họ sau đó vội vàng kéo nhau rời ra ngoài nhường lại không gian cho mấy người.

Hàn Trạch cởi áo khoác, choàng nó lên người Hứa Đào Nhi. Một tay kéo cô đứng về phía sau lưng mình. Anh nhìn thẳng vào máy quay của Triệu Ngọc Nghiên:

“Cô quay đủ chưa?”

Triệu Ngọc Nghiên vốn dĩ vừa ghét vừa sợ Hàn Trạch, căn bản Hàn Trạch trong mắt cô ta cảm thấy người này có chút đồng bóng. Nếu Hàn Thần đa phần cảm xúc đều khó nắm bắt thì người này cho cảm giác rất dễ nắm bắt được tâm tư của anh ta, thực chất lại chẳng nắm được cái gì. Và kết quả cuối cùng là những chuyện xấu xa, hay tâm tư bẩn thỉu của người ta đều bị anh ta vạch trần ra hết.

Hàn Thần thì chẳng quan tâm Triệu Ngọc Nghiên sống chết ra sao, nhưng Hàn Trạch thì khác. Khi cô ta có âm mưu gì đó, liền dễ dàng bị anh vạch trần một cách thậm tệ, không ít lần gây khó dễ cho cô ta. Thế cho nên cô ta tránh Hàn Trạch như tránh tà.

Triệu Ngọc Nghiên lập tức thu điện thoại lại, hậm hực lảng tránh ánh mắt như viên đạn của Hàn Trạch.


Đối với người đàn bà tâm cơ không từ thủ đoạn và đặc biệt ngu xuẩn này, Hàn Trạch không có hứng thú, anh nhìn Triệu Ngọc Nghiên bằng nửa con mắt, nhếch môi xem thường:

“Có cần book báo nào thì bảo tôi, tôi giúp cô.”

Nghe qua thì thấy không có gì lạ, nhưng thực chất đôi bên đều hiểu rõ, Hàn Trạch đang cảnh cáo Triệu Ngọc Nghiên, nếu cô ta dám đăng tải linh tinh lên mạng thì đừng trách anh vô tình.

Diệp Dĩnh Yên thấy ánh mắt Hàn Trạch lạnh lùng liếc qua mình, ả ta lập tức run sợ, nép ra đằng sau Triệu Ngọc Nghiên.

“Nhị thiếu… Tôi… tôi…”

Hàn Trạch không kiêng kỵ, lập tức nói một câu khiến hai người đó tức chết:

“Đúng là miệng chó không nhả được ngà voi.”

Nhìn Hàn Trạch dẫn Hứa Đào Nhi nghênh ngang rời đi, Triệu Ngọc Nghiên và Diệp Dĩnh Yên tức nổ phổi, chỉ biết giẫm đạp giày cao gót xuống nền nhà cho bõ tức. Nỗi hận với Hứa Đào Nhi lại tăng lên gấp bội.

“Đúng là con hồ ly tinh chỉ được cái mẽ ngoài. Để xem mày có chịu được một lít axit không?”

Nghĩ tới gần đây có nhiều vụ hại nhau bằng axit, bằng xăng đến mức hủy dung nhan, hay thậm chí là xảy ra án mạng, đó là chuyện lớn rồi. Cho nên khi Diệp Dĩnh Yên nghe Triệu Ngọc Nghiên nói thế thì thực sự lo lắng, lập tức ngăn lại suy nghĩ này của Triệu Ngọc Nghiên:

“Cô ta dù sao vẫn là người của Hứa gia đó, cậu đừng có làm bừa.”

“Hứa gia thì sao?”

Triệu Ngọc Nghiên không để vào mắt:

“Lần này nếu Triệu gia không lấy được mảnh đất phía Tây thành phố thì cô ta và cả Hứa gia của cô ta cũng đừng mong yên ổn với tôi.”

Diệp Dĩnh Yên nhìn Triệu Ngọc Nghiên, rõ ràng thấy lần này ý định của Triệu Ngọc Nghiên quả thực rất táo bạo. Phải biết Hứa gia ở thủ đô này không phải là một gia tộc tầm thường, trước nay quyền lực của Đại tướng Hứa dù đã về hưu từ lâu nhưng vẫn còn sức nặng tuyệt đối với giới chính trị.

Triệu Ngọc Nghiên định sẽ làm gì để lật đổ cái gai trong mắt là Hứa Đào Nhi và cây đại cổ thụ Hứa gia đây?

Thấy ánh mắt ngờ vực của Diệp Dĩnh Yên, ánh mắt Triệu Ngọc Nghiên thoáng qua một tia lợi dụng giấu kín, miệng cười nói với Diệp Dĩnh Yên:

“Yên Yên, lần này có làm nên cơm cháo gì không thì còn phải nhờ ở cậu nhiều. Nể tình chúng ta là bạn lâu năm, cậu phải giúp tôi.”

Diệp Dĩnh Yên coi Triệu Ngọc Nghiên là bạn, tất nhiên sẽ đồng ý ngay. Diệp Thị kinh doanh trước giờ đều thua kém Triệu gia, cho nên Diệp Dĩnh Yên luôn cảm thấy Triệu Ngọc Nghiên trên cơ mình, coi cô ta là người vô cùng tài giỏi và muốn làm thân. Nhưng đâu biết Triệu Ngọc Nghiên chỉ coi mình như một con dao do cô ta nắm đằng chuôi, cô ta điều khiển đi đâu Diệp Dĩnh Yên lập tức theo đó?

Diệp Dĩnh Yên âm thầm bị lợi dụng bao lâu nay, nhưng vẫn tình nguyện không nửa lời phán xét. Dần dà còn cho rằng Triệu Ngọc Nghiên thực sự đối với mình cũng là tình cảm bạn bè thân thiết nên không ngại ngần điều gì.

Chỉ là có đôi lúc Diệp Dĩnh Yên cũng rất tò mò về chuyện của Triệu Ngọc Nghiên.

“Nghiên à, năm đó tại sao cậu nhất định cứ phải giành giật người đàn ông của Hứa Đào Nhi vậy? Hay chỉ vì cậu chướng mắt cô ta thôi sao?”

Câu nói nửa vời như vậy, không biết Diệp Dĩnh Yên ám chỉ đến người đàn ông nào?

Hàn Thần?

Hay Tần Dịch Phong?


“Tôi mà phải giành giật người đàn ông của cô ta ấy hả?”

Triệu Ngọc Nghiên nhếch môi cười khẩy:

“Chính cô ta mới là người chen chân vào trước, nếu không phải vì cô ta thì ngày hôm nay Ngọc Nghiên này cũng không đến mức chật vật vì người mình yêu đến như thế!”

Diệp Dĩnh Yên khó hiểu:

“Bây giờ hai người đã xác định quan hệ vợ chồng rồi còn gì, cậu xinh đẹp như vậy, lại sợ đàn ông không rung động trước cậu hay sao?”

Một câu ‘cậu xinh đẹp’ khiến Triệu Ngọc Nghiên cũng cảm thấy sượng chân, so với Hứa Đào Nhi thì bản thân cô ta cũng tự biết mình còn không bằng một góc của người ta.

Hứa Đào Nhi… càng nghĩ đến gương mặt xinh đẹp đó, Triệu Ngọc Nghiên càng cảm thấy căm ghét, đã vô số lần cô ta muốn rạch nát nó ra, muốn phá hủy đi dung nhan trời ban đó.

“Cậu thì hiểu gì chứ!”

Triệu Ngọc Nghiên không vui.

Từ nét mặt chán ghét không quan tâm của Hàn Thần đến nỗi lo sợ canh cánh trong lòng khi Tần Dịch Phong hằng ngày đối mặt với vợ, liệu anh ta có một lần nữa rung động trước nhan sắc hồ ly của Hứa Đào Nhi kia không?. Truyện Đông Phương

Triệu Ngọc Nghiên nghĩ thôi cũng thấy khó chịu. Lúc bấy giờ vừa hay Tần Dịch Phong gọi điện tới. Diệp Dĩnh Yên vô thức ngó qua muốn xem ai gọi, lại bị Triệu Ngọc Nghiên giấu đi.

“Nào, đừng có nhìn.”

Diệp Dĩnh Yên tất nhiên biết mình hơi vô duyên, nhưng hành động giấu diếm của Triệu Ngọc Nghiên thật khiến người khác nghi ngờ. Nhìn Triệu Ngọc Nghiên đi trước, vừa đi vừa nghe điện thoại, giọng nói thật ngọt ngào. Ả ta không kiềm chế được mà hỏi:

“Ai gọi cậu thế? Hàn thiếu à?”

Triệu Ngọc Nghiên tạm thời tắt mic điện thoại, nói với Diệp Dĩnh Yên:

“Đừng lúc nào cũng Hàn thiếu này, Hàn thiếu nọ. Cậu quan tâm chồng tôi như vậy khiến tôi nghi ngờ đấy.”

Diệp Dĩnh Yên giật mình thảng thốt trong lòng, ánh mắt né tránh.

Triệu Ngọc Nghiên biết thừa Diệp Dĩnh Yên có tâm tư tình cảm với Hàn Thần, vậy thì sao? Người như cô ta và Diệp gia mà cũng dám với tới Hàn Thị hả?

Triệu Ngọc Nghiên trong ánh mắt hiện lên tia coi thường, nghĩ bụng Diệp Dĩnh Yên có mơ tới mấy tầng cao cũng không đủ trình để làm đối thủ của mình. Thế cho nên cũng không chấp nhặt với tâm tư riêng của cô ta nữa.

“Cậu nghĩ rằng không có Hàn Thần thì tôi sẽ thiếu đàn ông chắc? Gì thì gì chứ, miễn sao bản thân tôi cảm thấy vui là được.”

Nói rồi còn vỗ vai Diệp Dĩnh Yên ra vẻ khuyên nhủ:

“Làm người thì đừng sống quá nguyên tắc, khiến người ta chán ghét. Tôi không thích lắm đâu.”

Sau đấy, Triệu Ngọc Nghiên quay mông rời đi trước. Để lại Diệp Dĩnh Yên một bụng hiếu kỳ cũng là cảm giác thua kém đi theo sau.

Vốn dĩ Diệp Dĩnh Yên cũng không biết về sự tồn tại của mối quan hệ bất chính giữa Triệu Ngọc Nghiên với Tần Dịch Phong. Chỉ biết gần đây, Triệu Ngọc Nghiên có vẻ thân với Tần thiếu chồng của Hứa Đào Nhi lắm, không biết có phải vì trả thù mà Triệu Ngọc Nghiên sẵn sàng lên kế hoạch quyến rũ anh ta đến mức bùng binh như này hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK