• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hứa Đào Nhi không ngờ mới sang năm mới Hàn Thần đã cho cô cú bất ngờ tâm lý như vậy, vì chưa chuẩn bị sẵn nên cô có chút cuống quýt.

Hành động gạt tay anh ra, lại bị anh giữ lại.

Trong ánh mắt anh đầy sự cầu khẩn:
“Không cần phải trả lời ngay, em có thể suy nghĩ.

Nhưng đừng từ chối luôn, có được không?”
Đừng từ chối, để ít nhất anh còn có hy vọng.
Đầu năm mới mà… Nên Hứa Đào Nhi chỉ khẽ gật đầu.
“Em sẽ suy nghĩ.”
“Cảm ơn em.”
Hàn Thần xúc động, nhất thời quên mất đang ở chỗ đông người mà ôm chầm lấy cô.

Lúc bấy giờ động tĩnh của hai người khiến người lớn chú ý, ông nội chưa kịp lên tiếng đã bị cha cô quở trách:
“Hai đứa con đúng là không coi người lớn chúng ta ra gì.”
Hàn Thần cũng sợ Hứa lão gia giận, nên vội buông cô ra.

Ít nhiều, người cha đều cảm thấy không hài lòng khi con gái họ nuôi bao năm bị người đàn ông khác cướp đi.

Anh hiểu cảm giác đó nên không có vướng mắc gì trong lòng.
Khi anh nghe Tần Minh gọi Tần Dịch Phong là ba mà không phải gọi anh, cảm giác cũng khó chịu không kém đâu.
Biết mình lỡ dùng tông giọng quá nghiêm khắc, Hứa lão gia đành nói thêm:
“Ít nhất là hai đứa phải độc thân đi rồi muốn làm gì thì làm.

Đừng để người đời họ cười chê.


Còn người lớn chúng ta chỉ nói vậy thôi, các con đều lớn cả rồi, nói ít phải hiểu nhiều.”
“Dạ.”
Hàn Thần rất lễ phép đáp lại.
Gương mặt anh vô cùng chân thành nên Hứa Bạch không nỡ mắng thêm.

Lại quay đi như không có chuyện gì.

Đến khi đêm Giao Thừa kết thúc, Hứa Đào Nhi tiễn anh về, hai người không quên quấn quýt với nhau bên ngoài một lúc lâu.

Vào đến nơi thì son môi cũng bay hết cả, cánh môi giấu không được ý cười thỏa mãn.

Nghĩ bụng, bảo sao giờ người người ngoại tình, nhà nhà ngoại tình, loại chuyện lén lút này giống như một liều thuốc phiện.
Hứa Đào Nhi vừa lên tới phòng, đang bận suy nghĩ về vấn đề bản thân đã góp công sức khiến xã hội dần ‘suy đồi đạo đức’ thì bắt gặp ngay hộp đồ chơi to đùng trong phòng ngủ.

Tần Minh ba giờ sáng rồi vẫn còn ngồi ngắm nghía thứ kia không chịu rời mắt.

Cậu nhóc tập trung đến mức cô vào còn không biết, vẫn chăm chú vuốt v e hộp đồ chơi lớn chưa nỡ mở ra.
Hứa Đào Nhi tức muốn hộc máu, cô đỡ ngực kiềm chế hơi thở của sự giận dữ.

Hàn Thần này… anh đúng là khiến em tức chết.
Thế là vừa tình tứ chưa được bao lâu, đầu xuân năm mới cô đã nhắn tin dằn mặt người đàn ông kia.

Ai bảo anh cứ lén lút sau lưng cô mua đồ chơi cho con trai cô như thế!

Mùng hai Tết, Hàn gia tới nhà cô.
Khi ấy cô đang cùng Bạch Đô và Thiển Tây đi du xuân.

Con trai thì ở nhà với bà ngoại hóng lì xì, chỉ bởi vì năm nay được ở Hứa gia, tiền lì xì cũng nhiều hơn gấp nhiều lần so với ở Tần gia.

Hiếm khi nào con trai muốn tách mình ra như thế, cho nên Hứa Đào Nhi tranh thủ cùng hai người bạn thân thiết của mình ra ngoài.

Cô giống như được trở về thời con gái, vui vẻ tung tăng không phải nghĩ ngợi.
Hứa phu nhân gọi điện tới, lúc đó cô đang uống dở ngụm trà sữa.

Giọng mẹ hạ thấp trong điện thoại, cẩn trọng hỏi cô:
“Con ơi, con đang ở đâu thế?”
Hứa Đào Nhi nuốt trà sữa, còn sót lại trân châu, cô vừa nhai vừa trả lời:
“Con đang đi uống trà sữa.”
Giọng mẹ chợt gấp gáp, thúc giục nhưng âm lượng vẫn rất khẽ như thể sợ người khác nghe được:
“Về thôi! Về mau đi con ơi! Hàn gia tới nhà chúng ta, con về tiếp khách.”
“Khụ!”
Hứa Đào Nhi vừa nghe, lập tức bị sặc viên trân châu trong miệng.

Cô ho lấy ho để, mẹ trong điện thoại liên tục hỏi han nhưng lúc đó cô đã để điện thoại cách xa, còn bản thân ra sức ho.
Bạch Đô và Thiển Tây đang ngồi đối diện chụp ảnh tự sướng với nhau cũng tái mặt lao tới người vỗ lưng, người đỡ cô.

Mấy phút sau, Hứa Đào Nhi mới nhả ra được viên trân châu đen kia.


Nhìn lại những viên trân châu trong ly trà sữa sau khi thoát chết, cô bỗng thấy sợ, cũng từ đó về sau triệt để không còn dám gọi trà sữa trân châu nữa.
“Ối giời ôi, anh biết ngay mà, em cứ vừa ăn vừa nói thì bảo sao không sặc? May nhá, nó mà nghẹn nữa thì chỉ có nước…”
Bạch Đô chưa nói hết, Thiển Tây đã dúi về phía anh điện thoại của Hứa Đào Nhi.

Hứa Đào Nhi sắc mặt trắng bệch nên để anh nghe.

Anh ấy nhìn thấy người gọi tới là mẹ cô thì lập tức thay đổi chất giọng, vô cùng ngọt ngào:
“Bác gái, đầu xuân năm mới con chúc bác luôn mạnh khỏe…”
“Đô à, Đào Nhi vừa bị sặc hả con, con bé đã ổn chưa?”
“Dạ, ổn rồi ạ.”
Sau đó, Hứa phu nhân lập tức phó thác cho Bạch Đô đưa Hứa Đào Nhi về Hứa gia gấp.

Trên đường đi, anh gặng hỏi mãi cô mới kể ra chuyện mẹ gọi nói người của Hàn gia tới, muốn cô về chúc Tết.
Lúc đó, cô còn thấy Bạch Đô sắc mặt căng thẳng hơn.
Chuyện cô qua lại với Hàn Thần, chỉ có Thiển Tây biết.

Lúc cô vừa định kể cho anh nghe toàn bộ, anh đã vỗ vỗ tay cô:
“Cố gắng lên em, đây cũng xem như là phép thử.

Nếu như họ cũng tệ bạc như Tần gia thì bỏ đi.”
Cô tròn mắt nhìn anh, sau đó lại nhìn Thiển Tây.

Thiển Tây khẽ lắc đầu trốn tránh.

Bạch Đô lập tức trừng mắt yêu:
“Nhìn nhau cái gì, các cô tưởng các cô không nói thì tôi không biết hay sao?”
Hứa Đào Nhi xúc động:
“Anh có ủng hộ em không?”
Cô giấu Bạch Đô, cũng là vì sợ anh ấy lo lắng mà phản đối chuyện cô với Hàn Thần.

Để ép cô lựa chọn giữa người bạn tốt và tình yêu của mình, cô thực sự không làm được.
Bạch Đô cũng rưng rưng:
“Sao đâu, có gì mà ủng hộ với không ủng hộ? Nhìn em hạnh phúc là anh vui rồi.

Cùng lắm, anh sẽ cố gắng che đậy chuyện xấu cho em giống như ngày trước thôi mà.”

Cô vòng ôm lấy Bạch Đô, vỗ vỗ lưng anh như hai người chiến sĩ.
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Cô ôm cả Thiển Tây, ba người thắm thiết, cô nói:
“Cuộc đời em, may mắn nhất là gặp được hai người.

Từ lúc em chưa có gì, đến khi lên đỉnh cao sự nghiệp rồi bị ngã xuống, hai người vẫn không bỏ rơi em, tiếp tục cùng em chinh chiến trong cuộc đời này…”
Thiển Tây lau đi giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt cô:
“Chị đừng khóc, đầu năm mới khóc không may mắn đâu.”
“Đây là nước mắt hạnh phúc.”
Cô bỗng nói đến chuyện của hai người họ:
“Nếu hai người có tình cảm với nhau, thì đừng lo lắng về chuyện của em, cứ mạnh dạn tiến tới.

Em rất ủng hộ chuyện tình yêu này của hai người đấy!”
Cô vừa dứt lời, cả Bạch Đô và Thiển Tây đều buông cô ra.

Hai người họ nhìn nhau rồi lại nhìn Hứa Đào Nhi.

Bấy giờ đến Thiển Tây bật khóc:
“Chị… em cảm ơn chị…”
Đến lượt Thiển Tây kéo ôm hai người lại:
“Bọn em vẫn luôn lo lắng chị sẽ không đồng ý.”
Hứa Đào Nhi bật cười:
“Thật ngốc nghếch.

Hai người yêu nhau, Mộng Đào này là người có lợi nhất đấy, chị ủng hộ nhiệt tình chứ sao lại có chuyện không đồng ý được cơ chứ…”
‘…’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK