Hiển nhiên thì Lục Nam Trấn cũng không quá ích kỷ, anh đã hứa với Tống gia là khi nào tổ chức hôn lễ thì anh sẽ đưa cô về Nam Thành, nói sao thì đây mới là nhà tổ của cô, anh cũng muốn được rước cô về quang minh chính đại. Tuy nhiên thì do hiện tại cô đang mang thai, nên chắc hẳn hôn lễ sẽ tổ chức sau khi cô sinh con xong.
Trước khi tạm biệt con gái thì Diêu Tích Hân cũng đã đưa cho cô một sợi dây chuyền nhỏ, còn nói với cô rằng đây là vật mà bà ấy đã giữ rất lâu rồi, bây giờ sẽ hoàn trả lại cho cô. Mặc dù cô không lấy tên Bác Nhã, một cái tên quý giá và được chính ông nội đặt cho, nhưng Tống Dao cũng rất được, ít nhất thì nhờ có cái tên này mà cô đã sống hơn mười tám năm qua, bà ấy cũng sẽ trân trọng nó… Giống như Tống Dao vậy.
[…]
Sau khi cả nhà họ Lục về lại Tây Thành thì mới nghe được tin chuyên án của Đàm Tuyết Du cũng đã được bàn giao đến đây, lúc đó thì Đàm Tuyết Du còn yêu cầu thẩm phán cho phép cô ta được gặp Tống Dao và An Tương nữa cơ. Nhưng với mối quan hệ của Lục Nam Kỳ cộng với sức ép từ Tống gia thì đã sớm không có cửa gặp được rồi.
Ban đầu, Đàm Tuyết Du bị phán tội cố ý giết người, bị phạt tù mười năm, nhưng cô ta nói sao cũng là tiểu thư danh giá nhà họ Đàm, nên Đàm gia đã rót không ít vốn liếng để giúp cô ta chạy án. Cuối cùng thì Đàm Tuyết Du vẫn bị phạt bảy năm tù, hiển nhiên Tống Dao cũng không làm quá nên, vì nói sao thì con của cô vẫn bình an, cô cũng chỉ là muốn dạy dỗ Đàm Tuyết Du một chút thôi, nên cũng đã để Lục Nam Trấn xin giảm án cho cô ta, lúc đó thì Đàm gia đã rất ngạc nhiên, còn tưởng rằng Lục gia vẫn còn chút gì đó tình nghĩa nhiều năm, tuy nhiên ngay sau đó Lục Nam Kỳ liền thẳng thắn nói:
- Chị dâu của tôi xin giảm án cho cô ta chứ không phải Lục gia. Nếu không phải chị ấy tốt bụng thì con gái của hai người sớm đã ngồi tù mọt gông rồi!
Đến cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết theo hướng tính cực nhất. Tống Dao thì chính thức được nhập tịch vào hộ khẩu của Tống gia, chính bản thân của cô cũng không ngờ sẽ có ngày mình nhận lại được gia đình, hơn nữa gia đình này còn rất yêu thương và mong nhớ cô nữa chứ.
Tiếp theo là đến chuyện vui của Chu Tiểu Đồng và Hạ Minh, trải qua thời gian bên nhau thì hai người họ đã quyết định sẽ kết hôn, hiển nhiên hôn lễ của bọn họ sẽ diễn ra sớm thôi, ít nhất là trước khi Tống Dao sinh em bé. Cái hôm mà Chu Tiểu Đồng nhìn thấy Tống Dao cùng với Lục Nam Trấn về lại Tây Thành thì cô ấy rất vui, còn luôn miệng quan tâm đến Tống Dao. Rồi sau đó thì cô cũng đã kể lại về những chuyện đã xảy ra ở Nam Thành, ngay cả chuyện cô nhận lại người nhà nữa chứ.
Ban đầu khi Chu Tiểu Đồng nghe thấy cũng khá kinh ngạc, nhưng rồi sau đó vẫn chú tâm nghe, đến cuối cùng lại nói:
- Dao Dao, thật không ngờ chuyến đi này của em kịch tính như vậy đó! Tiếc là chị còn có việc nên không đi cùng được, nếu mà chị đi cùng ha… Chị đánh chết tiểu tiện nhân đó rồi! Dám chọc vào Dao Dao của bà à.
Tống Dao cũng chỉ mỉm cười, nhưng rồi sau đó cô lại không thấy Thẩm Định Phi đâu, vì tò mò nên cô cũng có hỏi thăm mấy câu, nhưng Hạ Minh ở bên kia lại cười vô cùng mãn nguyện, nói:
- Em biết không? Bà chị Giai Thù thật sự rất biết cách trêu chọc tiểu thịt tươi. Từ cái hôm bị bà ấy trêu thì Định Phi liền ở nhà luôn, không dám ra đường. Sợ gặp phải sắc nữ như bà chị ấy.
Mặc dù nghe thì hiểu đó, nhưng gôm lại thành một câu thì Tống Dao hoàn toàn không hiểu Hạ Minh đang nói cái gì. Lúc này thì Chu Tiểu Đồng mới bắt đầu kể lại về chuyện giữa Lý Giai Thù và Thẩm Định Phi.
Cái hôm Lý Giai Thù xin được cách thức liên lạc thì cũng đã tấn công ngay lập tức, nhưng cô chị này đâu có tấn công bình thường, cứ suốt ngày giả vào cái giọng ngự tỷ rồi mồi chài con trai nhà người ta, khiến cho Thẩm Định Phi sợ mất mật, cuối cùng lại trốn ở trong nhà không dám ra ngoài. Tuy nhiên thì sau đó mọi chuyện cũng đã ổn định hơn khi Lý Giai Thù trở về Nam Thành, chị ấy không ở đây trêu chọc tiểu thịt tươi nữa nên Thẩm Định Phi cũng đã đỡ sợ hơn rồi, còn lý do dạo này cậu ấy không đi cùng Hạ Minh là vì Thẩm Định Phi bị gia đình ép kết hôn với cháu gái gì đó có họ hàng xa. Đương nhiên là cậu ta không đồng ý rồi, nên hiện tại đang trốn ở nhà Hạ Minh.
Cô thật sự không nghĩ đến nha, cô chỉ mới đi đến Nam Thành có mấy ngày thôi mà ở đây đã xảy ra nhiều chuyện thú vị như vậy sao? Đúng là thiếu sót khi không có cô chứng kiến đó.
Nhưng rồi sau đó thì mọi chuyện lại quay về với Chu Tiểu Đồng và Hạ Minh, Tống Dao bây giờ có chút nghiêng đầu nhìn Hạ Minh, rồi lại nhỏ giọng nói:
- Chị Tiểu Đồng, không trải trước kia chị nói là có chết cũng không gả cho anh Minh à? Sao vậy? Sao lại đổi ý rồi?
Nghe đến đây thì Chu Tiểu Đồng liền bùng nổ uất ức, cô ấy đưa mắt ấm ức về phía của Tống Dao rồi nói:
- Còn không phải là do Đàm Tuyết Du hại sao?
- Đàm Tuyết Du? Liên quan gì tới cô ấy? Ủa khoan… Sao chị lại biết Đàm Tuyết Du? Em nhớ em chừng nói tên của cô ấy với chị mà.
Đến đây thì Chu Tiểu Đồng mới biết bản thân đã lỡ lời, nhưng rồi thì cũng phải thú nhận với Tống Dao một sự thật. Cô ấy nói rằng người đã nói chuyện với Đàm Tuyết Du là cô ấy chứ không phải Lý Giai Thù, hơn nữa cái tên giả mà cô ấy dùng chính là Hạ Mạnh Chi.
- Hóa ra chị là Hạ Mạnh Chi à? Thảo nào em lại nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc Hạ Mạnh Chi lại là ai, sao lại xuất hiện trong cuộc đời em mà em lại không biết. Ủa mà, nếu vậy thì liên quan gì tới anh Minh?
Chu Tiểu Đồng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, rồi đáp:
- Hạ Mạnh Chi là tên của con gái tương lai của tên ngốc đó. Hắn ta nói chị đã dùng rồi thì phải chịu trách nhiệm, không sinh cho hắn một Hạ Mạnh Chi thì không xong với hắn đâu, em xem… Chị… Hắn… Đúng là tức chết mà.
Mặc dù ban đầu là do Chu Tiểu Đồng nhanh miệng bịa tên, nhưng tại sao Tống Dao cứ cảm thấy trong ván cờ này Hạ Minh mới là người được lợi nhỉ? Lúc này thì ánh mắt của Tống Dao lại hướng về phía của Hạ Minh đang giúp vợ tương lai bán hoa, khi thấy cô thì cậu ta còn cười một cái. Ngay lúc này thì Tống Dao thật sự rất muốn nói với Chu Tiểu Đồng một câu chúc mừng.
Chúc mừng chị đã bị lừa vào tròng lúc nào không hay!
#Yu~